Cả người hơi run run, Izumin ôm Asisu đã té xỉu vào trong lòng. Đã lâu không ngửi thấy mùi hương của nàng, hắn nhớ đến gần phát điên. Asisu, ta tới rồi!
Vươn cánh tay trong suốt, ta muốn chạm đến Izumin, lại một lần nữa tuyệt vọng. Hung hăng lau nước mắt, ta nhìn Izumin hô to: “Ta ở trước mắt chàng! Ngu ngốc! Ta ở đây!” Biết rõ hắn không nghe thấy ta, nhưng ta vẫn phí công hô như cũ, kêu, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt mới ôm chặt vai mình lui một đoàn, gắt gao tựa vào bên cạnh Izumin.
Trong không khí, phảng phất bay tới một mùi hương quen thuộc. Izumin có chút nghi hoặc. Không phải phát ra từ Asisu trong long hắn, so với nàng càng thêm làm hắn nóng ruột nóng gan. Bên cánh tay phải phảng phất truyền đến cảm giác ấm áp. Izumin thân thủ sờ, không có gì cả. Hắn khó hiểu nhìn trong chốc lát, lại quay đầu nhìn về người đang ở trong lòng.
Ta kinh ngạc phát hiện, Izumin tựa hồ có thể cảm giác được nàng. Vừa rồi, khi hắn nhìn về phía cánh tay phải, ta còn tưởng rằng hắn phát hiện ra ta. Lập tức tim đập gia tốc, khiến nàng vui sướng vô cùng.”Chàng…” Còn chưa kịp hỏi ra miệng, Izumin lại nhìn về phía Asisu. Hắn… chỉ là có chút cảm giác, nhưng vẫn chưa chân chính biết nàng tồn tại. Trong lòng hiện lên một tia hi vọng, có phải… ta còn có cơ hội trở lại bên người hắn? Ta vui vẻ tiến lên ôm lấy cổ hắn, đây là hành động ta thích nhất. Vóc dáng Izumin rất cao, ta tựa như đứa trẻ câu lấy cổ hắn, cách khỏi mặt đất. Mỗi lần, nhìn thấy biểu tình sủng nịch của hắn, ta luôn khoan khoái cười to. Sau đó mặc hắn ôm lấy ta, rồi lại nhẹ nhàng mà buông.
Trên cổ truyền đến một cỗ căng thẳng. Izumin lại kinh ngạc phát hiện, bỗng nhiên nhớ tới cảm giác khi Asisu câu cổ hắn làm nũng. Nàng rất thích thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên câu cổ hắn, dựa vào hắn. Thình lình xảy ra sức nặng, thường thường ép hắn làm hắn mất đi cân bằng, phải cúi người xuống. Mỗi lúc đó, hắn sẽ ôm lấy nữ nhân trong lòng, cẩn thận để nàng không bị ngã.
Hắn sờ cổ, nhẹ giọng hỏi: “Vinh nhi? Là nàng sao?”
Hư hư ôm lấy cổ hắn, ta phiêu ở không trung. Nghe thấy hắn gọi, ta “Oa” một tiếng khóc to. Hắn thật sự có thể cảm giác được ta. Hắn gọi không là Asisu, là tên của ta. Cho tới bây giờ Izumin chưa hề gọi tên ta. Khi đó, lòng ta tràn đầy chờ đợi. Nhưng hắn lại phảng phất như quên tên của ta. Thì ra, cho tới bây giờ hắn chưa hề quên quá. Hắn luôn luôn nhớ ở trong lòng.
Vẻ mặt Izumin có chút phức tạp. Nếu cảm giác của hắn là đúng, thì người đang ở trong lòng thật sự không phải là Vinh nhi. Chẳng lẽ, nàng là chân chính Asisu?
Nữ nhân trong lòng ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt.
“Ngươi là ai?” Ánh mắt có chút mơ hồ, khi nhìn thấy Izumin thì lập tức thanh tỉnh.
“Nàng không biết ta?” cho dù Izumin có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy dung nhan quen thuộc đầy hoài nghi, phòng bị, trong lòng vẫn giống như bị trùng trùng đánh một quyền, đau đến gần như không thở nổi.
“Đau quá!” Asisu xoay người từ trên giường đứng lên, một phen đẩy ra bàn tay Izumin đang nắm chặt vai mình.”Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
Bị Asisu đẩy ra, Izumin mới phát hiện, hắn thế nhưng không khống chế được bắt lấy vai nàng. Lực đạo nặng lưu lại trên vai phải non mịn của nàng một dấu vết màu đỏ.
Một tay kéo nàng trở về, Izumin cẩn thận vuốt ve ; “Ta không cố ý! Có đau không?”
Ánh mắt Asisu hiện lên một tia lửa giận, nâng tay muốn tát Izumin một cái.”Làm càn! Ai cho phép ngươi tùy tiện chạm vào ta!”
Izumin phản ứng cực nhanh. Hắn cầm trụ cánh tay đang giờ lên giữa không trung của Asisu, thần sắc phức tạp tới cực điểm.
Nhìn thấy vài sợi tóc trắng lộ ra khỏi mũ chùm đầu của Izumin, Asisu đột nhiên tỉnh ngộ.”Ngươi là hoàng tử Hitaito Izumin?”
Izumin không mở miệng. Nữ nhân này quả nhiên không biết hắn.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Asisu nhăn lại đôi mi thanh tú, dùng sức rút về tay mình.
Sợ lại làm đau nàng, Izumin thuận thế buông ra.”Nàng không cần phải biết, ta muốn mang nàng đi.”
“Đi nơi nào? Vì sao ta phải đi theo ngươi?” Asisu đứng thẳng thân mình, mặt địch ý nhìn nam nhân trước mắt.”Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thừa nhận ngươi là trượng phu của ta sao? Người yêu của ta chỉ có Menfuisu. Ngươi tốt nhất hãy mau rời đi, nếu không, Menfuisu sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Asisu nhìn thấy nàng náo loạn lâu như vậy nhưng vẫn không có người nào tiến. Ngay cả thị nữ e rằng cũng đã gặp chuyện. Trong lòng hiểu rõ, phỏng chừng mọi người trong tẩm cung đã bị hạ gục hết. Nhưng nàng vẫn phô trương thanh thế, dù biết nàng chỉ là một nữ nhân, đâu thể địch nổi Izumin.
Izumin thân mình run lên. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt lấy trái tim bằng gỗ trong quần áo, bức mình ổn định hơi thở.”Có đi hay không, không phải do nàng.” Trên gương mặt bình tĩnh không chút biểu tình, chỉ có trong mắt chứa đựng đau thương. Trước mắt, tình huống rất quỷ dị, trước tiên mang nàng ra ngoài rồi nói.
“Ngươi dám! Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không đi, ta lập tức hô to!” Asisu kiêu ngạo đứng thẳng thân mình. Nam nhân này thế nhưng muốn bắt nàng, thật to gan!
Izumin nhẹ nhíu mày. Không cần thiết phải giải thích với nàng nhiều. Hắn vươn tay, đang định muốn làm Asisu ngất.
“Hoàng tử! Hoàng đế Menfuisu đang đến!” Ruka nhỏ giọng nhắc nhở.
Izumin dừng lại. Menfuisu tới làm gì? Thấy Asisu muốn lớn tiếng kêu to, hắn lập tức đánh ngất nàng. Một phen tiếp được thân mình yếu đuối của Asisu, cẩn thận đặt nàng ở trên giường.
Cho Ruka một ánh mắt. Izumin chợt lóe, tránh ở chỗ âm u.
…
Khi Menfuisu đuổi tới, mọi hạ nhân đã bị Ruka chuyển qua góc tối. Menfuisu một mình nghiêng ngả chao đảo đi đến. Một ngày uống rượu, Menfuisu có chút không thanh tỉnh, cũng không chú ý tới dọc theo đường đi không thấy được thủ vệ.
Ta khẩn trương phiêu ở không trung. Nếu Izumin bị phát giác thì chỉ có đường chết. Nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?
Nóng vội, ta lại thử chui vào trong thân thể Asisu đang hôn mê. Vừa đi vào, liền phát hiện một cỗ lực lượng lớn lôi kéo ta, làm ta sắp té xỉu. Khi ta phục hồi tinh thần lại, đã vào tới một không gian hư vô. Không có Izumin, không có Menfuisu, chỉ có hắc ám cùng Asisu mặt không chút thay đổi.
“Ngươi…” Mở miện, ta thật sự không biết nên nói cái gì. Cân não cấp tốc xoay xoay, nhìn Asisu trước mắt thần sắc vẻ lo lắng, nhanh chóng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
“Ngươi chính là nữ nhân đã từng chiếm thân thể ta?” Asisu lạnh lùng mở miệng hỏi.
Ta gật gật đầu.
” Nữ nhân mà Menfuisu yêu… là ngươi?” Mặt Asisu đầy cô đơn.
Ta có chút phức tạp nhìn nàng. Nguyên tưởng rằng nàng cái gì cũng không rõ. Thì ra trong lòng nàng đều rõ ràng.
“Ngươi còn muốn cướp với ta sao?” Nàng nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt bình tĩnh vô ba.
Thật sự không rõ nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ta không hé răng.
“Vì sao ta phải tặng cho ngươi?” Asisu chán ghét nhìn ta.”Đây là cơ thể của ta, em trai của ta, vì sao ta phải tặng cho ngươi?”
Ta cúi mắt, trước kia, ta không muốn thân thể của ngươi, lại chỉ có thể lưu lại; hiện tại, ta không muốn trả lại cho ngươi, lại chỉ có thể biến thành hồn phách, phiêu ở một bên, trơ mắt nhìn.”Nếu có thể, chắc chắn ngươi cũng sẽ không thể tặng cho ta.” nếu Asisu có mười phần nắm chắc, căn bản sẽ không nói mấy câu vô nghĩa này với ta.
“Hừ! Quả nhiên ngươi thông minh hơn Carol.” biểu tình luôn luôn bình tĩnh của Asisu rốt cục lộ ra bi ai.”Khi ngươi đứng ở trước mặt ta, ta đã hiểu hết thảy. Nhưng ta không cam lòng. Dựa vào cái gì… các ngươi có thể có được hết thảy mong muốn của ta? Rõ rang đây là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của ta.”
“Nếu không có ta, ngươi vẫn như cũ vô pháp có được Menfuisu.” Không biết là nói với nàng chuyện này, nàng có thể hiểu hay không.
Asisu nửa ngày không tiếng động. Ta kinh ngạc nhìn nàng, phát hiện bi thống của nàng đã không che dấu được.”Có phải ngươi đã biết cái gì?”
“Biết.” thanh âm Asisu có chút bất ổn.”Hết thảy trong đầu ngươi… ta đều biết. Bao gồm thế giới trước kia của ngươi.” Nàng nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ chảy xuống.”Từ đầu tới đuôi, ta đều là một bi kịch. Tựa như ngươi nói, thân thể này cho dù có là của ta, hạnh phúc cũng không liên quan gì tới ta.”
Em trai, đứa em mà từ nhỏ nàng đã yêu. Bởi vì một đứa con gai của kẻ trộm mộ, bởi vì cái cớ nhẹ bổng là “cực kỳ quan tâm” liền ném ta tới Babylon. Trong tình yêu, kẻ thua vĩnh viễn là người trao yêu nhiều nhất.
“Nếu… ta giống ngươi, liệu Menfuisu có thể yêu ta hay không?” trong thanh âm Asisu có một tia tuyệt vọng. Ta hiểu. Trên đời này không có nếu, tựa như trên thế giới không có thuốc chữa hối hận. Không thể nào thay đổi được sự thật.
“Đừng giết Menfuisu.” Asisu đầy bi thương, hai mắt đẫm lệ nhìn ta.
Ta cắn môi dưới: “Lần nào cũng đều là hắn khiến ta không đường có thể đi.” Ta căn bản không muốn làm hắn bị thương. Là hắn khiến cho ta không thể không cùng hắn là địch.
“Đáp ứng ta đi!” Asisu ẩn ẩn than một tiếng, “Coi như là thỉnh cầu của ta lúc lâm chung.”
Trong lòng ta đau xót.”Được rồi! Nhưng chỉ một lần này!” Ta không phải quả hồng chịu trong tay người khác, không có khả năng vĩnh viễn đều chịu được bất công.
“Ta biết, ngươi cũng yêu hắn.” bóng dáng Asisu dần dần phai nhạt, “Tuy rằng, ngươi không giống ta, yêu toàn tâm toàn ý, yêu mất đi chính mình.”
Nhìn bóng dáng của nàng dần dần đạm nhạt, một cỗ bạch quang ôn nhu xuất hiện. Cảm giác thật ấm áp, ta nhẹ nhàng ôm ở trong lòng bàn tay.
“Ha ha!” Thanh âm của một đứa trẻ đột nhiên cười khanh khách. Ta lệ nóng doanh tròng. Đứa nhỏ, là con của ta. Là con giúp ta sao?
…
“Asisu!” Yêu thương ôm Asisu đang ngủ vào trong lòng. Menfuisu cảm thụ được hô hấp mềm nhẹ của nàng. Linh hồn kia, là người khiến hắn tâm động. Hắn hôn nhẹ môi hồng nhuận của Asisu, qua mũi, qua lông mi dài. Gần đây, Asisu gầy đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ cũng chỉ vừa bàn tay lớn của hắn, cằm gầy càng nhọn.
Phủng trụ khuôn mặt Asisu, Menfuisu hôn thật sâu xuống. Hôm nay Asisu ngủ thực trầm. Thật tốt! Như vậy, thì sẽ không làm hắn nghĩ đến chuyện không thoải mái. Menfuisu động tình hôn, từ xương quai xanh, một lần một lần dùng môi hôn.
“Buông nàng ra!” thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh.
Menfuisu kinh hãi. Hắn ôm Asisu nhanh chóng nhảy sang một bên, nhưng vẫn không thể tránh thoát thanh trường kiếm lạnh băng kia.
“Izumin! Ngươi vào bằng cách nào?” Bị trường kiếm chặn cổ, Menfuisu không thể không buông Asisu trong lòng ra.
Giọng mỉa mai, nhếch cao khóe miệng, mặt Izumin không chút thay đổi nhìn hắn: “Không dự đoán được ngươi cũng có hôm nay đi, Menfuisu, ngươi sơ suất quá.”
Vụng trộm đưa tay đến gần đùi phải, Menfuisu rút ra đoản kiếm, “Đinh” một tiếng hất mạnh ra trường kiếm của Izumin.” Ai thắng ai thua còn chưa định đâu!”
“Ưm…” Bên cạnh, thanh âm của Asisu có chút thống khổ.
Hai nam nhân cả kinh, cùng quay đầu nhìn lại.
Asisu mở to mắt, nhìn thấy hai người bọn họ đang giằng co, cả kinh hoa dung thất sắc.”A! Các ngươi ở làm gì?” Nàng run run vươn tay hướng Menfuisu.
Menfuisu ôm chầm lấy nàng, khóe mắt nhìn thấy trên mặt Izumin hiện lên một chút thống khổ. Trong lòng đột nhiên có ti khoái ý.
“Hôm nay ngươi đã đến rồi thì cũng đừng tưởng rời đi! Izumin! Ta sẽ không cho ngươi chết thoải mái!” khóe miệng Menfuisu nhếch lên một chút cười lạnh. Chê cười, coi hoàng cung Ai Cập ta là cái gì?
“Menfuisu…” thanh âm Asisu nhẹ run. Menfuisu theo bản năng vỗ nhẹ “Đừng sợ! Tỷ tỷ!”
“Răng rắc!” Một tiếng vang nhẹ vô cùng rõ ràng trong tẩm cung, dị thường vang dội.
Menfuisu cau mày, nhìn lại Asisu tạo thanh âm kỳ quái. Còn chưa kịp mở miệng, liền bị một đống bột phấn ném vào mặt. Hắn theo bản năng nín hơi, nhưng lại nhanh chóng bị mất đi khí lực. Thân thể mềm mại trong lòng đột nhiên rời đi, hắn trơ mắt nhìn Asisu lạnh lùng đẩy hắn ra, vọt tới trong lòng Izumin.