Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— hắn chống đỡ đứng ở nơi đó, giống như một Tu La đạp lửa mà tới. Dưới chân hắn nở rộ ra đóa hoa màu đỏ xinh đẹp, làm chấn động lòng người.
Nói, trận thứ hai cuộc thi lựa chọn Trung Nhẫn cũng không sai biệt lắm sắp bắt đầu rồi…
Haruhisa một bên đồng dạng như nhau cứng nhắc nhào nặn tất cả lại trong bề mặt của chậu nước, một bên âm thầm suy nghĩ.
“Kana, mì này cho thêm nhiều nước như vậy, cậu đây là muốn húp nước luộc mì sao?”
Aki cầm một rổ nước rau xanh trong veo lên, nghiêng đầu liếc mắt xem xét cô gái đang không yên lòng một cái, nhịn không được nở nụ cười.
“A? Ai u…”
Haruhisa cuống quít buông ấm nước trong tay. Xong rồi xong rồi, số mì này coi như đã bị hủy hoại… Chính là hai muỗng bột mì, cô lại đổ nước vào hơn phân nửa. Lúc này, nước đã tràn ra bề mặt bồn, rất nhiều nước tràn đầy bột ra, càng không thể cứu vãn tình thế.
Haruhisa rốt cuộc cũng không kịp lo lắng cho ba người kia, vội vàng tìm cái khăn sạch sẽ lau, tỉ mỉ thu dọn một mảnh hỗn độn chảy dài trên bàn, lại lần nữa vắt khăn. Lúc này mới ngồi xuống, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm của Konoha, tiếp tục đờ đẫn người…
Aizz… Cuộc thi Trung Nhẫn (Chuunin) kia quả thật không đáng để nhắc tới. Không nói tới thực lực đè nén của ba người bọn họ, bài kiểm tra thu thập thông tin dễ như trở bàn tay, huống chi còn có cái kia trời sinh có thể ép buộc, liền ngay cả Morino Ibiki đều liên tục nói vài thứ “Có ý tứ” với Uzumaki Naruto đâu ~
Trận đầu chỉ là khảo nghiệm, nhất định là Mitarashi Anko hơi bất mãn oán trách “có quá nhiều người vượt qua” rồi kết thúc hoàn mỹ.
Nhớ trong anime, âm thanh của Mitarashi Anko rất to như chiến trường, cùng với nhóm hạ nhẫn hờ hững không đáp lại. Còn có Ibiki thò nửa người ra dò xét, Haruhisa nhéo nhéo cái mũi, bật cười.
Không thể không nói, chị Mitarashi Anko này, tới một mức độ nào đó mà nói, quả thật cùng Uzumaki Naruto thật giống nhau.
Sau khi vòng thi đầu tiên chấm dứt, bây giờ chắc đang đi đến địa điểm diễn ra vòng thi thứ hai: sân tập số hay còn gọi là “Khu rừng chết” hay gì gì đó.
“Quác quác…”
Trên bầu trời, một con quạ đen nhàn nhã bay qua, để lại một lông chim mềm nhẹ lảo đảo rơi xuống.
Haruhisa đưa tay ưỡn người, A ~~ cô rất muốn được tận mắt đi xem a…
Nhìn xem ẩm ướt, lách tách, dinh dính, ngây ngấy, “phiên bản nữ tóc dài” Orochimaru, tương lai sẽ rất “hư hỏng” nhưng bây giờ còn là một tên đẹp trai ham học đâu, ương ngạnh sinh động đến mọi người trong Konoha.
A… Được rồi, còn có chẳng hạn như Gaara.
“Ai.”
Haruhisa thở dài nặng nề, thu hồi suy nghĩ vớ vẩn không thực tế này. Hay là thôi đi, hiện nay chỉ mình cô với Chakra đáng thương này, cô còn không muốn đi đến tự tìm cái chết.
“Nhóc con ~ “
Từng đã là một “tên cướp tiên sinh” hiện nay chính là một ông chú tham ăn đang nghênh ngang đứng ở phía sau, rõ ràng là trạng thái ăn no ngủ ngon.
Haruhisa nghe thấy âm thanh, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.
Thật sự rất kỳ quái, nói như thế nào thì cũng là ông chú này một đường đem cô bắt cóc từ Làng Cát đến Konoha. Nhưng hiện tại, mỗi ngày cô còn phải dâng đồ ăn lên cho ông chú tham ăn này, ra vẻ còn giống như thành lập được tình hữu nghị trong cuộc cách mạng.
Đây là có chuyện gì a?!
Tổng hợp lại tất cả, chẳng lẽ cô đã hỏng mất cái gì gọi là ” biến chứng Stockholm” thôi…
Haruhisa rơi vào trạng thái khinh bỉ chính mình thật lâu.
Ông chú che mặt thấy cô bé cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, lớn tiếng hỏi:
“Này, nhóc con, có muốn ra ngoài xem náo nhiệt một chút không?”
Tham gia náo nhiệt trong truyền thuyết, chính là giống như bây giờ ——
Haruhisa đi theo sau ông chú che mặt, cả người toát ra mùi hương kỳ quái. Đi ở trong rừng, nơi sân huán luyện thứ đang bắt diễn ra cuộc thi.
Tiến vào phía trước, ông chú là nói như thế nào?
“Ta đây lấy đạo dức ra đảm bảo, nhóc con tuyệt đối an toàn!” —— Hừ… Một tên cướp còn có tư cách sao.
“Có ta ở đây, nhóc cứ yên tâm!” —— cũng bởi vì là ông chú này, nên cô mới không yên lòng…
“Nước thuốc này đổ trên người nhóc, ta cam đoan ngay cả quỷ cũng không thể phát hiện ra ngươi!” —— lại cam đoan… Quả thật, mùi này ngay cả bản thân Haruhisa còn muốn ói ra, ai còn có cơ hội đến gần cô a…
Đương nhiên, châm chọc vẫn chỉ là châm chọc, cô vẫn phải đàng hoàng đi theo ông chú này đi vào.
Cái gì? Hừ! Làm sao có thể, cô mới không phải bởi vì muốn gặp Gaara nên mới đi đến đây…
Đang muốn suy nghĩ cho tốt, cổ tay Haruhisa đột nhiên đau nhói. Ngay sau đó, cả người đã bị túm vào đống rơm.
“A! Ông chú…”
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Ông chú hạ giọng, trên mặt chỉ lộ ra duy nhất một đôi mắt cảnh giác, nhìn quét qua lại.
Chỉ chốc lát sau, Haruhisa liền nghe được có người nói:
“Mấy tên mắc bẫy, may cho chúng là chúng cầm cuốn “địa thư” đấy. Kiểu này chúng ta về tới lâu đài trước tiên rồi!”
Ngay sau đó, khác một thanh âm nói:
“Quá mức đắc ý, như vậy rất nguy hiểm!”
Trong lòng Haruhisa nhảy dựng, cái này một người phô trương ương ngạnh, phía sau là một người nội tâm sâu sắc, nếu có thêm một người nữa…
“… Nhưng tớ cảm thấy Shino nói cũng có đạo lý.”
Giọng nữ mềm mại đánh vỡ điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng Haruhisa. Không sai, vừa rồi ba người bay qua đỉnh đầu bọn họ, nhất định chính là Inuzuka Kiba, Shino Aburame còn có Hyuga Hinata.
Hê hê ~ xem ra nước thuốc này của ông chú che mặt thật sự dùng được. Hiện tại ở trong mắt Ninja, cô khẳng định mình cùng với cỏ dại trên đất không khác nhau lắm.
Ừm… Haruhisa hít một cái, cái mùi này đúng là… Thiệt là, không thể cải tiến mùi hương một chút được sao…
Đợi chút, vừa rồi bọn họ vừa mới nói gì?
Haruhisa nghiêm cẩn đem lời nói của bọn họ cùng với tình tiết trong anime mà cô nhớ mang máng so sánh một chút… Rút ra kết luận, nếu như cô đi theo phương hướng của ba người kia, rất nhanh cô thể được nhìn thấy Gaara và hai người kia?!
Haruhisa nhịn không được thuận tiện trở tay nắm chặt khuỷu tay của ông chú:
“Chú! Chúng ta hướng tới bên kia đi!”
Người bị nắm chặt thoáng hơi nhíu mày. Tuy rằng còn chưa hiểu vì sao nhóc con trước mắt này đang uể oải nay đột nhiên phấn chấn cả lên, hắn vẫn lên tiếng:
“Được.”
Ông chú che mặt cõng Haruhisa trên lưng. Vào thời điểm đuổi theo tới nơi, vừa đúng lúc kịp gặp Gaara mở ‘phòng ngự tuyệt đối’ ra. Bên ngoài tường lũy đầy cát bụi, đầy ắp những kim thép sắc bén.
“Chú, tốc độ của chú không tệ lắm!”
Haruhisa dè dặt cẩn trọng từ trên lưng ông chú nhảy xuống, còn thưởng cho cái vỗ bả vai trên lưng người ta.
Chú che mặt đứng ở trên một thân cây. Nhánh cây này, lá cây rất nhiều và sum suê, xanh um tươi tốt. Hầu như có thể ẩn núp + thám thính những điều cần biết.
Haruhisa ngồi chồm hổm, âm thanh của Gaara loáng thoáng truyền tới:
“Cái này gọi là cơn mưa những cây kim à? Như vậy, ta đoán ta sẽ làm ra một cơn mưa máu.”
Từ lúc xuyên không cho tới nay, điều khiến cho Haruhisa kích động nhất chính là giờ phút này.
Tuy rằng bởi vì tường cát bao quanh khiến cho cô không thấy nhìn bộ dáng của Gaara. Nhưng cô có thể tưởng tượng, giờ phút này Gaara nhất định là đang ôm hai cánh tay, hơi hạ cằm, đôi mắt hé nửa, sóng mũi cao ngất có nhợt nhạt nếp nhăn.
—— Tựa như giống như trong anime, dường như cả người chứa đầy sát khí, vận sức chờ phát động đợt săn bắn. Giờ phút này tuy rằng tĩnh lặng như điêu khắc, nhưng ở giây tiếp theo hắn lại có thể đem móng nhọn đâm vào trái tim của kẻ địch.
“Không sai, từ những hạt cát hoàn thành lớp phòng ngự tuyệt đối…” Phía bên kia, Kankuro đã bắt đầu nhiệt tình dào dạt ở bên ngoài sân giải thích. “Hơn nữa phòng ngự tuyệt đối này không cùng với ý thức của Gaara liên quan gì hết, là nó tự động khởi động. Cho nên, ở trước mặt Gaara, cho dù tấn công kiểu gì cũng đều vô dụng.”
Giải thích xong, Kankuro có chút đắc ý dào dạt. Suy cho cùng cũng là em trai ruột của mình. Mạnh mẽ như vậy, người làm anh trai như hắn đây cũng được nở mặt nở mày a ~
Hừ, các ngươi, một đám hỗn tạp, cho dù như thế nào cũng đánh không lại Gaara!
Kankuro khinh thường đánh giá trước mắt ba kẻ ở Làng Mưa cách đó không xa.
Hắn chưa thấy qua ai có thể trêu chọc Gaara mà sống sót trở về … Ách… Trừ bỏ một người…
Kankuro yên lặng nhớ lại từ nhỏ đến lớn, người nào đó đối với Gaara quyền đấm cước đá giống như cơm bữa… Nhất thời cảm thấy tuổi thơ của Gaara quả thật cũng thật vất vả…
Haruhisa ngồi xổm trên cây đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, cô đưa tay lên dùng sức xoa, có thế này không hắt xì ra tiếng:
“Thật sự đòi mạng, thời điểm mấu chốt như vậy, ai dám ở sau lưng nói ta nói bậy?”
Cô nhỏ giọng nói thầm một câu, lại một lần nữa đem lực chú ý tập trung ở trên bãi đất trống hai nhóm người đang “giương cung bạt kiếm” kia.
Nhìn đối thủ liều lĩnh xông tới, Gaara rốt cuộc cử động. Hắn mở rộng hai cánh tay, kết ấn trước đối thủ, ngay sau đó hai ngón tay phía bên tay trái khép lại, tay phải đưa về phía trước nắm lại. Bởi vì ham muốn giết chóc mà âm thanh có chút khàn khàn, chậm rãi nói:
“Sa phược cữu.”(Sabaku Kyuu: Quan tài sa mạc)
Đội diện, đối thủ ở Làng Mưa thậm chí không kịp dừng lại, tư thế bôn ba chạy của hắn bị khí lực của những hạt cát hung hăng giữ chặt. Trong nháy mắt, biến thành một tòa điêu khắc người sống.
Lúc này chẳng qua chỉ là mới bắt đầu. Haruhisa nheo mắt lại, kế tiếp, giống như trong anime, Gaara thế nhưng thật đẹp trai đâu ~~
Gaara một tay cầm lấy ô, ngọn lửa màu xanh sâu trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo như đang khiêu vũ. Hắn đi phía trước nửa bước, vô tận cát nhuyễn lơ lửng ở trong không trung, dịu dàng phục tùng, vây lượn ở xung quanh hắn.
“Tuy rằng trước tiên ta có thể bịt miệng ngươi và giết chết ngươi, nhưng mà như vậy thì quá nhân từ.”
Hắn vừa nói, một bên cầm trong tay cây dù đen. Tay phải lên lên hư không hơi nắm, xoay ngược cổ tay lại, lại hơi giơ cánh tay, khối người trong cát dễ dàng vượt qua sức hút của trái đất, chậm rãi bay lên giữa không trung.
Hắn hơi nhắm mắt, thời điểm mở mắt ra đã là một mảnh tàn nhẫn:
“Sa bộc tống táng.” (Sabaku Sousou: Nghĩa địa sa mạc)
Cái kia theo bàn tay nắm chặt lại, bầu không khí đình chỉ dừng lại, vạn vật trở về yên lặng ——
Lúc này đây, trong nháy mắt vô số máu thịt liền bắn tung tóe, nhỏ xuống thành mưa, không nghỉ cũng không kết thúc.
Máu đầy khắp bầu trời, Gaara đứng đó một mình. Lúc mở miệng, âm thanh thế nhưng mờ hồ lộ ra chút từ bi:
“Không một đau đớn, bởi cái chết đã đến trước khi hắn đã kịp cảm nhận rồi… và rồi máu của nạn nhân sẽ thấm sâu vào trong cát, khiến cho khả năng tàn sát tăng lên… Bởi vì ta cường đại nên đã để cho hắn không chút đau đớn nào.”
Haruhisa ngồi xổm trên cây, nhưng cơn mưa máu nồng mùi tanh hôi này cũng không có rơi dính trên người cô. Nhưng cô đột nhiên lại cảm thấy hơi lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người chết ở ngay trước mắt mình, với phương pháp quỷ dị như vậy.
Cô bắt đầu hối hận, vì sao lại muốn đi đến đây. Có một số hình ảnh, hóa ra cuối cùng chỉ có thề tồn tại ở kiểu D.
Nhìn đi chỗ khác, Haruhisa lại không tiếp tục nhìn máu thịt này đang rơi ào ào xuống, cô có chút hoàng hốt nắm lấy quần áo của người bên cạnh:
“Chú, chú, chúng ta… trở về, trở về đi.”
“Không đủ, ta cảm thấy còn chưa đủ…”
Sau khi liên tiếp giải quyết xong ba người ở trong Làng Mưa, ánh mắt Gaara mơ hồ hiện lên tia máu. Không đủ, còn chưa đủ. Trong lòng hắn, đoàn lửa cũng không bởi vì cơn mưa máu khi nãy dập tắt, ngược lại càng ngày càng cháy rừng rực, cháy đến trái tim hắn, có chút nhói đau lên. Hắn muốn nhiều hơn, nhiều máu hơn… Có nhiều máu hơn, cái thứ dục vọng ham muốn giết người đáng sợ ở trong cơ thể hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.
Gaara lại một lần nữa giơ tay phải lên, mục tiêu là nhóm người Hinata không kịp chạy trốn.
“Gaara!…”
Kankuro anh dũng vọt đi lên, dồn sức túm lấy cổ áo em trai nhà mình, khẩu khí hung mãnh mà thiết tha, dùng lời nói đầy tình thương, quan tâm, để ý nói với Gaara. Chỉ tiếc lại bị một câu “Cút ngay” cộng thêm một câu “Rác rưởi” làm tổn thương khiến cho thương tích đầy mình, trốn ở một góc u ám phiền muộn lầm bầm.
“Gaara…” Temari cảm thấy đầu bản thân đều nhanh chóng biến thành hai cái. “Đừng, đừng nói những lời lạnh lùng như vậy… Nghe lời chị lần này, được không?”
Nói thật, vừa mới đây thôi Kankuro – người làm anh đều bị nói thành “Rác rưởi”, ở trong lòng Temari lén lút nhìn khinh bỉ Kankuro một chút. Về phần cô, người làm chị đây nếu không có tác dụng, cô thật sự không còn cách nào khác.
Gaara làm sao có thể biến thành cái dạng này? Đến cùng là vì do quá lo lắng cho sự mất tích của Haruhisa, hay là… Temari chợt rùng mình một cái, Nhất Vỹ ở trong cơ thể hắn đã bắt đầu không an phận?
Đối với lời khuyên giải của anh và chị của mình, Gaara tựa hồ ngoảnh mặt làm ngơ. Vẻ mặt hắn lạnh lùng nhìn lướt qua bụi cỏ cách đó không xa —— Không được, không đủ, cái thứ ở trong cơ thể hắn, không biết ngọn lửa vô hình từ đâu ra gần như sắp đem lý trí của hắn đốt thành tro, hắn càng cần nhiều máu tươi, hắn khát vọng nhiều máu tươi!
Gaara chuyển động cánh tay, bắt đầu dần dần cuộn tròn ngón tay —— người ở Konoha đều phải chết!
Lấm tấm nhiều chấm điểm, cát này phân tán ở các ngõ ngách, thoạt nhìn hạt cát trong suốt óng ánh lại một lần nữa bắt đầu tụ tập. Chỉ tiếc cảnh vật xinh đẹp như vậy, lại bởi vì trong không khí nồng nặc mùi máu tươi làm người ta buồn nôn kia, trở nên vặn vẹo khủng bố lên.
“Gaara!” Temari chợt la lớn, âm thanh bén nhọn phảng phất xẹt qua bóng đen dài. “Lại tiếp tục giết người, quần áo của em sẽ dính rất nhiều máu!”
Ba người trong bụi cỏ chính là đang nhắm mắt chờ chết, nghe được vậy không khỏi sửng sốt. Đây là lý do khuyên giải kiểu gì vậy? Cũng không phải là đang làm bừa đấy chứ!
Gaara cúi nửa đầu, giống như khi nãy xiết chặt tay lại ——
Không có máu tươi bắn tung tóe, cũng không có tiếng thét “tê tâm liệt phế” chói tai, nhưng những hạt cát rục rịch kia tựa hồ yên tĩnh xuống dưới.
Sau một lúc lâu, hắn đem nắp hồ lô sau lưng đậy lại, trầm giọng nói:
“Ta đã biết.”
Tác giả có chuyện muốn nói: ngày hôm qua phát hiện một nhóm có hứng thú làm bản đồ thế giới Hokage ~o(∩_∩)o
Hôm nay trước tiên sẽ có một giám khảo trung nhẫn: Mitarashi Anko ~~~~
Nga nga nga, còn có chương trước có nhắc qua Chouji đội quần lót trên đầu ~~~ o(∩_∩)o