Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— cô cười nói: nếu như ôm lấy tớ, hai tay thì vẫn tương đối tiện hơn chứ?
Lúc sắp đến nhà, Haruhisa ngừng lại.
Ngón tay nắm chặt cái túi của cô lại buông lỏng ra. Đôi mắt màu hải đường sáng tỏ nay lại trở nên u ám.
Qua hơn nửa ngày, cô đột nhiên thay đổi phương hướng. Nhấc chân đi về hướng sân huấn luyện…
Gaara… lại có chuyện dám gạt cô.
Cô tinh tường nhớ kỹ buổi tối ngày hôm đó, cô ngửa đầu nói với hắn:
“… Về sau cậu không được nói dối với tớ, cũng không được cãi nhau với tớ.”
Hắn mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt màu xanh ngọc ấy tràn đầy ánh trăng sáng trơn bóng.
Haruhisa nhớ lại, không khỏi cười khổ một tiếng.
Cô không có hỏi qua Gaara: “Vết thương trên tay cậu đã đỡ hơn chưa?”
Cho nên hắn cũng không được xem như là nói dối. Chỉ là… chỉ là không chủ động nói chuyện với cô mà thôi…
Vết thương khỏi hẳn chẵng lẽ không phải là chuyện tốt?
Hắn sẽ không cần phải ở nhà nhàm chán chờ đợi mỗi ngày. Cũng không cần phải miễn cưỡng chống đỡ để uống hết thuốc cô đút đến nỗi căng cả bụng.
Haruhisa vừa đi, một bên cân nhắc kỹ càng.
Nói tóm lại, Gaara là vì cái gì mà phải đe dọa bác sĩ bệnh viện phải giấu diếm tin tức hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn?
Không đợi cô lo lắng ra nguyên do là vì sao. Bước chân cô đã tới sân huấn luyện rồi.
Kankuro ở xa xa liền nhìn thấy cô, hướng cô vẫy vẫy tay. Sau đó liền chạy tới.
Đầu tiên, hắn chen ngang nhận lấy cái túi trong tay Haruhisa, nhìn vào lục lọi này nọ. Sau đó hắn lại nhìn hai tay trống của Haruhisa, hoài nghi hỏi:
“Bữa sáng đâu?”
Haruhisa trợn trừng mắt, lấy quyển trục để ở bên hông ra, ném qua:
“Bên trong hẳn là còn có mấy cái bánh bao thịt.”
Kankuro nhất thời vui sướng ngây ngất, nâng tay giải ấn ——
“Oành.”
Trên quyển trục quả nhiên xuất hiện vài cái bánh bao lớn trắng nõn mềm mịn, vô cùng êm ái, còn bốc lên hơi nóng, giống hệt như vừa mới được ra lò vậy.
Haruhisa nhìn thật lâu vào khóe miệng dính đầy dầu mỡ của Kankuro, nhịn không được nở nụ cười. Thật không hổ danh là Kankuro, chỉ là mấy cái bánh bao, lại có thể khiến cho hắn có được cảm giác hạnh phúc.
Chợt, ánh mắt Haruhisa nhìn chằm chằm vào vết thương có màu hồng nhạt mơ hồ ở trên mu bàn tay của Kankuro.
Hẳn bị thương cũng là do lúc trước đi làm nhiệm vụ đi?
Nhợt nhạt, hầu như cũng không nhìn thấy rõ…
Haruhisa nghĩ, vòng vo chuyển tròng mắt, lôi kéo Kankuro đang ăn một cách say mê, hỏi:
“Kankuro có biết Gaara vì sao bị thương không?”
Nghe được câu hỏi của Haruhisa. Đầu tiên, Kankuro sửng sốt một chút, mà đó là một mặt âm trầm, nói:
“Là do tụi này bị trúng kế.”
Hả? Haruhisa nghe vậy, có một chút kinh ngạc nho nhỏ.
Tâm tư của Gaara kỹ càng, khả năng làm việc của Kankuro cũng luôn luôn cẩn thận chu toàn, hơn nữa, thực lực của hai người bọn họ rất mạnh. Có thể làm cho họ trúng kế, xem ra nhiệm vụ lần trước thực sự vô cùng nguy hiểm.
Kankuro nhanh chóng giải quyết cái bánh bao cuối cùng, tiện thể dùng cái túi của Haruhisa lau tay, để lại hai dấu tay dính đầy dầu mỡ. Làm cho Haruhisa khinh thường véo hắn một cái.
Làng Cát có quy định rõ ràng, nội dung nhiệm vụ không thể tùy tiện nói ra cho người khác ngoài thành viên trong cùng một tổ. Mặc dù trong lòng Haruhisa không giải thích được, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi.
Kankuro đột nhiên uể oải lên:
“Gaara là vì cứu tớ nên mới bị thương.”
Haruhisa nhíu mày, trong lòng lại nhịn không được vui mừng.
Trong ngày thường, Gaara ở trước mặt Kankuro luôn là bộ dáng ngước đầu lên trên cao. Nhưng khi đến thời khắc quan trọng, vẫn lại là tình anh em sâu nặng.
Cho dù không được việc, đó cũng là anh trai của hắn…
—— Haruhisa dám đánh cược, trong lòng Gaara nhất định là nghĩ như vậy.
Cô vỗ bả vai Kankuro, nói:
“Gaara là em trai của cậu, cứu cậu là chuyện nên làm.”
Sau đó, cô đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, nói tiếp:
“Cũng may là cậu ấy đã cứu cậu. Cậu ấy có áo giáp cát mà cũng bị thương thành dạng này. Nếu đổi lại là Kankuro, chỉ sợ lại càng thêm nghiêm trọng…”
Đây là lời nói thật, phải biết rằng, áo giáp cát của Gaara thế nhưng là được mệnh danh là ‘Phòng ngự tuyệt đối’.
Nghe được Haruhisa nói như vậy. Đầu tiên, trong lòng Kankuro còn sợ hãi gật đầu, mà sau đó lại là một mặt không hiểu:
“Bất quá khi đó, tớ cảm thấy hình như Gaara không có sử dụng ‘Phòng ngự tuyệt đối’. Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng bị thương như vậy.”
Tại sao có thể như vậy?
Mặc cho trước đó, chính mình có áo giáp cát bảo hộ. Gaara vẫn luôn dùng tới áo giáp cát để phòng ngừa chuyện bất trắc, thói quen này đại khái đã ăn vào trong xương máu của hắn rồi.
Nhưng vì sao lúc này lại cố tình không sử dụng tới?
Lại trùng hợp vì cứu Kankuro mà bị thương?
Sau đó còn giấu diếm về việc hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn?
Bí ẩn trong lòng Haruhisa giống như một quả cầu tuyết, càng lăn thì lại càng lớn…
Cô nhìn nhìn khóe miệng Kankuro còn dính vụn nhân thịt bánh bao, thật sâu trong lòng cảm thấy trước tiên đi đến sân huấn luyện dò hỏi tin tức thật sự là một quyết định sai lầm. Bây giờ, cô nên về nhà ngay lập tức, trực tiếp hỏi Gaara còn nhanh hơn được một chút.
Haruhisa lại một lần nữa xoay người, ngược lại tâm sự so với trước đây càng ngày càng nặng…
Từ sân huấn luyện về nhà, ‘Cửa hàng vạn năng’ là nơi nhất định cần phải ghé vào.
Haruhisa tính toán có phải hay không nên ghé vào chào hỏi ông chủ Inoue một chút, dù sao, đã liên tiếp mấy ngày rồi bản thân cô không có đi đến cửa hàng. Thuận tiện lại đây nói một tiếng cho Inoue biết, nếu như không có chuyện bất ngờ nào xảy ra, đại khái ngày mai cô có thể trở về làm việc.
Đi đến trước cửa tiệm, trong ngày thường cửa tiệm luôn mở rộng ra, hôm nay lại được khép hờ một bên. Chú chim sáo nhỏ trong lồng vàng phờ phạc ỉu xìu cúi đầu, thấy cô đến cũng không kêu to.
Haruhisa lấy một hạt dưa dụ dỗ nửa ngày, cũng không dụ dỗ ra được nguyên do vì sao.
Đem hạt dưa để lại vào trong túi áo, Haruhisa đẩy một nửa cánh cửa được khép hờ vào. Một bên gọi tên Inoue, một bên tiến vào trong.
Đã gần tới giữa trưa, theo lẽ thường cửa hàng đã vô cùng náo nhiệt, chật kín hết người trong cửa hàng. Hiện tại sao lại có thể trống rỗng như vậy, một người cũng không có, chỉ còn lại một mặt tường treo đầy những hàng hóa sản phẩm.
Cho nên mới nói đến, hôm nay Inoue không mở cửa làm ăn buôn bán? Vậy vì sao cánh cửa lại được mớ hé ra?
Hay là do hắn đột nhiên có việc phải đi ra ngoài? Vậy thì tại sao cũng không tìm người nào đó trông coi cửa tiệm một chút?
Haruhisa quay đầu nhìn ngoài cửa, lại duỗi người, nhìn cái bàn suy nghĩ một chút, không hiểu ra sao.
“Ông chủ Inoue?”
Haruhisa lại gọi một tiếng, quyết định đi vòng đến mặt sau kho hàng nhỏ coi thử.
Mới vừa đi đến ngoài cửa kho hàng. Haruhisa liền nghe được một trận tiếng nói trầm thấp, từ bên trong truyền ra.
Trong đó một âm thanh nhàn nhạt rõ ràng. Là Inoue.
Mà người còn lại… Tuy nghe qua cảm thấy rất quen tai, nhưng trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được đó là âm thanh của ai.
“Ông chủ Inoue?”
Haruhisa lại tiến về phía trước vài bước, đẩy cánh cửa nhà kho ra.
Trong nhà kho, các loại nguyên vật liệu chồng chất được xếp ngay ngắn chỉnh tề, cùng với các sản phẩm chỉ mới hoàn thành được phân nửa. Inoue đưa lưng về phía cô, khom lưng, dường như đang ở đó hết sức chuyên chú làm công việc kiểm kê.
Nghe được âm thanh của Haruhisa. Hình như hắn hơi giật mình một chút, lúc này mới xoay người, trên mặt vẫn tươi cười ôn hòa như trước, mở miệng nói:
“Haruhisa, làm sao em lại đột nhiên đi tới đây?”
Haruhisa nhéo đầu ngón tay giấu ở sau lưng, có chút không tin tưởng hỏi:
“Ông chủ? Có phải vừa rồi anh nói chuyện cùng với người nào không?”
Biểu cảm trên mặt Inoue còn chưa có thay đổi, thậm cười càng thêm mở rộng:
“Anh luôn ở nơi này kiểm kê số lượng hàng, không phát hiện người khác.”
“Dạ…” Haruhisa nửa tin nửa nghi ngờ nhíu mày. “Vừa rồi rõ ràng ở bên ngoài, em nghe được âm thanh của hai người a?”
Inoue đã đi tới, vỗ đầu cô.
“Có phải hay không gần đây chăm sóc người bệnh rất vất vả?”
Haruhisa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói thầm:
“Chẳng lẽ là do mình nghe lầm? Xem ra thật sự nên trở về ngủ một giấc để lấy lại cảm giác…”
Nhìn cô gái cúi nửa đầu, luôn nói lầm bầm lẩu bẩu. Inoue hơi thở ra một hơi, càng thêm ôn hòa nói:
“Đúng vậy, anh luôn ở chỗ này kiểm kê hàng hóa, nếu có người khác ở đây làm sao anh có thể không biết.”
“Ừm… Cũng phải, có lẽ là em nghe lầm.”
Haruhisa gật đầu, phụ họa nói.
“Được rồi, em cũng mau nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.”
Inoue nhẹ nhàng đẩy đẩy Haruhisa đi ra nhà kho.
“Dạ, vậy em đi về trước. A, đúng rồi, ông chủ, em tới đây là muốn nói cho anh biết, ngày mai em có thể đi làm trở lại!”
Haruhisa chớp chớp đôi mắt to, ngữ khí dâng trào nói.
“A? Được rồi, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.”
Inoue cười hướng Haruhisa gật đầu.
“Ngày mai gặp!”
Vừa ra đến trước cửa, Haruhisa hướng Inoue vẫy tay, tầm mắt lơ đãng xẹt qua cửa sổ nhỏ trong kho hàng kia.
Nhìn Haruhisa cười dịu dàng, nhảy về phía trước rời đi, Inoue thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn bĩu môi, bất đắc dĩ đối với người trong kho hàng hô một tiếng:
“Xuất hiện đi, cô bé đi rồi…”
Về đến nhà, Gaara đang ngồi ở trong phòng khách, hết sức chuyên chú khoanh tay ghi chép. Đã nhiều ngày, bởi vì có hắn hỗ trợ sao chép lại, tiến độ nhanh lên không ít.
Haruhisa đem cái túi dính đầy dấu tay của Kankuro ném vào góc, nằm sấp sau lưng Gaara, dính sát vào nói:
“La La La, tớ mệt mỏi, cậu ôm tớ đi lên lầu đi ~~ “
Gaara đã sớm xác định được cô gái nhào người về phía trước, liền buông bút trong tay, giờ phút này đỡ lấy thân thể hơi đong đưa của cô. Đôi môi hắn xuất hiện một đường con nhu hòa, nghiêng đầu thấp giọng nói:
“Tớ cõng cậu đi lên được không?”
Vừa dứt lời, Gaara liền cảm giác được người dựa trên lưng hắn rời khỏi. Hắn quay đầu lại, nhìn Haruhisa đứng cách xa hắn hai bước, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Khóe miệng Haruhisa hơi kéo về phía trước, trong đôi mắt như nước chứa đựng ba phần nghi vấn, bảy phần thất vọng. Cô chớp chớp mắt, ngọt ngào hỏi:
“Ôm tớ đi lên, không được sao?”
“…”
Gaara nhìn cánh tay phải được treo ở trước ngực mình, không nói gì.
“La La La.” Haruhisa tiến lên một bước, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn. Lại nhẹ nhàng nắm tay khoát lên cánh tay phải quấn đầy găng gạc của Gaara, nghiêm cẩn hỏi. “Thật sự, không thể sao?”
Lúc này đây, Gaara đã hiểu.
Hắn đem ánh mắt của bản thân dừng ở trên sàn, gắt gao cắn bờ môi của bản thân, chậm rãi mở miệng nói:
“Haruhisa…”
“Vì sao?”
Tính cách Haruhisa bây giờ tốt lắm, hỏi.
Nói không tức giận là giả, nhưng cô tin tưởng Gaara sẽ không vô duyên vô cớ làm loại sự tình này.
“…”
Gaara không có trả lời, mà là quay đầu đi, tránh được tầm mắt Haruhisa.
“Cậu không nói chuyện, buổi tối tớ liền làm bữa tiệc ớt xanh.”
“…”
“Ngày mai cũng làm bữa tiệc ớt xanh.”
“…”
“Còn có ngày mốt, ba ngày sau, thật nhiều ngày sau đó…”
“…”
Haruhisa nhìn thật lâu Gaara thật giống như sò biển, miệng đều cắn chặt lại hết. Không ngăn được một trận khí huyết sôi trào cuồn cuộn.
Cô khom lưng xuống, ngón tay chạm vào môi Gaara, ngấy cổ họng nói:
“La La La, nói có thưởng cho ~~ “
Nghe được âm thanh ngọt mềm của chính cô, da gà đều nổi lên hết.
“…”
Đáng tiếc, Gaara chính là hơi run lẩy bẩy một chút, vẫn không mở miệng.
Haruhisa cảm thấy bản thân thật sự sắp không ngừng kéo căng ra. Cô hơi di chuyển thân thể, làm hành động hít sâu ba lần, sau đó bước nhanh đến phòng bếp.
Trước khi đi vào cửa, cô liền quay đầu nhìn thoáng qua Gaara.
Chỉ liếc mắt một cái, lại chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp.
Màu sắc đôi mắt làm rung động lòng người di chuyển thăng trầm, giống như một vùng hồ nước sâu thẳm, hồ nước dao động thoáng qua, làm xuất hiện tầng sóng nhỏ. Một vòng ủy khuất, hai vòng thất vọng, nhiều vòng oán trách, tầng tầng chồng chất lên nhau, vòng đi vòng lại.
Trong lòng Gaara mạnh mẽ rùng mình, giống như chui vào vòng tròn cực nhỏ của cây kim. Cánh tay phải được phủ một lớp băng gạc thật dày từng chút một, từng chút một trở nên tê dại, mà sau đó cảm thấy vô cùng đau đớn, cứ như vậy mà đến đâm vào tim…
Hắn bỗng nhiên đứng lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú sáng sủa rõ ràng, sắc môi vốn dĩ nhạt nhẽo giờ phút này lại càng thêm dần dần đỏ lên. Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, âm thanh vô cùng thấp nói:
“Haruhisa… Tớ…”
Haruhisa bị bộ dáng này của Gaara làm cho phát hoảng, nghĩ thầm mưu kế này đùa giỡn có hơi bị qua không. Sau đó, cô liền nghe thấy Gaara nói:
“Haruhisa, cậu có thể không cần lại đi đến ‘Cửa hàng vạn năng’ không?
…
Tác giả có chuyện muốn nói: tâm tình thật phức tạp…
Cũng bởi vì đánh giá của mọi người mà cao hứng nhảy nhót hoa tay múa chân, cũng cảm thấy bản thân có chút ngượng…
Ta phải cảm ơn mọi người đã yêu thích “Lão bản nương! Thương ngưu lưỡi” cùng với kiên nhẫn duy trì chờ Ngọc Án!
Thật sự, lúc vứa mới bắt đầu viết. Ta không nghĩ tới lại nhận được nhiều sự duy trì cùng lới cổ vũ như vậy.
Viết đến hiện tại, mặc dù có lúc sẽ có lộn xộn, không có mạch lạc. Thế nhưng vừa nghĩ đến mọi người nói không ngừng chờ đợi những điểm đổi mới của ta, ta lại tràn ngập ý chí chiến đấu!
Lần đầu tiên Ngọc Án lại viết nhiều lời như vậy, khả năng còn có rất nhiều chỗ bất lực, tình tiết cũng sẽ được sáng tác theo ý kiến của mọi người. Thế nhưng chỉ cần có người muốn đọc, ta sẽ nổ lực tiếp tục viết ~~~~o(∩_∩)o
(Hiện tại nói năng của ta vô cùng lộn xộn…)
Cuối cùng, cám ơn lời bình luận của “bồ đào”!!! Tình cảm miêu tả của “Lão” ~~~~~~
Còn có nhóm người ẩn giấu sâu kín duy trì đọc truyện ~~~~o(∩_∩)o (ta đây yêu thích “Lão” ~~~ nhưng là hai ta còn chưa biết sắp xếp kết thúc như thế nào! Ta sẽ không lại khuất phục như vậy…)