Ryuki trực tiếp đến chỗ của Phạm Thiên tham gia huấn luyện, mặc dù bên phía Phạm Thiên không mấy dễ chịu khi cậu xuất hiện đó. Mà cậu cũng chẳng quan tâm mấy, dường như lần gặp mặt đó có tác động rất lớn đến cậu. Cơn giận của Ryuki chưa từng lắng xuống bây giờ lại bị khơi lên. Có thể thấy rất rõ điều đó khi Phạm Thiên-nơi được xem là địa ngục nay lại càng đáng sợ hơn với những bài huấn luyện của Ryuki.
- Tên đó..._ Mochi đừng một bên cũng không khỏi ngạc nhiên
- Anh. Là anh đó, khả năng của anh rất tốt, anh tên gì?_ Ryuki vô cùng ấn tượng với người đàn ông trông có vẻ ốm yếu này
- Tôi tên Guta
Tuy nhiên, cùng với lửa giận, trong lòng của Ryuki cũng đã có sự nghi ngờ, về Zero – người mà Ryuki luôn kính trọng, rốt cuộc thì Zero là ai, còn sống hay đã chết? Mối nghi ngờ ngày càng lớn dần trong cậu.
- Đã lâu không gặp
- Ara, xem ai tới thăm tôi kìa?_ Akiko ngồi trên ghế, mặt đầy hào hứng nhìn người đang đứng ngoài cửa
- Xem ra bà chị đang sống khá tốt_ Ryuki ngồi phịch lên ghế sô pha
- Sao hôm nay lại mò đến chỗ của tôi vậy?_ Akiko
- Lâu ngày tới thăm đồng nghiệp không được hay sao?
- Tôi già rồi không chịu nổi mấy cú sốc đâu. Làm sao cậu biết tôi ở đây?_ Akiko hỏi
- Tôi hỏi Akame đó_ Ryuki lấy chiếc bánh trên bàn ăn
- Akame? Ryuki cậu..._ Akiko hơi bất ngờ khi Ryuki nhắc đến cái tên Akame
- Em gái chị rất là lạnh lùng luôn đó, không giống chị tí nào hết_ Ryuki chưa gì đã mở miệng chê bai
- Vậy sao?_ Akiko tỏa ra sát khí nồng nặc
- Hơ hơ hơ_ Ryuki biết mình chọc phải ổ kiến lửa rồi
- Cậu biết Akame, vậy giờ cậu..._ Akiko nói lấp lửng
- Chị đoán ra mà đúng không? Phạm Thiên và Thiên Xà_ Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng
- Sao lại nói với tôi những việc này?_ Akiko
- Tôi đã gặp tên Zero đó, hắn nói rằng không chỉ có một Zero. Chị có biết điều này không?_ Ryuki hỏi
- Ryuki, tôi đã không còn quan tâm những chuyện này nữa rồi. Cậu cũng đừng nên dính vào mớ rắc rối của thời đại này đi_ Akiko đứng dậy tiến về phía cửa sổ
- Không quan tâm? Chị không muốn biết tên giả mạo kia là ai sao? Với cả việc Zero..._ Ryuki lập tức đứng dậy
- Ryuki, hãy để thời đại của chúng ta chìm xuống đi, việc này không đến lượt chúng ta giải quyết. Zero đã chết, từ ngày đó có vô số những Zero giả mạo xuất hiện, lần này cũng vậy thôi. Chúng ta là rời bỏ thế giới đó rất lâu rồi. Đừng cứ ôm trong mình quá khứ mà sống tiếp, Ryuki_ Akiko nói, sau đó bỏ đi
- Đừng cứ ôm trong mình quá khứ mà sống tiếp, Ryuki_ Đó là câu nói mà Zero đã nói với Ryuki khi cậu bị Zero đánh bại
- Nhưng tôi muốn biết sự thật, Zero-sama_ Trong ánh mắt hiện lên sự quyết tâm. Ryuki đứng dậy rời đi, lúc đi ra cửa đụng phải một cô bé học sinh, quyển tạp chí trên tay của cô bé cũng rơi xuống đất
- A thật xin lỗi_ Ryuki cúi xuống nhắt cuốn tạp chí lên đưa cho cô bé, quyển tạp chí đo đang ở trang ảnh, màu đỏ rực rỡ thu hút sự chú ý của Ryuki. Người phụ nữ mặc kimono đỏ với mặt nạ hồ ly, là người kì lạ cậu đã gặp lần trước. Nụ cười của cô ta vô cùng quen mắt
- Vết sẹo này..._ Ryuki nhìn thấy vết sẹo trên tay phải, một vết sẹo lớn. Nhớ ra rồi! Người từng phục vụ bên cạnh Thủ lĩnh cũng có vệt sẹo như vậy
Ánh đèn vàng ấm áp như đang mời gọi những người giờ này vẫn chưa về nhà đến ngồi lại vậy. Trong quán, thực khách ngồi uống rượu trò chuyện với nhau, bên cạnh là tô mỳ nghi ngút khói.
- Cho tôi một tô nhé
- Anh là Takagi phải không? Lâu lắm rồi anh mới tới đây đấy_ Nara đón chào vị khách
- Ô cô chủ vẫn còn nhớ tên tôi sao? Trí nhớ cô tốt thật đấy_ Người đàn ông ngạc nhiên, rồi lại cười lên
- Tôi chỉ được mỗi việc này thôi_ Nara đáp lại
- Cô thật sự nhớ hết sao? Như vậy có phải hơi quá sức không? Lỡ có những người chi đến một lần thì sao?_ Takagi tò mò
- Về chuyện đó..._ Gương mặt Nara hiện lên ý cười nhàn nhạt. Đó là một câu chuyện đã xảy ra rất lâu rồi...
- Số cậu thích món gì?
- Cậu thích màu gì? Tớ thì thích màu xanh da trời
- Cậu đến đây bao lâu rồi?_ Và mười ngàn câu hỏi đến từ vị trí số , dường như cô gái này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Màng nhĩ của Nara sắp bị cô ấy hỏi tới thủng luôn rồi
- Cậu đừng để ý số , số lúc nào cũng nói nhiều vậy đó_ Số đi một bên ôi số kia ra khỏi Nara
- Không sao_ Đã lâu lắm rồi không có người nào nói chuyện nhiều với Nara như vậy
- Xem ra cậu khá trầm tính, giống với số lắm đấy_ Số nói rồi nhìn sang cái tên ngủ gà ngủ gật kia
- ...._ Nara không trả lời, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ thôi. Nhưng có vẻ mọi chuyện không dễ như vậy
- Này còn nhỏ số kia_ Một đám người xuất hiện chắn ngang người bọn họ
- ....._ Nara không trả lời
- Đừng nghĩ là mày giỏi thì được quyền hống hách ở đây_ Tên đó nói, hắn là tên bị Nara hạ bệ trong một lần đấu tập cá nhân
- Lần đó là anh thua mà_ Nara trả lời_ Anh có vấn đề gì với kết quả sao?
- Đúng, vấn đề là ở mày đó con nhãi. Hôm nay thì tốt rồi, mày còn về chung với cái đội mà tao ghét nữa, hôm nay tao sẽ xử tụi bây luôn cả thể_ Tên đó vừa nói xong, đằng sau liền xuất hiện thêm mấy tên đàn em
- Lũ khốn kiếp lúc nào cũng cản đường tụi tao
- Nè nè đừng cố tưởng mấy người muốn là ăn hiếp người của chúng tôi nha_ Số bước lên_ Với lại là do mấy người cướp vật phẩm của chúng tôi mà
- Mày có biết luật phải nhường người lớn không hả con nhỏ mắt chột_ Tên đó dùng ngón tay ấn ấn lên trán số tỏ vẻ khinh miệt
- Bỏ tay ra, làm gì vậy?_ Số bước đến đẩy tay tên kia ra
- Đây là việc giữa chúng ta, nếu anh bất mãn với kết quả chúng ta có thể đấu lại_ Nara nói, dù sao chuyện của cô không nên để liên lụy đến người khác
- Đấu lại hả? Nực cười, mày chịu quỳ xuống để tao đấm lại thì nghe còn có lý. Mày lấy tư cách gì đói đấu lại với tao_ Tên đó nhổ bãi nước bọt
- Này, đừng có được nước làm tới với cậu ấy nhé_ Số có vẻ bực rồi
- Tao như vậy đó thì sao hả con nhỏ chột mắt. Mày bị chột mắt nên không nhìn rõ người đứng trước mặt mày là ai luôn sao? Hahahahah_ Tên đó cười lên một cách man rợ. Hắn là tên to con nhất và cũng hung dữ nhất ở đây. Vì có lợi thế hơn nên hắn không ngừng đi gây sự rồi thu nhận đàn em. Cho tới một ngày hắn bị số ắ đánh bại trên sàn tập. Đây là nỗi nhục của hắn
- Cậu ấy là bạn của tụi tôi, anh đừng có làm càng nữa_ Số bước đến chắn ngang trước mặt, giơ hai tay bảo vệ
Bốp... Tên đó đấm thẳng vào mặt số khiến cậu chảy máu mũi
- Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?
- Này cậu có sao không vậy?_ Số cùng chạy đến đỡ số
- Mọi người đi chỗ khác đi, không cần ở lại đây đâu_ Nara đưa chiếc khăn tay cho số cầm máu
- Cậu nói gì vậy? Chúng ta là đồng đội mà, chúng tớ phải bảo vệ cậu chứ_ Số
- Cậu đừng nói nhiều số , bấy nhiêu đây không nhằm nhò gì đâu?_ Số
- Sao lại bảo vệ tôi chứ?_ Nara hỏi, bởi vì trước giờ đều là tự mình cô chịu đựng thôi
- Vì chúng ta là bạn mà_ Số cười
- Vì chúng ta là bạn mà Nara_ Akane cười dưới ánh nắng rực rỡ
- Anh với em là bạn mà_ Shinichiro cũng đã từng nói như vậy
- Chúng ta...là bạn sao?
- Đúng vậy, chúng ta là bạn của nhau_ Số
- Này tên chết tiệt kia, mau xin lỗi cậu ấy đi_ Số tức giận
- Xin lỗi, tụi bậy có nghe con nhỏ đó nói gì không?_ Tên đó coi câu nói của số là trò đùa
- Mày có tin tao biến mày thành con mù lòa rồi đá mày về lại mấy khu ổ chuột không?_ Hắn dùng bàn tay gớm ghiếc của mình đè mạnh đầu của số
- Mau thả ra_ Số tức giận
- Dừng lại đi_ Cánh tay của hắn ta bị một lực cực mạnh tác động
- Mày..._ Hắn nghiến răng nhìn Nara
- Thả ra đi, không tao sẽ bóp nát cổ tay mày_ Nara nói
- Số .._ Số nhìn cô hơi bất ngờ
- Hãy xin lỗi bọn họ đi_ Nara nói
- Đừng có nằm mơ_ Hắn nói rồi tung cước vào bụng Nara, nhưng cô đã lách người tránh được
- Hôm nay đây sẽ là mồ chôn chúng mày. TỤI BÂY, LÊN_ Hắn ra lệnh cho đám người phía sau. Cuộc hỗn chiến nổ ra
- Này số cậu có ổn không vậy?_ Nara hỏi
- Vẫn còn sung sức chán_ Số đứng dậy bẻ tay
- Đấm tên đó đi_ Số vui vẻ
- Rồi rồi
Nói rồi hai bên xong vào đánh nhau, xét về khả năng, nhóm của Nara hơn hẳn nhưng chênh lệch lực lượng là rất lớn, bọn họ đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh
- Không ổn, nhanh chuẩn bị rút lui đi_ Nara nói
- Số _ Số nháy mắt
- Rồi rồi có rồi sẵn đây
- Nhưng trước khi đi phải tặng hắn cái gì đó đã_ Nara nhìn quanh, thấy rồi
- NÀY TÊN GIÀ KIA_ Nara hét lên
- Con khốn_ Hắn nghe xong thì máu điên nổi lên, hắn xông tới như con lợn bị cắt tiết
- Nhận lấy_ Nara ném vật gì đó vào mặt hắn
Bùm... Ngay lúc đó, một quả bom khói nổ, cả không gian trở nên mù mịt. Đến khi khỏi tan đi thì
- Đại...Đại ca..._ Tên đàn em lắp bắp. Cả người của tên đại ca bây giờ bốc lên một mùi hôi thối, vừa chua vừa tanh vừa mặn. Cả đám không ai dám tiến lại gần
- Chết tiệt, tao thề tao sẽ giết mày_ Hắn quát lên
Bốn người chạy thục mạng. Dường như một ánh sáng nhỏ nhoi đã được thắp lên trong tâm hồn Nara. Cô đã chọn đi cùng họ, nhưng liệu cô có thể trao đi niềm tin lần nữa hay không? Khi mà ngay cả tình thân cũng sẽ thay đổi?