Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— Kakashi nhanh chóng đưa ra quyết định, về sau nếu như hắn nhìn thấy người này nhất định phải tránh thật xa ra.
“Cái gì?” Maki quá sợ hãi. “Thật không nghĩ tới, hóa ra lại là như vậy?!”
Kankuro nhìn nét mặt già nua của Maki nhăn thành giẻ lau, vốn bởi vì độc phát tác mà hô hấp càng thêm khó khăn.
Hắn dùng hết sức lực còn thừa lại, khẽ gật đầu:
“… Đúng… vậy… là… là Akat… suki…”
“Không ngờ… lại có thể…”
Maki không khỏi lui về sau hai bước, hội nghị khẩn cấp vào buổi sáng phát động thành như vậy, hiện tại lại nhận được tin tức xấu như vậy. Chẳng lẽ lúc này đây, Làng Cát thật sự muốn…
“Maki đại nhân!”
Các Ninja còn lại đều là một mặt sốt ruột nhìn Maki, đang đợi sự dặn dò tiếp theo của hắn.
Maki nhìn những khuôn mặt kỳ vọng của những Ninja ở xung quanh hắn, lẩm bẩm:
“Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cùng với các bề trên trao đổi một chút…”
Nói xong, hắn liền xoay người, kéo cửa ra.
“Maki-Sama!”
Maki nhìn người đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhưng mà lại sợ hãi đến lần thứ n+.
“Hừ!”
Một lão bà bà thân bộ trường bào dài từng bước tiến vào, lộ ra âm thanh “Hừ” một cách vô cùng khinh miệt:
“Phế vật.”
Bất quá chỉ với hai chữ, lại giống như kim châm băng giá vô cùng lạnh, hung hăng đâm vào trong lòng của mỗi cá nhân, làm cho sống lưng của người ta nhịn không được lạnh toát cả người.
“Chẳng lẽ… Đây là vị Chiyo-Sama trong truyền thuyết đã lui về núi ẩn danh nhiều năm?!”
Bên trong, tầng tầng lớp lớp Ninja chồng chất lên nhau, bỗng nhiên truyền ra một âm thanh như vậy.
Chiyo hơi hơi ngẩng đầu, liếc nhìn người nọ một cái, khó khăn hỉ nộ tranh luận nói ra một câu:
“U ~, xem ra còn có người nhớ được bà già vô dụng này.”
Một phòng đầy nam giới nhưng hoàn toàn không hề lên tiếng, ngay cả Maki cũng không rõ được bây giờ đang là tình huống gì.
“Vào đi.”
Chiyo bỗng nhiên nghiêng người, cúi đầu nói một câu.
Ngoài cửa lại có hai người đi vào. Một trước một sau, một vị trưởng lão tuổi già, một người con gái trẻ tuổi.
“Chị.”
Ông lão kia cũng cùng đồng dạng một thân trường bào, đi đến trước mặt lão bà, bình tĩnh đứng đó.
Mà người con gái còn lại, sau khi vào cửa, liền lượn lờ đến góc tường, không chịu đi đến phía trước một bước.
“Haruhisa…”
Maki nhìn cô bé hoàn toàn cúi hết đầu xuống, vẫn còn đang run lên. Trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lại có thể mời được hai người này xuống núi, rốt cuộc cô bé đã làm như thế nào?
“Thật sự là một đám phế vật.” Chiyo cực kì không kiên nhẫn vẫy tay, lại chỉ chỉ Kankuro ở trên giường hấp hối. “Ngây ngốc làm cái gì, mau cứu người đi “
Những người ở trong phòng lúc này mới hoàn hồn, dồn dập vội vàng đi đến chỗ đó.
Chiyo đi đến bên mép giường bệnh, sớm đã có Ninja chữa bệnh trình ra bản báo cáo xét nghiệm máu.
“À, đúng rồi, thuận tiện xem qua con bé một chút.”
Giống như nhìn lơ đãng xung quanh, Chiyo vươn tay chỉ chỉ người lui sát ở trong góc tường. Sau đó lại chuyên tâm nhìn bản báo cáo xét nghiệm.
Một bên chữa bệnh Ninja lúc này mới phát hiện, cô gái đi theo Ebizou đi vào, không chỉ riêng hai vai đang run rẩy, sắc mặt ửng hồng, trên chân đổi lại là những vết máu loang lổ, quần áo trên người thì khỏi phải nói, tất cả đều bẩn hết như vậy.
“Maki.” Chiyo không có ngẩng đầu, đem tờ báo cáo trong tay lật sang một bên, nhàn nhạt nói: “Thuộc hạ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, giữ lại thì có ích lợi gì?”
Maki: “…”
Chúng Ninja: “…”
Ebizou: “Chị…”
“Xem ra đối với bản thân sở dụng độc thì tương đối vô cùng tự tin a, cho nên mới muốn để cho đối phương tự sinh tự diệt. Hừ… Thật sự đúng là tác phong của tên nhóc Sasori kia.”
Haruhisa vừa mới xử lý xong miệng vết thương, từ sau rèm ló đầu đi ra, câu đầu tiên nghe thấy chính là câu này.
Trước đó, cô chưa bao giờ nghe Chiyo nói qua chuyện gì có liên quan đến người thân của bà ấy.
Con trai bà ấy bị “Nanh răng trắng của Làng Lá” giết chết, còn có người cháu trai gọi là “Akasuna Sasori” kia.
Ninja chữa bệnh đưa nước qua, Haruhisa ngửa đầu ra nuốt viên thuốc vào, yên lặng đứng ở bên người Chiyo.
Chiyo liếc mắt nhìn cô một cái, nâng tay vỗ nhẹ nhẹ phách vào đầu của cô:
“Đã tốt hơn rồi?”
Haruhisa nghe thấy xung quanh truyền đến một trận âm thanh hơi thở hít vào, giấu mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Không hổ danh là ‘lão yêu quái tu hành ngàn năm’, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể biết được ở trên người cô đã từng xảy ra những chuyện gì.
Nếu nói như không cảm động thì là giả, Haruhisa cắn môi, chớp chớp mắt ——
Phương pháp kiêu ngạo uyển chuyển hết giận như vậy, đúng là tác phong của cô.
“Oành!”
Không biết đã thử bao nhiêu lần, dấu hiệu giọt độc tố xuất hiện lên một ánh lửa, ở trên quyển trục để lại một dấu màu tối đen.
“Lại vẫn là không được sao…”
Chiyo nhíu mày, không chút do dự ném thuốc giải độc trong tay còn thừa lại xuống đất.
Nhớ năm đó, một tay độc dược của bà có thể được xem như xuất thần nhập hóa, bản lĩnh giải độc tự nhiên cũng không hề thua kém. Hiện tại lại không thể giải được được chất độc nhỏ như vậy, vẫn là do đã già đi a…
“Vậy không còn cách nào khác sao?”
Ebizou có chút lo lắng nhìn chăm chú vào bà chị nhà mình một đêm không ngủ, ngược lại hỏi Maki.
“Konoha đã phái ra phân đội nhỏ đặc biệt, tin tưởng rất nhanh sẽ đến nơi.”
Maki một mặt nghiêm túc hồi đáp.
“Hừ! Chỉ biết là ỷ lại người khác, cùng với quốc gia khác đồng minh bất quá chỉ là ‘hoa trong gương, trăng trong nước’. Thời điểm quan trọng như vậy, lại đem hi vọng gắm gửi vào người khác. Làng Cát từ khi nào đã biến thành như vậy?!”
Haruhisa đứng ở một bên liền phát hoảng. Ở chung với bà ấy lâu đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy Chiyo hiện ra bộ dáng trang nghiêm, giáo dục người ta nói ra những lời tràng dang đại hải như vậy. Ở trong ấn tượng của cô, bà ấy bất quá chỉ là một lão bà quái dị độc mồm độc miệng nói ra lời độc ác, tính nết thì lại giống như những bà già thôi.
Hôm nay bỗng nhiên lại giận giữ mạnh mẽ như vậy. Dường như Haruhisa cũng đã nhìn thấy được bộ dáng oai phong khi đó của bà.
Quả nhiên cứ coi như đã ẩn danh nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn không hoàn toàn buông tay đi…
“Ỷ lại… Chúng tôi tuyệt đối không có tính toán như vậy. Chúng tôi…”
Lời giải thích của Maki dần dần trở nên yếu ớt cùng vo lực. Hắn nhìn Chiyo một mặt khinh thường cùng Ebizou hướng hắn lắc đầu, sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại.
“Dù sao, tất cả mọi người đều chỉ biết lo cho… bản thân.”
Chiyo bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, sau đó đều nghiên cứu điều chế phương thuốc giải độc.
Lúc Temari cùng tiểu đội Kakashi đuổi tới bệnh viện Làng Cát, Kankuro đã bước tới giai đoạn vô cùng nguy cấp.
Haruno Sakura cơ hồ đều không kịp cùng Haruhisa nói chuyện, chỉ vội vàng gật đầu một cái, liền sốt ruột vội hoảng bắt đầu chuẩn bị giải độc.
Haruhisa nhìn thật lâu vào khuôn mặt của Chiyo chợt lóe qua khinh miệt, che miệng cười nhẹ.
Lão thái thái này còn không biết cô gái với mái tóc màu hoa anh đào, tay chân tỉ mỉ kĩ càng này, sắp gây ra cho bà ấy một trận rung động như thế nào đâu.
Thoáng biểu đạt xong cảm ở trong lòng, Haruhisa nhìn tứ phía, lén lút chậm rãi từ từ đi về hướng cửa.
Nước trong được dùng từ một chậu lại từ một chậu nữa, cho đến khi bụi màu đen gì đó đã ít ỏi không còn bao nhiêu. Có thế này Sakura mới lau mồ hôi trên trán, hơi thoải mái mà nói:
“Phù, nhìn chung cũng đã ổn hơn rồi. Sinh mệnh của cậu ấy đã không còn nguy hiểm nữa rồi.”
Người bên cạnh nghe thấy những lời này, đều là thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi đối với cô gái này nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Temari còn lại thì lui về sau vài bước, thẳng cho khi thân mình đụng đến vách tường, chậm rãi trượt xuống dưới ——
Thật tốt quá, em trai cô đã được cứu rồi…
“Bộ dạng này của ngươi, rất giống với ‘con nhỏ ốc sên’ năm đó.”
Chiyo nhịn không được tiến lên một bước, híp mắt từ trên xuống dưới đánh giá Sakura một chút.
Sakura cười, rất có lễ phép hạ thấp người xuống, trả lời:
“’Con ốc sên’ theo lời nói của bà bà chính là sư phụ của cháu.”
“Hừ…”
Chiyo cũng không nói cái gì, ánh mắt thay đổi nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sakura thoạt nhìn vị trưởng lão có địa vị bất phàm này không có ý muốn nói chuyện với cô, cho nên lúc này mới kéo một Ninja chữa bệnh qua, tỉ mỉ thảo luận việc chế tạo thuốc giải độc.
“Bà chị…”
Không biết từ khi nào thì Ebizou chưa từng nói ra tiếng nào đã đột nhiên đi đến bên người Chiyo, cùng với bà ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói một câu:
“Thời gian đã trôi qua thật nhanh! Nhóm tiểu quỷ cũng đều đã trưởng thành…”
Ngay tại lúc Chiyo cùng Ebizou cảm khái thời gian thấm thoát qua nhanh, vào lúc ‘cảnh còn người mất’, Haruhisa lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau của bệnh viện, đang ở trên đường lớn tìm người.
Tìm ai? Đương nhiên là người nổi danh với danh hiệu “Ninja sao chép của Làng Lá” —— Sharingan Hatake Kakashi.
Bởi vì đêm đó Gaara đã liều mình xả thân bảo vệ thôn làng, thôn xóm hầu như không có chịu đến sự đả kích nào.
Giờ này khắc này, đường lớn Làng Cát vẫn như trước vô cùng náo nhiệt, mọi người tụ tập thành nhóm năm người, nhóm ba người, nói năng vui vẻ cười đùa đi qua, bàn nói về thời tiết gần đây thay đổi làm cho hàng hóa tăng cao, mẹ chồng nàng dâu bất hòa với nhau…
Haruhisa một mình cô đơn đứng ở ven đường, sau khi trái tim đập mạnh và loạn nhịp xong, hốc mắt nhưng lại hơi hơi đỏ lên.
Gaara, cậu nhìn bọn họ hạnh phúc như vậy đi.
Thật sự khiến cho người ta phải đố kỵ a…
…
Sau một lúc lâu, Haruhisa cúi đầu, xoa xoa ánh mắt, từ trong túi lấy ra một cái hộp khéo léo. Chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng, cái khóa nhỏ ở bên ngoài hộp tự động văng ra, Haruhisa đẩy nắp hộp ra, một chú ong mật lảo đảo liền từ trong mặt hòm bay ra ngoài.
Chỉ thấy cái duôi đỏ của chú ong mật kia run rẩy, đôi cánh gần như trong suốt, ở trong không trung vỗ vài cái xinh đẹp, sau đó liền hướng nơi nào đó thẳng tắp bay đi…
Lúc trước khi ba chị em bọn họ rời nhà đi làm nhiệm vụ, cuối cùng vẫn không quên mang về cho Haruhisa một chút đồ vật hiếm lạ. ‘Con ong dẫn đường’ này là do khi Gaara ra ngoài làm nhiệm vụ mang nó về cho cô. Lúc đó cô vô cùng thích thú, cầu còn không được, cô đã nói nếu ngày đó không tìm thấy được hắn, nhất định sẽ để cho con ong này đi tìm hắn.
Gaara lại bĩu môi, hắn nói làm sao có thể để cô ở lại một mình.
Cô cười tủm tỉm gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận bắt lấy con ong này.
Không nghĩ tới, lời nói đó lại trở thành sự thật…
Cô rốt cục vẫn là dùng đến con ong này, bởi vì hắn, đã bỏ cô lại…
Một đường miên man suy nghĩ, Haruhisa luẩn quẩn đi theo con ong đi qua phố lớn ngõ nhỏ Làng Cát này. Rốt cuộc ở trong một góc nào đó, tìm được người mà cô muốn tìm.
Người đàn ông có kiểu đầu cán chổi màu bạc thu hồi quyển sách “Chiến thuật tung tăng” màu vàng, có chút giật mình nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện ra ở trước mặt hắn.
Hắn bất quá là đang tranh thủ lúc rảnh rỗi một lát, nhanh như vậy đã bị bắt đi đến hoạt động sao?
“U ~ không phải là đầu bếp Haruhisa đây sao!”
Được ‘tiếng hót líu lo’ của Naruto ban tặng, hắn đối với cô bé trước cũng không có gì xa lạ. Không thể không nói đến, tay nghề của cô bé này quả thật không sai. Trong thời gian cô bé ở Konoha, hắn cũng không ít lần ghé thăm ‘quán mì vui vẻ’.
“Kakashi-Sama…”
Haruhisa ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu hải đường gắt gao nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt của người đàn ông đã bị lớp vải màu xanh che mất.
Đổi lại Kakashi cười lại càng lớn hơn.
Cô bé này chỉ luôn luôn gọi hắn là “Ông chú cán chổi”, mỗi lần ở trong tiệm thấy hắn cũng chỉ là hững hờ. Mà hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc gọi hắn là ‘Kakashi-Sama’, có thể thấy được đã xảy ra chuyện không tốt nào rồi…
“Cháu muốn ngài đồng ý hai điều kiện với cháu.”
Ở trước mặt Kakashi, cô cũng không giở được thủ đoạn gì, cũng không nghĩ đến phải giở ra thủ đoạn, còn không bằng nói thẳng ra, gọn gàng dứt điểm luôn cho rồi.
Đối phương đã không đi vòng vèo, Kakashi cũng dần dần thu lại tươi cười, nghiêm túc hỏi:
“Chuyện gì?”
“Ngài đáp ứng trước cháu sẽ nói.”
Haruhisa thoáng có chút lo lắng nói không đủ, nhưng như cũ vẫn duy trì nhìn thẳng.
Đầu tiên Kakashi nhíu mày, mà sau đó lại khôi phục tươi cười mê người:
“Tay không, bộ dạng cún con cái gì, chán ghét nhất ~ “
Giọng nói còn chưa có xong, chỉ nghe “Oành” một tiếng, người đàn ông tóc bạc kia cứ như vậy biến mất ở tại chỗ.
Ngay cả lông mày Haruhisa cũng không hề nhướng lên chút nào, giống như đã đoán trước được “Ông chú cán chổi” này sẽ chạy trốn. Cô khẽ thở dài một cái, lại một lần nữa lấy cái hộp ra.
Xem ra, so với trong tưởng tượng của hắn còn phải vất vả thêm một chút.
…
Kakashi thật đau đầu, vô cùng đau đầu, cho tới bây giờ chưa từng đau đầu đến như vậy. Hắn xoay người, bất đắc dĩ đối với ‘cái đuôi nhỏ’ đi theo phía sau hắn nói:
“Cô gái à, hiện tại ta đang muốn đi toilet nam… toilet nam a.”
Haruhisa gật đầu:
“Cháu biết.”
“Vậy nhóc còn…”
Kakashi chịu đựng trên trán không ngừng tuôn ra gân xanh cùng ngọn lửa nhỏ trong lòng đang bùng bùng cháy, nhịn không được hít vào, thở ra, lại hít vào…
Nhẫn nại, hắn phải nhẫn nại, hắn nhưng là Kakashi thượng nhẫn tiêu sái của Konoha “Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở”. Như thế nào lại ở trước mặt cô gái nhỏ , tuổi phá công.
Nhưng, cho dù thay đổi là ai, lúc ăn cơm, đi dạo, đọc sách đều sẽ đi theo không hề kêu rên một tiếng, ‘cái đuôi nhỏ’ chỉ biết dùng ánh mắt trừng người, sau đó sẽ không chịu nổi nữa đi?
Khỏi phải nói, hắn đã dùng hết mọi loại ‘độn pháp’ mà hắn sở hữu, lại vẫn như cũ, vùng vẫy trong vô vọng.
Mà hiện tại, hắn thật sự có nhu cầu cấp bách cần đi giải quyết một chút, vấn đề liên quan đến cá nhân a!
“Ngài đáp ứng cháu sẽ không đi theo.”
Vẫn là câu nói kia, Haruhisa không hề than phiền lặp lại.
“Nhóc…”
Kakashi dần dần tò mò lên, kết quả là chuyện gì mà có thể làm cho cô bé bám riết không tha.
“Cháu cam đoan chỉ có hơi vội vàng một chút, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ nào.”
Haruhisa thập phần chân thành, tha thiết bổ sung thêm.
“Được rồi, chờ ta “giải quyết” xong rồi chúng ta lại thương lượng.”
Âm thanh Kakashi có chút nhanh lên, nhịn không được bước lại cửa phòng có ghi chữ “WC Nam” to lớn kia, mới bước được một bước.
“Ngài đồng ý trước.”
“… Phải “giải quyết” chính sự trước.”
“Đáp ứng trước.”
“Phải…”
“Đáp ứng trước.”
“… Được, đáp ứng…”