- À, Slughorn, anh cứ tự nhiên nhé. Trò Snape, mời trò ngồi xuống đi. Kẹo Chanh không?
Slughorn lắc đầu, ngồi xuống ghế một cách không thoải mái. Còn Severus nhìn Dumbledore bằng ánh mắt như thể cụ bị tâm thần mặc dù anh đã quá quen với lời mời kiểu này của cụ ở kiếp trước.
Slughorn nhìn Severus một cách buồn bã. Không buồn làm sao được cơ chứ khi một học sinh nhà của ông đang bị buộc tội thông đồng với Tử Thần Thực Tử và cố ý giết bạn học. Dẫu Severus cũng chẳng phải học sinh cưng nhất của ông thì ít ra ông cũng có ngưỡng mộ cái khả năng trong môn Độc Dược của Severus đủ để gom anh vào cái câu lạc bộ Slugs ngớ ngẩn của mình.
Severus phớt lờ ông ta mà tập trung vào Dumbledore - người có tiếng nói quyết định ở đây. Trái với Slughorn, Dumbledore ngồi thoải mái, lưng dựa vào ghế, đôi mắt sáng quắc như nhìn thấu tâm can người đối diện. Có kinh nghiệm từ trước, Severus tránh nhìn lâu vào mắt cụ và sẵn sàng Bế Quan Bí Thuật.
- Vậy là trò Snape, trò cũng đã nghe thấy lời buộc tội về trò. Có một số học sinh nhìn thấy trò ếm lời nguyền lên trò Potter. Lời nguyền gì ấy nhỉ?
- Cắt-sâu-mãi-mãi. Đó chỉ là vô tình thôi, em không cố ý ếm trò ấy. - Severus đáp.
- À, Cắt-sâu-mãi-mãi. Ta chưa nghe thấy bao giờ. - Dumbledore nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu nhìn Severus dò hỏi.
- Đó là lời nguyền do em tạo ra.
- Ồ, thật đáng ngạc nhiên. - Nói vậy nhưng nếu Dumbledore có ngạc nhiên thật thì cụ cũng chẳng thể hiện tí ti gì trên nét mặt. - Trò có thể cho ta hỏi tại sao trò lại sáng tạo ra một lời nguyền như thế?
Severus hiểu chữ “như thế” hơi được nhấn mạnh trong câu nói của Dumbledore có ý nghĩa gì. Anh chỉ bình thản nói.
- Không phải đang có chiến tranh hay sao? Cụ định dùng cái gì để chiến đấu với kẻ thù? Bùa Choáng?
Dumbledore không đáp. Nhìn mặt cụ không ai có thể đoán được cụ đang nghĩ gì nhưng Severus biết cụ đang dò xét và cân nhắc về anh. Rất có thể sẽ thử dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên anh. Vì thế anh nâng hàng rào Bế Quan Bí Thuật lên cao.
- Vậy là... trò nói trò không cố ý ếm trò Potter. Trò hãy kể rõ sự tình cho ta nghe xem nào. - Hồi lâu, Dumbledore sẽ sàng nói.
- Em nhắm vào Ya... tên Tử Thần Thực Tử đang đấu với trò Evans. - Severus suýt nữa buột miệng nói “Yaxley” nhưng kịp kìm lại, tuy vậy có vẻ như Dumbledore cũng đã nhận thấy. Một tia sáng lóe lên trong mắt cụ chỉ trong tích tắc. - Em thấy hắn định ếm Avada Kevadra lên trò ấy. Chẳng may Potter đột nhiên nhảy vào đường đi của lời nguyền, nhưng em cũng đã sơ cứu cho cậu ta ngay lúc đó rồi. Vết thương đó nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ mất mạng.
Severus nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Slughorn và nhìn thấy gương mặt tròn của ông ta giãn ra, vẻ thoải mái hơn. Nhưng cái vẻ thư giãn đó ngay lập tức thu lại ngay khi Dumbledore cất tiếng nói.
- Ta rất muốn tin trò, trò Snape ạ. Nhưng những nhân chứng có mặt ở đó đều đưa ra những lời chứng không có lợi cho trò. Trò có bằng chứng gì không?
Severus trỏ đũa phép vào thái dương mình và lôi ra một sợi tơ dài óng ánh bạc.
- Cái này được chứ? - Anh hỏi.
Trong khi Slughorn tỏ vẻ bất ngờ và vui mừng ra mặt thì Dumbledore chỉ để lộ một chút xíu cảm xúc qua ánh mắt, khẽ gật đầu và im lặng đón lấy sợi kí ức từ Severus và đưa nó vào chậu Tưởng Ký.
Cụ cúi đầu vào chậu Tưởng Ký một lúc, đến lúc ngẩng lên thì nét mặt cụ trở nên thoải mái hơn, ánh mắt cụ nhìn Severus cũng dịu dàng hơn nhưng không bớt vẻ tò mò.
- Anh Slughorn, anh là chủ nhiệm nhà Slytherin. Anh có muốn xem qua một chút không?
Slughorn lập cập đứng dậy, gật đầu lia lịa.
- Ồ có, có chứ.
Khi xem xong cái kí ức, Slughorn trở ra, hết sức vui mừng. Ông ta thân mật vỗ vai Severus một cái làm anh suýt sụm lưng, hồ hởi.
- Vậy là trò ấy đã có bằng chứng thuyết phục rồi, cụ Dumbledore. Trò ấy vô tội.
Dumbledore mỉm cười, gật đầu.
- Đúng thế, anh Slughorn ạ.
Slughorn vẫn cười toe toét, quay sang Severus, tỏ ra rất hài lòng.
- Trò làm tốt lắm, trò Snape. Câu thần chú chữa thương cũng là do trò nghĩ ra phải không?
Severus miễn cưỡng gật đầu. Anh chẳng thích thú gì cái màn tán hươu tán vượn của Slughorn, nên vội quay sang Dumbledore.
- Nếu xong rồi thì cho phép em về kí túc, thưa thầy hiệu trưởng.
- Được. Trò hãy về nghỉ ngơi đi. Anh Slughorn nhớ đưa trò ấy về kí túc an toàn nhé. À quên, ba mươi điểm cho nhà Slytherin vì hành động dũng cảm của trò.
Severus chậm rãi bước theo Slughorn trở về tầng hầm, trong lòng biết rằng từ nay anh đã rơi vào tầm ngắm của Dumbledore.
- CÁI GÌ?
- Trò Snape đã có bằng chứng vô tội. Trò ấy không cố ý ếm James, mà là nhắm vào tên Tử Thần Thực Tử đang đấu với Lily, chẳng may James trờ tới...
- Nó nói dối đó thầy. Nó ghét James.
Thầy Dumbledore lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
- Sirius, thầy đã kiểm tra trò ấy rồi. Thầy đã xem kí ức của trò ấy. Chính trò ấy đã chữa thương cho James ngay sau khi James ngã xuống.
- Con... không tin. Nó có thể sửa kí ức chứ...
- Sirius... - Lily ngồi trên giường bệnh của James, nói bằng giọng nhẫn nại. - Kí ức không thể sửa được. Bạn không tin thầy Dumbledore sao?
- Mình tin thầy, nhưng mà...
- Thôi nhé Sirius. Mọi chuyện đã quyết định rồi. Thầy sẽ không nói lại chuyện này nữa. Thôi, chào các con.
Thầy Dumbledore chớp mắt vẻ mệt mỏi, rồi phất vạt áo quay đi. Khi thầy đi khuất, Sirius lầm bầm.
- Thật không thể tin nổi!
- ếu ư ầy um...
- Mình không nghe được cậu nói câu gì hết, James ạ. - Sirius cáu kỉnh nói.
James nuốt vội miếng sandwich trong miệng rồi lúng búng.
- Nếu như... thầy Dumbledore đã kiểm tra kĩ càng thì chắc đó là sự thật. Nhưng mà... híc... mẹ kiếp! Mình không thay đổi suy nghĩ về Snape đâu. Lời nguyền đó đã suýt giết chết mình. Đó là trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời mà mình từng phải chịu.
- Bạn ấy đã chữa lành cho bồ. - Lily nói đơn giản.
- Mình tin bạn ấy. Bạn ấy chiến đấu cùng với chúng mình mà.
Kim - đứa con gái nhà Hufflepuff nằm ở giường bên cạnh giường James đột nhiên nói với sang. Nó có vóc người nhỏ bé, trông trẻ hơn các học sinh năm thứ bảy khác.
- Bạn ấy chiến đấu ở gần chỗ mình. Mình nghe thấy tên Tử Thần Thực Tử đấu với bạn ấy nói là bạn ấy có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, không giống như bọn mình, hắn còn dụ bạn ấy làm việc cho kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nữa.
Tất cả quay lại nhìn con bé đó làm nó trở nên ngượng nghịu. Nó đưa tay quẹt mũi.
- Ờ... bạn ấy không nói gì cả, chỉ đánh nhau thôi. Ý mình là... bạn ấy không thể thông đồng với chúng nếu không tên kia đã không phải dụ bạn ấy gia nhập Tử Thần Thực Tử, đúng không?
Lily gật đầu đồng tình, gương mặt cô sáng lên một chút xíu. Sirius cười khẩy.
- Thế là Snivellus có cơ hội tốt để làm Tử Thần Thực Tử, hả? Đúng điều nó mong mỏi mà.
- Ờ... mình không biết, Sirius à. - Remus, im lặng từ nãy, giờ mới lên tiếng. - Nếu Snape muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử thì tại sao lại xông vào đánh chúng cơ chứ? Nó chỉ việc chạy đi, hoặc nấp ở đó mà xem cũng được. Với lại nếu nó đã đánh nhau với Tử Thần Thực Tử thì kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đời nào cho nó gia nhập đội quân của hắn nữa.
- Ai mà biết được cái gã điên ấy. Hắn muốn quân của hắn càng nhiều càng tốt, hắn chả mừng phát khóc khi có thêm một thằng khốn như Snivellus gia nhập vào ấy chứ. Mà Snivellus - mình tin hắn chỉ diễn trò... - Sirius vẫn lầm bầm bướng bỉnh.
- Mình đồng ý với Sirius, Remus ạ. Chúng mình đã biết Snape mấy năm rồi, hành động này của nó thực sự đáng ngờ đó. Chắc chắn phải có...
- QUÁ GIỜ THĂM BỆNH NHÂN RỒI, CÁC TRÒ RA NGAY KHỎI ĐÂY!
Tiếng quát của bà Pomfrey cắt ngang câu nói của James. Mấy cô cậu liền nhanh chóng đứng dậy, lấm lét nhìn nhau rồi chuồn ra khỏi cửa, trong khi tiếng càu nhàu của bà Pomfrey vẫn còn vọng lại: “... mất trật tự... bệnh nhân cần nghỉ ngơi...”