Cho đến ngày hôm qua, hắn mới thừa nhận rằng hắn thật sự yêu nàng. Bởi khi hắn chạm vào nước ao Tuyệt Tình đã không còn thoải mái như trước nữa. Nỗi đau đớn khắc cốt khiến hắn phải buộc thừa nhận.
Nhưng, tại sao nàng lại là người con gái của tam đệ? Giờ nàng lại muốn tác hợp cho hắn và muội muội nàng sao? Nàng chẳng lẽ không hiểu hắn ư?
Bạch Tử Họa hắn, lần đầu tiên thất bại như vậy. hắn bước lên phía trước, nhìn xuống phía dưới Tuyệt Tình điện. Trường Lưu sơn vẫn như trăm năm trước đây không đổi, hung vĩ mà lộng lẫy. Bạch Tử Họa khẽ hỏi nàng:
“Nhan nhi, từ đây nhìn xuống, nàng thấy cái gì?!”
Nam Cung Thiên Nhan cười cười, nhìn xuống Trường Lưu mà nhớ đến hắn, Bạch Tử Họa trong nguyên tác luôn bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp. Lại là người luôn làm trái lòng mình, nàng khẽ cười mỉa:
“Bạch Tử Họa! có phải ngươi nói ngươi nhìn thấy cả thiên hạ không? Ta thì khác, ta chỉ nhìn thấy từng đám mây lượn lờ trước mắt ta thôi. Bạch Tử Họa, ngươi đứng trên cao bễ nghễ nhìn chúng sinh trong thiên hạ, ngươi nghĩ mình phải có trách nhiệm với chúng sinh, với thiên hạ sao? Bạch Tử Họa, ngươi không thể! Nếu ngươi không phụ người trong thiên hạ, mà lại phụ ngươi, phụ người con gái trong lòng ngươi thì ngươi sẽ mãi phải hối hận, day dứt!”
Bạch Tử Họa thở dài:
“Có lẽ vậy, nhưng mà Nhan nhi, ta biết, nàng là thần. vậy nàng có biết trách nhiệm của thần lớn đến chừng nào?”
Thiên Nhan lắc đầu, nhìn xuống những đám mây mù bao phủ cả núi sông rồi lại nhìn hắn:
“Bạch Tử Họa, ngươi không hiểu. Nếu làm thần chỉ có thể làm những việc mà mình nên làm mà không thể làm những việc mình muốn làm thì làm thần còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Thần cũng có chấp niệm của riêng mình, vì thế sinh ra Yêu Thần. Thần cũng có sát tâm nên có Ma Thần tồn tại. Yêu Thần chứa chấp niệm của muôn thần, Ma Thần lại chứa sát tâm của cả thiên hạ. Ngay cả những vị thần cao cao tại thượng cũng có như vậy, nói gì đến Thượng tiên như ngươi? Ngươi theo ta..”
Nói xong, nàng cầm lấy tay Bạch Tử Họa bay xuống khỏi Tuyệt Tình điện. Cảm nhận được xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến, con tim đóng băng trăm năm của Bạch Tử Họa như tan chảy, nhu tình nhìn người con gái cao quý phía trước.
Nam Cung Thiên Nhan đưa Bạch Tử Họa đến bên ao Tam Sinh, nàng cần khai thông đầu óc cho tên này để sau này hắn không phải phụ Tiểu Cốt của nàng nữa. Nàng cười nhẹ:
“Bạch Tử Họa, ngươi biết đấy, ta là thần, nhưng ta cũng có chấp niệm, khi ta có sát tâm, sát sinh người vô tội ta cũng bị Thiên Địa trừng phạt. nhưng, ngươi có tin hay không, Thiên Địa cũng không hề ngăn thần có chấp niệm, có tình cảm, có sát tâm.”
Nói rồi, nàng bước xuống ao Tam Sinh, bước đi chậm dãi. Nhưng lạ một điều là khi nàng đi tới đâu, nước ao Tam Sinh như có linh tính, tự động tránh xa nàng ra. Thiên Nhan đi một vóng quanh ao, rồi mới nhìn Bạch Tử Họa:
“Ha, ha… ngươi biết đấy, loại nước trong ao Tam Sinh này không có nguồn, chỉ biết nó phun ra từ miệng của tượng của con viễn cổ thần thú, nhưng ngươi lại không biết công dụng thật sự của nó.”
Bạch Tử Họa nhìn nàng, đôi mắt chừa đầy sự nghi vấn, đọc bao nhiêu bí tịch, hắn cũng chẳng thể tìm ra lợi ích thật sự của nước ao này. Các đời chưởng môn trước của Trường Lưu nghĩ ra cách này vận dụng công dụng của nó, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ, nước ao này không chỉ có công dụng như vậy. Thiên Nhan khẽ cười:
“Ngươi không thể tưởng được đâu, nước này chính là nước mà Thần tộc dùng để uống, có thể làm nâng cao Thần lực trong cơ thể. Các ngươi ngu ngốc không biết công dụng đáng quý của nó mà dám đem ra để làm nước tắm hừ!...”
Cho dù biết thì sao nào? Nó chỉ có công dụng với các vị thần, tộc khác uống vào, khi có chấp niệm thì sẽ bị mài mòn cả ruột gan. Đều vô dụng cả, nhưng nàng vẫn giận, trí nhớ cho nàng thấy, có thể uống loại nước này để tu luyện có thể nhanh chóng hơn nhưng mà bọn họ lại dùng thứ nước này để tắm!!!!!!!!
A… may mà bọn họ chỉ tắm nước trong hồ, nàng còn có thể hứng trực tiếp lấy nước để uống. Suy nghĩ một hồi, nàng lại nói:
“Bạch Tử Họa, ngươi hãy suy nghĩ lại đi. Hôm sau ta sẽ đưa Hoa Thiên Cốt tới Mao Sơn cùng Vân Ẩn, trong thời gian này, ngươi có thể sẽ nhận ra chân tâm của mình. Sau khi ta trở về, nếu ngươi còn muốn sánh vai bên Tiểu Cốt ta sẽ đưa cho ngươi một bản bí pháp tấn giai Thần vị. ta đi dây.”
Nói xong, Nam Cung Thiên Nhan phóng khoáng bay đi. Để lại Bạch Tử Họa đang ngơ ngẩn suy nghĩ, lặng nhìn theo bóng dáng xinh đẹp ấy. chẳng lẽ.. hắn sai rồi sao? Hắn luôn chỉ cho rằng, tình cảm là thứ không cần thiết và hắn sẽ không bao giờ có.
Nhưng, hắn lại yêu nàng,…. Vô phương vãn hồi.
Hắn cho là mình chính là người có pháp lực cao nhất Tiên giới, cần có trách nhiệm với chúng sinh, với thiên hạ.
Nhưng là, chính nàng là thần cũng không nghĩ như vậy.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng dốt cục hắn cũng nghĩ không ra là tại sao nàng luôn muốn gán ghép hắn cho muội muội của nàng?