Chương
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình nên cô quay đầu.
Ngay khoảng khắc đó người đàn ông cảm thấy thập phần kinh diễm.
Nhan sắc của cô là nằm ở mức thượng thừa. Dù có cho anh nhìn lại bao nhiêu lần thì cô vẫn làm anh kinh ngạc như ngày đầu mới gặp. Nhưng nói ra thì... cũng đã lâu lắm rồi anh mới được gặp lại cô trong hình dạng này.
Ngăn lại những suy nghĩ xôn xao trong lòng. Anh bĩu môi đi nhanh đến chỗ cô ấy.
Ai nói chỉ có sắc đẹp thôi thì chẳng làm được gì? Chỉ cần cô ấy đứng im một chỗ thôi là làm mọi người như tiếp thêm sức mạnh rồi.
"Bella.... không đúng, là Aimee." Người đàn ông mỉm cười thân thiết kéo tay cô ấy.
Thần sắc cô gái mờ mịt, hàng mi khẽ rung động.
Cô ấy bật thốt lên "Gael?" Nói xong cô lại tiếp tục mờ mịt vì sao mình biết tên người này.
Người đàn ông, phải gọi là linh hồn của người đàn ông mới đúng. Anh ta gật đầu. "Tự tiện rời khỏi thân xác là không tốt... Aimee, chúng ta cần phải quay lại."
"Vì sao phải về?" Cô ngơ ngác hỏi.
Người đàn ông bất đắc dĩ "Về để tiếp tục sống." Rất lâu trước đây.... anh đã thực hiện một loại phép thuật để đưa cả hai đến thế giới này.
Anh muốn cả hai sẽ có một cuộc sống mới, một cuộc sống thật hạnh phúc, không có gánh nặng.
Nghĩ đến đây anh liền cười trêu ghẹo "Chị ơi~ về nhà thôi."
Cô gái giống như giật mình nhíu mày, ký ức xa lạ mà quen thuộc ập đến khiến cô hoa cả mắt, rất nhanh cô liền tỉnh táo lại. "Không đúng... rõ ràng chúng ta đang làm thí nghiệm, để tạo ra một loại năng lượng cho mình? Vì sao lại ở đây?"
"Aimee, những chuyện đó đã qua lâu rồi... chúng ta không còn là người của nơi đó nữa." Người đàn ông rất kiên nhẫn giải thích, anh kéo tay cô chậm rãi đi từng bước.
"Vậy... vậy bộ dạng này?" Cô gái giật mình giơ tay lên điều động sức mạnh, rất nhanh phấn hoa từ lòng bàn tay của cô chui ra.
Nó(phấn hoa) gợp lại tạo thành hình một con Bạch Khổng Tước.
"Bộ dạng này chỉ là linh hồn của chúng ta mà thôi..." Anh ta chu môi thổi thổi vào Bạch Khổng Tước.
Bạch Khổng Tước tức giận réo lên hoá thành bột mịn chui lại vào lòng bàn tay cô gái.
Cô gái thản thốt, có chút không thể tin được "Thành công....?" Rõ ràng luôn thất bại mà??
"Có một số sự việc, cậu chắc chắn sẽ không thể nhớ rõ... à, mình nhắc luôn. Khi trở về mình chắc chắn sẽ không nhớ những chuyện thế này đâu nhé."
"Tại sao?" Cô khó hiểu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô phản ứng không kịp.
"Vì lúc truyền tống, mình bị một số trục trặc ấy mà..." Người đàn ông thảnh thơi nói với giọng ngả ngớn. Cô biết... anh ta như vậy là không chịu nói.
Gael rất cứng miệng.
Hai người cứ nắm tay đi như thế, cứ nói nhiều chuyện trên trời dưới đất như thế.
"Lạ thật...chúng ta đã đến một khác sao?" Thật kỳ diệu làm sao...
"Ừ."
"Gael nè.... nếu cậu không nhớ mình là ai, vậy cậu có làm hại mình không?" Lỡ như sau này cả hai là kẻ thù của nhau thì sao nhỉ?
"Nói bậy, mình có thể làm hại bất cứ ai... ngoại trừ cậu." Người đàn ông nói bằng giọng kiên định.
"Dù hiện tại hay bất kể tương lai... mình cũng sẽ không làm hại cậu..." Mặc dù mình sẽ không nhớ cậu là ai.
Cô gái cười rộ lên. "Sao cậu có thể chắc chắn như thế nhỉ?"
Người đàn ông nhéo nhéo lòng bàn tay cô gái cũng cười rộ lên theo. Trong hắn như một cái mặt trời nhỏ vậy..... toả sáng hơn bất cứ lúc nào.
"Aimee...."
"Ừm...."
"Thế giới này là một nơi hoàn toàn khác, nên cậu hãy thoải mái đi, đừng câu nệ nữa..."
Người đàn ông giơ tay điệu bộ định vén tóc cô ra sau nhưng cô chợt nhíu mày tránh né bàn tay của anh, thậm chí là thả lỏng tay ra.
Lại một ký ức khác chèn ép vào não cô. Ký ức này hình như không vui vẻ tí nào.... trong ký ức đó, cô thấy cô đã gào thét thậm chí là cầu xin người trước mặt này, nhưng người trước mặt này vẫn cứ quay đầu bỏ đi... cuối cùng mọi chuyện điều quá muộn màng, không kịp nữa.
"Aimee?"
Cô quay đầu nhìn anh một cách bình tĩnh, nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi quay đầu đi tiếp. Đi được vài bước cô chợt nhận ra người đàn ông đó không đi chung nữa mà vẫn đứng đực ra đó, cau mày quay đầu, cô lên tiếng nhắc nhở. "Không muốn đi tiếp sao."
Người đàn ông buồn bã rũ mắt, cõi lòng bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Anh ngước mắt nhìn thẳng vào cô "Cậu nhớ được sao?"
"Làm sao có thể quên được đây?" Cô đặt câu hỏi, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô, những lời muốn nói điều nuốt lại xuống bụng.
.....
[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.
•Link Manga Toon:
•Link Wattpad: ]
Cả hai cứ trầm mặc đi như thế. Bầu không khí vui vẻ lúc đầu giống như là một cơn ảo giác.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng đã đến nơi, một luồng sáng ấm áp bao bọc lấy cô, người đàn ông lấy can đảm hỏi.
"Cậu vẫn còn giận mình sao? Cậu sẽ ghét mình hả? Có thể đừng giận nữa được không? Mình đã rất áy náy và hối hận...."
Cô mấp máy môi như hạ một quyết định gì đó. "Như cậu mong muốn..... Không giận nữa..." Dù gì đi nữa, ở đây chỉ còn mình cô và Gael, có giận tiếp cũng chả được gì. Hơn nữa tất cả ký ức hiện tại rất lộn xộn, người duy nhất cô tin tưởng chỉ có người trước mặt này.
Người đàn ông như trút được gánh nặng, giơ tay vén tóc mái của cô sang một bên, rồi tặng một nụ hôn trên trán cô. "Hứa với mình cậu phải sống thật tốt...."
"Được..." Sẽ còn gặp lại mà, sao lại nói những lời như mãi mãi không gặp được vậy..... ?
Trước khi cả hai bị đưa đi, cô vội ôm chặt lấy người đàn ông. Anh ta xoa nhẹ đầu cô.
Phải rồi..... Khi bị đưa trở về, Gael sẽ không nhớ Aimee là ai nữa, cậu ấy chỉ sẽ nhớ đến Bella mà thôi.
Ký ức này sẽ chỉ còn lại một mình cô nhớ. Cô có cảm giác cả hai đã rất lâu rồi không gặp nhau.... cô không nỡ.
Có một loại tình cảm còn vượt hơn cả tình yêu, đó là loại tình cảm giữa Aimee và Gael.
Tôi yêu cô ấy! Được chưa? Thoả mãn trí tò mò của người chưa?
Thiếu niên cong eo, cúi người xuống, ngoan ngoãn nở nụ cười.
Marie bật dậy từ khuỷu tay, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi. Cô ngước nhìn Bellanita và Beavis thầm thở phào.
May quá... Vẫn còn thời gian, hơn nữa chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, cô đã thay đổi được rồi mà, đúng vậy....
Đúng! Chính là như vậy.
Thấy được mí mắt Beavis động đậy, Marie cố nặn nước mắt ra.
Bầu không khí im ắng.
Beavis từ từ mở mắt ra.
Cậu có cảm giác mình đã mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ cậu rất vui nha.
Aimee.....
Cậu bất giác mỉm cười, cậu chỉ nhớ cô ấy có mái tóc đỏ rực, cả hai đều nói rất nhiều chuyện... cậu không nhớ rõ. Còn nữa, tình cảm giữa cậu và cô ấy rất rất tốt, nhưng đó không phải tình yêu nhỉ...?
Dẹp mớ suy nghĩ trong đầu quá một bên, cậu quay đầu nhìn bên cạnh.
Mẹ đang cẩn thận vén tóc chị qua một bên.
Cậu khô khốc mở miệng "Mẹ..."
Marie lập tức đi đến, oa một tiếng liền khóc nức nở... nhưng sợ làm phiền đến con gái nên cô không dám khóc to, chỉ dám đè nén tiếng khóc nhỏ giọng thút thít. Trong rất đáng thương.
Beavis "..................." Mẹ phải nụ cười hạnh phúc khi thấy con tỉnh mới đúng chứ....?
Khóc như khóc tang vậy mẹ----- :((((
"Ô ô..ưm..huhu, Bebe đ-đẹp..gái...của mẹ....sao con lại vậy...sao Bella lại vậy...." Marie che kín miệng nói từng chữ.
Beavis "......................................." Đẹp gái...? Vì sao lúc nào cũng là đẹp gái?
Cậu nghe nhầm sao?
"Không... không phải đẹp gái! Là đẹp trai!!"
Cậu nhanh miệng đáp.
Đây là xúc phạm sao!? May là không có ai ở đây!
"Chị sao rồi?" Đột nhiên Beavis trợn trừng hai mắt, vẻ mặt có chút đáng sợ nhìn Marie.
Marie không dấu vết tránh né ánh mắt của Beavis nhìn về phía Bellanita. "Con bé đã ổn rồi, để nó ngủ một giấc rồi dậy thôi."
Beavis ngồi dậy tựa vào gối, nghịch nghịch ngón tay lơ đãng nói "Mẹ...mẹ không nên cho chị uống thứ đó nữa."
Chợt nhớ ra gì đó nên cậu thuận miệng. "Mà hình như nó cũng không tốt cho mẹ?"
Marie liền nín khóc, ngồi xuống bên giường của cậu. Bình tĩnh hỏi "Con biết khi nào?"
Cậu đã quen với sự thay đổi nhanh chóng này của mẹ.
Beavis nhấc mắt, ngoan ngoãn cười. "Từ lúc còn nhỏ. Con thấy mỗi lần mẹ cho chị uống sữa điều bỏ thứ gì đó vào..." Lúc đó cậu nghĩ đó chỉ là thuốc, lúc lớn hơn một chút cậu liền cảm thấy kì lạ, rồi đến lúc chị nói về chuyện bức thư của trường Hogwarts gửi, cậu dần dần hiểu ra cái gì đó.
Vì sao tính cách nói thay đổi là thay đổi?
Vì sao có những lúc chị đột nhiên không thở?
Vì sao đôi lúc chị thật thông minh, đôi lúc thì ngốc nghếch?
Còn rất nhiều câu hỏi nữa....
Tất cả mọi thắc mắc trong lòng điều được giải đáp....
Mẹ không có trong trường, cũng sẽ không có người bỏ thứ đó vào sữa cho chị uống, đây là lý do vì sao chị dần ghén uống sữa, không nghiện như trước đây nữa.
Marie ngẩn người rồi khẽ cười. "Ừ..."
Cô quên mất... con trai cô không hề ngu ngốc như nó thường thể hiện...
...
Mẹ đỡ đầu: Qua giờ là Tết rồi~, năm mới zui zẻ nha mấy bồ
//.