( Tháp Babel)
“Mặt trăng bị che khuất!”
“Mặt trăng bắt đầu bị che khuất!”
Một trận xôn xao bùng nổ. Izumin lấy áo choàng che tốt bản thân, nhìn ra ngoài phòng ốc
“Nếu bị ánh trăng chiếu vào sẽ gặp tai họa! Đóng tất cả các cửa lại! Không được để ánh trăng chiếu vào!”
Thật sự không hiểu nổi tại sao người cổ đại phương tây lại sợ hãi nguỵêt thực. Ta đứng ở cửa sổ, nơi có ánh trăng chiếu vào, thật đẹp. Cho dù thành Babylon ban đêm có rất nhiều cây đuốc chiếu sáng rọi, nhưng mặt trăng vẫn là vật chiếu sáng nhất. Nhìn mặt trăng sáng tỏ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị che mất. Ta xúc động thật sâu trước thiên nhiên thần kỳ
Mặt trăng tròn dần dần bị ăn. Điều này không khỏi làm ta nhớ tới cái ngày nguyệt thực ở thế kỷ 21. Lúc đó, mọi người mang hết khả năng, không phải là mắt kính che quang, thì là mua thủy tinh che hàn điện lấy dùng, còn có kính X ánh sáng mấy tầng, đeo lên mắt để thưởng thức nguyệt thực. Ngày đó khi nguyệt thực kết thúc, đèn ngã tư đường đột nhiên toàn bộ sáng lên. Trong nháy mắt, phảng phất như lòng cũng ấm áp theo. Bầu trời xinh đẹp giống như cái nhẫn vậy. Ta vốn không có nhiều tế bào lãng mạn, nhưng lúc đó chúng nó hầu như đổ dồn ra. Ảo tưởng, nếu như lúc đó có nam nhân đẹp trai lãnh khốc mà hướng ta cầu hôn, thì tốt biết bao nhiêu. Ngay lúc đó ta, nghĩ đến ý nghĩ không thực tế kia, cảm thấy có chút chua sót. Bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, nam nhân anh tuấn có tiền lại biết săn sóc đều đã thành chồng người khác mất rồi
Khiến ta nằm mơ cũng không nghĩ tới đó là ta xuyên qua. Đáng tiếc ta lại thành nữ xứng, mang mệnh của vật hi sinh, giãy giụa với vận mệnh, một lòng thầm nghĩ tham sống sợ chết. Không dám muốn như người ta xuyên qua, vui vẻ bát quái. Chỉ thầm muốn an ổn vượt qua cửa ải khó khăn, nghĩ nếu không thể gả người, thì làm cái trạch nữ quá cả đời, dè dặt cẩn trọng đi qua từng bước tính từng bước. Đáng tiếc không như mong muốn, nếu ta đã không giống Asisu chân chính, thì vận mệnh cũng sẽ theo đó mà thay đổi, có thể tốt hơn, nhưng cũng có thể tệ hơn Asisu nhiều
Nhìn ánh trăng dần bị che khuất hết, ta càng nhìn càng nhập thần. Nhật thực quả nhiên không giống nguyệt thực. Mặt trời quá mức chói mắt, làm cho người ta sợ hãi bản thân sẽ bị thương. Nhưng ánh trăng lại nhu hòa người ta, làm cho người ta nhịn không được thổ lộ với nó hết thảy. Vươn hai tay, ta như đang cầm lấy ánh trăng đang càng ngày càng yếu dần, lại thấy may mắn có thể ở thời đại này được nhìn thấy cảnh sắc kinh diễm như thế
Một lực đạo kéo ta về phía sau, một cái áo choàng che kín ta. Tiếng Izumin lo lắng lại tức giận vang lên “Nàng không biết ánh trăng là điểm xấu sao? Sao lại còn ra ngoài? Không cẩn thận như thế?”
Ta luống cuống tay chân lộ ra hai mắt và mũi ra ngoài áo choàng, hít lấy mấy hơi thở sâu. Trong mắt Izumin có một chút tức giận, nhìn thấy động tác của ta, liền kéo áo choàng xuống thấp một chút “Thật không biết trước kia nàng làm thế nào để sinh tồn? Nhìn như khôn khéo, nhưng kỳ thực lại hồ đồ” Ta làm nũng trong lòng hắn, dùng sức cọ cọ. Đúng vậy, ta cũng không biết trước kia làm thế nào mà sống được. Qúa ngây thơ rồi, cứ cho rằng bản thân biết rõ tình tiết trong tác phẩm, nên cứ hồ nháo không thôi. Nhìn thấy Izumin bảo vệ ta cẩn thận như vậy, trong lòng ta vô cùng ngọt ngào. Kỳ thực, vô luận ta bề ngoài cường thế đến mức nào đi nữa. nhưng bên trong nội tâm, ta vĩnh viễn chỉ muốn làm một tiểu cô nương
Nhìn thấy ta giống như con mèo nhỏ ở trong ngực cọ đến cọ đi, trong ánh mắt Izumin dâng lên một tia tình ý. Cô bé hai mặt hai tính cách này, thật sự là không có biện pháp mặt giận với nàng. Ôm chặt Asisu vào trong ngực, Izumin hung hăng hôn xuống, thẳng đến khi nàng thở hổn hển, hai má đỏ bừng mới buông ra. Nhìn Asisu hiện ra vẻ diễm lệ bất đồng trước kia, dục vọng độc chiếm trong Izumin lại càng mạnh. Lúc trước thấy nàng nhàm chán, muốn mang nàng đi xem Angon, nàng lại mang tới một tên sắc lang. Về sau, hắn có nên nhốt nàng vào hậu cung, không để cho ai thấy, miễn cho một đám sắc luôn mơ ước sắc đẹp của nàng
Tránh đi ánh trăng, Izumin kéo Asisu ngồi trên ghế dài, để nàng có thể kéo kéo tóc hắn rồi chơi thanh chủy thủ bên trong “Hasan phối hợp với mọi người đã mang được dầu đen vào. Sau khi thị vệ của nàng phóng hỏa hoàng cung, thám tử của ta sẽ trợ giúp họ trốn hẳn là không gặp vấn đề gì. Sau đó, chúng ta có nên tung tin Angon đã chuồn êm vào hoàng cung Babylon?”
Ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái “Ngươi không phải đã an bày hết rồi sao? Ta nghe lời ngươi”
Izumin vô cùng thân thiết dụi dụi đầu ta “Ta phát hiện, từ khi chúng ta chính thức cùng một chỗ, nàng liền không muốn động não” Nhìn bộ dáng ỷ lại vào hắn của Asisu, trong lòng Izumin kỳ thực rất vui sướng. Một nữ nhân cường thế như nàng lại có mặt đáng yêu này, thật sự khiến hắn kinh ngạc. Vốn nghĩ rằng, cùng Asisu ở chung, sẽ tranh cãi không ngừng. Nào biết, nàng cũng là một nữ nhân rất biết chú ý mặt mũi nam nhân. Menfuisu quả nhiên là ngu ngốc, một nữ nhân ưu tú như vậy, thế mà lại để nàng vuột khỏi tay. May mắn là ta bắt được nàng. Izumin ôm thân thể mềm mại chặt hơn nữa. Asisu, ta nhất định sẽ không thể nàng rời ta mà đi
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Binh Ai Cập đã thừa dịp loạn mà trà trộn được vào trong tháp. Trong thành Babylon truyền đến tin tức Atsiria phái binh tấn công. Thành vốn đã hỗn loạn giờ lại càng thêm hỗn loạn. Dân chúng kêu cha gọi mẹ chạy loạn tới nơi an toàn, bên này truyền đến tin tức có người bị ánh trăng chiếu mà bỏ mình, bên kia thì vô số hỏa tiễn bắn tới bắn lên trời. Trong thành, hỏa hoạn liên miên không dứt
Quân lính thành Babylon khi thấy biến cố bất ngờ xảy ra, thì ngay cả tướng quân, đại thần cũng tránh ở chỗ an toàn, mệnh lệnh chỉ huy thì chậm trễ. Phòng ngự của Babylon lúc này đã hòan toàn tê liệt. Ta lệnh cho đội đặc chủng trong hoàng cùng những thám tử của Izumin mang số dầu mỏ chuyển lên đỉnh, chỉ cần một mũi tên mang lửa bắn vào là bùng nổ, tuy vốn không muốn đả thương người, tận lực bắn lên nóc nhà, nhưng vẫn có người bị trúng tên mà cháy. Bọn họ khóc hô lăn lộn trên đất, những người xung quang thúc thủ vô sách tuyệt vọng gào to. Ta có chút không đành lòng, vùi đầu vào lòng Izumin, Tuy là ta bày ra, nhưng khi nhìn đến dân chúng vô tội bị chết, ta vẫn là nhìn không được
Izumin ôm chặt ta hơn, an ủi ta “Đừng lo lắng, Asisu, chúng ta sẽ cố hết sức đem thương tổn đến mức thấp nhất”
“Ta thật sự không muốn làm những người vô tội đó bị thương” Ta rầu rĩ nói. Không muốn Ragashu yên ổn là ý muốn của ta, nhưng lại liên lụy đến dân chúng, ta thật sự không đành lòng. Tuy bây giờ có chút mèo khóc chuột giả từ bi, nhưng vẫn là nhịn không được khổ sở. Nhớ ngày đó ở thế kỷ 21, ta ngay cả gà cũng không dám giết, bây giờ lại làm ra chuyện lớn như thế.
“Nàng nha! Luôn nhân từ nương tay” Izumin hơi thở dài. Người thành đạt, quá khứ và tương lai, người nào không nhiễm máu tươi. Asisu thật sự là một người kỳ tích, là một nữ vương nhưng vẫn giữ được một tâm mềm mại, thật sự là khó có được. Hắn có chút lo lắng, xem tình cảnh trước mắt, xung đột với Ai Cập là điều khó tránh khỏi. Đến lúc đó, khi nàng đứng bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ bị tổn thương. Izumin nhu tình vô hạn, nếu Asisu không thể chịu được sự thương tổn đó, thì hãy để hắn gánh cho nàng. Bảo vệ nữ nhân của mình, là chức trách của nam nhân
Một thanh âm ở trong đám người vang lên, “Hoàng đế Atsiria đã mai phục tại quán rượu Rừng Rậm, đội quân Atsiria lập tức sẽ tấn công lại đây.”
Mọi người cả kinh, đột nhiên oanh một tiếng sôi trào.”Không thể nào! Cha đứa nhỏ hắn cha, chúng ta mau mang hành lễ tìm cái nơi an toàn trốn!”
“Mẹ đứa nhỏ, chạy nhanh về nhà mang đồ đáng giá! Chúng ta phải chạy trốn!”
Khi ở mọi người hoảng loạn không chịu nổi, mười mấy cái thanh âm vang lên từ các nơi “Cứu mạng! Cứu mạng! Hoàng đế Anogn giết người!”
Mấy chục mũi tên từ nhiều phía đột nhiên bắn vào đám người, trên đất một đống dầu thối chảy lan tràn bị người dẫm đạp lên. Có hỏa tiễn dẫn đường, dầu đen đột nhiên bùng lên những ngọn hỏa diễm lớn, dập kiểu gì cũng vô dụng.
Angon mạc danh kỳ diệu phát hiện, bản thân bỗng nhiên bị một đám thi dân cả người cháy rách tung toé vây lấy. Mọi người phẫn nộ ào ào ném ra gạch trong tay, ném cả búa, hô muốn giết hắn. Bọn thị vệ lại không ngăn được.
Lúc Babylon đột nhiên xôn xao, hắn liền trốn ở trong phòng không đi ra ngoài. Bên ngoài có nguyệt thực, rất không an toàn. Cho đến khi nghe được có người hét lên tên của hắn và nơi hắn trốn, Angon bấy giờ mới phát hiện, thì ra hành tung của mình sớm đã có kẻ phát hiện ra. Hắn và thân tín đang muốn thóat ra bên ngoài, chạy trốn đến một nơi an toàn, lại phát hiện cửa phòng thế nào cũng mở không ra. Angon giận dữ, vọt tới cửa sổ vừa định nhảy ra, bên ngoài lại phóng tới mấy mũi tên dài, khiến hắn bị dọa rụt trở về. Thật vất vả tránh được vũ tiễn, thị dân lại vây quanh hắn.
Mắt thấy tình huống nguy cấp, Angon trong mắt hiện lên sát khí. Hắn quay đầu một kiếm chém đứt cánh tay của một thị vệ thân tín, phân phó những người khác băng bó nhanh chóng, rồi dưới sự bảo vệ của những thị vệ còn lại chạy ra ngoài. Tên thị vệ thân tín bị chặt tay máu chảy không ngừng, hỗn loạn bị Angon đỡ lấy, nghiêng ngả chao đảo cùng xông ra ngoài.
Trước đó hắn đã lệnh cho hộ vệ phá cửa lớn, sau khi xông ra, Angon nhìn thấy ở cửa chất đống vài cái ngăn tủ, tức giận đến sắp phát điên. Từ lúc nào mà hắn lại bị người ta coi như con ba ba ném vào chảo. Giận nhất chính là, đến bây giờ, hắn còn không biết rốt cuộc là ai ám toán hắn. Tin tức hắn đến Babylon được giữ rất kín, rốt cuộc là kẻ nào tiết lộ ra ngoài.
Angon tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn có lý trí. Hắn cố kiềm nén cơn giận, kéo lên tên thị vệ thân tín vọt tới cạnh cửa, “Hoàng đế Angon ở trong này, mọi người mau tới bắt lấy hắn.” Ném tên thân tín kia ra bên ngoài, hắn thuận thế trà trộn vào trong đám người. Những tên thị vệ khác mắt thấy chủ tử chạy, liền đuổi theo sau hắn mà chạy. Bọn thị vệ nhìn đồng đội đau đến quay cuồng trên mặt đất, trong mắt đều hiện lên một tia hận ý. Nếu bản thân lúc ấy đứng gần một hoàng đế một chút nữa thôi, thì chỉ sợ bị làm thế thân chính là bản thân. Angon, ngươi quả thật không phải một chủ tử tốt.
Hoàng cung hoả hoạn cũng bắt đầu, mọi người hoảng sợ phát hiện, rất nhiều nơi đột nhiên nổi lên đại hỏa, liền ngay cả phòng nghị sự cũng bị châm. Lạ nhất chính là, trên đất không biết lúc nào xuất hiện một đống nước đen dính, chạm đến lửa liền rất khó dập tắt. Mọi người vội vàng mang thùng nước, bắt đầu cứu hoả. Nhưng những mũi tên lửa không ngừng phóng tới, đợi cho đến khi thủ vệ đuổi tới nơi bắn ra, thì lại không phát hiện thấy người nào. Làm sao bây giờ? Không ai chỉ huy, tất cả mọi người lộn xộn thành một đoàn, cứu hoả tiếp tục cứu hoả, tìm người tiếp tục tìm người, khóc kêu tiếp tục khóc kêu, lại có kẻ nhân cơ hội vơ vét của cải, tìm thứ đáng giá nhét vào trong người
Phương xa truyền đến một tiếng nổ mạnh lớn, bầu trời đột nhiên sáng bừng. Mọi người toàn bộ dại ra ở tại chỗ, khiếp sợ nhìn nơi phát ra địa chấn. Tháp Babel cháy!. Lửa lớn hừng hực cuộn với ánh trăng ảm đạm chiếu sáng cả Babylon như ban ngày, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy mặt đối phương trắng bệch không có huyết sắc
“Cứu mạng! Đây là thần phạt! Hoàng đế Ragashu muốn hại sông Nile nữ nhi, khiến thần tức giận!” Một thanh âm gào lớn đột nhiên truyền đến. Mọi người chấn động, thân thể run run, cơ hồ đứng không nổi. Ngay cả những người kiên cường nhất cũng đã rơi lệ đầy mặt. Đúng vậy, đây là thần phạt. Nếu không phải hoàng đế của mình muốn hại sông Nile nữ nhi, toàn thành Babylon làm sao có thể chìm trong biển lửa.
“Đây là thần phạt!” Mọi người không khỏi quỳ xuống về phía tháo Babel. Mọi người thành kính quỳ lạy, tay không ngừng lạy, một lòng muốn khẩn cầu trời xanh bình ổn lửa giận.
“Xin thần! Xin ngài bớt giận!” Vô luận là thị vệ hay tôi tớ, mọi người một lần lại một lần cầu nguyện.
Đột nhiên, lại một thanh âm vang lên.”Chạy mau! Nơi này đã là nơi thần phạt, chúng ta sẽ bị tan xương nát thịt!” Ngay khi thanh âm biến mất, một tiếng la thê thảm tê tâm liệt phế vang lên, trong hòang cung mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chần chờ trong mắt biến thành kiên định. Đúng vậy! Nơi thần phạt sao có thể ở, chúng ta phải về nhà, chúng ta muốn gặp người thân, chúng ta cũng cần sự an toàn. Mọi người giống như cùng thống nhất, cùng lúc chạy ra cửa lớn hoàng cung. Trong lúc nhất thời, cửa cung bị chèn ép, chật như nêm cối.
Tiểu Kail cùng Cindy thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn vài tiếng hô to và tiếng kêu thảm thiết vang tới kịp, dọa mọi người chạy, phóng hỏa sẽ càng dễ dàng. Rất nhanh Ragashu sẽ phản ứng lại, lúc đó, mọi người nếu muốn trốn sẽ gặp khó khăn.
Ta và Izumin vui sướng nhìn hoàng cung dấy lửa, tháp Babel thì biến thành một cây đuốc khổng lồ. “Izumin, xinh đẹp không?” Tâm đồng tình của ta khi nhìn thấy tòa tháp kia bị châm, biến mất không thấy. Bên trong trừ bỏ Carol và Omri với một đội nhỏ người ngựa, thì cơ hồ không tạo thương lớn cho người nào. Về phần kiến trúc cổ bị hủy, ta thật ra thì một chút cảm giác cũng không có. Chỉ cần nghĩ đến Ragashu lại phải tiêu phí vô số nhân lực và vật lực xây tháp lần nữa, ta lại thấy vui vẻ không ngừng. Cuối cùng, cũng báo được cừu, Ragashu, ngươi xứng đáng!
Mắt sắc nhìn thị vệ của Asisu chạy trở về, Izumin trong lòng cũng đầy vui vẻ cùng khiếp sợ. Tháp Babel quả nhiên bị cô gái sông Nile thiêu, Babylon cũng bị vài người bọn họ biến thành đại loạn. Đếm cả thị vệ của Izumin hắn thì tổng cộng không đến 100 người ngựa, nhưng vẫn có thể đem thủ đô Babylon thành nơi người ngã ngựa đổ. Asisu thế nhưng có thể nắm chắc chuẩn xác thời gian tốt như thế, bằng vào binh lực ít ỏi, đạt được thắng lợi lớn. Thiên phú quân sự của nàng thật cao. Xem ra, nữ tử trân quý này không thích hợp ở trong cung điện. Nàng thích hợp cùng ta cùng nhau rong ruổi thiên địa hơn. Izumin nhìn vẻ mặt hưng phấn của Asisu đang nghênh đón đội đặc chủng, trong mắt hắn ánh lên quang mang yêu thương.