[Đồng Nhân HP]
Chương
......
Sau khi ăn xong, tôi muốn tìm Beavis, ai ngờ thằng nhóc đã về ký túc xá rồi!!
Tôi dậm chân về ký túc xá.
Rồi rất nhanh,..... Hai tháng đã trôi qua, tôi vô cùng tức giận khi chỉ nhìn mà không thể nói chuyện với Beavis. Mà hình như Beavis cũng giận tôi mất rồi. Bởi vì tôi vẫy tay với nó, nó làm lơ tôi luôn.
Giận hờn vu vơ....
Tôi thậm chí còn chặn đường xin lỗi nó, nhưng nó không thèm nhìn mặt tôi. Sáng sớm người ta chào nhau, còn tôi thì đứng trước mặt nó xin lỗi.
Nó vẫn còn giận.....
Tôi cũng giận! Tôi chạy theo hối lỗi với nó suốt hai tháng đấy, rồi tôi định tiếp tục tìm nó xin lỗi, tôi định bụng sẽ xin lỗi suốt, khi nào nó tha lỗi thì thôi, biết tôi nghe nó nói cái gì với đám bạn của nó không?
-----Chị ấy thật phiền phức. Từ nhỏ đã vậy.
Đùng đoàng....
Y như sét đánh giữa trời quang vậy. Tôi vừa tức vừa buồn, không một tiếng động chạy nhanh về ký túc xá.
Thì ra trong mắt Beavis tôi là đứa phiền phức như vậy....
Từ khi sinh ra tôi chỉ có Beavis làm bạn, tính cách của tôi không như Beavis, không rạng rỡ, không hoà đồng như vậy. Thế nên tôi chưa bao giờ kết bạn được với ai cả.
Zabini và Malfoy lâu lâu cũng nói chuyện với tôi... nhưng chúng tôi không thân thiết đến mức có thể ngồi cùng một chỗ thoải mái nói chuyện. Trong trường này ngoại trừ có thể thoải mái nói chuyện với Beavis ra thì tôi nghĩ là không còn ai cả.
Tệ thật.... Beavis đã cảm thấy tôi phiền phức rồi, làm sao đây.?
Phòng sinh hoạt chung Slytherin.
Tôi đi nhanh như một cơn gió về phòng.
Zabini gấp sách lại. "Lúc nãy Martin chạy ngang qua, tao nghe được tiếng cô ấy thút thít. Tuy rằng cô ấy đã đè ép tiếng đó hết mức có thể."
"Thật sao? Tao không nghe gì luôn, cô ấy chạy quá nhanh!" Malfoy ngẩn người.
Parkinson rời mắt khỏi bàn tay của mình. "Có lẽ nó tỏ tình với ai đó nhưng bị từ chối?"
Malfoy khinh bỉ nhìn cô ấy.
................
Ước gì... Có cậu ở đây, mình rất nhớ cậu.
................
Buổi sáng hôm sau, ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt.
Tôi chỉnh chu bản thân lại mới nhớ ra, cây lược yêu thích của tôi đã biến mất.
Nó biến mất từ lúc nào vậy? Tôi không nhớ nữa....??
Tìm hết cả phòng điều không thấy, tôi buồn buồn lê bước chân đến phòng học.
Hôm nay không học chung lớp với Gryffindor, tôi thấy thật may mắn. Tôi sợ nếu tôi học chung lớp với Beavis, tôi sẽ nhịn không được mà... đi đến để đập chết nó.!
Tôi đã giận ngược lại nó.!!
Tan học, tôi nhàn nhã đi phía sau tụi Beavis.
Tôi nghe lỏm được :
"Thiệt tình không ai chịu đựng con nhỏ đó. Nó đúng là một cơn ác mộng." Tôi nghe được tiếng Ron nói xấu ai đó.
Thầm giật mình, tôi nghĩ Ron đang nói xấu tôi.
Nhưng tôi lại thấy Granger bất ngờ xông lên chen ngang tụi thằng Beavis, thậm chí xô mạnh vào Harry một cái.
Harry liếc nhanh, cậu ấy ngạc nhiên. "Mình thấy nó khóc."
"Chắc tại nó nghe Ron nói xấu nó." Beavis hít sâu.
"Rồi sao?" Ron dù hơi áy náy một chút, nhưng vẫn nói.
"Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!" Nghe được câu này của Ron tôi như ăn trúng thuốc nổ xông lên.
Đám Beavis vừa tụ lại liền một lần nữa bị đẩy ra!!
Beavis thấy tôi, nó liền bực bội nhìn đi chỗ khác. Tôi càng tức giận.
Ron khó hiểu. "Martin cậu làm gì thế."
Tôi không yếu đuối như Granger bị nói xấu một cái là đau khổ và chạy. Tôi đứng thẳng người lấy túi xách đập đám Beavis!!
Tôi biết không nên làm vậy nhưng tôi tức quá. Tức vì họ nói xấu con gái người ta, tức vì Beavis chê bai tôi!!
"Quá đáng!! Thật là quá đáng mà!!" Đánh xong tôi liền bỏ chạy.
Beavis "...."
Ron "...." Cậu ta chưa bao giờ nghĩ một Bellanita Martin dịu dàng như nước lại có thể đánh cậu ta như vậy.
Harry "???"
"Chị cậu bị gì thế?!"
"Bị điên!!"
.......................
Tôi không thèm đi dự bữa tiệc mà trốn vào nhà vệ sinh khóc! .
Thôi nào! Không được khóc! Có gì phải khóc chứ! Chẳng phải kiếp trước mày cũng như vậy à!!
Không đúng... tuy kiếp trước tôi cũng khóc, nhưng ít nhất có người đó bên cạnh....
Kiếp này khác rồi.... người đó sẽ không xuất hiện an ủi và tặng tôi một que kẹo nữa... người đó đã mất rồi.....
Bây giờ tôi chỉ có một mình thôi!
Càng nghĩ tôi càng tủi thân, nhưng chỉ dám thút thít. Tôi sợ sẽ có người nghe được.
Vậy thì mất mặt lắm.
"Huhuhuhu...." phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc.
Tôi "...." Ai đấy.
Tôi ngậm miệng, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi như mưa.
Rất nhanh, có tiếng mở cửa ra ngoài. Tiếng mở cửa của phòng kế bên.
..............
Một đám người chen nhau đi trên hành lang. Hary đột nhiên ngừng lại, kéo Beavis và Ron qua một bên.
Harry "Mình sực nhớ ra... Còn Granger."
Ron cào đầu. "Con bé ấy làm sao?" Giờ nhắc nhỏ làm gì không biết?
Harry không để ý đến sự bất mãn của Ron nói tiếp. "Nó không biết con quỷ khổng lồ đã sổ hầm ngục."
Beavis giật bắn mình. "Lúc nãy... mình cũng không thấy Bella đâu."
Ron trợn mắt. "Parvati nói với Lavender rằng Granger đang khóc trong phòng vệ sinh nữ, còn Chị của cậu, Beavis, hôm qua cậu có nói mỗi lần chị cậu biến mất cũng đồng nghĩa với việc cô ấy đang trốn nơi nào đó khóc....."
Ba đứa nhìn nhau.
"....."
Ron cắn môi suy tính.
"Phải đi kiếm tụi nó thôi. Nhưng tốt nhất là đừng để cho anh Percy biết."
Thế là cả ba lén lút đi tìm người.
//