Bình minh ló rạng bên ô cửa sổ chiếu xuống nét mặt đầy bần thần của Selena. Sau khi khóc rất lâu cô chậm chạp ngồi dậy, lê tấm thân đầy mệt mỏi đến bên bàn học
Cô lặng lẽ đến góc kệ quen thuộc lấy ra quyển truyện tranh nữ hoàng ai cập, tay chậm chạp mở ra từng trang truyện
Nước mắt cô bất giác lại rơi xuống, khóc không thành tiếng
-Quả nhiên... hức
Mọi thứ đã trở về hiện trạng vốn có của nó. Sự xuất hiện của Selena những ngày qua dường như chỉ như không khí, không tồn tại, không có thực. Cốt truyện bị cô nhúng sâu cũng đã quay trở về ban đầu.
Lòng cô dấy lên một trận đau đớn, đầu óc quay cuồng. Cô chịu không nổi liền ngã vật xuống sàn.
Bộ dạng rách rưới được ánh sáng chiếu rọi. Cánh cửa phòng mở ra kèm theo tiếng rớt của cây chổi
-Bộp
-Thương! Trời ơi con tôi!!!
- - - - - - - - - -
Lần thứ hai mở mắt, sộc vào mũi Selena là mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Cô nghe thấy tiếng nói chuyện, liền lặng lẽ xoay đầu
-Cô bé có máu tụ ngay đầu, do va chạm mạnh rớt từ độ cao cao gây ra. Dù rằng vết cắt nhỏ nhưng dường như đã gây ra một số triệu trứng giảm thị lực tạm thời. Cơ thể suy nhược, tay có vết phỏng rộp, thương tích chạy dài dọc hai tay. Chân có một vết sẹo lớn, dấu khá nông có thể do động vật cào. Các vết cắt trên tay do vật nhọn đâm vào, khá giống dao. Có dấu hiệu của bạo hành. Tôi nghĩ nên báo lực lượng chức năng điều tra làm rõ- bác sĩ vừa xem bệnh án, vừa cố gắng giải thích đơn giản nhất cho ba mẹ Selena hiểu.
Ba cô ngồi khoanh tay ở góc tường, khuôn mặt trầm ngâm không nói. Mẹ cô ngồi ngây ra, dường như đang cố gắng vượt qua cú sốc này
-Chúng tôi sẽ xếp lịch phẫu thuật cho cô nhà vào tháng tới. Mặc dù tình trạng không nặng, nhưng vẫn phải theo dõi và mổ sớm để tránh hậu quả nghiêm trọng
-Vâng, nhờ bác sĩ- mẹ cô nói, sau đó đứng lên tiến vào phòng
Nét mặt Selena không đổi, cô trân trân mắt nhìn hành động của mọi người xung quanh như thể đang thu hết tất cả vào bộ nhớ của mình
-Mẹ- cô gọi
-Tỉnh rồi à- bà nắm tay cô, lặng lẽ vuốt ve
-Con mất tích bao lâu rồi? Đầu mẹ tóc bạc nhìn nhiều lắm- cô nhăn mặt chống tay ngồi dậy
- năm. năm lẻ tháng- ba cô từ ngoài đi vào, bước chân nặng nề, đưa tay lên đầu cô nhẹ nhàng an ủi, giúp cô kê gối sau lưng
-Dạ?- mắt cô mở to, dường như khômg dám tin. Theo trí nhớ chính mình, cô lạc vào thế giới đó chỉ hơn nửa năm một chút, không lí nào ở hiện tại lại trôi qua lâu như vậy
-Anh con sắp về rồi. Nó bay từ nơi đóng quân bên Myanmar về đây. Nó tìm kiếm con suốt- ba cô từ trong túi lấy ra điếu thuốc, bật lửa lên rít mạnh một hơi. Ông không buồn để tâm tới cái biển cấm hút thuốc bên cạnh, thổi phì phì làn khói trắng vào không khí
-Anh lại tham gia nhiệm vụ gì nữa ạ?- cô xoay người, đối diện tầm mắt ông khẽ đau xót
-Ừ, vùng tam giác vàng mà. Anh con là quân nhân, mấy chuyện này không tránh được. Vừa hay nó đang có kì nghỉ, có thể sớm quay về được- ông lại rít một hơi, sau đó cầm đầu thuốc dí vào tường cho tắt rúm
-Dạ
-Con còn nhớ mình đã ở đâu không?- ông dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc, chậm rãi hỏi Selena
Ánh mắt cô có chút thất thần, lặng người hẳn đi. Sau đó lại suy nghĩ, sau đó lòng lại đau lên một cơn, đầu óc lại hỗn loạn. Cô ôm đầu, chứng đau đầu của cô lại tái phát. Nhịp tim tăng liên tục hiện những thông số trên màn hình. Ba mẹ cô hốt hoảng bấm vội chuông báo trên tường gọi bác sĩ
- - - - - - -
Nữ thần Babylon- Artemis- nữ thần của chiến tranh và tình yêu.
Thời niên thiếu Izumin cùng phụ vương đặt chân qua rất nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ. Anh của lứa tuổi đó là con người đầy nhiệt huyết, mong ước chiến thắng, khát vọng mở rộng bờ cõi lãnh thổ Hittite ra xa hơn, mong muốn vượt qua cả sự thịnh vượng giàu có của Ai Cập. Một con người đầy tham vọng chinh phục
Một lần, anh đặt chân đến lãnh thổ của Babylon và nghỉ chân trong một thần điện nhỏ gần thần điện thờ thần Bão Tố- biểu tượng của Hittite là nữ thần Artemis của Babylon
Anh nằm mộng và mơ thấy một giấc mơ kì lạ
-Tương lai hoàng tử sẽ gặp một cô gái đặc biệt. Nàng có một trí thông minh vượt xa mọi người, nàng sẽ chiếm lấy trái tim đầy khát vọng của hoàng tử. Ngài sẽ rơi vào lưới tình, sẽ đau khổ vì tình yêu. Nhưng rồi nỗi đau của người sẽ được xoa dịu. Một cô gái ngoại tộc sẽ bước chân vào giúp đỡ hoàng tử, là chân ái cả đời của ngài...- giọng nữ thanh thoát vang vọng khiến Izumin bừng tỉnh
Anh ngồi bật dậy, thở dốc từng hồi. Ánh mắt xa xăm nhìn bức tượng thần Artemis như đang tỏa sáng
-Bà là ai?
Vài năm sau đó, anh gặp được Carol khi đang tới Ai Cập điều tra về cái chết của Mitamun- em gái mình. Cô là bông hoa rực rỡ bên dòng sông Nil xinh đẹp. Anh bị tính cách mạnh mẽ của người con gái đó chinh phục và nhớ tới lời nói của nữ thần Artemis năm xưa. Đó là lí do anh thờ thần linh ngoại tộc. Vì anh biết người con gái mà thần linh nói chính là Carol. Anh đã đau khổ đúng như lời nữ thần nói, thậm chí còn gặp phải rất nhiều chuyện dày xéo trái tim anh. Nhất là khi nàng kết hôn với Pharaoh Ai Cập, mang trong mình giọt máu của người đó
Rồi người con gái ngoại tộc xuất hiện, một cách thần kì và giống Carol đến lạ. Anh trở nên nghi ngờ và không còn dám tin tưởng, coi cô như một con cờ tùy ý. Nhưng cô gái đó từng bước một nhẹ nhàng bước chân vào tim anh, thầm lặng, bất ngờ đến nỗi bản thân anh không kịp nhận ra. Cô như vầng trăng trên bầu trời đêm khi tròn khi khuyết, không chói lòa, lại rất hay ẩn mình. Tấm lòng bao bọc bởi sự thiện lương đáng quý. Tính cách cô mạnh mẽ, rất sợ không giải quyết được hậu quả, suy nghĩ chín chắn dù chưa từng trải
Ngày đó bầu trời Babylon tối đen, mây mù ùn ùn kéo tới che lấp cả bầu trời.
Nguyệt thực toàn phần diễn ra nhuộm không gian bằng màu đỏ máu. Người ta bảo đó là điềm họa, rằng thần linh đang trừng phạt những kẻ báng bổ người.
Và thật thần kì, như một phép lạ định trước, dây phút nguyệt thực che hết ánh trăng, định mệnh đưa lối như thực hiện lời nhắn nhủ của nữ thần Artemis mà đem Selena đến bên dòng sông đang rực lửa cháy sáng bởi ngọc đuốc lớn- tòa tháp Babel, công trình quân sự đầy tự hào của Babylon đang ngùn ngụt trong khói lửa bởi ngọn lửa đến từ bầu trời, cũng có thể là từ địa ngục theo ghi chép của những người sau này
Cô là bông hoa dại giữa sa mạc khô cằn. Màu sắc đẹp đẽ nhưng lại không so được với những bông hoa tươi đẹp rực rỡ được người người chăm sóc trong vườn. Lần đầu tiên lạc đến thế giới này, cô như hoa bồ công anh đợi gió thổi tung bay đến những miền đất mới sau đó lại cảm thấy lạc lõng giữa sự đưa đẩy của thời cuộc. Lần đầu tiên gặp anh, cô là nô ɭệ trốn thoát trong phiên đấu giá chạy vụt vào doanh trại. Nghe anh xưng tên mắt liền trợn tròn rồi ngất xỉu vì sốt. Lần đầu tiên tra hỏi cô về loại giấy Papyrus của Ai Cập anh liền biết cô không phải người ở đây. Thâm tâm dù rằng nghi ngờ nhưng vẫn dấy lên vài tia tò mò. Dù bị tống giam vào nhà chứa, bị đặt vào hoàn cảnh bất lợi nhưng cô vẫn có cách để vượt qua tất cả. Nhìn cách những người nô ɭệ bần cùng đó vui vẻ trước mỗi hành động cô làm vì họ liền cảm thấy cô chín chắn hơn so với độ tuổi của mình rất nhiều. Lúc nhìn cô chiến đấu giữa bầy sói trong cánh rừng nọ, hình ảnh của một thân hình quật cường dùng máu tự rạch trên tay chính mình dụ hoặc đám sói che chắn cho Carol, khắc đó anh thấy bất kì người nào đang tồn tại đều thật nhỏ bé trước mặt người con gái ấy. Sau trận giao chiến với Minoa trên núi Musa, vết thương do súng bắn trên vai anh lại tái phát, biết được cô là người cứu mình thâm tâm liền dấy lên chút cảm kích nhưng không quá mãnh liệt. Lần thả Carol đi, anh lặng lẽ quan sát cách cô hành động liền biết cô sẽ không vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc Carol liền cảm thấy con người này thật biết suy nghĩ cho người khác. Dù biết rằng cô trông vô hại nhưng anh vẫn rất nghi ngờ vì không cách nào tra ra tin tức về cô nên dù rằng buông thả để cô đi đến Minoa tránh khỏi trận triến thành Troia hoàn toàn là chủ ý của anh. Nhưng điều khiến anh không ngờ chính là cô lại ngồi trên con thuyền chở theo hoàng tử Paris, điều đó trùng hợp đến nỗi bản thân anh lại tiếp tục nghi ngờ mà dè chừng cô. Ngày diễn ra đại hội ở Minoa, nhìn cô chiến đấu mà bản thân bất lực chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn lũ bò điên xông vào cô mà tâm can anh đau nhói, thời khắc đầu cô đập xuống đất vang lên tiếng cốp kinh người anh liền biết người bản thân chính xác muốn bảo vệ chính là cô. Và anh biết, người con gái ngoại tộc mà nữ thần Artemis đã nói không ai khác chính là Selena
- - - - - - - - - -
-Nữ thần Artemis sẽ dẫn đường!
Selena bật dậy giữa đêm vì tiếng nói trong mơ. Miệng cô lẩm bẩm câu nói vừa nghe được mà không ngừng nghi hoặc
-Nữ thần Artemis?- cô tự hỏi, với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường mà tra cứu một vòng
-Biểu tượng là... mặt trăng, tình yêu với Orion. Trùng hợp quá rồi đi, tên của mình liên quan tới mặt trăng, Orion lại là chòm sao mình thích nhất
-Nữ thần Artemis sẽ dẫn đường!- tiếng nói lạ một lần nữa vang vọng làm da gà Selena nổi hết cả lên, cô xanh mặt, nằm vội xuống chùm mền. Nằm rất lâu, rất lâu để chờ đợi cuối cùng lại ngủ quên đến sáng hôm sau
Trong giấc mơ lại mơ thấy thời niên thiếu của một cậu thanh niên tóc bạc. Một lần nữa lại bật mình tỉnh lại
Giấc mơ đó tìm đến Selena hai tuần liên tục khiến cô bắt đầu nghi ngờ đến tính báo hiệu của nó về một điều gì đó. Đêm đó cô ngửa mặt lên nhìn ánh trăng sáng rực trên bầu trời. Hôm nay là ngày rằm nên trăng sáng rõ. Gió thổi qua những tán lá kêu xào xạc
-Izumin- cô khẽ gọi tên anh, lòng buồn thăm thẳm
-Nữ thần Artemis sẽ dẫn đường!- giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên
Lần này Selena dẹp qua bên sự sợ hãi của chính mình, lặng lẽ tìm đến nơi phát ra giọng nói đó
Giọng nói đưa cô đi qua các con ngõ nhỏ của thành phố sầm uất, đi theo ánh đèn Neon cùng hình bóng ánh trăng luôn thường trực trên đầu. Cuối cùng lại dừng lại trước cửa nhà mình
Cô lần mò trong chậu cây trước cửa nhà lấy ra chiếc chìa khóa sau đó mở cửa đi vào
Căn phòng cô ngủ được phát sáng bởi thứ ánh sang xanh huyền ảo. Kệ tủ nơi Selena để truyện chính là nơi bắt nguồn của thứ ánh sáng đó. Cô cầm lấy một quyển chuyện, lặng lẽ mở ra vài trang
-Tìm rồi sẽ thấy, chỉ cần có niềm tin- giọng nói ấy lại phát ra
Selena nuốt ực một cái, thay ra bộ đồ thể dục thoải mái sau đó nhét vật dụng đơn giản vào balo. Cô tìm mò kiếm đôi giày cam đem cô đi lại giữa hai thế giới mà đeo vào chân. Miệng không ngừng lẩm nhẩm
-Tìm rồi sẽ thấy!
- - - - - - - -
Xuyên qua màn đêm đen dày đặc, bầu trời bây giờ nổ ì ùng một tiếng sấm. Chiếc vòng Izumin tặng cô bỗng nhiên xuất hiện trở lại trên tay phát ra thứ ánh sáng xanh chói lòa, dường như chiếc vòng là cầu nối liên kết hai thế giới. Khung cảnh trước mắt quen thuộc đến nỗi khiến Selena giật mình, con tàu đang bốc cháy dữ dội và hiện lên trong màn lửa là hai con người đang chiến đấu bất chấp- Izumin và Atorat
Nước mắt cô không kìm được rơi xuống
-Thật may quá, anh vẫn còn sống!
Cô lặng lẽ tiến lại gần, muốn âm thầm đứng ở bên cảm nhận được anh đang tồn tại.
Một tiếng nổ nhỏ làm phân tán sự chú ý của cô. Selena chợt nhớ tới âm thanh to kinh hoàng khi cô rơi xuống biển. Là dầu phát nổ làm nửa trên con thuyền tan tác. Cô vội bay lên cao một đoạn, đem anh đã nằm gục một góc kiệt sức thở dốc mà bay xa một đoạn. Bay chưa cao liền bị dư chấn của một cú nổ to hơn đẩy đi xa một đoạn, thật may mắn vẫn giữ chặt được anh
-Izumin- cô vỗ nhẹ vào má anh đánh thức
Trán anh nhăn lại, dường như rất gắng sức mở mắt ra nhưng không thể
Lục tìm trong balo Selena tìm ra một miếng vải sạch liền nhúng nước lau mặt cho anh. Cởi xuống chiếc áo giáp nặng trịch, khuôn ngực anh hiện ra đầy vết đâm chém. Cô lấy tay chạm vào lưng anh, nơi có vết đâm cũng mũi tên mà anh thay cô đỡ lấy mà trong lòng nổi một trận đau xót.
Băng bó xong xuôi, cô dìu anh đến một hốc cây khô ráo, đốt lửa sưởi ấm. Đêm đó anh sốt cao, cả người quằn quại đau đớn. Dường như ông trời đang muốn thử thách sự chịu đựng của Selena
Tờ mờ sáng cô nằm trong lồng ngực anh yên bình ngủ, không gian tươi đẹp được chiếu rọi bởi ánh sáng sớm của mặt trời
Anh vẫn không tỉnh lại, tổn thương có lẽ đã qua nặng khiến anh nhất thời không thể ngồi dậy được nữa
Selena bay một vòng tìm một chiếc thuyền nhỏ, ân cần đưa anh lên đó mà chèo thuyền đi. Sức nặng của anh khiến cô không thể trụ lâu nếu dùng đôi giày bay tới Troia
Chèo thuyền hết buổi sáng Selena may mắn gặp được chiếc thuyền buôn đi qua cửa biển gần Troia liền nhanh chóng đưa Izumin lên thuyền
Ba ngày ròng lênh đênh trên biển, cô vẫn lặng lẽ ngày ngày nói chuyện với Izumin, nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của anh mà mỉm cười hạnh phúc
Giây phút liên lạc được với tướng quân Kemal đến đưa Izumin về Troia khiến Selena hạnh phúc không sao tả nổi
-Anh được cứu rồi!
Ngồi trên chiếc bàn họp quân đầy lạnh lẽo. Selena mạnh mẽ phát biểu quan điểm, nói ra đường đi nước bước của địch nhắm vào Troia. Cô nói ra sách lược của chính mình, khuôn mặt của những người dự họp thoáng xanh thoáng đỏ tranh cãi gay gắt
-Theo đúng kế hoạch Menfuisu sẽ lãnh đạo đội quân đi theo đường bộ, còn tướng quân Yukutat sẽ dẫn quân theo đường thủy đánh chiếm thành Troia. Atorat nhất định sẽ trà trộn vào đây tăng cường lực lượng mà tàn sát- Selena quan sát biểu đồ, dùng một cây gậy chỉ vào những vị trí trọng yếu mà có khả năng đối phương sẽ xuất hiện
-Vậy kế sách của công nương là gì? Cô lấy gì để chúng tôi tin tưởng cô đây?- tướng quân Kemal nhăn mặt, cho cô vào họp rõ ràng là chiếu theo nguyện ý của Izumin
Cô lắc đầu, hiểu ý. Vẻ mặt tỏ ra không có biện pháp sau đó lại chỉ vào một điểm trên bản đồ
-Cánh quân thủy sẽ đến trước, sau đó là cánh quân bộ. Bốn cổng thành sẽ bị đục khoét rồi tổng tấn công từng chút một. Ý đồ của tôi là tôi sẽ đi tìm gặp thương lượng với cả hai cánh quân này. Chỉ xin cho tôi một đội nhỏ mười người đi theo ra cửa biển trước là được
-Cô đi thuyết phục bọn họ sao?- Tướng quân Kemal cố tình nhấn mạnh câu hỏi
-Có lẽ. Và có lẽ chúng ta sẽ phải trao trả lại vùng đất thành Troia này, vì Hattusa bây giờ cần ta hơn bao giờ hết. Kế hoạch của tôi là nói rõ cho Minosu biết về kế hoạch của Atorat. Nếu suôn sẻ anh em bọn họ sẽ tương tàn, nếu như ngài ấy tin tôi nhất định sẽ hợp tác cùng tôi lật đổ Atorat. Đó là điều sớm muộn, ngài ấy nếu không làm vậy thì sau trận chiến này người bị lật đổ không ai khác sẽ chính là ngài ấy
-Cô đe dọa hắn sao? Cô đi rồi, chúng tôi lấy gì tin tưởng cô sẽ quay lại. Còn pharaoh Ai Cập sẽ chịu tin lời cô sao?
Lần này Selena thực bị làm cho khó nghĩ. Cô thò tay vào túi áo, lấy ra con ấn của chính mình
-Con ấn này, tôi trao cho ông. Ông có thể lựa chọn tin tưởng tôi, hoặc gϊếŧ tôi. Tất cả đều có thể dùng con ấn này. Bây giờ không có nhiều thời gian, tướng quân cầm gấp rồi ta bàn tiếp ứng phó với tộc người Athioa và quân của nữ hoàng Amazonet nữa- cô bước chân đem con ấn đặt vào tay vị tướng quân nọ, giọng nói chắc nịch. Đầu cô hơi choáng vì kiệt sức, cô đi gấp, đến thuốc giảm đau cũng chẳng mang theo
Cửa phòng họp bật mở
-Được, ta chấp nhận điều em nói. Ta cũng có một điều kiện cho em- Izumin trống gậy từ ngoài đi bộ vào trong con mắt ngỡ ngàng của nhiều người
Anh tiến đến chỗ Selena, đem đầu cô tựa vào ngực mình. Anh biết rõ cô lại mệt vì quá sức. Theo thói quen cũ lại đưa tay luồn vào tóc cô, xoa xoa nhè nhẹ
-Trở thành Tawananna của ta đi- một lời nói nhẹ nhàng, anh khẽ hôn lên tóc cô. Một câu tưởng như nói bâng quâng này lại khiến ai nấy trong phòng giật mình vì sốc
-Dạ?- cô trố mắt kinh ngạc không dám tin vào điều tai mình vừa nghe. Tawannana?
-Dạ bẩm hoàng tử, Tawananna không thể chọn bừa bãi như vậy được- nhiều người liền nhanh chóng bất bình. Tình cảnh này nói chuyện lập Tawannana có vẻ không phù hợp lắm
-Bừa bãi? Vậy lấy trận chiến này làm điều kiện chứng minh của em ấy đi
- - - - - - -
-Kế hoạch đầy lỗ hổng như vậy mà anh cũng muốn lấy ra đặt cược sao?- Selena đứng ôm Izumin rất lâu, cứ đứng vậy mãi không buông ra mà nói chuyện
-Chính vì đầy lỗ hổng cho nên mới phải đánh cược. Ta muốn tin em, chứ không phải nghi ngờ em như lúc trước- anh rất dịu dàng, giữa hai người bây giờ chẳng còn rào cản nào quá lớn nữa cả
-Ừ. Mà lời anh nói lúc nãy trong đó là thật à?- Selena tinh nghịch lấy tay kéo căng hai má của Izumin ra mà đùa giỡn- Sẽ không phải là nhất thời cao hứng nên buộc miệng nói vậy đi
-Quân tử nói ra sẽ không rút lời- anh đưa tay vòng xuống eo cô
-Tin được không?- cô kiễng chân lên nhắm chặt mắt lại
-Ừ- anh gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay đỡ ở gáy cô, chầm chậm cúi xuống
Anh đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng, nâng niu, trân trọng như đang đỡ lấy một cánh sen mỏng manh tinh khôi
- - - - - - - - -
Sáng sớm Selena dự họp một lần cuối. Nghe kĩ kế hoạch từ Izumin nếu như cô thất bại thì anh sẽ ứng phó thế nào. Cô nuốt nước bọt, không lạnh mà cả người khẽ run
Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lướt nhanh nhất lặng lẽ tiến ra cửa biển. Hiệu lệnh của đội quân xung phong đi trước cho hay đã phát hiện thuyền của Minoa gần nửa ngày đường. Selena liền cho người tiếp cận từ xa. Chầm chậm bay đến thuyền chỉ huy tìm gặp Minosu
-Selena?- Minosu kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô. Anh không dám tin vào những gì mắt mình thấy, thoáng chốc giật mình tưởng mình còn mơ ngủ
-Làm sao mà cô...?
-Anh nghe tôi nói, người Hittite không có bắt giữ tôi. Bọn họ cứu tôi khỏi sự truy sát của một người- cô tiếp đất, bước đến gần Minosu
-Ai cơ? Trên đất Minoa ai dám làm vậy với cô- Atorat đứng dậy, dường như để xác nhận lại những gì mình vừa thấy
- Đêm đầu tiên tôi rời đi, người đó dự định sẽ bắt cóc tôi làm mồi nhử Ai Cập nhưng không thành. Đêm đó người đó châm lửa đốt tàu. Tôi vì chạy trốn mà sa chân xuống biển mù mất hai mắt
-... Còn có... chuyện đó?- Minosu thất kinh. Giờ anh mới hiểu vì sao cô đeo băng gạt trên đầu
-Đêm thứ hai, ba thuyền chiến tập trận của người đó tập kích tôi ở trên một hòn đảo thuộc quần đảo Santorini. Một lần nữa bị đánh rớt xuống biển, khúc gỗ nóng rực sượt qua tay gây bỏng- nét mặt cô nghiêm túc lên hẳn, dường như đang kể lể thương tích của mình để đánh động tâm lí của Minosu
-Thuyền chiến tập trận?- Minosu hỏi lại
-Bốn ngày trước, một cuộc thảm sát toàn quân Hittite hộ tống Izumin về nước. Tất cả chết hết, kể cả cận thần của Izumin. Chúng tôi tra ra được người đó là người Minoa, ba chiếc thuyền tập trận mặc đồ lính của Minoa.
-Sao cơ? Không thể nào
-Anh đừng quên sự hiện diện lúc này của tôi có ý nghĩa thế nào. Sau chuyện này nếu tôi còn sống sót quay về nhất định quý quốc sẽ phải chịu trách nhiệm trước tiên là với Ai Cập. Sau đó là hứng chịu sự phẫn nộ từ quốc vương Hittite, ông ấy là một người thiện chiến lại có lòng tự tôn cao, nhất định sẽ không bỏ qua cho quý quốc- cô xoa xoa đầu chính mình, giọng nói tăng thêm vài phần đanh thép
Tay Minosu trong khắc đó thoáng run rẩy. Tự thanh tỉnh lại chính mình sau đó hỏi cô
-Trong lần cô trúng độc cũng từng đề cập tới chuyện nội chiến. Người này nhất định là...?
-Một nhân vật mà có thể hoạt động tự do trong cung, nắm trong tay binh quyền. Là người tiếp xúc thân cận với... Thái hậu và tướng quân Yukutat- cô trả lời rất nhanh, dường như chỉ chờ đợi lúc này khi Minosu hỏi cô
-Có... có người như vậy sao?
-Đúng vậy. Trong thần thoại Hi Lạp từng đề cập đến một vị thần, anh trai của người sáng lập nên Minoa. Người này mang hình thù quái dị nên phải trốn sâu dưới điện ngầm. Đó là truyền thuyết tôi nghe được và... anh và người đó dường như cũng được xây dựng trên mối quan hệ này. Anh hiểu ý tôi không? Anh có một người anh trai, tên là Atorat- giọng cô nhẹ tênh, nhưng nghe vào cực kì gây áp lực
-Hoang đường! Cô có biết mình đang nói gì không?- Minosu đứng bật dậy đập bàn, còn bước đến trước mặt Selena kéo mạnh tay cô
Selena trầm ngâm một lúc lâu quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Minosu. Cô thở một hơi dài, từ trong balo cô lấy ra một chiếc mũi tên cùng áo giáp thuộc về người Minoa đem đưa cho Minosu. Một cách cẩn trọng. Cô chờ xem Minosu sẽ thế nào
-Nếu anh muốn biết rõ sự thật này có một người có thể chứng minh cho anh. Nhưng tình thế bây giờ quá nguy cấp. Nên tôi sẽ đưa ra cho anh hai lựa chọn. Hoặc là đem tôi về Minoa, kế hoạch này dừng lại ở đây và sống trong nơm nớp lo sợ một ngày nào đó "anh trai" anh sẽ ám sát anh. Hoặc là vẫn tiếp tục lặng lẽ đến Troia, hợp sức đẩy lùi Atorat. Tôi biết Pharaoh Menfuisu đã mua ngựa đi đường bộ áp sát Troia. Anh không cần ngạc nhiên. Chuyện này chỉ có mình tôi biết thôi. Tôi giống như hoàng phi sông Nil, chúng tôi không phải người ở đây, những tình tiết thế này chúng tôi đều có khả năng dự đoán được
Minosu thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng như nghẹn
-Cô vốn không cho ta lựa chọn
-Đúng! Vì hiện tại tôi đã tìm được thứ mình cần bảo vệ- cô nhoẻn miệng cười, sau đó lại tiếp tục
-Khả năng bây Atorat đã cho thuyền trà trộn vào quân anh tấn công thành Troia. Lần đầu lên thuyền tới Minoa, tôi vô tình lại ngồi trên chiếc thuyền diễn ra thỏa thuận giữa Atorat với tộc người Athioa và Mitanni từ phía Bắc. Nếu thành công tái chiếm thành Troia, Troia sẽ giúp Atorat lật đổ anh lên ngôi vương. Mitanni sẽ chiếm thủ đô Hattusa sau đó chia quyền lợi cho các quốc gia nhỏ lân cận tiêu biểu như Athioa
-Cô nói hết như vậy không sợ ta sẽ không thỏa thuận?
-Tôi vẫn đang cho anh lựa chọn. Vẫn đứng trên lập trường lắng nghe ý kiến từ đôi bên. Hiện tại tôi có cách chỉ cho anh thấy mối nguy hại của anh- Chứng minh về thân phận của Atorat , còn những chuyện còn lại thì không. Hiện tại Atorat đang truy sát tôi, tôi không dám nán lại lâu vì quân trinh thám của anh ta sẽ phát hiện mất. Hittite là một nước lớn, dù cho thành Troia có thất thủ thì quốc gia nhỏ như Mitanni cũng không có khả năng chia năm xẻ bảy Hattusa của họ ra được. Nhưng nhân dân sẽ lầm than, lâu dần sẽ bùng lên nội chiến. Các anh là nước nhỏ, nếu như Atorat thành công lật đổ anh, ngoại quốc sẽ nhăm nhe nhất định Minoa sẽ hỗn loạn. Nay nhân lúc Atorat đem quân ra ngoài, chỉ còn cơ hội này lật đổ anh ta.
-Chứng minh thân phận của Atorat đi
-Anh sẽ không ngại nếu cùng tôi làm một phép thử?
- - - - - - - - - - -
Minosu nét mặt hầm hừ ngồi im chờ người đến. Tướng quân Yukutat theo lệnh truyền đến tìm Minosu cúi đầu hành lễ
-Quốc vương cho gọi thần?
-Gần một tuần trước ta có nghe báo cáo có ba chiếc thuyền được cử đi tập trận- Minosu ném xuống đất một sập văn kiện đến trước mặt Yukutat
-Vâng- ông cúi đầu kính cẩn, không lập tức mở ra văn kiện mà để sang hông
-Ai chỉ huy những chiếc thuyền đó?- Minosu nhấp một ngụm trà sau đó lại bỏ chén trà xuống
-Dạ là...- một chút lúng túng, Yukutat đang cố nghĩ ra một cái tên để che lấp đi sự lúng túng của chính mình
-Là Atorat anh trai ta! Ta có một người anh đúng không- Minosu chen giữa trước khi Yukutat kịp lên tiếng
Nét mặt Yukutat đen sầm. Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống sàn đầy căng thẳng
-Anh ta đang ở đây, dẫn theo cả quân của mình. Này là vì mục đích gì?- giọng Minosu tăng thêm vài phần lạnh lùng, dáng dấp rất giống bậc đế vương
-Dạ bẩm hoàng thân nói muốn giúp quốc vương giải quyết người Hittite nhanh chóng sau đó trao trả công nương cho Ai Cập
-Sau đó hắn sẽ mượn lực lượng của Troia, ngay khi ta về nước liền tiến hành đảo chính, gϊếŧ ta lên ngôi. Chuyện này ngươi biết đúng không?
-Dạ?- Yukutat trố mắt kinh ngạc, dường như quá sốc mà giọng nói lắp bắp
-Không... không có khả năng thưa quốc vương, không lí nào. Thần... thần chưa từng biết về chuyện đó
-Mẫu hậu cho ta lên làm quốc vương hóa ra cũng chỉ xem ta như bù nhìn. Quyền lực cứ thế đem trao hết vào tay tên quái nhân đó. Các người coi ta là gì? Hả- Minosu quát lớn, ném mạnh chén trà vào người Atorat vỡ toang
-Không có! Quốc vương bớt giận
-Công nương Selena đã bị Atorat gϊếŧ chết. Hắn muốn lợi dụng cái chết này lôi kéo thêm lực lượng đến từ Ai Cập, san bằng Troia, sau đó nhờ sự tiếp viện của các quốc gia nhỏ khác san bằng Hattusa màu mỡ. Cuối cùng sẽ đến ta, hắn sẽ gϊếŧ ta chiếm lấy ngai vàng. Ngươi mở văn kiện ra, đọc cho rõ ràng vào. Giờ biết nhìn mặt người Ai Cập thế nào? Hả?
-Công nương Selena đã...- Yukutat không dám tin vào những gì mắt mình thấy. Tai ông ù ù vì luồng thông tin đến quá bất ngờ này
-Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn. Từ giờ đến lúc cập bến Troia suy nghĩ cho kĩ rồi trả lời ta...
- - - - - - - - -
Selena mang khuôn mặt phức tạp lặng lẽ bay về thuyền. Cô ngồi trầm tư suy nghĩ khá lâu. Vài giờ trôi qua, cô ngồi thẳng người, ậm ừ vài tiếng rồi bay đi trước
Đoàn quân chạy bằng sức ngựa của Menfuisu cũng đã tiến sát rất gần. Selena năm chiêu một lúc sau đó bay ra trước chắn ngang ngay đầu ngựa của Menfuisu
Anh dừng ngựa gấp làm con ngựa gần như đứng thẳng, nếu không khéo có lẽ đã đạp thẳng vào đầu cô
-Selena!
-Xin hoàng thượng dừng bước- cô lớn tiếng, dường như muốn tất cả đoàn quân phía sau cũng phải dừng lại
-Nàng sao lại ở đây?- sự xuất hiện của cô khiến không ít người kinh ngạc. Đám Ruka, Unasu vừa biết liền nhỏm người chạy lên trước
-Tạ ơn thần linh công nương vẫn an toàn- Unasu chạy lên trước tiên, một chân quỳ xuống đầy kính cẩn
Cô vội đỡ Unasu dậy, sau đó lắc đầu
-Tôi có chuyện gấp cần phải nói.
-Là người Hittite đúng không? Bọn họ dám ngược đãi công nương sao
-Không có- cô quay đầu nhìn sang Menfuisu, cất giọng đầy kính cẩn- Những ngày qua, thần nhờ được người Hittite cưu mang mà vượt qua lưỡi hái tử thần. Hoàng thân Atorat- anh trai của quốc vương Minosu đang có kế hoạch đánh chiếm lớn trên khắp vùng biển Ege, anh ta muốn bắt thần để lợi dụng Ai Cập san bằng thành Troia sau đó tạo phản lật đổ Minosu
- Quốc vương Minoa có anh trai? Atorat, cái tên này nghe quen lắm- Menfuisu trau mày, suy nghĩ lại xem đã nghe ở đâu
-Chuyện này, xin hoàng thượng nghe trước kế hoạch của thần, sau đó lại định đoạt tiếp, chúng ta vừa đi vừa nói- cô nói, dường như bản thân cũng gấp muốn điên rồi.
-Được
- - - - - - - - -
Trời ngả bóng về chiều tô lên vệt cam trên nền trời xanh thẳm. Selena mệt mỏi giã biệt Menfuisu bay về kinh thành Troia, trong đầu văng vẳng lên một câu nói mà Menfuisu nói với cô
-Ta không ràng buộc tự do nàng. Tính mạng mẹ con Carol là nàng giữ cho nên ta rất biết ơn. Nếu như lòng nàng không hướng về Ai Cập mà chót trao cho người Hittite ta sẽ không ngăn cản. Nhưng xin hãy nhớ, tước hiệu công nương này là lòng biết ơn duy nhất chúng ta có thể làm, Ai Cập sẽ luôn mở cửa đón chào khi nàng đến.
-Thật tốt. Gặp được những người như vậy thật tốt- cô lẩm bẩm sau đó đáp xuống cửa phòng. Bóng anh đổ ra dưới ánh dương nhẹ cuối ngày, mỉm cười nhìn cô
-Izumin- cô gọi, chạy đến ôm trầm lấy anh
-Đều đã xong hết?- anh xoa đầu cô, dường như đã trở thành thói quen khó bỏ
-Đều đã xong hết- cô lặp lại nhẹ nhàng
-Ta cũng đã chuẩn bị xong, nếu như thuận lợi ngay trong đêm nay sẽ rút quân về Hattusa
-Ừm- cô ngáp dài, sau đó giọng buồn hiu
-Không có cách nào giảm hết thương vong sao?
-Không có. Chiến tranh không thể tránh khỏi
-Kết quả của chiến tranh luôn là kết thúc buồn. Dù cho thắng hay thua đều là mất mát- cô thở dài, vùi đầu vào ngực anh
-Ừ- anh vỗ nhẹ vai cô như an ủi, ánh mắt hướng xa xăm nhìn hoàng hôn dần lặn xuống
-Anh hôm nay nhất định phải bình an, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì- cô thủ thỉ sau đó buông tay
-Đi thôi- anh nói, quay lưng về phía cô ra lệnh cho người đứng ngoài. Bóng lưng ấy, thường ngày trống trải cô độc nay lại như vững chắc mà gắn vác đại sự quốc gia, khiến người ta không khỏi muốn dựa dẫm, ỷ lại.