Chương
Draco muốn bỏ chạy nhưng thân thể không chịu nghe theo sự điều khiển của cậu ta.
Tôi đỡ trán, oán thầm một câu trong miệng liền chạy nhanh đến đó. Thế nhưng Harry nhanh hơn một bước kéo tôi lại trước. "Cậu đừng đến đó, nguy hiểm lắm, vẫn đợi bác Hagrid thì hơn."
Tôi rút tay, hơi nhíu mày. "Không sao đâu." Ba cái đồ quỷ đó làm sao làm khó được tôi.
Mọi người hút khí, cứ nghĩ rằng Draco lần này toi rồi, nhưng kỳ lạ là Buckbeak chợt ngừng lại không tấn công nữa.
Tôi giơ tay ra hiệu Buckbeak ngừng lại rồi ngồi xõm xuống nhìn Draco đang nhắm mắt chờ bị đạp. "Nè, cậu định nằm thế này bao giờ?"
Bộ định nằm chờ chết thật à ?
Draco cẩn thận hé mắt. Tôi đỡ cậu ta dậy, cậu ta đứng dậy phủi bụi bặm trên người, bực bội liếc Buckbeak. "Đồ bự tổ chảng xấu xí !!" Mất mặt muốn chết.
Buckbeak phì phì mũi réo một tiếng với Draco. Cậu ta rụt cổ, lùi lại đứng sau lưng tôi, sau đó hừ hừ ra oai với Bằng Mã.
Buckbeak tỏ vẻ khinh thường nhìn Draco.
Tôi kéo Draco. "Xin phép giáo sư, chúng ta cùng đến bệnh thất nào." Tôi quay sang trái định hô gọi bác Hagrid.
Tôi vừa quay lưng Buckbeak liền giơ móng vuốt chụp lên người Draco một cái.
"A !!"
"Draco !!"
Mọi chuyện sau đó điều xảy ra rất nhanh, khiến tôi trở tay không kịp.
Buckbeak : Cho chừa nè ! Nốc ao bạn luôn. Sợ bạn chắc – –
Draco ngã nhào xuống đất. Một ít máu văng lên mặt tôi.
.......
......
Draco tỉnh lại đã nghe được tiếng thút thít bên cạnh, cậu cứ nghĩ là của Bella nên không thèm mở mắt mà đã an ủi. "Không có việc gì, đừng khóc, đừng khóc... "
Bầu không khí dần yên tĩnh khiến Draco đang nhắm mắt hơi sững sốt.
Kỳ lạ, nếu như là bình thường cậu ta an ủi như vậy, Bellanita chắc chắn sẽ khóc hăng hái hơn mới đúng chứ?
Draco mở mắt.
Người khóc là Pansy.
Thế nhưng đó thật sự là khóc sao?
"Sao mày khóc giả tạo thế?" Draco sững sờ hỏi. Ít nhất cũng phải khóc thật tâm một chút đi chứ? Dù gì tao và mày cũng đã lớn lên cùng nhau đấy!
Lần này đến lượt Pansy sững sờ. "Giả tạo lắm sao?" Tôi khóc vì bạn nhưng bạn nói tôi giả vờ ?
"Ừ."
Pansy ngớ người vẻ mặt có chút đăm chiêu đứng dậy nhường chỗ cho tôi. Tôi cười tủm tỉm đỡ Draco đang muốn ngồi dậy trên giường.
"Khoẻ hơn chưa ? Draco." Bộ dạng thật yếu ớt làm sao.
Draco đáp một cách ỉu xìu. "Hơi đau tí." Đau muốn chết!
Đặc biệt là trước ngực... may là không cào lên mặt...
Cậu ta cử động một chút là động đến vết thương, hơn nữa tay còn bị gãy. Nhưng bị như vậy mới được ôm ấp người đẹp... Cũng xem như là đáng.
Suy nghĩ trong đầu Draco chợt chuyển vài vòng.
Cậu ta "yếu đuối" tựa cằm lên vai tôi. Chóp mũi tôi được hương sen nhàn nhạt bao quanh, mùi hương nhẹ nhàng, thanh thoát và có một chút ngọt dịu, tươi mát như nước.
Tôi hơi ngơ ngác rồi nhịn không được hít sâu một hơi. Nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Gì đây? Sao tim tôi lại đập nhanh như vậy?
Đáng lẽ ra tôi phải bình tĩnh chứ.
Được rồi...
Hình như tôi lại thích cậu ta hơn một chút...
Tôi lại nhìn cái gáy trắng nõn gần trông gang tấc, chợt cảm thấy hơi ngứa răng.
Nhận ra bản thân hơi lạ tôi nhanh tay đẩy Draco ra. Ai ngờ lại chạm phải vết thương của cậu ta, khiến cậu ta đau đớn đến mặt mày đều tái nhợt.
"Mày bị gì vậy!!" Cậu ta dữ dằn lên tiếng. Đồ vô tim vô phổi này...
Tôi xấu hổ cười trừ. "Hihi... Mình muốn cắn cậu."
Draco "!!?" Cậu ta nghe nhầm à?
"Ý mình là trên người cậu rất thơm khiến mình muốn cắn." Tôi bày vẻ mặt chân thành.
Draco "..." Thơm = muốn cắn? Mà cô cũng thật thà gớm.
Logic lạ lùng ...
Tôi điểm ngón tay lên môi, hơi nghiêng đầu. "Mùi hương trên người cậu thật dễ chịu, mình rất thích." Vô cùng thích.
Mặt Draco lập tức đỏ lên.
Cậu ta cúi đầu nhỏ giọng lí nhí. "... Mày nói gì vậy hả." Thành thật hơi quá rồi đấy...
Bà Pomfrey xuất hiện, cầm bình thuốc mỉm cười hoà ái nhìn Draco. "Trò Malfoy đã tỉnh rồi sao? Thế thì uống thuốc nhé?"
Draco nhăn nhó. Có cảm giác không lành.
Cậu ta quay đầu liền khựng lại.
Một đám người lúc nãy còn ở đây bây giờ đâu hết rồi!!
Tất nhiên là chạy hết rồi.
Draco "..." Tình anh em có chắc bền lâu ...
....
Sau một hồi vật lộn uống thuốc thì cuối cùng cũng xong.
Thấy bộ dạng yếu ớt của Draco, tôi dường như đau lòng ghê gớm, khóc thút thít. Draco lập tức nói an ủi lại, sau đó cả hai cứ an ủi qua an ủi lại.
Pansy quay đầu, vô cùng khó hiểu hỏi. "Nè! Rõ ràng lúc nãy tôi cũng khóc giống Bellanita mà? Sao Draco lại nói tôi giả tạo? Cậu ta bị bệnh hay mắt có vấn đề vậy?"
Blaise thâm ý. "Tôi biết tại sao."
Pansy sững sốt, đợi một lúc không nghe Blaise nói gì nên cô liền thúc giục. "Nói nghe chơi?"
Blaise tiếp tục thâm ý. "Chính là bị bệnh đấy."
Pansy. "? Bệnh gì?" Tên này bệnh tật nhiều thế ?
Blaise sâu kín. "Bệnh mê gái !" Sau đó cậu ta nhìn hai người kia.
Nghe được cuộc hội thoại của họ khiến Blaise nổi hết cả da gà, da vịt, da beo.
.....
[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.
•Link Manga Toon:
•Link Wattpad: ]
Tối đó tại phòng sinh hoạt chung.
Tôi nằng nặc đòi Pansy để kiểu tóc và mang giày giống mình. Pansy ngẫm nghĩ một chút liền đồng ý.
Pansy gật đầu. "Biết ! Biết rồi, sẽ nhớ mà ! Đừng làm nũng nữa, trông gớm quá." Cô ấy bày ra bộ dạng tôi muốn làm gì tùy thích.
Cộp, cộp...
Tiếng nện bước chân khá mạnh, chắc hẳn người này đang tức giận lắm. Người đó là huynh trưởng Avantika, vành mắt chị ấy đỏ hoe.
Avantika là một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ. Chị ấy là một Slytherin kiêu ngạo điển hình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ yếu đuối này của chị ấy.
Avantika không ngờ giờ này rồi mà vẫn còn có người ngồi ở phòng sinh hoạt chung, cô thẳng sống lưng miễn cưỡng nở nụ cười kiêu ngạo. "Tại sao giờ này còn chưa đi ngủ?"
Pansy dội ngược lại. "Chị còn ghê gớm hơn, dám ra ngoài vào giờ giới nghiêm."
Avantika nghẹn một hơi trong lòng. "... Về phòng ngay !!"
Tôi đứng dậy kéo Pansy, hướng về phía chị ấy. "Ngủ ngon."
Avantika kiêu ngạo gật đầu, sau đó đợi khi hai cô bé kia về phòng cô liền rủ vai xuống, vành mắt lại tiếp tục nóng lên cô chớp chớp vài cái liền ỉu xìu đi về phòng dành cho huynh trưởng. Trông miệng lẩm bẩm. "Corwin chết tiệt..."
Corwin ? Là nam huynh trưởng Corwin Frank à ?
Trước khi đóng cửa phòng, tôi kịp nghe thấy giọng nói oán hận của Avantika. Bàn tay nắm cửa khựng lại, tôi ngước đầu nhìn chị ấy, Avantika sững sốt liền mỉm cười.
Chị ấy đang dùng nụ cười để che đi nước mắt ?
Nụ cười và nước mắt là hai thứ cảm xúc thể hiện rõ nhất trên khuôn mặt, nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài. Còn cảm xúc thật bên trong ai mà biết được... Tất cả mọi người đều có vết thương khó nói trong lòng, họ cũng có nhiều cách thể hiện cảm xúc khác nhau.
Có những người ẩn giấu nụ cười trong nước mắt, mà cũng có những người che giấu nước mắt trong nụ cười.
Tôi nhíu mày xoa xoa mi tâm.
Sao tôi đột nhiên văn thơ dữ vậy nè. Avantika có như thế nào cũng là chuyện của chị ấy, liên quan gì đến tôi chứ.
.
Hôm sau tôi đến thăm Draco. Tôi vừa định nhấc chân đi vào thì nghe được một giọng nói ngọt ngất.
"Anh Malfoy, anh ăn cái này đi... Em biết rồi nha, thì ra anh thích ăn ngọt haha, thật ra em cũng thích ăn ngọt giống anh đó...."
Tiếp theo là tiếng đáp lại của Draco.
Tôi nhanh chóng lùi lại đứng sau cửa cắn ngón tay.
Chết tiệt! Lại thêm một đứa nữa...
Draco a Draco! Cậu thật là đào hoa nhỉ?
Liệu Draco có thích người khác không?
Không, không. Dù gì đi nữa tôi có thể nghe ra được giọng nói của cậu ta không có nhiều cảm xúc cho lắm. Nhưng tại sao cậu ta lại đáp lời! Phải biết Draco là một tên vô cùng kiêu ngạo, mắt đặt trên đỉnh đầu.
Jennifer cầm một cái bánh đưa đến gần môi Draco. "Bánh này rất ngon, anh thử đi."
Cô ta không ngờ trên đời này lại có một ngôi trường đào tạo phù thủy. Lúc đầu cô ta cứ nghĩ là một trò đùa của ai đó nên khá bực bội.
Sống trên đời này hơn chục năm, chưa ai dám lỗ mãng với Jennifer như vậy, thế nên cô ta quyết định gậy ông đập lưng ông, cứ hùa theo rồi sẽ bắt tên đầu sỏ bày ra trò đùa này. Ai mà ngờ đột nhiên một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ xuất hiện, sau đó mọi chuyện xảy rất nhanh và thế là cô ta đến đây học.
Trường phép thuật... Thú vị như thế, sao có thể không đi?
Quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng của Jennifer, cô ta gặp được một người rất hợp gu cô ta.
Vương tử bạch kim, Draco Malfoy.
Một thuần huyết cao quý...
Jennifer cũng là một tiểu thư nhà giàu của thế giới Muggle. Mười ngón tay mùa xuân không dính nước.
Draco lập tức né qua một bên. "Cảm ơn, tôi không muốn ăn." Ai biết được cô ta đã rửa tay chưa. Sao cô ta còn chưa cút đi nữa ?
Nếu Jennifer mà biết được suy nghĩ của Draco chắc chắn cô ta sẽ nổi điên.
"Anh cứ thử đi mà..."
Gân xanh trên trán Draco giật giật.
Cậu ta đang cố thay đổi theo hướng mà Bellanita muốn.
Lịch sự.
Đúng vậy chính là lịch sự. Nếu là trước kia cậu ta chắc chắn đã đuổi cái con ỏng ẹo này đi ra ngoài rồi.
Rõ ràng là cùng một biểu cảm, cùng một cách nói chuyện nhưng không hiểu sao Draco cảm thấy người trước mặt này thật chướng mắt và giả tạo. Cảm giác như có người đang cố bắt chước người mình thích vậy.
"Draco..." Tôi thò đầu từ sau cánh cửa nhìn Draco đang cố nhẫn nại.
Draco xoay đầu, đáy lòng liền trở nên mềm nhũn, khuôn mặt hoà hoãn. Đây... Đây mới là người cậu ta muốn gặp.
Tôi nở nụ cười nhu thuận lại ngoan ngoãn, nhưng Draco cảm thấy ẩn sau nụ cười ấy có gì đó là lạ.
Cô ấy đang bất an ?
"Cậu đang có khách sao?" Tôi nhỏ giọng.
Draco lắc đầu, bình tĩnh nói. "Mày lại đây đi, đứng đó làm gì." Đến đây đi thân ái !!!
Tôi đi vào liếc nhìn nhỏ ngồi gần Draco liền hú hồn nhưng ngoài mặt tỏ vẻ rất ổn.
Jennifer cũng giật mình nhìn tôi.
Jennifer "..." Sao bà già này lại ở đây?
Tôi "..." Con sửu nhi này sao lại ở đây?
Ở thế giới Muggle, Bellanita khá là nổi tiếng, Jennifer cũng vậy, cả hai điều đi theo con đường thảo mai... Ủa nhầm, con đường ngây thơ, thanh thuần. Nên không thấy làm lạ gì khi cả hai không ưa nhau.
Tôi đi đến trực tiếp ngồi lên giường, mặt hơi xụ xuống. Tâm trạng vốn không tốt đẹp, bây giờ càng đi xuống.
Draco nhóm người đến. "Không khoẻ?"
Tôi sâu kín liếc cậu ta. "Lại một đoá hoa đào..." Sao mà cậu ta đào hoa thế không biết.
Draco "..." No !!
Draco nói hết nước hết cái, tôi mới quay đầu nhìn cậu ta.
Draco thở dài sau đó lại sững sốt.
Sao mình lại tốn nước bọt để giải thích như thế? Rõ ràng cả hai vẫn chưa xác định quan hệ mà?
Hơn nữa...
Cậu ta vẫn chưa biết được Bellanita có thích mình hay không... Bởi vì thái độ của cô ấy đối với cậu ta cũng giống như những người khác. Nhưng hiện tại biểu hiện của cô ấy đang không vui.
Thế có được xem là ghen không?
Jennifer bị nhét đống thức ăn cho chó. "..."
Cô ta liền cố thu hút sự chú ý. "Anh Malfoy, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Draco cục súc lên. "Cô còn ở đây à?"
Jennifer hít sâu. "Em... em vẫn luôn ở đây mà?" Xem cô là người vô hình như vậy đủ rồi.
Draco thâm ý liếc cánh cửa rồi nhìn Jennifer. "Vậy..." Đi dùm cái, cậu ta đang có chuyện quan trọng.
Jennifer rũ mắt làm như không thấy. "Anh Malfoy, anh thích người như thế nào?" Trong lòng cô ta cười thầm.
Thú vị! Thú vị làm sao! Thì ra bà già thảo mai kia thích Draco Malfoy. Vậy nếu như làm Draco Malfoy thích cô ta thì sao nhỉ?
Thử tưởng tượng đến vẻ mặt tuyệt vọng của bà già đó cô ta liền cảm thấy hứng thú.
Draco khó chịu. "Hỏi làm gì..."
Một tia sáng vụt qua trong đầu, Draco liền thay đổi câu trả lời, hai mắt loè loè sáng nhìn tôi. "Thích người hay giả ngu." Cậu ta biết tính cách mà Bellanita thường thể hiện chỉ là giả vờ, cậu ta không biết tại sao cô lại mất công giả vờ thế làm gì, nhưng kệ đi, cô thích là được.
Tôi cúi đầu che giấu thần sắc trên mặt.
Thích giả ngu là con nào?
Jennifer truy hỏi. "Sao nữa ạ?"
Lần đầu tiên Draco rất có kiên nhẫn trả lời. "Thảo mai, tự luyến..." Còn biết đánh nhau nữa nha.
Jennifer "..." Gu gì mà mặn vậy hả ông nội ?
Cô ta kỳ quái liếc Draco một cái.
Sau khi hỏi một đống câu trả lời từ Draco, Jennifer nhìn thoáng qua tôi liền đắc ý rời đi.
Cô ta nghe nói Draco Malfoy là người không có kiên nhẫn, nhưng lúc nãy cô ta hỏi câu nào Draco Malfoy liền trả lời câu đó,