Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— cho nên mới nói, nhóm người bắt cóc này, ánh mắt đều bị con gà tha xuống dưới hố hết rồi sao?!
Haruhisa cảm thấy bản thân không tiền đồ đã chết, cư nhiên lại cùng cô bé nhỏ như vậy đi tranh giành người yêu…
Nhưng cô xem xét nhìn cô bé mặt mày ôm ngậm mối tình “nhuốm máu hoa đào này”. Trong lòng không ngừng cố gắng kìm nén bọt khí sắp dâng trào.
Một mình chán nản một lát, Haruhisa lại bắt đầu trách cứ Gaara ——
Tại sao lại có thể làm bộ mặt nghiêm túc như vậy? Sẽ không thể cười lên một cái a…
Bằng không làm sao những đứa trẻ khác dám để hắn giảng dạy cho?
Nếu như lúc này học trò của Gaara là một cậu con trai. Vậy chẳng phải sẽ không có chuyện này sao…
Haruhisa căm giận nhìn chính mình đang tiến hành kế hoạch dịu êm dạy dỗ hai thầy trò, suýt chút nữa đem quai đeo chéo cái túi đựng cơm hộp xé thành rách nát.
Cho nên mới nói, sớm nên đem ‘gấu mèo’ chậm chạp không hiểu rõ chuyện này nắm trong tầm tay. Lại ở trên trán của ‘gấu mèo’ viết ra hàng chữ “Vật sở hữu của Haruhisa, người lạ chớ tới gần”, đó mới là kế sách tốt nhất…
Haruhisa một bên tiếp tục nhàu nát cái túi trong tay, một bên tiếp tục vạch ra mưu đồ “Sắc | dụ” tiếp theo.
Hoặc là, cô cũng có thể gián tiếp nhắc nhở những học sinh trong này một chút. ‘Gấu mèo’ đã có chủ?
Thật vất vả đợi đến khi huấn luyện kết thúc, Haruhisa liền chạy về hướng có Gaara cùng Matsuri.
“La La La ~” Haruhisa trưng ra một khuôn mặt tươi cười tự nhận “cũng” đã đủ ôn nhu. Nâng tay dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán Gaara, sau đó lại vô cùng thân thiết cầm lấy cánh tay của Gaara.
Mặc dù ít nhiều, Gaara xác thực cảm thấy hai ngày nay Haruhisa có chút dính sát vào hắn. Trong lòng không có ý kiến gì khác, ngược lại cảm thấy có chút vui sướng không nói nên lời.
Tóm lại, Matsuri liền giống như Haruhisa đã dự đoán từ trước. Nhìn thấy cô kéo lấy tay Gaara giữ lại, cô bé có chút ảm đạm cúi đầu xuống.
Haruhisa dùng dư quang nhìn, tật xấu mềm lòng lại tái phát…
Làm học sinh, đối với thầy giáo của mình chẳng phải không nên vượt quá giới hạn sao…
Cũng… Không được tính là chuyện to tát gì…
“… Matsuri. Em… em còn chưa trở về nhà sao?”
??? Haruhisa phóng ra âm thanh mềm dịu hỏi.
Cô bé lắc lắc đầu, lại nhìn Gaara liếc mắt một cái:
“Em muốn lưu lại, lại tiếp tục luyện tập một lát.”
“Ách… Vậy em cũng không nên về nhà quá muộn.”
Nhìn Matsuri cũng sắp dính vào trên ánh mắt của Gaara. Haruhisa theo tập tính dặn dò vài câu, lại thức thời hỏi Gaara:
“Cậu có muốn ở lại đây luôn không?”
Gaara nhìn quét sân huấn luyện một chút, lạnh nhạt nói:
“Nơi này rất an toàn.”
Nghe thấy lời nói của Gaara, ánh sáng trong mắt Matsuri dần dần biến mất.
Cô bé nhìn hai bóng lưng song song đang xa dần, ủ rũ bắt đầu tự mình luyện tập.
Dọc trên đường đi, Haruhisa cũng có chút lo lắng cho Matsuri còn ở lại đó. Đi đến được một nửa đoạn đường, cô vẫn ngừng bước chân lại, đối với Gaara nói:
“Tớ có đem thứ này đến nhưng để quên ở sân huấn luyện rồi. Cậu ở chỗ này chờ tớ hay tự mình về nhà trước?”
Gaara sơ lược lộ vẻ nghi hoặc nhìn cô một cái, tỏ vẻ hắn sẽ ở nơi này đợi cô.
“Tớ rất mau sẽ trở lại.”
Haruhisa để lại một câu nói, xoay người chạy về sân huấn luyện.
Vẫn nên cùng Matsuri nói chuyện tử tế một chút đi. Tuổi của cô bé tuy rằng còn nhỏ nhưng hiểu rất rõ. Có một số việc nên trình bày nói ra rõ ràng, so với các biện pháp khác cũng đều dùng được nhiều hơn.
Haruhisa một bên chạy, một bên bày ra kế hoạch ở trong lòng.
Chạy đến sân huấn luyện, Haruhisa còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy được một giọng nữ xa lạ:
“Ngươi là học trò của Gaara sao?”
Haruhisa lén lút ngẩng đầu nhìn lại đó. Trên đỉnh núi có bốn người đang đứng trên đó.
Một người có kiểu đầu dạng chim khổng tước. Một người giữa hai trán mở ra con mắt tam giác màu đen. Một người cao to khỏe mạnh nửa thú, hơn nữa còn có một “thằng gay” xinh đẹp như hoa.
Hỏng rồi!
Haruhisa âm thầm kêu khổ, làm sao mà giờ phút này lại gặp phải tình tiết trong anime vậy chứ?
Thì cứ coi như lần này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý…
Haruhisa nhìn bốn người đứng ở trên cao —— kết quả vẫn liền phát hoảng a…
Không đợi cô nghĩ nên chạy trốn như thế nào cho tốt. Một âm thanh khác đột nhiên như pháo đổ nói ra:
“Người đang trốn tránh bên kia, xuất hiện đi!”
Này… Rõ ràng đang nói đến cô đi…
Haruhisa cân nhắc một chút thực lực bên ta cùng thực lực bên quân địch. Mặt mày sầu đau khổ kiếm, từ trong góc xó đứng dậy đi ra ngoài.
“Hatano tiểu thư!”
Thấy người tới, Matsuri lắp bắp kinh hãi.
“… Ách.” Haruhisa đi đến bên người Matsuri “Chị đến xem em luyện tập như thế nào rồi.”
“Khổng tước, hiện tại tổng cộng có hai người, làm sao bây giờ?”
Người đàn ông cao to khỏe mạnh ồm ồm hỏi đồng bạn.
“Hừ ~” Người phụ nữ có kiểu tóc hai màu khịt mũi hừ một tiếng. “Ban đầu nghĩ ngày hôm nay chỉ bắt được mỗi một người. Không nghĩ lại có nhiều hơn một chui đầu vào lưới.”
“Vậy thuận tiện cùng một chỗ bắt hết luôn đi.” ‘Thằng gay’ có dáng người nhỏ bé ngụy “bà mợ” chen vào nói. “Như vậy, sẽ không sợ tên Gaara kia không đuổi tới. Chỉ cần hắn dám đuổi theo, hắc hắc…”
Haruhisa nghe vậy, nhịn không được hộc máu lên cao đến tầng thứ ba.
Loại trình độ này cũng dám gọi là “Tứ thiên vương” à?
Rõ ràng chính là “Tứ đầu heo ngu ngốc”, “Đầu óc trí não như heo” a…
Matsuri là học trò duy nhất của Gaara thì không sai,nhưng cô vẫn là thanh mai trúc mã của Gaara. Như thế nào đi nữa cũng là hai kilogam so với tám kilogam chứ!
Cái gì mà gọi là “Thuận tiện cùng một chỗ”?
Hắn cho là mình đang chọn đồ ăn trong chợ, mua một tặng hai sao?!
Hắn…
Đối phương không để cho Haruhisa có cơ hội kết thúc oán thầm. Mà là một người xuất hiện ở đằng sau cùng con dao rực rỡ gõ sau gáy, khiến cô lâm vào hôn mê.
Trước khi ngất xỉu, ý nghĩ cuối cùng ở trong đầu Haruhisa là —— nếu như tên ‘gấu mèo’ kia còn đang ngoan ngoãn đứng chờ cô, vậy thì hắn còn thể gặp được Temari, Kankuro, cùng với Ninja tuần tra bị thương kia a…
Sự thật chứng minh, vẫn có khả năng có thể gặp được.
Ninja tuần tra bị tập kích kia đứt quãng nói “Nếu như không chấp nhận khiêu chiến. Như vậy thì mỗi ngày, những người ở bên cạnh ngươi sẽ làm kẻ chết thay”. Khi đó, sắc mặt Gaara ngay lập tức liền thay đổi.
“Người bên cạnh…”
Kankuro suy tư, Temari cùng hắn đều còn đang tại đây a…
“Ôi! Gaara, em đi đâu?”
Temari để lại cho Kankuro một cái ánh mắt “Ngươi không cứu”, lẳng lặng không tiếng động theo sau Gaara:
“Haruhisa đâu? Về nhà rồi sao?”
“… Ở sân huấn luyện.”
Gaara có chút chán nản, hắn hẳn là nên cùng đi theo cô ấy.
Nếu người bị bắt là Haruhisa. Vậy…
Nghĩ vậy đây, sâu trong đôi mắt của Gaara, sát ý nhẹ nhàng bắt đầu gợn sóng.
Văn phòng Hokage.
Lúc Shikamaru đi đến tiếp nhận nhiệm vụ. Phản ứng đầu tiên là “Thật phiền toái”.
Bất quá…
Hắn nhớ tới cô gái lần trước để lại cho hắn nụ cười xán lạn, còn có cái câu kia làm cho hắn dở khóc dở cười “Lần sau lại đừng khóc nhè đó”. Hắn quyết định bố trí kế hoạch chiến lược thật tốt.
Thứ nhất, nhiệm vụ phải thành công.
Thứ hai, không thể có thương tích, tử vong.
Thứ ba, “lên sân khấu” phải thật đẹp trai!
Về phần tên tiểu đội sao… Ừm, gọi là “Tiểu đội trả ơn”!
Mang theo cái tên này nói với mọi người. Với Shikamaru trung nhẫn, vì đồng minh trung tâm của Làng Cát. Tiểu đội, xuất phát!
Đúng, người lần trước cứu Kiba là Kankuro ——
“Được! Kiba cùng Chouji đi về rừng rậm phía tây.”
Còn lại, người cứu Lee là Gaara ——
“Naruto cùng Lee đi về rừng rậm phía tây bắc.”
Yup, về phần “cái người” còn thừa lại kia… Đội trưởng Shikamaru tiếp tục tự suy xét ——
“Đồi núi hướng đông bắc thì còn lại tớ cùng Ino!”
“Hai người một tổ, tổng cộng có ba tổ, lần này tuy rằng vội vàng nhưng nhất định phải giúp đỡ!”
Nhẹ nhàng nheo mắt xếch lại, Shikamaru tin tưởng mười phần nói. Một người phải có chí hướng bộ dáng như vậy.
Tối thiểu, lúc này đây, nếu cô ấy có gặp nguy hiểm. Vậy thì hắn nhất định phải dùng toàn thân che chở cô ấy…
Haruhisa là bị phát điên nên mới tỉnh.
Cô bị choáng váng đầu óc, hai con mắt mở căng ra. Chỉ cảm thấy cái bụng muốn tìm cách bài trừ ra.
Matsuri vẫn giống như trong anime bị tên ‘Ninja như gậy trúc’ khiên ở trên lưng. Mà xót thương thay cho Haruhisa, cũng bị giống như Matsuri, bị người ta khiêng để vào bao tải nhưng lại bị khiêng để ở trên vai, đầu bị chúi ngược xuống dưới.
“… Mắt, khóe mắt rủ xuống, ông chú…” Haruhisa cố gắng mở miệng, “Ta… Ta muốn ói ra…”
‘Ninja sào trúc’ không có động tác nào khác, vẫn chạy nhanh như cũ.
“Ha… Hatano tiểu thư.” Âm thanh của Matsuri nho nhỏ, hàm chứa vài phần sợ hãi. “… Gaara-Sensei… sẽ đến cứu chúng ta sao?”
“Khụ khụ khụ…” Haruhisa trong bụng một trận dời sông lấp biển. “Cậu ấy, đương nhiên sẽ đến… Nhưng, khụ khụ… Ngẫu nhiên tự cứu bản thân mình một chút, cũng… cũng có thể nha.”
“Hừ! Làm con tin, trái lại nói nhiều không ít a.”
Ông chú như gậy trúc xuy cười một tiếng, trong âm thanh tràn đầy trào phúng.
“Con chó càng vô dụng, sủa lại càng lớn.”
Âm thanh của Xích Hoàn không nhỏ, nhưng thực lực của người khác cũng rất cường đại…
Haruhisa bĩu môi, đầy đủ mà tỏ vẻ bản thân không đồng ý —— kỳ thị động vật này nọ thực không lễ phép…
Ước chừng này đây vì hai người kia chất vấn. ‘Ninja sào trúc’ không có nói nữa, mà là linh mẫn nhảy lên cây mũi nhọn, càng không ngừng quan sát đến động tĩnh xung quanh.
Xem ra rốt cuộc không chạy nữa…
Haruhisa khó khăn điều chỉnh vị trí của bản thân một chút. Thay đổi hệ thống tiêu hóa sang góc độ thoải mái hơn, mặt khác một tay hướng ra ngoài,
“Ông chú có khóe mắt rủ xuống. Nếu như ông chú không để cháu xuống dưới, cháu sẽ thật sự ói ra.”
Ông chú như gậy trúc một lần nữa lại xem nhẹ yêu cầu của Haruhisa. Hắn nhìn Gaara đứng ở trên tháp cát cao, lại xác nhận vị trí của nhóm đồng bạn. Lấy ra thanh trường kiếm vẫn còn ở trên lưng, trong âm thanh tràn đầy hưng phấn không giấu đi được:
“Cái gì mà vũ khí tối thượng của Làng Cát. Cũng không đánh lại được thợ thủ công rèn nhẫn cụ chúng ta? Ngươi đã nằm ở trong lòng bàn tay của chúng ta!”
Nói xong, hắn liền muốn giơ trường kiếm trong tay lên, chuẩn bị giống nhóm như đồng lõa phát ra, khởi động tín hiệu “Nghịch lân trận”…
“Oẹ…”
Cùng lúc đó, Haruhisa phát ra một âm thanh nôn khan “cực kỳ lỗi thời”.
“Hatano tiểu thư!” Matsuri nhịn không được kinh hô.
‘Ninja như gậy trúc’ cứng ngắc nắm cây kiếm còn chưa kịp giơ lên, Bộ dáng biểu cảm không thể tin được nhìn Haruhisa:
“Ngươi, ngươi đối với kiếm của ta… Làm cái gì?!”
Haruhisa nhìn thật lâu những thứ màu trắng không rõ vật thể ở trên trường kiếm, lẳng lẽ ném đi cuộn giấy đã mất đi hiệu lực, một mặt vô tội nói:
“Ta đều đã nói đến hai lần, nếu không để ta xuống dưới, ta sẽ ói ra…”
“Ngươi, ngươi…“
Ông chú như gậy trúc giờ phút này hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi nghe Haruhisa tán gẫu. Hắn liều mạng lấy tay chà lau cây kiếm, muốn đem “cái gì đó” giống như keo sữa từ trên kiếm của hắn xuống.
Ghê tởm, “cái thứ này” rốt cuộc là cái gì vậy!? Vì sao lại dính đến như vậy?!
Nhìn biểu cảm của Matsuri vặn vẹo có chút kỳ lạ. Haruhisa nhíu, chẳng hề để ý nói:
“Làm sao vậy, giữa trưa ta ăn mì sợi không được sao?”