[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm thấy trong lòng có thứ gì đó ngọ nguậy, hắn mở mắt tỉnh dậy. Cơn choáng váng chợt đến khiến hắn phải lấy tay đỡ đầu lại, xoa huyệt thái dương để thuyên giảm cơn đau. Một cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy hắn, mái đầu kề cận lồng ngực như muốn chui vào trong lòng khiến hắn tỉnh hẳn ngủ. Ánh nắng buổi sớm bắt đầu len qua khe cửa sổ khép hờ, chiếu lên thân hình mong manh của mỹ nhân còn đang say giấc nồng. Gương mặt tuyệt sắc với ngũ quan tinh xảo, gò má trắng nõn điểm vài nét ửng hồng đáng yêu nhưng trái tim hắn lại như ngừng đập trong giây lát sau đó chùng xuống như ngâm vào bể nước băng lạnh lẽo. Cơn đau từ từ xộc đến khiến tầm mắt hắn thu hẹp lại, tâm trí và trái tim hắn bao trùm là cảm giác tội lỗi và sau đó là tức giận. Hắn giận bản thân không kiềm chế được, hắn giận ả đàn bà này thừa cơ leo lên giường hắn để mong muốn nhận được ân sủng của Hoàng đế.

Nhận thấy hắn đã tỉnh dậy, đôi mắt của Uyển Nhã cũng mở ra. Ánh mắt mơ màng nhìn về phía hắn kiều mị đến khó cưỡng, thấy hắn đang nhìn mình nàng e thẹn mặt đỏ như gấc cúi đầu nép vào lòng hắn sâu hơn. Nàng vốn muốn nói: “ Hoàng thượng, buổi sáng tốt lành!”, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã thấy bả vai bị bóp thật mạnh. Hắn không do dự ném nàng xuống đất. Cả thân thể mảnh mai bị cường lực ném ra xa ngã vào góc tường, cơn đau đột ngột khiến nàng như muốn ngừng thở. Sao, sao lại thế này?

Hắn nhìn nàng với ánh mắt phẫn nộ và thống hận, bạc môi lạnh lẽo thốt ra từng từ: “ Cút! Cút ngay cho ta!“. Nàng đau đớn vội vơ lấy y phục mặc vào người, mỗi giây trôi qua càng khiến tim nàng đau như muốn vỡ vụn. Mới đêm qua còn ái ân cuồng nhiệt, vậy mà khi sáng tỉnh dậy thì chỉ nhận lấy nhục nhã và đớn đau. Vì sao? Vì sao vậy?

Tiếng động lớn trong phòng đã khiến Hàm Tiếu và Bách Diệp nhanh chóng chạy vào. Hai người thấy hắn ngồi trên giường, đối mắt nhắm nghiền lại và biểu cảm như đang cố thôi miên mình là sự việc này không tồn tại còn Uyển Nhã thì mặt trắng bệch thu lu góc mặc y phục. Bách Diệp làm như kinh ngạc khó hiểu lắm nhìn Hàm Tiếu, Hàm Tiếu gọi người thu dọn hiện trường còn cô thì đi đến đỡ lấy Uyển Nhã đi ra ngoài. Cảm nhận rõ thân hình của nàng đang run rẩy vì cơn chấn động tâm lý, cô sai người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi. Trở lại nội điện, Huỳnh Khang Kiện đã khôi phục thần thái như thường, cô đứng bên im lặng chờ hắn phân phó. Giờ là lúc tâm trạng hắn đang đấu tranh dữ dội, việc cô làm là chỉ cần đứng bên cạnh xem kịch vui mà thôi.

Hắn thật sự đang rất đau khổ. Ngày hôm qua hắn còn đang thú tội sám hối với Bách Hợp, thừa nhận tình cảm với Bách Diệp, vậy mà hôm nay lại tỉnh dậy trên giường cùng Uyển Nhã. Hắn tuy làm người kiêu ngạo tùy hứng nhưng cũng thấy tội lỗi khi nghĩ đến linh hồn của Bách Hợp và thấy không còn mặt mũi đối diện với Bách Diệp. Hắn đã phản bội cả người con gái ấy, hắn không đáng để có được Bách Diệp. Nhưng nếu thiếu cô thì hắn sẽ ra sao?

Cả người, tâm trạng khác nhau. Kẻ hoang mang kinh sợ, kẻ dằn vặt khôn nguôi, người lại lạnh lùng mỉm cười quan sát hết thảy. Có chung là từ sâu thẳm trái tim của người họ đều cất giấu những nỗi đau khó thể chữa lành được. Uyển Nhã sẽ không bao giờ ngờ được kế hoạch hoàn hảo của mình đang sụp đổ trong gang tấc. Huỳnh Khang Kiện lại chẳng ngờ tới có ngày tâm tình hắn bị giày vò bởi người con gái mà người hắn nợ tất cả còn người hắn đánh đổi tất cả để có được. Bách Diệp càng chẳng hay biết âm mưu cô tính kế thật ra lại càng cuốn cô thêm vào sâu giữa ân oán yêu hận tình thù của người, rằng người mà hắn yêu mới thực sự là cô chứ không phải Bách Hợp. Oan oan tương báo biết ngày nào buông?Cuối cùng Hàm Tiếu không thể để không khí im lìm quỷ dị này bao trùm thêm nữa mới lên tiếng:

- Hoàng thượng! Sắp đến giờ thượng triều, ngài cũng nên chuẩn bị đi ạ!

Sau hồi ổn định tâm lý, hắn mới gật đầu đáp lại. Hàm Tiếu lập tức cho người chuẩn bị nước tắm và hoàng bào. Bách Diệp cũng bắt tay vào công việc của mình, cô tiến lên khoác ngoại bào cho hắn rồi đỡ hắn đứng dậy. Ngay lúc này thị vệ cấp tốc chạy vào bẩm báo:

- Báo cáo Hoàng thượng, Triệu cận vệ và Bát hoàng tử đang xông vào điện Càn Thành, chúng thần không dám hành động lỗ mãng nên không thể ngăn cản họ được. Họ sắp vào đến nơi, xin Hoàng thượng hạ lệnh tiếp theo.

- ... Kệ chúng đi. Tất cả lui ra.

Nghe thấy thị vệ nhắc đến Triệu An Bình, Bách Diệp dường như thất thần trong giây lát. Đến giờ cô vẫn chưa muốn gặp chàng, vì chỉ cần nghĩ đến việc chàng đứng trước mặt mình thôi là cô lại chỉ muốn ngàn đao vạn tiễn giết chết chàng, tra tấn chàng đến huyết nhục mơ hồ. Lúc này cô vẫn chưa đủ bình tĩnh để tính kế chờ ngày chàng ăn quả đắng, cô sợ mình sẽ làm hỏng hết mọi chuyện.

Huỳnh Khang Kiện chỉ mất vài giây suy xét khi nhìn thấy biểu tình của cô. Hắn ngay lập tức kéo cô lại và ném cô ngã trên giường, bản thân cũng nằm đè lên cô. Hành động quá bất ngờ của hắn làm cô vô cùng hoảng sợ, cô giãy dụa hết sức mong thoát khỏi hắn. Hắn dùng sức nặng thân thể chặn cô lại, tay ghìm cánh tay của cô lên trên đầu còn tay kia thì nhanh chóng xé nát y phục cô. Thấy vậy cô càng vặn vẹo thân thể, trợn mắt gào lên:

- Ngươi làm cái gì thế? Buông ta ra!!!

- Im lặng! Ta đang giúp ngươi đấy. Giờ thì đừng chống đối nữa và nghe theo ta.

Bị hắn quát ngược trở lại, cô câm nín nằm im cho hắn biến y phục của mình thành đống rẻ rách vương đầy sàn nhà. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Hắn lột đồ của cô cho đến khi trên người cô chỉ còn nội y mới ngừng lại. Tiếng huyên náo bên ngoài ngày càng rõ rệt, hắn gục đầu xuống cổ cô tư thế như đang âu yếm thân mật. Cánh cửa ngay sau đó bị bật mở, bóng người từ bên ngoài vọt vào nhanh như chớp tiếp đó là người khác cũng theo sau, thân ảnh đó đã dừng lại ngay và đứng sững lại khi nhìn thấy màn này: hắn và cô thân thể giao triền, tay đan tay đầu kề đầu trao nhau nụ hôn nồng nàn. Bị làm phiền bởi kẻ xông vào, hắn tức giận ngẩng đầu lên, ánh mắt còn bao phủ bởi dục vọng.

- Triệu An Bình! Ngươi to gan lắm, dám tự tiện xông vào hoàng cung ngươi biết kết cục chứ?

Chàng không trả lời hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía người con gái kia. Người con gái hắn yêu đang nằm dưới thân gã đàn ông khác, mà kẻ đó chính là kẻ đã gây ra bao nhiêu hiểu lầm và đau khổ cho người họ trong khi cô lại chỉ nghĩ rằng mọi tội lỗi đều là do chàng. Cô vẫn không muốn quay ra nhìn chàng dù chỉ là liếc mắt cũng không, hắn cần phải nói với cô tất cả không thể để hiểu lầm cứ nối tiếp thế này được.

- Diệp à, nàng hãy nghe ta nói lần thôi cũng được. Chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện nhé?

- ... Ngươi nghĩ giữa chúng ta còn có thể đứng đối diện nhau mà nói chuyện tử tế được sao? Ta không muốn, chỉ nghĩ đến việc phải hít thở chung bầu không khí với ngươi cũng làm ta thấy ghê tởm. Ngươi tốt nhất nên cút đi!- Bách Diệp, nghe ta! Nàng không lẽ còn không hiểu mọi chuyện không phải do ta? Nàng thấy hận ta, ghê tởm ta, người mà hoàn toàn không hay biết về đứa trẻ vì bị ép buộc nên mới ngộ sát nó? Vậy sao lại không hận hắn, ghê tởm hắn, kẻ là ngọn nguồn của tội ác, không chỉ gây ra cái chết của con chúng ta mà còn khiến nàng phải đau khổ bao năm qua? Bách Diệp nàng hãy suy nghĩ thật kĩ lại đi, hãy đi với ta. Chúng ta cùng nhau giải quyết mọi khúc mắc hiểu lầm, cùng nhau đi khỏi nơi đây, được chứ?

- Triệu An Bình, ngươi thật láo xược! Ngươi coi đây là đâu mà có thể tự tiện xông vào? Ngươi không coi uy nghiêm Hoàng đế của Hoàng Nguyên quốc ra gì hay sao?

- Ta không phải là Bách Diệp. Ta là Thụy Hương, cung nữ của bệ hạ. Người mà ngươi muốn nói chuyện không ở đây... Thụy Hương đã được bệ hạ ban cho mạng sống này, giờ lại là người của bệ hạ... ngươi nói xem ta được nhận nhiều ân sủng như vậy, vì sao lại có thể phản bội ngài, hận ngài được cơ chứ? Trái lại ngươi lại năm lần bảy lượt phiền nhiễu ta, khiến ta bị phạm hết tội này đến lỗi nọ. Nể tình ngươi là cận vệ thân cận của Hoàng thượng, ta mới nhịn ngươi phép nhưng không có nghĩa là ngươi thích xuyên tạc bậy bạ gì cũng được.

- Bách Diệp...

- Đủ rồi đấy Triệu An Bình! Nàng đã nói đến thế ngươi còn muốn dai dẳng đến khi nào? Nàng đã là người của ta, là Thụy phi được ta sủng ái,không phải là người mà kẻ như ngươi có thể nhòm ngó tới. Ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn ngươi có thể, chỉ có ta mới có thể bảo hộ nàng, cho nàng những thứ tốt nhất.

- Ta không tin... nàng đang nói dối. Nàng tự lừa gạt bản thân mình... nàng đừng tự đẩy mình vào ngõ cụt nữa.

Dường như cuộc cãi vã này sẽ còn có thể kéo dài hơn nữa, Bách Diệp quyết định hoàn toàn khiến hắn phải từ bỏ quyết tâm kia. Hai tay quàng vào cổ hắn cô dướn người lên, đôi môi lẳng lơ hôn vào yết hầu đầy nam tính. Cô mỉm cười đầy thỏa mãn dựa sát vào lồng ngực vạm vỡ, ánh mắt khi nhìn về phía hắn mang đầy chán ghét và khinh bỉ.

- Hoàng thượng mới là người mà ta có thể nương tựa nửa đời còn lại. Ngài yêu ta như thế, sủng ta như vậy thì việc gì ta phải đi theo tên bất tài vô dụng như ngươi? Trái tim ta từ lâu đã dành cho ngài rồi, không có chỗ cho ngươi nữa đâu.

- Hoàng thượng... người nói sẽ phong nô tì làm phi tần, là thật chứ?

- Đương nhiên là thật!

- Vậy... thần thiếp xin tạ ơn hoàng thượng.

Rồi người làm như không có sự hiện diện của ai, tiếp tục quấn quýt lấy nhau không dời. Trái tim chàng như muốn nứt ra theo từng lời nói của cô, đau đớn như cơn sóng thần ập đến cuốn trôi tất cả lý trí và cảm giác. Từng câu từng chữ trì triết của cô cứ lặp lại liên hôi trong đầu chàng, đôi mắt khóa chặt lấy gương mặt tưởng quen thuộc mà xa lạ kia. Không phải như thế này... mọi chuyện sẽ không phải như thế này. Là tên khốn kia... chàng phải giết hắn. Dù có phải chết hôm nay chàng cũng phải giết hắn. Cơ bắp căng cứng lại, ánh mắt chàng tỏa ra sát khí nồng đượm, chàng tung người nhảy về phía hắn, hung hăng chém tới kẻ vong ơn phụ nghĩa kia. Nguyên Khải đứng phía sau cũng giật nảy mình vì hành động bộc phát của chàng. Cậu dùng tất cả sức lực và tốc độ của mình để giữ lại chàng, không để chàng làm ra điều mất lý trí kia. Thế kiếm chém tới bất ngờ bị kiềm hãm, lại thêm hắn đánh ra chưởng với kình lực lớn khiến chàng bị bắn ra xa. Nhổ ra ngụm máu, chàng không cam lòng nhìn về phía hắn.

- Ngươi đúng là điên thật rồi. Dám cả gan mưu sát Hoàng đế! Người đâu, lôi hắn xuống tống vào ngục chờ ta đích thân tra khảo!

- Hoàng huynh! Xin huynh hãy khoan hồng tha cho Bình ca ca. Huynh ấy chỉ là nhất thời hồ đồ, huynh hãy nể tình mà tha cho huynh ấy.

- Câm miệng! Nếu ta không nể tình thì còn để các ngươi tự do xông vào cấm cung thế này sao? Hắn còn dám coi thường trẫm, nói lời xàm ngôn với quý phi nương nương, rồi lại còn nổi sát tâm với trẫm. Tất cả tội lỗi vừa rồi đã đủ để ta cho hắn chết không yên thân rồi.

- Nhưng hoàng huynh...

- Ta không muốn nghe lời nào nữa. Ngươi cũng thấy việc tốt hôm nay ngươi làm rồi đấy. Không lẽ ngươi còn muốn giúp kẻ khác lấy mạng hoàng huynh của mình?

- Không phải... đệ không có ý đó.

- Đủ rồi. Người đâu, đem tội nhân xuống. Hộ tống bát hoàng tử về vương phủ, không có lệnh của ta, không cho xuất môn.

Trước khi bị lôi ra ngoài, ánh mắt chàng gắt gao khóa chặt lên hình bóng cô nhưng cô lại chỉ để lại cho chàng bóng lưng lạnh lùng. Chàng đã mất cô thật rồi, lại lần nữa chàng để cô tuột khỏi vòng tay mình. Đáy lòng lạnh như hầm băng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng và sức ực toàn thân đều bị rút cạn.

Đám người kéo nhau đi dần. Trong căn phòng lớn chỉ còn cô và hắn, cô ngồi trên giường thẫn thờ nhìn đỉnh màn còn hắn thì đứng quay lưng về phía cô. Màn kịch vừa rồi họ diễn quá đạt nhưng dường như lại khiến cho họ khá khó để đối mặt với nhau lúc này. Những suy tính tràn đầy trong đầu Bách Diệp, mọi thứ nhanh đến mức cô không kịp ghép nối chúng cách mạch lạc, cô phải làm gì, cô nên làm gì tiếp theo? Thấy Triệu An Bình đau khổ như thế đã đủ chưa? Cô nên thay đổi kế hoạch chứ? Trái ngược với cô, Huỳnh Khang Kiện lại đang vô cùng bối rối với cảm xúc của mình. Hắn chưa từng trải qua cảm giác lạ lùng mà lôi cuốn như khi ở gần cô đến vậy, đây là lần đâu tiên hắn thực sự ôm lấy cô trong vòng tay mà nâng niu, cũng là lần đầu tiên hắn được hôn cô và hắn thật sự đã chìm đắm trong đó. Tuy tình cảm chỉ đến từ phía nhưng hắn nhận ra chỉ cần hắn có cô bên cạnh là đủ, hắn sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô.

Hắn quay trở lại giường khoác cho cô ngoại bào của mình, nắm chặt vai cô hướng cô nhìn thẳng vào mình và nói với giọng điệu chân thành:

- Ta sẽ làm những gì ta đã nói. Ta sẽ sắc phong nàng làm Thụy Phi, ta sẽ đối xử với nàng tốt nên nàng hãy yên tâm mà dựa vào ta. Chỉ cần nàng luôn yên ổn ở cạnh ta là được, ta sẽ cho nàng mọi thứ.

- ...

- Có lẽ nàng đã mệt rồi... Người đâu, mau đưa nàng đi thay đồ và nghỉ ngơi. Hàm Tiếu, chuẩn bị cho ta Thượng triều, ta có việc cần tuyên bố.

Ngẩng đầu lên nhìn cung điện rộng lớn với biển tên hoa mỹ đề chữ: Bích Lạc điện, Bách Diệp thấy trong lòng cảm giác khó tả. Hắn đã thực hiện những gì hắn đã hứa, đây là sự thật! Không phải là trò đùa ác ý nào của hắn như trước đây, nghĩ đến biểu cảm của hắn lúc đó rất chân thành, thậm chí cô còn nhận ra hắn... thương tiếc cô. Liệu cô có thể tin rằng hắn đã dành tình cảm cho cô? Nếu hắn thực sự đã yêu thích cô vậy cô có thể lợi dụng phần tình cảm này, việc này khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Bước vào cung điện dành riêng cho mình, cô mỉm cười tự nghĩ: Huỳnh Khang Kiện, là ngươi đã cho ta cơ hội này, về sau cũng đừng oán trách gì ta!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio