Edit+Beta: Lã Thiên Di
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bài viết phát hiện ra bi kịch, giả tạo, khoa trương cũng không có kết thúc, hơn nữa xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Ta đoán là đồng bào dân chúng luôn luôn cần mang theo dụng cụ phòng thân, bảo vê chính mình cho tốt, cho đến khi bài này kết thúc…
—— xú tiểu tử! Ngươi có biết quần áo dính máu sẽ rất khó tẩy sạch không? A!
Gần đây, hình như càng ngày càng dễ ngủ…
Haruhisa đè đầu có chút phình to ra. Chậc… Ngủ nhiều cũng để lại di chứng.
Chậm chậm rì rì đi đến phòng khách, ánh mặt trời sạch sẽ chói lọi chiếu vào trên sàn, làm cho người ta không kìm lòng được… Muốn đi ngủ tiếp a.
Haruhisa ngáp một cái, lắc đầu qua lại, tận lực đem ánh mắt sắp nhắm mở ra.
“Hử? Đây là cái gì?”
Haruhisa đi vào phòng bếp, phát hiện có giấy nhắn dán lên trên tủ lạnh.
“Haruhisa, bọn chị cùng với Maki lão sư đi làm nhiệm vụ, có khả năng một tuần sau mói có thể trở về. Em ở nhà phải cẩn thận một chút.
Thân
Temari.”
“Một tuần à.” Haruhisa tính toán một chút. “Ít nhất cũng là một nhiệm vụ cấp C.”
Ba năm trước, Temari trở thành hạ nhẫn, Kankuro thì hai năm trước trở thành hạ nhẫn, Gaara năm nay vừa mới trở thành hạ nhẫn. Rõ ràng chính là một tiểu đội hạ nhẫn []. Hơn nữa liền tính có thêm Maki đi chăng nữa, cũng không đến mức phải nhiều lần đều làm nhiệm vụ cấp C, là nhiệm vụ cấp B đi. Lần trước cư nhiên lại còn đưa cho cô một nhiệm vụ cấp D! Làng Cát rốt cuộc là thiếu bao nhiêu Ninja…
[] Hạ nhẫn: Ninja Hạ Đẳng(Hạ Nhẫn)–下忍|genin là cấp bậc ninja thấp nhất; dù vậy, trình độ giữa các ninja Hạ Đẳng rất khác nhau. Họ được đặt trong một nhóm người, và sau đó được một thầy giáo được chỉ định giảng dạy. Việc này để dạy các ninja Hạ Đẳng việc phối hợp đồng đội và cảm nhận cuộc sống ninja thực sự dưới sự giám sát của một ninja cao cấp. Các nhóm này được lập dựa trên kỹ năng riêng của từng người, nên nhờ đó cả nhóm sẽ có sự cân bằng. Khi trở thành Hạ Đẳng, ninja bắt đầu đóng góp chút ít cho kinh tế đất nước. Họ thường được gửi làm nhiệm vụ cấp D, là những nhiệm vụ cấp thấp nhất và hầu như không hề nguy hiểm, hay những ninja Hạ Đẳng kinh nghiệm thường được gửi làm nhiệm vụ cấp C, là những nhiệm vụ có cấp độ cao hơn chút đỉnh và bắt đầu dính đến công việc “ninja” thực sự, dù vậy khả năng đó rất thấp. Naruto là một ngoại lệ vì dù cậu là Hạ Đẳng nhưng vẫn phải đi làm những nhiệm vụ cấp cao hơn, và nguy hiểm hơn
Ngươi xem tiểu đội của Kakashi coi, còn không phải mỗi ngày đều dắt chó ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng còn bắt vài con đà điểu hay gì gì đại loại như thế…
May mà thực lực của ba người họ đều rất tốt, bị thương này nọ tất nhiên sẽ có, nhưng đều là những vết thương nhỏ… Ngoại trừ, những hạt cát biến thái kia của Gaara…
Haruhisa phẫn nộ đem lời nhắn dán lại trên tủ lạnh. Bây giờ thì hay vô cùng, ba người thoáng một cái lập tức đều đi hết. Một nồi cà ri cô mới làm hôm qua, chỉ có một mình cô, tới khi nào mới ăn hết a… TT.TT
“Ai ~ là Haruhisa à! Đến mua chút gì sao? Hôm nay cà tím rất tươi mới nha!”
Đại thúc bán rau dưa ở thật xa liền hướng về phía Haruhisa la to, thuận tiện nâng những quả cà tím nhà mình lên.
“Ha, ha ha… Trước không cần gấp gáp.”
Haruhisa một mặt cười ha ha, một mặt hướng về phía đại thúc đang nhiệt tình xua tay.
Cà ri ở trong nhà còn chưa có ăn xong. Hôm nay, cô chính là muốn ra ngoài đi dạo.
Hai ngày…
Haruhisa không có mục đích gì đã ở trong Làng Cát đi vòng vèo hai ngày nay.
Gaara bọn họ đã đi nhận nhiệm vụ được hai ngày rồi, cũng không biết nhiệm vụ có tiến hành thuận lợi hay không.
Đến cùng là cái nhiệm vụ gì, có phải hay không đi ngang qua thôn Konoha a…
Gần đây thời tiết giống như nóng không ít, khi Temari trở về chắc chắn da sẽ bị đen cho coi…
Ai…
Haruhisa thở dài, cô quả nhiên là trời sinh mệnh bảo mẫu. Bất quá mới hai ngày, cô cũng đã bắt đầu lo lắng bọn họ.
Haruhisa dừng bước chân lại, không tự giác ngẩng đầu. Sau đó liền ngây ngẩn cả người:
“Thế nào… lại đi đến nơi này?”
Đánh giá cửa hàng trước mắt đã đóng cửa thật lâu. Cô lại có thể trong lúc vô tình đi trở về quán ăn nhanh của ông nội.
Từ sau khi ông nội qua đời, cô chuyển đến sống ở nhà Gaara. Sau đó, cô đã không còn đi tới nơi này. Có lẽ là do không có cơ hội, có lẽ là trong tiềm thức không nghĩ quay trở về…
Tóm lại, giờ khắc này, Haruhisa đứng trước cửa quán ăn, lại có cảm giác dường như đã mấy đời trôi qua.
Cô do dự một lát, rốt cục vươn cánh tay đẩy cánh cửa đã đóng thật lâu ra.
“Ken két…”
Lớp tro bụi thật dày theo động tác đẩy cửa bay lượn lên, làm nhuộm ra một tầng sương mù. Haruhisa không tự chủ được, ho khan vài tiếng.
Nhìn bốn phía chung quanh, cái bàn, ghế dựa còn trưng bày ở tại chỗ cũ, chưa từng di chuyển.
“Ông nội! Chúng ta không thể đem cái bàn, ghế dựa đổi mới sao?”
“Haruhisa, phương châm mà quán của chúng ta theo đuổi chính là những vật đơn sơ, hương vị tự nhiên nguyên thủy. Cái đó có thể gọi hương vị nguyên thủy.”
…
Lúc đó, cuộc đối thoại làm cho người khác phải dở khóc dở cười, giờ lại lặng lẽ ở bên tai Hruhisa vang lên.
Xuyên thấu qua tầng bụi sương mỏng manh này. Dường như cô còn có thể thấy cô gái bé nhỏ kia chính là đang tự mình nói chuyện, bên cạnh là một ông lão đang hút thuốc trợn cả mắt lên.
“Ha ha…”
Haruhisa nhếch môi, rõ ràng là cười, nhưng khóe mắt đã ươn ướt.
Ông nội, vài năm nay, ông có sống tốt không…
Haruhisa sống tốt lắm, chỉ là… Chỉ là đôi khi sẽ rất nhớ ông nội…
Ông nội, có phải hay không cũng rất nhớ Haruhisa?
Một trận choáng váng rất nhỏ đánh úp lại. Haruhisa bất ổn, cuống quít đỡ lấy cái bàn, có thế này không có cắm đầu ngã trên mặt đất.
Không phải chứ, Phong ảnh đại nhân, còn tới ư…
Haruhisa âm thầm lẩm bẩm, quay đầu hướng cửa nhìn lại.
Quả nhiên, ở phía cửa có người đứng ngược chiều ánh sáng, không thấy rõ diện mạo của người đó.
“Xin hỏi.” Người đứng ở cửa mở miệng. “Ông chủ cửa hàng này có ở đây không?”
Haruhisa hơi nheo mắt, lấy tay che đi ánh mặt trời có chút chói mắt: “Trước hết, ngài vào đi.”
Người nọ có chút kích động tiến vào: “A, thật có lỗi.”
Người tiến vào là một người trẻ tuổi xa lạ. Tóc đen con ngươi đen, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.
“Ngài nói, ngài muốn mua cửa hàng này?” Haruhisa đánh giá người ngồi ở đối diện cô.
“A, đúng vậy.” Người đối diện gật đầu.
Haruhisa trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng nói:
“… Tôi chính là chủ của căn nhà này.”
“A? Không thể nào!” Người trẻ tuổi một bộ dạng sợ hãi.
Này, có cái gì mà không được?! Haruhisa nhịn không được trợn trắng mắt:
“… Còn chưa có thỉnh giáo tên của ngài?”
“A, tôi là Inoue Hiroki.”
“Inoue-san là người của Làng Cát sao?”
“… Ách, Mẹ của tôi đã từng ở Làng Cát.”
“Inoue-san vì sao muốn mua cửa hàng này?”
“Thực không dám đấu diếm, mẹ của tại hạ đã qua đời được một thời gian. Nguyện vọng lớn nhất của bà khi còn sống chính là có thể quay trở lại Làng Cát, lần này ta mang theo tro cốt của mẹ mình trở về để thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy. Ta nghĩ muốn ở lại Làng Cát nghỉ chân một lát, thuận tiện mua một cửa hàng làm vài buôn bán nhỏ.”
“A, thật có lỗi, tôi không biết…”
“Không, không sao đâu.”
“Cửa hàng ở nhà này… Không bán.” Haruhisa mím môi. “Bất quá, có thể cho ngài thuê…”
Phỏng chừng việc Haruhisa đã cho thuê cửa hàng đã chứng minh tâm tình của cô tốt lên rất nhiều.
Hì hì ~ bây giờ dù lớn hay nhỏ cô chính là một địa chủ!
Cửa hàng của ông nội, dù là nói gì cô cũng đều không bán. Nhưng khi thấy cửa hàng tan hoang, đổ nát, cô rất luyến tiếc. Sáng nay vừa mới đi đến đó, đám tro bụi đó thật dày quả thật đã đâm vào ánh mắt cô, làm cô thấy đau.
Bây giờ thì tốt rồi, cái người tên Inoue Hiroki kia thoạt nhìn cũng không tệ, sẽ là một người làm ăn thành thật. Mặc kệ về sau hắn muốn dùng làm ăn buôn bán gì, đại khái cũng không thể làm hại đến cửa hàng của ông nội.
Hơn nữa, tiền thuê nhà mà hắn đưa cũng thật hậu hĩnh. o(∩_∩)o ~
Tóm lại, đây là kế sách tiện cả đôi đường, cô đúng là thông minh!
Nếu là một người nhàn nhã sống qua ngày, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh. Trong nháy mắt, ba chị em bọn họ đã nhận nhiệm vụ được mười ngày rồi.
“Hừ, nói mà không giữ lời, không phải đã nói là một tuần sao. Đã vài ngày trôi qua, như thế nào còn chưa trở lại…”
Haruhisa nhỏ giọng than thở, buông thư trong tay, xoa ánh mắt đã có chút mỏi nhừ.
Cô duỗi người, ngồi dậy, nhìn xung quang căn phòng trống rỗng. Không phải là không có ai nói chuyện để cho cô bớt cảm giác tịch mịch, cô chính là ghét phải ăn cơm một mình. Giờ này phút này, cho dù bộ mặt “thần kinh thối rữa” của Gaara có ở nhà, cho dù hắn vẫn không nói một lời, “im lặng là vàng” đi chăng nữa. Cô cũng sẽ không giống như bây giờ, hoảng sợ ở trong lòng như vậy.
Hừ, tên xú tiểu tử này, lại có thể càng lớn càng ít nói, cẩn thận ngày nào đó trở về quê hương cũng không có người biết… Haruhisa căm giận nghĩ. Còn có Maki kia, làm người cũng nên làm gương một tí, một chút quan niệm về thời gian cũng đều không có…
Tùy tiện giải quyết bữa tối, Haruhisa thu dọn phòng bếp xong, lại một lần nữa cầm quyển sách lên.
Đã nhiều ngày, có một đoạn thời gian cô sẽ đọc sách. Trên sàn ở phòng khách, đã rải rác vài bảy, tám quyển sách có liên quan đến nhẫn thuật cùng Chakra.
Cô luôn hoài nghi về vấn đề của “Chakra miễn dịch”. Muốn tìm cá nhân mình hỏi nhiều vấn đề thử xem đi, nhưng trước mắt ai cũng không có ở đây. Cô cũng không thể trực tiếp xông vào văn phòng của Kazekage đệ tứ, nói: “Ngài có thể hay không sử dụng dạng nhẫn thuật khác, cháu cảm thấy cơn gió lần trước lực không đủ mạnh!”… (┬_┬)
Tạm thời không nói, có phải hay không Kazekage đệ tứ sẽ không đồng ý vấn đề quá ư là “co giật” này. Cứ coi như là ông ấy đồng ý đi, nếu chính xác là Chakra miễn dịch” thì coi như “mission complete”, lỡ như không đúng hay xảy ra chuyện gì, cô sẽ “die” một cách đau đớn!
“A…” Haruhisa ôm đầu cộng gộp lại cả buổi, vẫn cảm thấy là hiện tại giai đoạn trước đã tích lũy được một ít kiến thức chuyên nghiệp tương đối đáng tin.
Cô nhìn sách ném đầy ở trên sàn. Không nghĩ tới nha, thật sự không nghĩ tới người có sách ở trong nhà nhiều nhất, lại là Kankuro. Hơn nữa, phần lớn chiếm hết một nửa đều là những kiến thức liên quan tới trụ cột về nhẫn thuật, số còn lại đều là thuật con rối, cái gì mà nguyên lý máy móc gì đó.
Này, đây là cái quái gì cơ chứ, sợ mình thua kém nên hành động trước sao…
Nghĩ nghĩ, Haruhisa nhịn không được bật cười.
Kỳ thực, thực lực của Kankuro cũng rất tốt. Tính là nhìn ra được toàn bộ mọi thứ ở thế giới Hokage, cũng coi như là được xếp hạng cao. Chỉ tiếc, hắn chẳng những còn có một người chị thiên phú hơn người, còn có một đứa em trai có thuộc tính biến thái.
“Ai.” Haruhisa thở dài. “Thật sự khó mà gặp nhau đây, vấn đề này chính là thuần túy RP []…”
[] RP: RP tức nghĩa là role playing anime manga
Như tên gọi, đây là trò chơi nhập vai các nhân vật trong anime-manga, game… nhằm giúp người chơi có thể thể hiện cảm xúc của mình thông qua các nhân vật mà mình yêu thích
Mọi người có thể tự tạo bối cảnh và ko giới hạn trong bất kỳ phạm vi nào, tùy ý tạo event để thảo luận theo nhân vật mình đã chọn từ trước. Chỉ cần lựa chọn nhân vật mà mình muốn nhập vai và tham gia vào các buổi chém gió chung với mọi người.
“Một mình cậu đang nói thầm cái gì đó?”
Người xưa có câu, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến…
Tiếng nói quen thuộc từ phía sau Harihisa truyền đến. Cô xoay người, ngạc nhiên phát hiện phòng khách trống rỗng bỗng chốc liền trở nên chật chội.
Temari cùng Kankuro song song đứng ở phía trước, Gaara ở phía sau đi theo.
“Temari.” Kankuro nhìn liếc mắt cái người đang há hốc mồm, không nói chuyện – Haruhisa. Nói tiếp: “Haruhisa có phải là đang đần độn không?”
Lời còn chưa dứt hẳn, hắn liền cảm giác được một trận gió lạnh. Phản xạ có điều kiện nghiêng người sang một bên, một cái bóng đen sát mặt hắn bay đi qua, cùng nền nhà tiếp xúc thân mật.
“Cạch!”
Kankuro trợn mắt há hốc mồm xem cái bìa cứng bằng gỗ, ngoài bìa còn có ghi 《Đánh gãy Chakra? 》, trên đầu toát ra vài giọt mồ hôi lạnh. Ngoan ngoãn, nếu đập trúng vào đầu hắn thì sao sẽ bay đầy óc nhỉ?!
Haruhisa đứng lên, đi đến trước mặt ba người, đầu tiên là hướng về phía Kankuro “Hừ” một tiếng, rồi mới quay sang nở nụ cười trong suốt với Temari nói: “ChịTemari, mọi người đã trở lại!”
“Ừ.” Temari cũng ôn nhu cười, vỗ vỗ đầu Haruhisa. “Đã trở lại.”
“Có đói bụng không? Tớ đi làm đồ ăn cho mọi người đi?” Haruhisa nói tiếp, thuận tiện chăm chú nhìn Gaara —— gấu mèo thối, cũng không biết dùng cổ họng nói một tiếng.
“Chết đói, mau mau mau!” Nhưng Kankuro tựa hồ thật sự đã quên sự kiện vừa rồi. Nâng bụng, lớn tiếng ồn ào đứng lên, nhận được ánh mắt xem thường của Haruhisa.
“Cũng tốt, bất quá chị phải đem đống quần áo này đi giặt sạch.” Nói xong, Temari liền hướng về phía máy giặt đi đến.
Có thế này Haruhisa mới thấy trong tay Temari còn đang cầm một gói đồ. Cô kéo Temari, nhận lấy gói đồ trong tay Temari: “Chị Temari, mọi người đều đi tắm rửa cả đi, quần áo này cứ để cho em là được rồi.”
Temari do dự một chút, gật đầu, thúc đẩy hai đứa em hướng vào phòng tắm, vừa đi còn nói với Haruhisa: “Haruhisa, quần áo kia em không cần phải để ý tới, một hồi để chị thu thập là tốt rồi.”
Dù sao cũng là do máy giặt tẩy rửa, ai tới thu thập cũng không phải giống nhau cả sao.
Haruhisa nghĩ thầm, vén một phần được gói kỹ của gói đồ ra. Không hoàn toàn mở ra, Haruhisa liền ngửi được một mùi nồng nặc, trong lòng cô nhảy dựng, vội vàng rút một cái áo ra —— màu nâu đậm, là của Gaara.
Haruhisa cầm quần áo mở rộng ra. Quả nhiên, mảng lớn vết máu đã khô lại dính ở trên quần áo, lưu lại một màu xấu xí.
Mùi máu dày đặc tràn ngập vào mũi cô. Haruhisa cắn môi, nghĩ đến cảnh tượng Gaara khi vừa vào cửa liền luôn không nói gì. Cô thậm chí còn quên đem quần áo dính máu ngâm vào trong nước để làm mềm vết máu đã khô, xoay người hướng về phía phòng của Gaara chạy tới.
“Lạch cạch”
Cửa phòng bị lực lớn đầy ra, Gaara dừng động tác lau tóc lại, ngẩng đầu. Gương mặt rõ ràng của Haruhisa ở ngay trước cửa, chính là đang gắt gao theo dõi hắn.
“Xảy ra chuyện…” gì?
Một câu của Gaara còn chưa có nói xong, chỉ thấy Haruhisa nổi giận đùng đùng đi về phía hắn, nắm lấy cổ áo hắn, thuận thế bắt đầu cởi nút áo hắn ra.
Gaara kinh ngạc, đôi mắt xanh ngọc đột nhiên trợn to, hắn vội vàng đè giữ Haruhisa lại:
“Haruhisa, cậu…”
“Ngu ngốc, câm miệng!”
Haruhisa trừng mắt nhìn liếc Gaara một cái, trong ánh mắt như là một đóa hoa hải đường nổi lửa, hung hăng “xén” Gaara một chút.
Gaara lần đầu nhìn thấy Haruhisa phát ra cơn tức giận lớn như vậy. nhất thời có chút sững sờ, không đợi lấy lại tinh thần, cái ót đã nặng nề dụng trúng đầu giường.
Haruhisa vén áo Gaara lên, tỉ mỉ nhìn nửa ngày, nhưng ngay cả một vết tích cũng đều không tìm được.
“Cậu… Không bị thương?” Haruhisa hoài nghi, từ trên xuống dưới đem Gaara quan sát tỉ mỉ.
“… Không có.” Tuy rằng không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng khẩn khương của Haruhisa, Gaara thành thật trả lời.
“Thật sự?” Haruhisa dường như không tin, ánh mắt dần dần bắt đầu dời xuống.
“… Thật sự.” Cái ót vẫn còn ở đầu giường ẩn ần đau, Gaara nhìn Haruhisa ở trên cao nhìn xuống. Người luôn luôn có ít biến hóa biểu cảm trên khuôn mặt, giờ phút này thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
Chính miệng nghe được đáp án của Gaara, Haruhisa kinh hoàng không thôi, trong lòng phất phàng như được nhr nhàng an ủi một chút. Tiếp, tay chân cô liền mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống dưới.
Cả người Gaara đỡ lấy cô, đang muốn ôm lấy quần áo ngồi dậy, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân.
“Gaara, xảy ra chuyện gì…”
Nghe thấy động tĩnh Temari cùng Kankuro chạy tới. Còn chưa kịp vào cửa, hai người đã chết đứng ở ngay trước cửa, đồng thời hóa thành pho tượng.
Này… Đã xảy ra chuyện gì?
Cả người Gaara ngã ở trên giường, quần áo không chỉnh tề, một bàn tay đang cầm lấy Haruhisa. Mà còn lại, Haruhisa là trực tiếp ngồi ở trên bụng Gaara, còn tay kia thì đang cởi quần áo của Gaara.
Tuy rằng hai người đều còn là những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi. Nhưng là, nhưng là, cái này cũng quá… Khụ khụ thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, Temari là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cả người cứng ngắc chậm rãi nói:
“… Các ngươi, hai người các ngươi, “thưởng thức” cho đã đi, rồi… đi xuống dưới nhà ăn cái gì đi. Ta cùng Kankuro đi trước…”
Dứt lời, Temari lôi kéo Kankuro vẫn ở trong trạng thái thạch hóa rời khỏi, hướng dưới lầu đi đến.
Haruhisa nhìn nhìn Temari, lại nhìn nhìn Gaara, nhất thời hiểu được, vội vàng xoay người xuống dưới. Nhưng chân chưa hạ xuống, đầu của cô liền đau một cách mãnh liệt, giống như có người dùng cây búa đập vào phía sau đầu cô vậy. Trong đầu giống như đang dời sông lấp biển, ngũ tạng lục phủ lại giống như một bàn tay to đấm hung hăng.
“Chị Temari, em… Không phải, em…”
Nói còn chưa xong, cổ họng Haruhisa có điểm ngọt, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cả người đều giống như mì sợi mà gục xuống…