Habseligkeit: Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong đời
- Xin lỗi..._ Giọng nói đầy nghẹn ngào cất lên, dường như cảm xúc che giấu bao nhiêu năm qua giờ đây đều được dồn nén trong câu nói.
- Ta thật sự xin lỗi..._ Người đằng trước nói, giọng ngày một nhỏ lần
- Sao đột nhiên lại xin lỗi chứ?_ Cổ họng cô nghẹn lại. Có trời mới biết, Nara đã cố gắng biết bao nhiêu mới nói được với giọng điệu bình thường.
- ...._ Bà Maeko hoàn toàn im lặng, nhưng điều đó đã quá đủ đối với Nara
- Bà đã hứa sẽ làm theo yêu cầu của tôi mà đúng không? Chúng ta...chụp hình đi_ Nara đề nghị
- Chụp hình?
- Đúng vậy, đi chơi thì tất nhiên là phải chụp hình rồi, mau đi thoiii_ Nara đẩy xe lăn về phía trước
- Hãy chụp cho chúng tôi thật đẹp nhé_ Nara nói với người thợ chụp
- Tất nhiên rồi, hai người hãy chỉnh lại quần áo một tí đi_ Người thợ nói
Nara ngồi xuống sửa lại khen áo cho bà Maeko, lúc này gương mặt bà ấy đã trở nên nhợt nhạt hơn trước. Nara nhận ra điều đó chứ, đôi bàn tay của cô khựng lại một lát
- Không phải tôi đã dặn nên mặc áo kĩ vào sao, tay bà lạnh hết rồi này_ Nara xoa xoa đôi bàn tay của bà Maeko
- Trông ta xấu lắm đúng không?_ Bà Maeko hỏi
- Không, ai dám nói Maeko của chúng ta xấu chứ. Bà luôn luôn xinh đẹp, chưa từng thay đổi_ Nara ân cần vén lại tóc cho bà ấy_ Được rồi, tô một chút son nữa, Maeko xinh đẹp của chúng ta trở lại rồi đây
- Hai người đã chuẩn bị xong chưa?_ Người thợ
- Chúng tôi xong rồi đây_ Nara quay lại nhìn bà Maeko_ Chỉ lần này thôi, xin hãy cười thật tươi nhé_ Nara nheo mắt cười, phía đuôi mắt tựa hồ có thứ gì đó lấp lánh
- Được rồi. Cười tươi lên nào_ Người thợ hô
TÁCH,,,,,
- Thêm kiểu nữa nhé, cô gái hãy ngồi bên cạnh bác nào. Thân mật lên_ Người thợ nói
- Vâng_ Nara nghe theo, cô ngồi xuống bên cạnh bà Maeko. Đột nhiên,một bàn tay khẽ nắm lấy tay cô
- Cười lên nào
TÁCH....
- Bức hình này đẹp thật đấy, bà có thấy vậy không? Lần sau nhất định sẽ tìm anh ta chụp thêm_ Trên suốt đoạn đường trở về bệnh viện chỉ có mình Nara huyên thuyên về mấy bức hình. Bà Maeko vẫn như cũ, bà yên lặng ngắm nhìn bức hình trên tay
Về đến phòng trời cũng đã tối, Nara giúp bà Maeko lên giường, sắp xếp lại căn phòng một tí rồi chuẩn bị ra về
- Cảm ơn nhé, vì đã đi chơi với tôi_ Nara quay lưng nói, nếu như đối diện trực tiếp, cô sợ mình sẽ chịu không nỗi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô mới cảm thấy sợ hãi như vậy, sợ rằng bản thân sẽ không trụ nổi
- Bà nghỉ đi, tôi về đây_ Nara toang đi ra phía cửa
- Vẫn còn sớm, hãy ở lại thêm tí nữa_ Bà Maeko nói, lần đầu tiên bà ấy lên tiếng giữ Nara ở lại
- Bà đã nói vậy thì chắc tôi phải ở lại thôi_ Nara quay vào trong_ Bánh à?
Bà Maeko lấy trong giỏ ra một chiếc bánh kem nhỏ đặt lên bàn cùng với một hộp nến
- Hôm nay là sinh nhật ai sao?_ Nara thắc mắc
- Mau giúp ta cắm nến đi, đừng nói nhiều nữa_ Bà Maeko
- Ò, nhưng mà bao nhiêu cây vậy?_ Nara giúp bà ấy một tay
- Ta không nhớ... Chắc là cây_ Bà Maeko bấm ngón tay
- cây à?_ Nara với dấu hỏi chấm to đùng_ Vậy bé con ấy đâu rồi?
- Cứ cắm đi_ Bà Maeko không hề trả lời câu hỏi của Nara
Rất nhanh hai người đã cắm xong ngọn nến thành vòng tròn xung quanh chiếc bánh nhỏ.
- Sinh nhật thì phải có thêm gì đó chứ, hình như trong giỏ vẫn còn ít trái cây và kẹo, để tôi đi lấy_ Nara quay người
- Ngày ._ Bà Maeko
- Eh?
- ., là sinh nhật con gái của ta_ Mọi động tác của Nara dừng hẳn lại
- Ta có người con gái, con bé rất dễ thương, con bé luôn tươi cười đáp lại ta mặc dù ta chưa bao giờ yêu thương nó
- ........
- Xin lỗi con, xin lỗi vì ta đã bỏ lại con lâu như vậy_ Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật. Nara, cái tên dường như đã chìm vào quên lãng
- Sao đột nhiên lại vậy chứ? Khóc như vậy xấu lắm đó_ Nara lấy tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt người phụ nữ trung niên ấy
- Ta thật sự xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta_ Maeko không ngừng khóc
- Đừng xin lỗi nữa. Tôi mới là người phải xin lỗi chứ, nếu tôi không được sinh ra, bà đã không phải chịu khổ_ Nara nhìn trực diện vào người đối diện, nở nụ cười
- Xin lỗi con. Đáng lẽ con không nên bị đối xử như vậy. Chỉ vì... Chỉ vì nhìn con quá giống ta... Mỗi lần nhìn thấy con, ta dường như nhìn thấy chính bản thân nhơ nhuốc của mình trong đó. Cho nên ta mới...._ Bà Maeko ôm mặt, nỗi đau từ quá khứ không ngừng hiện về
- Suốt nhiều năm qua, ta chưa từng chúc mừng sinh nhật con ...._ Bà ấy nhìn chiếc bánh kem trước mặt_ Ta thậm chí còn không nhớ con đã bao nhiêu tuổi
- Bà đừng khóc nữa, chẳng phải chúng ta đang tổ chức sinh nhật sao? Ai lại đi tổ chức sinh nhật với gương mặt đầy nước mắt đó chứ_ Nara nắm lây đôi bàn tay của bà ấy, ánh mắt đầy trìu mến
- Con....
- Vẫn chưa muộn đâu, nào, chúng ta cùng ăn sinh nhật nhé_ Nara lấy bật lửa lần lượt thắp sáng những ngọn nến. Những ngọn nến tỏa sáng khắp căn phòng. Hai người cùng hát bài hát mừng sinh nhật. Nara chắp tay cầu nguyện.....
PHÙ... Toàn bộ nến vụt tắt
- Chúc mừng sinh nhật
- Mau mau ăn bánh kem thôi, nhìn ngon thật đấy_ Nara cắt bánh ra_ Đây, để tôi đút cho bà
- Nara...._ Bà Maeko gọi tên Nara, giọng nói ấm áp. Đó là điều mà hằng đêm Nara đều mơ đến
- Bà...gọi tên tôi sao?
- Nara... Con gái của ta_ Bà ấy đưa tay lên sờ mặt Nara
- Hức... Bà biết tôi đã cố gắng đến mức nào để cười không... Bà cứ như vậy, tôi không cười được nữa đâu_ Nara úp mặt xuống giường, bao nhiêu nỗ lực của cô cứ thế mà tan biến. Bây giờ, cô đơn giản chỉ là đứa bé trước ngôi nhà với cánh cổng phai màu sơn thôi
- Con gái của mẹ, xin lỗi vì đã để con gồng gánh mọi chuyện, xin lỗi con..._ Bà Maeko ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình, đứa bé mà bà đã bỏ rơi nhiều năm về trước
- Mẹ...._ Tiếng gọi nghẹn ngào cất lên. Tiếng gọi mà Nara đã chờ biết bao nhiêu năm. Giây phút này, bao nhiêu nỗi nhớ Nara cất giấu lâu nay cứ thế vỡ òa. Cô khóc nấc lên như một đứa trẻ
- Nara của mẹ...._ Hai người cứ ôm nhau như vậy, khoảng thời gian xa cách bao năm lúc này dường như đã hoàn toàn biến mất
- Mẹ ấm thật đấy_ Nara nằm cuộn tròn trên giường ôm lấy mẹ
- Con đã không còn là đứa bé chạy theo lưng mẹ nữa rồi. Con đã lớn rồi_ Bà Maeko vuốt tóc cô, như những người mẹ khác vẫn hay làm với con gái mình_ Tóc con đã dài ra rồi này_ Vết sẹo này...._ Maeko đau lòng nhìn vết sẹo dài trên tay phải con gái
- Con làm bếp mà, chỉ là tai nạn nhỏ thôi
- Mẹ có biết vì sao con thích kẹo đường không? Bời vì đó là món quà đầu tiên mẹ tặng con đấy
- Vậy sao? Vậy mẹ sẽ làm cho con thật nhiều kẹo đường
- Như vậy con sẽ mập ra đấy
- Con rất nhớ mẹ_ Nara vùi mình vào lòng người mẹ đã xa cách nhiều năm
- Mẹ cũng rất nhớ con, mẹ cũng rất nhớ tụi nhóc đó nữa..._ Hơi thở bà Maeko yếu dần_ Có lẽ tội của mẹ quá nhiều nên đến cuối cùng không thể gặp đông đủ các con, mẹ không phải là người mẹ tốt
- Không phải mẹ đã nuôi dưỡng Satoru rất tốt sao. Thằng bé thật sự rất dễ thương_ Nara nắm lấy đôi bàn tay run rẩy
- Mẹ rất muốn gặp tụi nó..._ Giọng nói của bà Maeko nhỏ dần
- Mẹ đừng lo, tụi nó vẫn đang sống rất tốt, mẹ yên tâm, chúng sẽ sớm đến đây thôi. Cho nên, mẹ phải khỏe mạnh lên nhé_ Nara cố gắng ngăn nước mắt chảy ra ngoài, tay mẹ cô đang ngày càng lạnh đi....
- Nara.....
- Con ở đây.....
- Con biết không, khi sinh con ra mẹ đã nhìn thấy hi vọng để sống tiếp. Mẹ rất vui khi thấy con đã trưởng thành. Mẹ...rất vui khi là mẹ của các con_ Giọng nói cứ ngày một nhỏ dần...nhỏ dần
- Con cũng rất hạnh phúc khi được làm con của mẹ_ Nara ôm lấy mẹ. Nhưng không có câu trả lời nào nữa. Mẹ của cô ngủ thật rồi, đã ngủ thật rồi....
- Mẹ... Ngủ ngon .... Cảm ơn vì mẹ đã đến_ Nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, thấm ướt cả chăn.
Cô bé trước ngôi nhà cũ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy mẹ của mình, mẹ đã ôm em, còn mang về rất nhiều kẹo đường.
P/s: Hế lu các bạn đọc đáng iu, lại là Củ Lạc đây. Để mọi người chờ cũng hơi lâu rồi, từ chương sau các nhân vật của TR sẽ được lên sóng nhiều hơn tí :> Cảm ơn mọi người đã ủng hộ quả fic này của mình ha. Iu iu