Qua hôm đó, quan hệ của Mạc Băng và Thiên Nhan quỷ dị không tả được. Hắn vừa dạy nàng pháp thuật , cũng thi thoảng làm một vài chuyện ái muội, nhưng là, vẫn chưa làm đến giai đoạn cuối cùng bởi Mạc Băng đối với chuyện này cũng khá là cổ hủ a~~
Còn Thiên Nhan, nàng thi thoảng sẽ trích máu của mình để tạo ra hoa trái mùa, rồi đem bán cho những nhà quyền quý, họ rất yêu thích và được khá là nhiều ngân lượng. Công việc này ấy hả? tất nhiên là giao cho Hoa Thiên Cốt rồi, cũng chính vì vậy ngoài Trương đại phu kín tiếng ra, không ai biết sự có mặt của nàng cả.
Mặc dù Hoa Lạc vẫn phải nằm trên giường bệnh, nếu y có ý chí muốn sống thì với số thuốc đã dùng, y phải khỏi từ lâu rồi, nhưng y lại muốn sang thế giới bên kia với nương tử của y. Không có ý chí để sống, thần tiên khó cưỡng.
Nàng biết điều đó nhưng nàng không nói ra vì sợ cô bé đau lòng. Sống cùng nhau suất ba năm, nàng cũng coi cô bé lương thiện này như em gái. Nàng quyết định rồi, nàng sẽ ‘Vân đạm phong khinh’ xem mọi chuyện xảy ra nhưng nàng cũng sẽ giúp Hoa Thiên Cốt đến với Bạch Tử Họa đến với nhau mặc dù nàng rất cũng rất yêu Bạch Tử Hoạ trong nguyên tác nga.
Cuộc sống của Thiên Nhan ở thế giới ‘Hoa Thiên Cốt’ đã cứ thế trôi qua ba năm dòng. Thân thể này đã , còn Hoa Thiên Cốt cũng đã . Nàng biết chỉ trong năm nay thôi, Hoa Lạc sẽ chết đi. Thiên Nhan đã cố gắng chuẩn bị tâm lí cho con bé nhưng vẫn rất sợ nó sẽ shock nặng.
Như thường lệ, nàng lại cầm cổ cầm đi về phía rừng trúc. Nhưng nàng lại cảm thấy không khí không đúng lắm, vô cùng quỷ dị.
Thiên Nhan lo lắng quan sát xung quanh. Mặc dù trong năm này nàng cũng đã học được số phép thuật từ Mạc Băng nhưng mà nếu để đối đầu với cao thủ thì nàng ‘thúc thủ vô sách’ thôi.
Có tiếng động! Thiên Nhan đi theo hướng có âm thanh phát ra, nhưng là khi nàng tới nơi: chính là con sông sau rừng trúc, nơi Hoa Thiên Cốt cứu nàng thì thấy Mạc Băng cùng mấy chục cao thủ hắc y nhân đang giao đấu.
Có vẻ như là Mạc Băng vẫn chiếm ưu thế hơn chút. Hắn có thể hút đi sinh khí của người khác nên bạn hắc y nhân muốn thắng là không thể.
Tầm khắc sau {một khắc = ’ nhé các nàng}, bọn hắc y nhân đã gần như bại. Chỉ còn duy nhất tên thủ lĩnh trụ lại được. Tên hắc y nhân đó trước khi chết còn gắng phóng một chiếc châm về hướng Mạc Băng rồi cười điên cuồng:
“Mạc Băng tiên! Ha..ha… đó là ‘Thiên địa hợp hoan tán’ mà ta lấy được trong di tích viễn cổ. Không có người con gái nào có thể hoan ái cùng ngươi, ngươi sẽ bị thất khiếu cùng chảy máu mà chết”.
Thiên Nhan lo lắng vô cùng, chạy ra đỡ Mạc Băng, ân cần hỏi:
“Băng! Chàng không sao chứ?”
Mạc Băng cố gắng áp chế xuân dược trong người, cười nhẹ với nàng:
“Nhan nhi, ta không sao cả. Nàng đừng lo, mau đi trước đi!”
“Không! Mạc Băng, chàng không nghe thấy gì sao? Chàng đã trúng ‘Thần hoan tán’ của hắn. Những gì có dính líu tới thần từ ngàn năm trước đã biến mất rồi. Độc này không thể giải, chàng còn bảo ta đi, lẽ nào chàng muốn tìm người con gái khác giải độc?”
Thiên Nhan vờ đau lòng hỏi. Nói thật, nàng cũng rất thích soái ca Mạc Băng này. Mặc dù về sau hắn sẽ phải lòng Yêu thần Hoa Thiên Cốt nhưng không sao cả, nàng thích hắn, hắn cũng có thích nàng. Lại nói đến làm chuyện đó có gì chứ? Nàng là một linh hồn từ thế giới hiện đại, mà cũng thấy hắn rất phóng khoáng trong chuyện này cơ mak.
“Nàng mau đi đi, ta không cần, ta có thể tự giải được!”
Ý của Mạc Băng hắn là hắn chưa có thú nàng, cũng chưa cho nàng danh phận, giới thiệu với chúng tiên, nào có chuyện có thể hủy sự trong sạch của nàng?
Nhưng Thiên Nhan lại suy nghĩ theo chiều hướng cực đoan . Nàng đứng dậy, lặng lẽ cúi xuống nhìn. Bên bờ sông mênh mang nước, cạnh bao xác chết hắc y, chỉ có hắn y phục trắng muốt siêu phàm thoát tục đang ngồi đó. Gương mặt hắn đỏ bừng, gắng gượng vận khí điều tức. Thi thoảng, vài chiếc là trúc bay ngang, cảnh đẹp như giao tranh giữa thiên đàng và địa ngục.
Thiên Nhan kìm lòng không đậu, ngồi xuống, vuốt má hắn rồi định đứng dậy rời đi. Nhưng vào lúc này, Mạc Băng lại mở đôi mắt hằn những tia máu đỏ rực ra, kéo Thiên Nhan xuống rồi đè lên người nàng. Đôi môi hắn áp xuống, hung hăng cắn mút môi nàng.
Vừa chạm đến đôi môi căng mọng của nàng, sự mất khống chế của Mạc Băng đã biến mất. Hắn rất tỉnh táo, nhưng hắn lại không thể nào dừng lại được. Đôi môi hôn càng thêm sâu, hai tay không yên vệ mà luồn vào trong vạt áo của nàng mà xoa nắn đôi gò bồng đảo trắng noãn căng đầy.
Thiên Nhan đưa tay lên, ôm lấy cổ Mạc Băng. Hai tay của nàng cũng giống ai kia, không an vị mà mò xuống, tháo vạt áo của Mạc Băng ra. Lại sờ nắn cơ bụng rắn chắc và vòm ngực to lớn của hắn.
Mạc Băng tiên thở dốc, nghe tiếng rên rỉ của nàng, ghé vào tai nàng mà thì thầm:
“Nàng đã đốt lửa lên thì phải tự mình dập tắt nó đi. Ta sẽ không tha cho nàng đâu, tiểu yêu tinh”
Mà lúc này, Thiên Nhan đang chăm chú thưởng thức cơ bụng săn chắc của Mạc Băng, đâu có để ý đến lời đe dọa của chàng.
Mạc Băng chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, rất vừa ý vì Thiên Nhan thích thú cơ thể của nàng. Hằn thích ý cắn nhẹ vào tai rồi dần liếm mút chạy xuống cổ, dần đốt lửa trên người nàng. Chẳng bao lâu Thiên Nhan đã khó chịu vặn vẹo người, cọ sát dữ dội vào người Mạc Băng. Hằn cười gian, thì thầm vào tai nàng:
“Nhan nhi, nàng muốn rồi phải không?”
Thiên Nhan lại vặn người, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, gắng không có đáp lại nhưng những tiếng rên rỉ không tiết chế được của nàng phát ra lại lọt vào tai Mạc Băng, làm cho hắn càng thêm hưng phấn.
Hắn hạ thân xuống, đưa phân thân to lớn đã xanh tím vào thân thể nàng, đồng thời môi lưỡi lại cuốn lấy đôi gò bồng đảo của nàng. Thiên Nhan bị tập kích bất ngờ không khỏi vặn vẹo người, đau đớn làm nàng thét lên, giọt nước trong suất rơi xuống gương mặt tinh mĩ, đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Mạc Băng rời khỏi khuân ngực của nàng, hôn lên đôi môi của nàng, đau lòng thì thầm:
“Lần đầu tiên sẽ hơi đau một chút, nàng hãy cố chịu đựng một lát…”
Mạc Băng để yên phân thân của mình trong người nàng, lặng lẽ chờ nàng thích ứng. Lát sau, khi chàng khẽ di chuyển lại chẳng thấy nàng kêu đau nữa mà thay vào đó là tiếng rên dầy khoái cảm của nàng.
Hoa dịch của nàng chảy ra vô cùng nhiều, rơi xuống đất và đá lại làm cho muôn vàn đóa hoa mọc lên, trong chốc lát nở rộ. Nhưng, khi cả hai ngửi thấy hương của loài hoa ấy thì liền thất sắc. Mạc Băng nhíu mày:
“Xuân hương?”
Nàng lắc đầu, không còn tỉnh táo nữa:
“Ta không biết!”
Mạc Băng cười nghiền ngẫm:
“Ta nghĩ chúng ta nên đổi địa điểm khác nếu không cả hai ta sẽ cúng kiệt sức mà chết mất!”
Thiên Nhan hiểu ý Mạc Băng nói, ngại ngùng đỏ chin cả mặt. Đây là… chuyện gì chứ? Quá ngượng ngùng rồi. Nàng đưa tay lên che mặt. Nhưng Mạc Băng lại xấu xa , đâm phân thân của mình vào thêm sâu trong thân thể nàng. Nàng rướn thân mính lên, ngón chân co quắp lại, buông tay che mặt ra mà ôm lấy thân mình Mạc Băng mà kêu thét:
“Băng! A..aa..Dừng…dừng…đi…a”
(Xin lỗi các nàng, thật sự ta không biết viết H, có thể hơi nhạt, ta sẽ cố gắng hơn )
Sau một hồi vận động kịch liệt, Thiên Nhan mệt mỏi nằm dậy, đi xuống cạnh dòng sông, rửa ráy qua loa cho mình rồi lên bờ. Nàng lấy tay chọc chọc váo người Mạc Băng, hắn nhíu mày mở mắt ra. Lúc này, ‘Thần hoan tán’ đã hết tác dụng, Mạc Băng nhìn gương mặt tuyệt sắc khiến thiên địa thất sắc trước mặt mình, hắn lại cảm thấy có lỗi vì đã cướp mất sự trong sạch của nàng. Vì vậy, Mạc Băng áy náy đối với nàng:
“Ta xin lỗi.”
Nàng nghe xong hắn nói liền chấn động tâm thần. Chuyện này xảy ra là nàng tự nguyện, nàng cũng nghĩ là hắn cũng tự nguyện, vì hắn yêu thích nàng. Nhưng, tại sao hắn lại nói ‘xin lỗi’ với nàng? Hắn có ý gì đây?
Nàng đứng dậy cười thê lương:
“Ta đã hiểu rồi! Vậy,…ta đi trước.”
“Nhan Nhi..”
Nàng nghĩ, hắn không yêu nàng nên xin lỗi nàng. Lúc trước nàng nghĩ hắn cũng yêu nàng, nhưng hắn lại nói vậy làm nàng vô cùng thất vọng…
Còn hắn lại nghĩ, hắn lấy đi lần đầu tiên của nàng mà vẫn chưa cho nàng danh phận, hắn có lỗi với nàng. Mạc Bang nhìn theo nàng rời đi, chắc nàng đã tổn thương sâu sắc lắm…
Một sự hiểu lầm tai hại!
Thiên Nhan lững thững đi về, quên cả việc lấy lại cổ cầm. Khi nàng bước vào sân, khứu giác linh mẫn của nàng đã thấy thoang thoảng mùi tanh của máu tươi. Thiên Nhan chạy vội vào nhà, thấy Hoa Lạc ho ra một búng máu xuống đất. Cón Hoa Thiên Cốt giờ này thì chắc đang đi giao hoa rồi
Thiên Nhan nhanh chóng lấy khăn tay lau vết máu của Hoa Lạc đi. Mà Hoa Lạc thì ho khan không dứt, ra rất nhiều máu.
“Cha nuôi, người sao vậy?!”
Thiên Nhan ân cần hỏi, đỡ ông lên giường rồi chạy đi lấy chậu nước ấm đến, lau mặt cho ông. Nàng muốn chạy đi gọi Trương đại phu nhưng lại không dám để Hoa Lạc ở nhà một mình nên đành phải đợi Hoa Thiên Cốt về.
Tới gần trưa, Hoa Thiên Cốt mới về đến nơi. Nàng để Hoa Thiên Cốt trông non Hoa Lạc, còn nàng nhanh chân đi nấu một nồi cháo trắng và sắc nồi thuốc cho Hoa Lạc.
Xong xuôi, nàng bưng cháo và thuốc đặt lên bàn rồi chạy đi lấy dưa muối cùng gà om từ hôm qua được hâm nóng lên. Nàng gọi:
“Tiểu Cốt, mau mau ra ăn cháo đi, xong muội chạy vào thành, gọi Trương đại phu về chẩn bệnh cho cha nuôi đi, nhanh.”
“Dạ”
Hoa Thiên Cốt nghe lời nàng vô cùng, mặc dù vội vàng nhưng cũng húp vội chén cháo rồi nhanh chân chạy đi. Thiên Nhan thì lặng lẽ tới bàn, bưng bát cháo tới bón cho Hoa Lạc nhưng ông chỉ ăn được miếng thì ngưng, xong nàng lại gắng đút thêm thuốc cho ông.
Thiên Nhan đợi một lát chưa thấy Hoa Thiên Cốt về thì nhận ra, đã đến thời gian của nguyên tác xảy ra. Hoa Lạc sẽ chết. Nàng lặng lẽ di chuyển, đi sắp xếp, thu dọn vài ba bộ y phục của cả vào hành lí rồi ngồi đợi Hoa Thiên Cốt trở lại.
Tới tận nửa đêm, Hoa Thiên Cốt và Trương đại phu mới lại đây. Trương đại phu xin lỗi vì có quá nhiều bệnh nhân. Sau khi chẩn bệnh, ông lắc lắc đầu, lui lại về sau.
Hoa Lạc đã như ngọn đèn cạn dầu, vừa ho khan vừa dặn dò Thiên Nhan và Hoa Thiên Cốt chăm sóc lẫn nhau. Lại nói, bởi thể chất Hoa Thiên Cốt hấp dẫn nhiều yêu quái nên phải lên Mao Sơn bái sư học nghệ ông mới an tâm. Nàng lặng lẽ gật đầu còn Hoa Thiên Cốt thì nức nở không thôi. Cuối cùng, Hoa Lạc dặn dò:
“Sau khi ta mất, các con không cần khâm liệm ta làm gì cho tốn kém, hãy đốt ta và căn nhà này đi, tìm một nơi phong thủy hữu tình, cho ta và nàng ấy bên nhau là được. Thiên Nhan, con hãy chăm sóc tốt cho Thiên Cốt, nó còn nhỏ…”.
“Dạ, cha nuôi.”
Thiên Nhan khẽ gật đầu, cầm lấy tay Thiên Cốt, tỏ ý là nàng sẽ chăm sóc tốt cho cô bé. Hoa Lạc thấy vậy, liền an tâm, mỉm cười nhắm mắt.