Edit+Beta: Lã Thiên Di
——NND, lão nương ta dùng là giả, ngươi dùng nhưng là hàng thật giá thật a…
“Hoa tiêu, hương ngải, ngô… Thử vĩ thảo…”
Haruhisa ngồi trên tảng đá trước cửa tiệm, một bên dùng gậy gỗ hướng trên mặt đất viết chữ vẽ tranh, một bên lẩm bẩm.
Thời điểm lúc cô vừa mới xuyên qua, cơ thể này còn chưa được hai tuổi, trừ bỏ ngẫu nhiên bập bẹ vài từ ra, cơ bản cô vốn là một người mù chữ. Cho nên nghe, nói, đọc, viết linh tinh gì đó đều là thành quả do chính cô tự khổ luyện nên.
Văn tự, chữ viết ở thế giới này quá nề nà và phức tạp vô cùng. Cho dù kiếp trước cô đã tốt nghiệp đại học, có bản lĩnh, những phương trình toán học thâm hậu đi chăng nữa, bây giờ hiện tại lại ngồi đây tập viết chữ. Tình huống này đúng là vô cùng cẩu huyết mà…
Một cái đầu nho nhỏ màu đỏ sậm lặng lẽ đi lại dò xét, lại rụt trở về.
Haruhisa giật giật mí mắt, đem sách để ở trên đầu gối lật sang trang kia, đang muốn tiếp viết, lúc này mới phát hiện trên nền đất đã không chỗ để hạ gậy nữa.
Đang lúc cô muốn đem mặt đất một lần nữa san bằng nhau, bên chân cô bỗng nhiên xuất hiện một tiểu cuồng phong, hạt cát trên đất theo gió nhẹ chậm rãi di chuyển. Đợi đến khi gió ngừng, những chữ viết xấu xí dĩ nhiên biến mất, mặt đất khôi phục nguyên vẹn bằng phẳng.
Thực… Thật sự tiện vô cùng a…
Haruhisa liếc mắt một cái nhìn cái đầu màu đỏ ở bên cạnh, nội tâm cảm khái vô hạn.
“Haruhisa…”
Sau một giờ hai mươi tám phút ở bên cạnh nhìn xem Haruhisa luyện chữ gà bới, Gaara rốt cục kiềm chế không được nữa, mở miệng ai oán gọi cô.
“La La La [], ông nội nói sinh thạch hoa gần đây nhất đã muốn nở rộ rồi, chúng ta đi tìm tìm đi?”
[] La La La: Là tên gọi tiếng Trung của Gaara, tên tiếng Trung của Gaara dịch ra là Ngã Ái La. Và đó là lý do tại sao nữ chính của chúng ta lại gọi Gaara là La La La.
Không đợi Gaara nói cái gì nữa. Haruhisa lập tức liền ném gậy gỗ trong tay sang một bên, hướng về phía Gaara cười khoe hàm răng trắng của mình ra, sau đó theo thói quen cả người kéo hắn lại.
Tiểu Gaara theo bản năng nắm chặt lại, quầng thâm ở ngay đôi mắt phụ trợ cho tâm hồn lạnh băng của hắn.
Đón nhận thái dương sáng chói rực rỡ, hai đứa trẻ cùng nắm tay nhau chạy xa.
Haruhisa một bên càng không ngừng di chuyển bàn chân nhỏ bé, một bên đem nước mắt nước mũi nuốt vào trong bụng ——
Ở bên Gaara mỗi ngày kiên trì đúng giờ đến trong tiệm đưa tin thứ hai mươi mốt, cô rốt cuộc thành công tiến hóa khoác lên ngoại hình bảo mẫu loli.
Thôn phía Tây, một bên vách núi thẳng đứng trải dài, có tên là Mont. Vách đá phía dưới, chồng chất vô số đá vụn to nhỏ khác nhau, sinh thạch hoa thường hay ở nơi đó.
Vào cuối tháng bảy ở Làng Cát, thời tiết vô cùng nóng bức và khô ráo, hai đứa trẻ một đường đi tới, khuôn mặt khỏe mạnh non nớt đã biến thành màu hồng. Càng không cần nói, hai bàn tay luôn nắm chặt nhau đã sớm ra mồ hôi khiến cho hai bàn tay ấy trở nên ẩm ướt.
Đối với Gaara thì vẫn như cũ nắm chặt lại, không có ý nghĩ là sẽ buông ra. Haruhisa không có biện pháp, cũng chỉ tùy ý hắn mà nắm chặt tay.
“Haruhisa…”
“Hả?”
“Sinh thạch hoa có hình dáng như thế nào?”
“Ừm… Thời điểm không ra hoa thì giống như tảng đá, thời điểm nở hoa thì giống như thảm hoa.”
“Cậu đã từng gặp qua sinh thạch hoa sao?”
“Không, là nghe ông nội tớ nói.”
“Chúng ta đây đi tìm phá từng tảng đá, hay vẫn là tìm thảm hoa?”
“Ách… Thảm hoa đi.”
“Ừ.”
Gaara kỳ thực là một đứa trẻ ngoan.
Haruhisa nhìn thật lâu xung quanh tìm kiếm, cô gật gật đầu. Sau đó bắt đầu trừng to mắt nghiêm cẩn tìm kiếm bóng dáng tiểu Gaara nhìn, trong lòng nhịn không được cảm khái.
Ước chừng bởi vì bị người nào đó cứ nhìn chăm chú vào mình, Gaara không được tự nhiên xoay cổ, nhỏ giọng hỏi:
“Haruhisa vì sao luôn luôn nhìn tớ?”
“A, bởi vì cậu trông rất đẹp mắt nên mới nhìn ~ “
Haruhisa lại một lần lộ ra nụ cười với hàm răng trắng, cười tủm tỉm nhìn Gaara.
“Đẹp mắt…?”
“Ừ…” Haruhisa một bên nhìn quét đầy đất đá vụn dưới chân, một bên trả lời. “Chính là cậu luôn luôn muốn nhìn, suy nghĩ muốn nhìn nhiều hơn, vào thời điểm không thấy sẽ nhớ lại gì đó.”
“À…” Tiểu Gaara cái hiểu, cái không gật đầu. “Kia Haruhisa cũng đẹp mắt lắm.”
“Tớ đương nhiên đẹp mắt rồi. ~” Haruhisa không chút thẹn thùng nào nói tiếp, lôi kéo Gaara đi tiếp sang một bên.
Tiếp theo sau đó, cô đã bị màu sắc rực rỡ trước mắt nhiệt liệt làm cho mù mắt.
Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đóa hoa nào lại nhiệt tình như thế này, một đóa kề bên một đóa, um tùm, thực sự nở rộ. Dòng sức sống kia giống như tuyệt thế mỹ nhân, dọc theo lưu quang nhẹ nhàng mà đến. Mỹ nhân dưới chân không kiềm kế được mà bắt đầu khiêu vũ, điệu nhảy diễm sắc tầng tầng lớp lớp, tung bay ra vô số ánh sáng rực rỡ…
Làm người ta phải vô hạn mê muội, hơn nữa ——
Như si như túy…
“Quả nhiên là thảm hoa…” Haruhisa lẩm bẩm nói.
“Haruhisa, thật là đẹp.” Tiểu Gaara kinh ngạc nhìn chăm chú vào biển hoa nhỏ như mô hình ở trước mắt mình, nhỏ giọng nói.
“Hừ ~ Haruhisa đương nhiên rất đẹp!” Haruhisa đương nhiên nghĩ theo nghĩa khác, sau đó dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Sinh thạch hoa cũng xinh đẹp…”
Vì thế, hai đứa nhỏ cứ thế mà đứng ở nơi này, gắt gao nắm lấy tay đối phương. Trước mặt là một biển hoa hoàn toàn tự nhiên, phía sau là mặt trời rực rỡ nhưng vô cùng nóng bỏng.
“Tốt lắm, kế tiếp, chúng ta tìm đến tìm ‘Phá tảng đá’ đi ~ “
Haruhisa tựa hồ giống như là đã thưởng thức xong cảnh đẹp khó gặp rồi. Ngồi xuống dưới dùng tay còn lại của mình đào đóa sinh thạch hoa tầng tầng lớp lớp, lộ ra rễ cây ở phía dưới —— nhàn nhạt tro bụi màu xanh lá cây, hình bầu dục, mặt ngoài còn có hoa văn uốn lượn.
Không hổ là “Màu sắc tự vệ” thực vật, nếu không ra hoa như lời nói, thật sự sẽ trở thành tảng đá.
Haruhisa suy nghĩ, tạm thời buông lỏng tay Gaara ra, từ trong cái túi không rời khỏi người mình lấy ra cái xẻng nhỏ, bắt đầu ra sức đào.
Tay phải đột nhiên trở nên vắng vẻ, điều này làm cho Gaara cảm thấy thật không quen, hắn không tự chủ được nhíu mày, đang đứng bên cạnh Haruhisa cũng ngồi xuống dưới. Hai cái đầu một đỏ một đen gắt gao dựa vào ở cùng nhau.
“Vì sao muốn lấy nó?” Gaara liếc nhìn một chút, không rảnh quan tâm tới Haruhisa, lại nhìn sinh thạch hoa yêu diễm ở phía trước. Trong lòng tính toán có nên hay không buổi tối vụng trộm quay lại đây đem bắt tất cả bọn nó rồi giết chết.
“Cái này cũng không phải là tớ muốn, là ông nội muốn.” Haruhisa dành chút thời gian nhìn chăm chú vào khuôn mặt âm u nhỏ nhắn của Gaara, mở miệng giải thích, “Hơn nữa ông nội nói ông cần rất nhiều, tớ chỉ có một mình khả năng làm không xong, mấy ngày này cậu phải đi theo giúp tớ đấy.”
Gì đó xinh đẹp như vậy cô còn nhìn đủ đâu, cũng không thể nhanh như vậy liền biến mất…
“Cấp, mau lấy! Lấy xong rồi thì sẽ có thưởng!”
Haruhisa lại lục lọi cái túi, giống như ma thuật lấy ra một cái xẻng thứ hai đưa cho Gaara.
Rất có thể là do “Phải đi theo giúp tớ đấy” đã lấy lòng tiểu Gaara, hoặc là “Sẽ có thưởng” khuyến khích tiểu Gaara. Tóm lại, sắc mặt u ám của Gaara dần dần chuyển sang sáng rực, hơn nữa còn học theo bộ dáng của Haruhisa, chậm rãi đào lấy.
Hai người cùng nhau đào một trận, cuối cùng để vào trong túi xách. Haruhisa vung cái xẻng đứng lên:
“Đại công cáo thành, khởi giá hồi cung ~~ “
Lời còn chưa dứt hẳn, tay trái của cô đã bị tiểu Gaara nắm lấy. Haruhisa liếc mắt xem xét vết bẩn trên mặt Gaara, đầu tiên là cười, sau đó liền lôi kéo hắn chạy đi. Gaara bất ngờ không kịp phòng bị, nghiêng ngả chao đảo theo ở phía sau, khóe miệng dần dần nhếch lên nhưng độ cong nơi khóe miệng lại như có như không.
“A…”
Còn chưa có chạy đi xa, Haruhisa bỗng nhiên ngừng lại.
“Haruhisa, ngươi làm sao vậy?” Gaara cũng ngừng lại, có chút lo lắng hỏi.
Haruhisa đánh giá một chút vi suyễn Gaara, quyết đoán quyết định:
“Ừm… Cậu liền ở tại đây chờ tớ, tớ thật mau sẽ trở lại.”
Gaara còn chưa có làm rõ ràng sao lại thế này, liền nhìn xem Haruhisa một người hướng về nơi vừa mới lấy sinh thạch hoa khi nãy. Đôi mắt màu xanh ngọc lóe lên, xẹt qua ý tứ hàm xúc không rõ ám quang.
Haruhisa một mặt đi trở về, một mặt tìm kiếm mọi nơi. Rốt cục, trong lúc vô tình ở trong bụi hoa sinh thạch gần đây tìm được cây thực vật màu xanh lá cây khi nãy.
Chỉ chốc lát sau, cô nâng trong tay cây kia thực vật xanh kia, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu đi trở về.
Rất xa, Haruhisa liền nghe thấy một trận gào khóc thảm thiết, từ nơi địa phương mà Gaara đang chờ cô truyền tới. Trong lòng cô trầm xuống, những thứ trong tay hay gì đó cô nhét chúng vào trong túi, hướng về nơi có Gaara chạy tới.
Quả nhiên, “quân đoàn” trẻ con ở Làng Cát lại một lần cùng Gaara “Không thể buông tha”…
“Là Gaara!”
“Chạy mau…”
Những đứa tuổi hơi lớn hơn một chút còn có thể miễn cưỡng nói chuyện. Vài đứa thừa thãi còn lại kia đã bắt đầu khóc, nước mũi nước mắt cùng nhau chảy xuống.
A a ~ thật sự là oan gia ngõ hẹp…
Haruhisa đơn giản làm một chút lời bình, bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Gaara ở trong cát vàng cuồn cuộn…
Gaara đứng ở tận cùng trong cát bụi, nhìn chăm chú vào đám trẻ con trước mắt hoảng loạn chạy trốn, huyệt Thái Dương bắt đầu mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Hắn không tự chủ được ôm lấy đầu hô nhỏ, bão cát lại bắt đầu càng tàn sát bừa bãi, xen lẫn tiếng kêu cứu chói tai của đám trẻ con…
Vì sao hắn là quái vật? Hắn mới không phải là quái vật! Vì sao đều phải sợ hắn?
Gaara càng ngày khó chịu đứng lên…
Đã sợ hắn, vậy dứt khoát đều chết hết đi…
Tơ máu dần dần nhiễm đỏ ánh mắt hắn, mà hạt cát chung quanh như có sinh mệnh giống như thủy triều đánh úp về đám nhóc kia…
“Gaara? Gaara?! Gaara!!!”
Là ai, ai đang kêu tên của hắn?
Gaara miễn cưỡng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bầu trời trong không trung đầy cát vàng, một vật thể không xác định đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh, trực tiếp bay về phía mũi hắn ——
“Bá!”
‘Sa phọc cữu’ đương nhiên cản trở vật thể không rõ, lực chú ý của Gaara cũng đã phân tán. Hạt cát ở bốn phía đánh về phía đám người kia bắt đầu tản ra, dần dần biến mất.
Haruhisa thấy thế, kế sách đã thành công vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói:
“Hô… Hô, rất, thật tốt quá… Cuối cùng ở giữa… Hô, cũng trúng một cái.”
“… Haruhisa. ” Gaara sửng sốt một chút, nhìn cô gái nho nhỏ trước mặt mình không kịp thở, cúi đầu kêu.
“Nhìn chút đi, tớ không có gì để ném nên dùng sinh thạch hoa để ném đấy…”
Haruhisa giơ cái túi ở trong tay lên, bất đắc dĩ bĩu môi.
Gaara theo bản năng hướng trên nền đất xem. Quả nhiên, xung quanh hắn đầy những mảnh vụn của sinh thạch hoa.
“Haruhisa…” Gaara xoay mặt sang một bên, mất tự nhiên tránh ánh mắt của Haruhisa.
Gaara tay chân co quắp làm cho Haruhisa rất muốn cười, cô mím môi một chút. Lúc này mới mở miệng nói chuyện:
“Hảo, cũng đã trút giận xong cả rồi, chúng ta…”
“Hatano, mau tới đây! Đừng để ý tới tên quái vật kia!”
Không biết tên nhóc nào đứng ở xa xa hô to, chọc Haruhisa khẽ nhíu mày. Cô theo bản năng nhìn về phía Gaara, người đã đem đầu ngoảnh trở lại, đôi mắt màu ngọc chính là đang quật cường nhìn cô chằm chằm.
Gaara không một tiếng động đứng ở nơi đó, mắt thấy Haruhisa sững sờ không nói chuyện, một tia tuyệt vọng dần dần quấn lấy trái tim hắn, lôi kéo hắn, bóng tối nhắm thẳng vào nơi ấy mà rơi xuống…
“Xin hỏi người ở tuốt bên kia? Ta nguyện ý chơi chung với ai hay ở cùng ai ngươi quản được ta sao?”
Gaara mắt thấy Haruhisa xoay người, chống lưng lớn tiếng la to với đám nhóc ở tận bên kia, sau đó quay đầu nói với hắn:
“Chúng ta đi thôi? Hắn là do được ăn uống nuông chiều quá đấy, cậu không cần để ý hắn.”
“… Ừ.” Ngừng một chút, Gaara mới cúi đầu lên tiếng, ngoan ngoãn chờ Haruhisa đi tới, lại kéo tay hắn đi.
“Hừ, cùng quái vật làm bạn cũng là quái vật!”
Không biết tên nhóc nào một mặt chán ghét hô, chiếm được sự đồng tình của đám nhóc còn lại cùng hô to ——
“Đúng vậy!”
“Hatano là quái vật!”
“Bọn quái vật nên chạy trốn ở góc nào đi! Đừng có trở ra bên ngoài!”
Lúc này, còn chưa có đến phiên Gaara, Haruhisa bạo phát trước tiên:
“Lão nương ta vui sướng vô cùng! Các ngươi… Ai u!”
Cái trán của Haruhisa bị đám nhóc công kích bất ngờ. Cô cúi đầu tập trung nhìn vào một tảng đả hàng thật giá thật nằm ở dưới, bên cạnh chân cô.
“Nha Nha Nha~~ “
Đạt được mục đích, đám nhóc lập tức giải tán.
“Được lắm! Nếu các ngươi có gan thì không cần chạy!”
Haruhisa thở hổn hển nhặt tảng đá lên, dùng sức ném trở về.
“Haruhisa…”
Gaara nhìn trán Haruhisa nhanh chóng sưng đỏ lên, lại nhìn thoáng qua đám nhóc cách đó không xa, đôi mắt lập tức trầm xuống…
“Gaara.” Mặt khác, tay còn lại của Haruhisa đè Gaara lại. “Không cần để ý bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Chạng vạng, có gió nhẹ thổi qua.
Chân trời chỉ còn một ánh chiều tà, cùng ánh sáng đạm nhạt chiếu rọi trên mặt đất ở cùng nhau, nhưng lại làm cho người ta phân không rõ nơi nào là màn trời, nơi nào là sa mạc.
Cùng những ngày trước kia không có giống như vậy, trên một cái bàn cũ nát màu mùa thu có một thân ảnh nhỏ nhỏ ngồi đó. Lại cùng vô số ngày xưa bất đồng, một cái bàn cũ nát khác màu mùa thu, hôm nay lại có thêm một thân ảnh nho nhỏ ngồi đó.
“Haruhisa…”
“Hả?”
“Sinh thạch hoa không có, làm sao bây giờ?”
“Ngày mai lại đến.”
“Haruhisa…”
“Hả?”
“Ông nội cậu có phải hay không sẽ tức giận?”
“Hừ, nếu ông dám tức giận thì ngày mai bản thân ông tự đến lấy đi.”
“Haruhisa…”
“Hả?”
“Đau không?”
“… Không đau.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tâm tình ta hiện tại vô cùng phức tạp ~~ những lời nhắn kích động ta nay đột nhiên bị hủy ~
Những đứa trẻ thật đáng yêu ~~