Jingle Bell... Jingle Bell... Mùa đông năm
Giáng Sinh đến rồi, người người nhà nhà ai nấy đều nô nức trang trí lại nhà cửa, cây thông Noel. Tuyết trắng phủ khắp mọi nẻo đường
- Hic lạnh quá trời_ Nara lười biếng ngồi lì bên cái bếp sưởi. Vì là Noel nên cũng chẳng mấy ai tới tiệm mỳ cả, mọi người đều về nhà cùng gia đình rồi
- Hôm nay là Giáng Sinh mà, đương nhiên phải lạnh rồi_ Cô Fuji lau dọn lại mấy bàn ăn
- Bác mau lại đây ngồi với cháu đi, ấm lắm. Bao giờ có khách chúng ta hãy làm_ Nara vẫy tay
- Được rồi bác qua liền đây_ Cô Fuji lau dọn xong cũng lại ngồi cùng với Nara
- Seido nói là hôm nay sẽ về nhỉ?_ Nara hỏi
- À phải rồi, nó còn nói sẽ đưa mấy tiền bối ở chỗ làm việc đến chơi_ Cô Fuji nói
- Nghe vui quá nhỉ, vậy phải nấu gì đó ngon ngon mới được. Dù sao hôm nay cũng không có khách_ Nara nghe thế lập tức đứng dậy đi về phía quầy
- Để bác giúp cháu_ Cô Fuji thấy thể cũng định vào giúp
- Không không, bác cứ ngồi đấy đi. Hôm nay để chị Nara đây chiêu đãi nó một bữa lớn_ Nara ra hiệu cho Cô Fuji cứ ngồi đó sưởi ấm
Đến h, cuối cung Seido cũng đến, phía sau còn có người thanh niên nữa
- Con về rồi đây_ Seido bước vào cửa tiệm
- Xin lỗi đã làm phiền ạ_ người phía sau cũng theo vào
- Mời vào, các cháu chắc là tiền bối của con trai nhà bác đúng không?_ Cô Fuji vui vẻ bước ra đón tiếp
- Vâng ạ, bác là mẹ của Fuji phải không ạ?_ Chàng trai có hình xăm rồng nói
- Mau vào trong ngồi cho ấm đi, chắc ngoài trời lạnh lắm, Seido mau đi lấy trà ấm đi con_ Cô Fuji nói
- Chúng cháu cảm ơn ạ_ người đồng thanh
- Mau vào trong ngồi đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi này_ Nara ở trong quầy nói
- Cậu cũng mau ra đây ngồi đi_ Chàng trai với mái tóc xù màu hồng tươi cười
- Không sao đâu, tôi sắp xong rồi, mọi người cứ ngồi đó đi_ Nara cười đến mang tai, ôi mấy đứa nhỏ này dễ thương quá đi
- Lẩu đến rồi đây...._ Nara bưng ra nồi lẩu nghi ngút khói
- Để chúng tôi giúp một tay_ Chàng trai tóc xù màu xanh
- Mọi người là khách mà, cứ ngồi chơi đi_ Nara cười tươi
- Đây là quán ăn cậu tự thân mở luôn sao? Giỏi thật đấy_ Cậu trai tóc hồng trầm trồ
- Haha cũng không có gì đâu_ Nara đáp lại
- Hả? Cái gì? "Cậu" á?_ Seido từ trong bước ra với vẻ mặt nhìn đời bằng nửa con mắt
- Mấy anh gọi ai là cậu cơ?_ Seido hỏi lại lần nữa
- Thì là chủ quán chứ ai_ Chàng trai với mái tóc màu nắng chỉ tay vào Nara
- Gì? Bà cô này á?_ Seido trưng bộ mặt gợi đòn về phía Nara
- Bà..Bà cô_ Cả lũ ngây ngốc
CỐC.... Chúc mừng thanh niên Seido đã thành công hứng trọn cú kí đầu truyền thuyết của Nara
- Seido, có phải chị để cho cưng bay nhảy lâu quá nên quên mất mùi đau khổ phải không? Gọi ai là bà cô hả_ Nara vẫn giữ nụ cười vô cùng hiền diệu
- Đau..Đauu_ Seido đau khổ ôm lấy cục u trên trán
- Chứ gì nữa, tuổi rồi còn gì..Mấy anh bị lừa rồi, người này là bà cô chuyên đi lừa gạt trai trẻ đó_ Seido dường như vẫn chưa biết nỗi đau là gì
CỐC...CỐP...
- Ăn mạnh lên đi, ăn nóng mới ngon_ Nara cùng với gương mặt thánh thiện đang nói chuyện với mọi người, phía bên kia lầ Seido đang thương tích đầy mình
- Bà chị độc ác hic..._ Seido sờ mấy cục u trên đầu
- Không ngờ luôn, chị trông trẻ thật đấy_ Smiley trầm trồ
- Thật đúng là không nhìn ra tuổi thật của chị, lúc nãy có hơi thất lễ rồi_ Draken
- Haha, mọi người vẫn thường hay hiểu lầm về tuổi của chị lắm. Mấy đứa đừng lo, chị thích thế mà _ Nara cười vô cùng sảng khoái
- Này ăn thịt nhiều vào, thằng nhóc Seido ở chỗ tụi em có gây họa gì khoongg?_ Nara gắp thịt vào chén cho tụi Draken
- Không nhóc đó được việc lắm_ Inupi
- Vậy à? Vậy mà chị cứ sợ nó sẽ phá tan cửa tiệm của tụi em đó_ Nara làm bộ suy tư
- Chị Nara_ Seido gằn giọng
- Thằng nhóc này hồi xưa hay làm vỡ chén đĩa lắm hô hô_ Nara trêu chọc
- Mỳ của chị có gì đó đặc biệt_ Angry nói
- À hình như hai đứa cũng mở tiệm mỳ đúng không? Chị có nghe Seido kể
- Vâng_ Smiley
- Muốn được ăn thử ghê_ Nara chống cằm
- Lúc nào rảnh chị cứ ghé qua, mỳ của chị cũng rất ngon đấy_ Angry nói rồi tiếp tục ăn
- Cảm ơn em_ Nara cười, mắt đưa về phía Inupi_ Cậu bé, em là Seishu phải không?
- Vâng. Chị biết em sao?_ Inupi ngạc nhiên
- Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy_ Nara nhìn vào đôi mắt vào xanh ngọc
- Chúng ta...từng gặp nhau sao?_ Inupi ngờ cực, trong trí nhớ anh không hề có chút kí ức nào về người trước mặt
- À, bà chị kì lạ này của tôi ấy nhớ tên người khác giỏi lắm, có khi chỉ lướt qua lần thôi nên anh không nhớ cũng phải_ Seido ở một bên húp mỳ giải thích
- Chị là bạn của Akane_ Nara nói
- Bạn của chị em sao?_ Inupi nhất thời đứng hình
- Chị là cái người nướng bánh khét lẹt đó haha_ Nara nói
- Nướng bánh.... A là chị_ Inupi dường như đã nhớ ra_ Em thật sự không nhận ra chị, hồi trước tóc chị rất ngắn_ Inupi nhớ lại, nhưng hình như có điều gì đó không đúng thì phải
- Đúng rồi ha, lúc đó tóc chị ngắn thật_ Nara
- Nếu chị mà không mặc đồng phục nữ em còn tưởng chị là nam đấy_ Inupi
- Thì bả y như đàn ông vậy mà_ Seido bên cạnh tiếp tục không biết điều
- Nhưng bây giờ chị thật sự rất xinh đẹp_ Inupi
- Cảm ơn em, Sei, nhóc mau đi lấy rượu ra đây, chúng ta làm vai ly cho ấm nào_ Nara thẳng chân đạp Seido xuống ghế
- Rồi rồi đi liền đây_ Seido hậm hực
- Như vậy có ổn không?_ Draken
- Không sao đâu, chị đã chuẩn bị phòng ngủ cho mấy đứa rồi, nên cứ tự nhiên đi_ Nara ra dấu OK
- Vậy phải làm phiền chị rồi_ Inupi
- Không sao đâu, cứ tự nhiên đi, chị cũng rất vui khi có khách tới nhà mà_ Nara cười sảng khoái_ Cạn li
- Cạn li
Trong cửa tiệm nhỏ, tiếng cười nói không ngớt cùng với sự ấm cúng đã xua tan cái lạnh đêm Giáng Sinh
- Giáng Sinh an lành.....