[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

chương 64: nói đùa & tâm tư của gaara

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— Hatano Haruhisa mở to hai mắt hỏi: “Cậu là ai?”

Lúc này đây, Haruhisa cũng không có gặp được cảnh kỳ quái nào ở trong mơ.

Cô chỉ là đang nặng nề ngủ, giống như một nàng công chúa bị ma thuật giam giữ, niêm phong ở trong pháo đài, ở tận sâu trong một đất nước nào đó. Tường thành cao lớn bị những bụi cây lạnh lẽo quấn quít bao vây lấy, đem cô chia cách khỏi thế giới bên ngoài.

Không nghe được bất kỳ âm thanh nào, không có cảm giác hay bất kỳ động tĩnh gì. Cứ như vậy, không biết tỉnh lại là cái gì, ngủ là cái gì…

Cho nên cô cũng không biết, dù cho Gaara đã không còn Shukaku Nhất Vĩ trong người, cũng đã bắt đầu nổi nóng hung bạo lên, vẫn như cũ hủy diệt một nửa Làng Cát. Mà không có hủy diệt một bên khác còn lại của bệnh viện Làng Cát.

Cô không biết, hiện tại thân là Kazekage đệ ngũ – Gaara thế nhưng lại không hề để ý tới phản đối của mọi người, đem văn phòng chuyển đến cách vách phòng bệnh của cô. Kết quả của việc đó chính là trong bệnh viện sẽ thường xuyên sẽ xuất hiện Ninja chạy như điên bởi vì văn kiện, vô cùng vất vả chạy tới văn phòng mới của Kazekage, nhưng lại phát hiện không có ở đó. Cuối cùng vẫn là các bác sĩ, y tá bệnh viện tốt bụng chỉ chỗ, Ninja đó mới tại phòng bệnh bệnh viện cách vách văn phòng phát hiện ra vị Kazakage-Sama mắt vẫn thâm quầng như trước.

Cô không biết, tại những ngày đêm không có bầu trời đầy sao cùng ánh sáng trong trẻo của ánh trăng, có một người con trai có mái tóc màu đỏ ngồi ở bên cạnh giường bệnh, tha thiết nắm chặt tay cô, dè dặt cẩn trọng tựa đầu vào bên cạnh người cô, khuôn mặt vùi vào chăn bông thật dày, chỉ chốc lát sau đó, liền vầng nhuộm ra một dấu vết ướt sũng nào đó.

Những điều này cô đều không biết, cho nên sau mười bảy ngày, cô rốt cuộc cũng đã mở to mắt. Cô nhìn người đứng ở bên người cô, người con trai còn có chút suy sụp thở gấp, ngây ngẩn hỏi một câu:

“Cậu… Là ai?”

Đồng tử sáng ngời của Gaara mạnh mẽ co rút một chút, mà sau đó liền giống như tàn tro bị lửa thiêu đốt đi, sự cô đơn yên lặng chậm rãi đi xuống dưới.

Hắn như cũ vẫn duy trì thân mình nghiêng về phía trước, trong đôi mắt màu xanh ngọc dần dần có tuyệt vọng cùng sợ hãi nhè nhẹ chảy ra…

Tay Haruhisa giấu ở trong chăn mền không tự giác được nắm chặt lại, thầm mắng bản thân một câu, sau đó vươn tay vòng ở cổ người trước mắt, cúi đầu hít một câu:

“La La La…”

Thân mình của Haruhisa thật ấm, chăm chú nhìn vào gương mặt của cô đang dính sát vào cổ hắn. Bả vai Gaara hơi cứng, một chút cử động cũng không dám.

“La La La?”

Dường như nhận thấy được hiện tượng kỳ lạ của Gaara. Haruhisa lại gọi thêm một tiếng, vừa định nới tay xem mặt hắn, giây tiếp theo, đã bị người nào đó ôm chặt vào trong lòng.

Đột nhiên bị lôi kéo mạnh như vậy, Haruhisa lại cảm thấy choáng váng đầu. Cô nhìn bác sĩ, y tá đứng ở phía sau Gaara, ngay cả thở cũng không dám, cứ như vậy hiện ra một mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cô. Cô khá chắc chắn, sắc mặt của chính mình nhất định kém tới cực điểm.

Aizzz…

Ai biểu cô vừa mới mở mắt đã làm một trò đùa khiến người ta không yên lòng làm chi…

Haruhisa bất đắc dĩ, hướng mọi người ở xung quanh chớp chớp mắt, ý bảo bản thân vô cùng tốt. Sau đó liền hiền lành ở trong lòng của Gaara, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng Gaara.

“Haruhisa…”

Cảm thụ được trong lòng bàn tay truyền đến rung động, Haruhisa nhẹ nhàng đáp lại:

“Ừ, là em.”

Hai tay Gaara ôm lấy cô lại siết chặt thêm một chút, đôi môi lạnh lẽo dán sát vào vành tai của cô, khàn khàn mở miệng, mang theo một chút mùi vị năn nỉ.

“Em lại gọi tên anh thêm một chút nữa…”

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng Gaara hơi dừng một chút, mà sau đó lại có tiết tấu phủi lên.

“La La La…”

“La…”

“… Em… Yêu… La…”

Cần cổ chậm rãi truyền đến một cỗ cảm giác ẩm ướt, Haruhisa nhắm mắt, đáy lòng dần dần xuất hiện một tia đau đớn không nói nên lời.

Không biết qua bao lâu, Haruhisa mở to mắt, chăm chú nhìn một phòng đầy người có biểu cảm quỷ dị, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:

“Em đói bụng.”

Vừa dứt lời, bụng cô liền cực kì phối hợp kêu lên một tiếng.

Gaara nghe vậy, nửa thì dây dưa, nửa thì đùa giỡn cọ cọ cổ Haruhisa. Có thế này mới ngẩng đầu lên, xoay người, quét những người xung quanh liếc một cái.

Không khí trong phòng càng ngày càng thấp.

“Haruhisa, Haruhisa! Em nghe Sakura nói chị đã tỉnh!”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh gào lên hô to. Sau đó “Oành” một tiếng, cửa lớn phòng bệnh đã bị một lực kì lạ đâm thủng.

‘Anh trai râu mép’ làm gương đi trước chạy vọt vào, Kakashi đi theo sau hiện lên một mặt có lỗi.

“Naruto!”

Đi theo sau cuối cùng, Sakura một tay nâng hòm thuốc, dùng một cái tay rãnh rỗi khác, vô cùng quen thuộc đập trên đỉnh đầu của ‘anh trai râu mép’.

“Cậu câm miệng lại cho tớ!”

Naruto nhìn Sakura lộ ra hàm răng nghiến chặt lại, ôm cái đầu vàng như trứng gà của mình, lềm mề như cây nấm ngồi xỗm ở góc tường.

Thật sự không có bạo lực thì không chịu hợp tác…

Sakura bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Naruto liếc mắt một cái, có thế này mới quay về dáng dấp ôn nhu của một Ninja trị liệu, hướng về phía Haruhisa mỉm cười:

“Haruhisa, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Haruhisa vươn tay lôi kéo Gaara một mặt đông lại —— Này, tốt xấu gì cũng là nước đồng minh vào sinh ra tử cứu người đấy, không cần phải đưa ra mặt lạnh sát thần đó đâu…

Cảm giác được người phía sau có ý đồ, Gaara thả lỏng cơ bắp khuôn mặt, đứng lên, hướng Kakashi gật đầu.

Mắt thấy Gaara cùng Kakashi nói chuyện với nhau, lúc này Sakura mới đi đến bên giường, đem hòm trong tay để thấp qua:

“Haruhisa, mau uống cái này đi.”

Haruhisa nhìn thật lâu vào chén thuốc nước màu xanh nhạt đang dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt nhăn như khỉ.

Nhìn bệnh nhân ngoan ngoãn uống xong thuốc, Sakura thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng của Haruhisa, có chút oán trách mở miệng:

“Rất nguy hiểm, khi đó nếu như máu của cậu chỉ còn lại một giọt…”

Sakura dựng thẳng một đầu ngón tay lên.

“Cứ coi như sư phụ tớ tự mình đến, cũng sẽ không cứu cậu được.”

Haruhisa nghe vậy, sửng sốt một chút.

A ~ vận khí của cô cũng thật sự quá may mắn rồi.

Nói thật, vào lúc đó, cô cũng không trông cậy vào bản thân còn có thể tỉnh lại nữa.

“Bất quá đã tỉnh lại cũng đã không còn gì nguy hiểm nữa.” Sakura nói tiếp, “Những gì còn lại thì nhớ uống thuốc đúng hạn, tu dưỡng thân thể thật tốt.”

“Ừm, cám ơn Sakura.”

Haruhisa mau lẹ tê dại nói lời cảm ơn, lại đổi lấy một cái ánh mắt đầy xem thường của đối phương.

“Nhiều máu như vậy! Cậu cũng thật là. Lúc đó tớ…”

“Haruhisa Haruhisa ~ “

Cây nấm Naruto ở góc xó lại nhảy đi lên.

“Lúc đó em hiểu lầm chị, em còn tưởng rằng… Ai nha, nói tóm lại, thật sự vô cùng xin lỗi, em… “

“Naruto!”

Mắt thấy thằng nhóc đối diện này còn muốn tiếp tục lải nhải không ngừng tiếp tục nói, Haruhisa chăm chú nhìn vào Gaara ở bên cạnh, vội vàng thấp giọng đánh gãy lời nói của Naruto.

“Chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại!”

Một cái tát kia làm sao có thể để cho Gaara biết…

Haruhisa một bên ở trong lòng tính toán, một bên mặt mày cong cong đối Naruto nói:

“Lúc đó, em cũng là do bi thương quá độ, không nhận thức được mọi việc, không suy nghĩ được gì hết…”

Naruto lập tức bị cảm động, chỉ thấy hai mắt hắn ứa ra nước mắt nhìn Haruhisa:

“Haruhisa, chị thật tốt…”

Giây tiếp theo, nhìn Naruto sẽ nhảy phốc lên như con chó nhỏ, Haruhisa cảm thấy đầu lại bắt đầu đau ——

Ông trời ới ~, ông hãy sai người nào đó tới đem người này đá văng ra đi…

Thật hiển nhiên, Gaara nghe được tâm nguyện của Haruhisa, chỉ thấy hắn hướng tới đám người đứng ở một bên, đưa một ánh mắt cho bá sĩ, y tá đã đứng làm bình hoa di động thật lâu, mấy bình hoa kia liền ngầm hiểu ra, đi tới:

“Haruhisa tiểu thư còn cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn, mọi người vẫn nên ra ngoài trước đi.”

Rất nhanh, người không có nhiệm vụ ở trong phòng bệnh đều đi hết.

Sakura vừa ra đến trước cửa, còn hướng cô làm động tác “Cố lên”, sau đó liền cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Cố lên?

Haruhisa phì cười, nhìn thoáng qua Gaara ở lại trong phòng bệnh.

Aizzz… trong đầu Sakura đến cùng đang nghĩ cái gì a.

Haruhisa nhìn vào Gaara đang đứng quay lưng về phía cô, thật lâu cũng không có nói chuyện. Cúi đầu suy xét một chút, xốc chăn trên người lên, đứng lên, chậm rãi bước tới hai bước:

“La La La…”

Người con trai tóc đỏ nghe được động tĩnh, vội vàng xoay người đi lên, vươn tay đỡ lấy thắt lưng của người con gái ấy, một cái ôm ngang, lại đem người con gái đặt ở trên giường:

“Đừng lộn xộn.”

“Vậy anh đừng nóng giận.”

Haruhisa lại ở Gaara trên người, nhẹ nhàng hôn lên môi của Gaara, nhỏ giọng nói.

Tay ôm lấy thắt lưng cô cũng không có nới ra, mà là thuận thế đem cô ôm vào để cô ngồi ở trên đầu gối hắn. Haruhisa áp thấp người, nằm ở trên bờ vai của Gaara, lại nói một câu:

“Em là do hôn mê nên mới nói như vậy.”

Gaara đem đầu Haruhisa hướng đối diện mình, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện hỉ nộ khó khăn.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói gì.

Ngay tại lúc cái trống ở trong lòng Haruhisa càng ngày càng đánh vang, là lúc cô bỗng nhiên nghe thấy âm thanh mát rượi của Gaara, ở bên tai cô mơ hồ vang lên:

“Vậy em lại hôn anh thêm một lần nữa.”

“Hả?”

Haruhisa thoáng mê hoặc, không đợi cô phản ứng lại, ngũ quan tuấn mỹ của Gaara liền đột nhiên phóng đại ở trước mắt cô.

“Ưm…”

Bởi vì kinh ngạc mà thoáng mở miệng ra, nhưng lại làm cho đối phương thêm thuận tiện.

Haruhisa chỉ cảm thấy có một hơi thở quen thuộc đập vào ngay trong mặt, cái lưỡi trong miệng liền cấp tốc bị ép cùng nhảy múa. Không giống như nụ hôn lúc trước kịch liệt hung mãnh xâm lấn vào, cũng không phải là dịu dàng lướt qua, mà là đem hết mọi sức lực, thật sâu… tưởng nhiệm.

Ừm… Hoặc là một cái gì đó nghĩ lại mà thấy sợ…

Haruhisa mơ mơ màng màng nghĩ, đầu giống như lại choáng váng lên…

Dường như cảm nhận được người trong lòng không khỏe, Gaara rốt cuộc ngừng lại, ngón tay mơn trớn vệt nước sáng trong ở ngay đầu môi, điều chỉnh lại hô hấp có chút gấp gáp của bản thân.

Hắn đem cằm tựa vào trên bờ vai Haruhisa, thật lâu sau, mới cúi đầu nói:

“Ừ, anh đã có lo lắng một chút…”

Tiểu đội Kakashi rốt cuộc phải trờ về Konoha.

Từ ngày đó, lúc cứu Gaara trở về, tiểu đội của Might Guy cũng đã trở về trước. Trước khi đi, hiếm khi thấy được dáng vẻ con gái của Tenten rơi nước mắt. Mà tiểu đội của Kakashi lại bởi vì Sakura muốn ở lại chiếu cố ba người bệnh nặng.

Hiện tại, Gaara sớm có thể mỗi ngày ‘nhật lí vạn ky’, Chiyo cũng lui về sơn cốc không thấy bóng dáng, thậm chí ngay cả Haruhisa – người có tình huống nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thể tùy ý ở trong bệnh viện đi bộ.

Như vậy bọn họ cũng cần phải trở về.

Sakura cẩn thận dặn dò các hạng mục công việc cần chú ý, lại để lại các phương pháp phối thuốc, dặn dò cả ngàn lần phải uống thuốc thời hạn, không được cúp cua thuốc, có thế này mới an tâm quay về đội.

“Như vậy, chúng tôi liền đi trở về.”

Đầu lĩnh Kakashi đối Gaara nói.

Gaara gật đầu:

“Lại thiếu mọi người ở Konoha nhân tình.”

Từ lúc lên làm Kazekage, cái giơ tay nhấc chân của người nào đó trong lúc đó, khí thế liền càng tăng lên cao.

“Ha ~ Gaara, tớ sẽ chờ đợi cậu đến cứu đấy!”

Naruto ngửa mặt lên trời cười to, một đôi mắt màu xanh da trời sáng lấp lánh.

Gaara gật đầu, khóe môi hiện ra một tia nhàn nhạt mỉm cười:

“Ừ, được.”

Ở dưới sự chứng kiến của mọi người xung quanh, hai bàn tay đã chạm vào nhau, giống như đã ký một khế ước nào đó…

“Sakura…”

Haruhisa thừa dịp khi mọi người, đại đa số đều một mặt cảm khái, lặng lẽ hướng Sakura vẫy tay.

Sakura đã đi tới:

“Có chuyện gì?”

Haruhisa nhìn trái nhìn phải, xác định không có người chú ý ở góc này, lúc này mới hạ giọng nói:

“Cái kia, phong ấn của tớ… Cái quyển trục kia, có có thấy nó ở đâu không?”

Ngày đó khi cô vừa tỉnh lại, liền phát hiện cái quyển trục kia không thấy đâu.

Đùa, nếu đánh mất quyển trục kia, Chiyo không giết cô mới là lạ…

Sakura sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng Haruhisa đang nói đến cái gì. Cô mở mi mắt, cười nói:

“Cái kia à, Chiyo bà bà đã sớm cầm đi.”

“Vậy…” Haruhisa nhất thời khẩn trương lên, “Giải ấn sao?”

Sakura gật đầu: “Giải ấn, tớ xem phần giải ấn.”

“Vậy…” Sau đó thì sao?

Haruhisa giương miệng, lại hỏi không ra đến.

Nhìn ra Haruhisa sầu lo, Sakura lại cười, trên mặt xẹt qua một tia cực kì phức tạp:

“Chiyo bà bà cho tớ một xem một góc tàn phương, để cho tớ chế ra một loại thuốc cho bà ấy.”

“Ể?”

Nghe Sakura không biết điều trả lời, Haruhisa không hiểu.

“Loại thuốc kia, gọi là ‘Kinh mộng’.”

Sakura chậm rãi nói ra vài chữ này.

“Sakura, nếu cậu không mau đến đây, tớ sẽ cùng Kakashi-Sensei đi trước đó!”

Xa xa, âm thanh hót líu lo của Naruto lại một lần nữa vang lên.

Sakura vỗ vỗ Haruhisa còn đang ngẩn người, cuối cùng nói một câu:

“Nên nhớ được sẽ không thể quên, nên quên sẽ không nhớ được. Mà tớ… Hửm? Ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Haruhisa nhìn thật lâu Sakura chạy đi hướng cô vẫy tay, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cũng bật cười.

“Ngốc cười cái gì đâu?”

Sau lưng bỗng nhiên vang lên một cái âm thanh hơi lạnh.

Haruhisa bĩu môi. Từ sau khi làm Kazekage, miệng mồm người nào đó càng ngày càng độc.

“Không để ý đến anh?”

Âm thanh lại gần thêm một chút, sườn mặt Haruhisa thấy một khuôn mặt ‘tựa tiếu phi tiếu’. Trong lòng nhất thời run lên, vội vàng làm ‘chân chó’ nói:

“Để ý chứ ~ làm sao lại không để ý ~ cho dù không để ý tới người nào đó cũng sẽ không thể không để ý tới anh ~ “

Cô làm sao đã quên mất, về cái đề án “không tức giận” kia, người nào đó còn đang lo lắng trong lòng.

Hừ, từ lúc lên làm Kazekage, ta đây của người nào đó càng ngày càng lớn.

Gaara nhìn thấy, có chút vừa lòng ngoéo một cái khóe môi, thuần thục đem cô ôm ngang lên, đi nhanh hướng trong thôn. Haruhisa bị bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng ôm lấy cánh tay của người nào đó.

Dọc theo đường đi, thôn dân lui tới, đủ mọi loại ánh mắt giống như ra-đa định vị, chính xác phóng tới trên hai người bọn họ.

Ngay từ đầu, Haruhisa còn có thể miễn cưỡng duy trì chống đỡ, nhưng càng về sau, thật sự không thể chống đỡ được nữa, đành phải chôn đầu vào bả vai của Gaara. Một gương mặt nhỏ nhắn đang dần dần phát triển thành trái cà chua.

A, đúng rồi, xem chút nữa cô đã quên mất.

Từ lúc lên làm Kazekage, da mặt của người nào đó càng ngày càng dầy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio