[Đồng Nhân Văn Vong Tiện] Ma Đạo Tổ Sư

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor & Beta: Mai_kari

Kéo rèm rồi, đừng vào

Kéo rèm rồi, đừng vào

Kéo rèm rồi, đừng vào

Vân Thâm Bất Tri Xứ

Tia nắng ban mai mông lung, mây khói lượn lờ.

Giờ Mão, tiếng chuông đầu tiên vừa vang lên, Lam Vong Cơ liền tỉnh. Người kế bên y chẳng biết từ khi nào đã nằm xích qua một bên, đưa lưng về phía y ngủ tới say sưa, lộ ra phần lưng trắng nõn trơn bóng và phần eo nhỏ, cùng với rãnh xương sống sâu. Nghe được tiếng chuông không ngừng vang bên tai, hắn nói lầm bầm gì đó một chút rồi kéo lấy chăn che kín đầu.

Lam Vong Cơ thấy thế cũng chui đầu vào ổ chăn, mò lấy cái người trần truồng kia, ôm vào trong ngực. Phần ngực kề sát lấy phần lưng trần của Ngụy Vô Tiện, từng chút một hôn lên gáy của hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với hơi thở bình ổn kia khiến ai cũng cảm thấy an lòng.

Đợi tiếng chuông ngừng lại, Lam Vong Cơ mới xốc lên chăn đang che kín đầu của hai người. Ngụy Vô Tiện ở trong ngực y bị đánh thức, giãy giụa muốn xoay người lại, từ từ nhắm hai mắt mò lấy mặt của Lam Vong Cơ, chồm tới hôn lên vài cái, mơ mơ màng màng mà nói: “Lam Trạm sớm nha,” Lam Vong Cơ nhẹ hôn khẽ lên hắn trong lòng mình, ôn nhu nói. “Sớm.”

Ngụy Vô Tiện gối đầu lên khuỷu tay y hỏi: “Ngươi hôm nay khi nào thì về?” Lam Khải Nhân mang theo Lam Dữ Mộ cùng với một nhóm đệ tử cũng cỡ tuổi đi ra ngoài săn đêm, Lam Vong Cơ cũng không cần đi dạy học, nhưng một chút nữa sẽ phải cùng Lam Hi Thần thương nghị chính sự, chẳng biết phải đi bao lâu.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa thắt lưng của hắn nói: “Xử lý nhanh, buổi trưa có thể về, làm sao?”

Ngụy Vô Tiện xoa xoa đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ của mình, trề môi nói: “Thật nhiều ngày rồi chưa ra ngoài, ta muốn xuống Trấn Thải Y chơi một chút.”

Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn dáng dấp mơ mơ màng màng của hắn, khóe miệng hơi giơ lên, câu dẫn ra một nụ cười nhẹ, ôm người trong lòng chặt hơn, “Buổi chiều cùng ngươi đi.”

Ngụy Vô Tiện cười “Ừ” một tiếng, rồi từ từ nhắm hai mắt ngủ tiếp.

Lam Vong Cơ xoay người hắn lại, đem chăn trên người đắp cho hắn cẩn thận, rửa mặt xong, quần áo chỉnh tề thì ra cửa. Một lát sau thì y quay lại Tĩnh Thất mang theo một hộp thức ăn.

Đem điểm tâm đặt lên bàn xong, Lam Vong Cơ từ bình phong cầm lấy một kiện tẩm y, nhẹ nhàng vém rèm.

Kéo chăn trên người Ngụy Vô Tiện ra, phủ thêm tẩm y cho hắn, cột chặc đai lưng. Ngồi trên giường, đem cái người dù có làm gì cũng chẳng chịu tỉnh kia tựa vào người mình, ôm vào trong ngực bách hống thiên nhu vạn khẽ hôn, khó khăn lắm mới kéo được người trên giường ngồi dậy.

Dùng xong điểm tâm, Lam Vong Cơ đi tới chỗ Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện thì quay về giường tiếp tục ấp ổ ngủ, đợi mặt trời lên tới ba sào, thì rốt cục tỉnh táo vui vẻ mà thức dậy. Đã ngủ đủ giấc, mới vừa rồi cái người đầu bù tóc rối bời mắt buồn ngủ mông lung trong nháy mắt liền đầy sức sống. Từ giá sách lấy một ít sách do chính mình viết cùng một ít tư liệu văn tông, huýt sáo mà ngồi xuống chiếu chuyên chú nghiên cứu.

Mấy năm qua, bề ngoài nhìn chẳng ra tuổi, nhưng dáng dấp khí chất biến hóa cũng không nhỏ. Từ khi hắn hòa hợp nhất thể cùng với cơ thể Mạc Huyền Vũ, thân thể dung hợp tốt, thêm nhiều phần duyên cớ, nên dung mạo hiện tại của hắn so với thế gia công tử phong thần năm xưa chẳng hề kém là bao.

Lại cùng Lam Vong Cơ sớm chiều tương thân, hơn suốt năm trời, trong nét mặt cùng giọng nói, cũng có lúc mang vài phần tương tự Lam Vong Cơ.

Tóc dài đã không còn buộc đuôi ngựa cao cao trên đỉnh đầu, mà giờ đây được tùy ý dùng dây buộc tóc cột ngang ở phần gáy, thiếu đi vài phần hoạt bát lão luyện, lại tăng thêm vài phần ôn nhu lười biếng. Hai người họ kết hợp song tu nhiều năm, hơn nữa hắn có luyện cấm thuật vốn có công hiệu trú nhan, Lam Vong Cơ lại có linh lực tu vi cực kỳ cao, nên càng tân nhuận cho hắn phu như bạch ngọc, phát nhược lưu bộc.

Bộ y phục dài màu đen cũng không còn vạt áo lớn rộng như năm xưa, mà hiện tại vô cùng đứng đắn thu hồi cổ áo, chỉ hơi lộ ra một phần xương quai xanh. Hắn chợt trở nên thu liễm như thế, người nhìn qua so với năm xưa càng thêm gợi cảm, chỉ cần giơ tay nhấc chân sóng mắt lưu chuyển liền lộ ra muôn phần phong tình ý vị.

Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng ở trên chiếu, lật xêm một cuốn văn hiến thật dày, tay kia thì không ngừng ở trên cuốn sách của mình mà viết viết vẽ vẽ một chút, cúi đầu nhìn lại, sau đó ngưng thần suy nghĩ.

Thường ngày nếu Lam Vong Cơ không có mặt, thì hắn một mình đợi ở Tĩnh Thất sẽ rất chán, cũng chẳng thể suốt ngày ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà bắt cá đánh chim chọc thỏ được. Tuy rằng bản thân hắn là một người chẳng màng lời qua tiếng lại của người khác, nhưng nếu hắn cứ suốt ngày lỗ mãng rỗi rảnh chọc phá suốt nơi như thế, thì mấy cái lời nói khó nghe này thế nào cũng sẽ rớt xuống đầu của Lam Vong Cơ. Đơn giản cứ ngồi không sẽ hóa ngốc, vì thế hắn không có việc gì nên đành nghiên cứu chế tạo pháp bảo thuật thức, dù sao đi nữa hắn cũng vốn có đam mê với mấy thứ kỳ quái cổ thuật mà.

Vài năm qua, hắn cũng đã chế tạo ra không ít phép khí lợi hại uy lực kinh người, ở mấy lần săn đêm hiểm đại hiển thần uy, có thể khiến cho toàn bộ Lam gia từ trên xuống dưới nhìn hắn bằng cặp mắt khác, vui lòng phục tùng. Một đám tiểu bối còn đem hắn và Lam Vong Cơ xem như thần linh, thậm chí còn nói chỉ cần có hai người, thì Cô Tô Lam thị trong bảng xếp hạng huyền môn thế gia luôn đứng đầu bảng, cho dù là ai cũng không thể lay động.

Xem tư liệu đến tận trưa, suy nghĩ cũng chẳng có đột phá gì, Ngụy Vô Tiện liền gác bút, thuận tay ném qua một bên, xoa xoa mi tâm, đỡ lấy thắt lưng hít một hơi đứng dậy. Hắn vừa xoa xoa cái eo nhỏ phải làm lụng vất vả suốt đêm qua, hiện tại lại ngồi một tư thế chẳng hề thay đổi lâu tới thế, đã đau nhức tới lợi hại. Trong lòng cũng âm thầm la mắng Lam Vong Cơ mấy lần.

Nhưng thật ra nếu suy xét lại cái người cần phải la mắng phải là hắn mới đúng, chẳng biết là ai tối hôm qua hai chân gắt gao vòng quanh hông của người kia chẳng chịu cho người kia đi.

Tự mình châm bình rượu, đẩy ra hai cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tâm thần chợt thả trôi. Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh Thất, vừa đẩy cửa vào thì vừa vặn nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn gió nhẹ phất động mái tóc của hắn, ánh mắt nhu hòa, khóe môi khẽ nhếch, mặt mày mang ngàn phong tình.

Vừa thấy hình ảnh đó, hơi hơi sửng sốt, lông mi Lam Vong Cơ chợt run rẩy, trong con ngươi toát ra ánh sáng nhạt.

Nghe tiếng mở cửa, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, câu dẫn ra khóe môi tươi sáng, nở nụ cười: “Ngươi đã về!”

Lam Vong Cơ “Ừ” một tiếng, khép cửa lại đi vào, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện, cằm khoát lên vai hắn, nói: “Đang suy nghĩ gì?”

Còn có thể suy nghĩ gì?

Ngụy Vô Tiện đem cái mũi cao ở trên trên gương mặt y trạc trạc cọ cọ, cười nói: “Nhớ ngươi a …” Bỗng nhiên hắn nhớ tới. “A đúng rồi, ngươi theo ta.”

Thả bình rượu trong tay xuống, kéo cái tay đang ôm thắt lưng mình tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay đem bản nháp tới trước mặt y, chỉ vào một chỗ nào đó rồi nói. “Ngươi giúp ta xem một chút.”

Lam Vong Cơ đưa tay kéo Ngụy Vô Tiện, ôm lấy hông hắn, một tay cầm lấy bản nháp của hắn, chăm chú nhìn vào mấy cái hình vẽ cùng chữ viết ngoáy đầy trên trang giấy đó.

Buông bản nháp xuống, đưa tay lật mở một quyển tư liệu, một tay kia vẫn thủy chung vững vàng ôm hông của Ngụy Vô Tiện. Lật tới một tờ thì ngừng lại, chỉ vào một hàng chữ viết, cùng Ngụy Vô Tiện thảo luận.

Đầu của hai người xúm lại, thanh âm của Lam Vong Cơ vương bên tai hắn, vừa trầm thấp lại từ tính. Ngụy Vô Tiện vừa nghe tâm thần liền rung động, nhịn không được mà hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay với cái ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương phân minh của y.

Hai người họ thảo luận một lúc, Ngụy Vô Tiện như đã được khai thông, nói. “Đúng vậy nha, sao ta lại không nghĩ tới chứ, Lam Trạm, ngươi thật là lợi hại!”

Hắn cứ mỗi lần khen ngợi y như vậy, đều là ánh mắt sáng quắc, tràn đầy ngưỡng mộ, chân thành tha thiết không gì sánh được. Lam Vong Cơ từ nhỏ đã nghe qua những lời khen ngợi giống vậy qua vô số lần, nhưng mỗi lần Ngụy Vô Tiện khen ngợi y đầy chân thành như thế, thì vẫn mang ra một cảm giác lưu ý khó mà có được. Khó khăn lắm mới kiềm chế được khóe miệng muốn nâng lên, xoa xoa tóc của Ngụy Vô Tiện, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện vùi đầu đem bản nháp của mình chỉnh sửa lại một lần nữa, sau đó đem vài trang giấy đã hoàn thiện đó bỏ vào trong cuốn sách của mình, ném qua một bên.

Hai chân mở ra ngồi lên trên người Lam Vong Cơ, ngồi lên trên đùi y, song chưởng ôm cổ y, hỏi: “Hàm Quang Quân nhật lý vạn ky a, chuyện hôm nay ngươi đều đã xong?” Lam Vong Cơ xoa xoa phần thắt lưng của hắn, nói. “Ừ, giúp xong.”

Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay của Lam Vong Cơ kéo tới một chỗ trên eo mình, nói. “Ngươi giúp ta xoa xoa chỗ này, đúng đúng đúng, chỗ này, nhức chết ta rồi. Chúng ta khi nào thì ra ngoài?” Lam Vong Cơ ở ngay mấy chỗ huyệt vị trên hông eo hắn mà xoa xoa nhấn nhấn, lực đạo vô cùng tốt, không nặng không nhẹ, thoải mái khiến Ngụy Vô Tiện phải rên rỉ, cảm giác đau nhức vừa nãy cũng đã được giảm bớt.

Lam Vong Cơ nói: “Lúc nào cũng được.” Xoa nhẹ một hồi, hỏi hắn. “Chân đau?”

Ngụy Vô Tiện hai tay ở phía sau đầu y chơi đùa với mạt ngạch, nói. “Chân tốt, chủ yếu là do nãy ngồi viết không động đậy gì, khiến thắt lưng đau.”

Lam Vong Cơ nói: “Tư thế ngồi không hợp.”

Ngụy Vô Tiện rối rắm nói: “Ai nha, ngồi nghiêm trang như vậy sẽ còn mệt hơn đó a, hơn nữa chẳng phải vì ngươi hay sao, đêm qua ta đã khóc van ngươi như vậy mà ngươi còn không chịu ngừng, còn thêm hưng phấn, bây giờ còn trách ta tư thế ngồi không hợp, Hàm Quang Quân, ngươi không có lương tâm.”

Lam Vong Cơ nói: “Ừ, tại ta.”

Ngụy Vô Tiện thở dài, bộ dáng nhớ lại năm xưa, nói: “Ngẫm lại lúc A Húc vừa mới ra đời, ngươi rất ôn nhu, nói nhẹ một chút liền nhẹ một chút, kêu ngừng liền ngừng, còn có thể gọi ta theo ý ta, kết quả hiện tại so với trước đây còn hung hơn, Lam Trạm, ngươi hiện thật quá hư.”

Lam Vong Cơ áp đảo hắn nằm lên chiếu, nói. “Ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?”

Ngụy Vô Tiện vuốt mặt y, cười nói. “Ta cũng không có nói gì, tùy ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được.”

“Tiện Tiện.”

Lằng nhằng với y như thế, chẳng phải vì tiếng gọi này sao.

Lam Vong Cơ cúi người tiến đến bên tai hắn, thấp giọng gọi lại một lần. “Tiện Tiện.”

Ngụy Vô Tiện cả người đều tê dại, thấp cười nhẹ vài tiếng, đang muốn mở miệng chọc ghẹo y, thì môi đã bị chặn lại.

Náo loạn một trận, hai người mới xuống núi.

Trên trấn so với thường ngày náo nhiệt hơn, mặt tiền cửa hàng hai bên đường phố đều mở mới, cẩn thận trang trí lại, một ít quầy hàng đều tự mình chuẩn bị thu xếp, còn có một số đoàn hí kịch đang xây dựng sân khấu.

Ngụy Vô Tiện trong miệng ngậm sơn trà, hàm hàm hồ hồ hỏi một lão bà bán mứt bên cạnh. “Bà bà, Thải Y Trấn rực rỡ như vậy bộ có hoạt động gì đặc biệt sao? Ta thấy so với ngày thường thật náo nhiệt a.”

Bà lão nhìn dáng dáng hoạt bát của hắn, hết sức vui vẻ cùng hắn nói chuyện, nói. “Hôm nay là Khất xảo tiết a (Ngày - AL, ngày cầu Chức Nữ phù hộ cho các nữ nhân được khéo tay thêu thùa), bây giờ còn chưa tính là náo nhiệt đâu, đến tối mới là náo nhiệt, còn có bắn pháo hoa đó.”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy nhất thời phấn chấn tinh thần, quay đầu hai mắt sáng rực nhìn Lam Vong Cơ, nói: “Lam Trạm, Lam Trạm, chúng ta đợi tới tối xem pháo hoa xong mới quay về được không?”

Lam Vong Cơ nói: “Quá muộn, có cấm đi lại ban đêm.”

Ngụy Vô Tiện: “Chỉ có một tối không quay về thôi, với lại thúc phụ ngươi hiện tại cũng không có mặt, hơn nữa chúng ta tối nay có về trễ thì mọi người cũng chỉ cho rằng hai chúng ta ra ngoài săn đêm trảm yêu trừ ma trừng ác dương thiện mà.”

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không nói gì. Ngụy Vô Tiện kéo tay áo của y không ngừng lắc lắc: “Hàm Quang Quân, xin ngươi thương xót, hôm nay chúng ta có thể không trở về, ở lại Thải Y Trấn một đêm có được không? Lam Trạm tốt của ta, Nhị ca ca, xin ngươi đó”

Lam Vong Cơ thở dài nói. “Theo ngươi.”

Ngụy Vô Tiện mi phi sắc vũ, cười đến có chút nịnh nọt. “Lam Trạm, ngươi tốt nhất.” Đem miếng sơn trà đã cắn còn phân nửa đưa tới bên miệng y, mỉm cười hỏi. “Ăn không?”

Lam Vong Cơ mở miệng đem miếng sơn trà còn phân nửa kia ngậm vào miệng, nói: “Ừ.”

Tới tối càng thêm náo nhiệt, hai người họ chơi tới vui vẻ, không ngừng cười suốt cả đường đi, sau đó tìm một quán trà u tĩnh lịch sự tao nhã ngồi xuống thưởng thức trà và đánh cờ, đợi tới đèn rực rỡ lại tiếp tục đi ra cũng không trễ.

Ngụy Vô Tiện ở trên bàn cờ hạ xuống một quân đen, nói. “Ai, thật tiếc không có A Húc đi cùng, đứa bé đó suốt ngày đều muốn ra ngoài chơi.”

Lam Vong Cơ ngón tay cầm một quân trắng vững vàng hạ xuống, nói. “Lần sau dẫn nó theo.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ừ, lần sau dẫn nó theo.”

Nhưng mà tới hoàng hôn phủ xuống, hai người mới dần dần cảm thấy được chung quanh có một tia tà khí, liền liếc nhau.

Xem ra tiền thân của quán trà này, hẳn là đã từng bén lấy mạng người, hơn nữa còn là chết oan chết uổng.

Hai người thương lượng chốc lát nữa nên báo cho lão bản quán trà biết một tiếng, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng thấy phía sau Lam Vong Cơ ở cách đó không xa, có một đứa bé tầm tuổi, đang leo lên hàng rào ở lầu trên, hơn nữa hơn phân nửa người đã chồm ra ngoài, hai tay ở giữa không trung đang quơ quơ như muốn bắt lấy cái gì đó.

Chỗ đó chính là lầu hai. Đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu dùng tư thế đó mà té xuống, nhất định đầu sẽ đập thẳng xuống mặt đất. Trong lòng hắn chợt kinh hãi, hoảng hốt gọi. “Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ theo tầm mắt của hắn mà nhìn lại, quay đầu lại vừa lúc thấy đứa nhỏ mất trọng tâm đang từ hàng rào mà lộn đầu xuống. Hai mắt y mở to, lắc đầu lập tức nhảy xuống tầng trệt, ở giữa không trung đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, vững vàng đáp xuống đất.

Ngụy Vô Tiện vọt tới hàng rào lầu hai mà nhìn xuống, thấy hai người không có chuyện gì mới mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lập tức đưa mắt nhìn khắp phòng lương nóc nhà (các thành ngang bắt ngang phần nóc), quả nhiên, phòng lương có một thân ảnh toàn thân thì đen kịt, chỉ riêng cái miệng thì đỏ, đang nhìn theo đứa bé kia, oán niệm sâu đậm vây quanh tai họa đó cũng đang bám theo đứa bé.

Ngụy Vô Tiện ánh mắt lạnh lùng, phi thân nhảy lên phòng lương, một cước đem cái tai họa kia đạp té, xuống thẳng mặt đất lầu một không thể động đậy.

Chính hắn cũng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lam Vong Cơ. Động tĩnh này không hề nhỏ, cho nên khiến mọi người đều quay đầu nhìn, nhưng ngoài trừ hai người họ cùng đứa nhỏ, còn lại chẳng có bất kỳ người trưởng thành này có thể nhìn thấy được tai họa kia, đều cho rằng đứa nhỏ là không cẩn thận nên mới bị té lầu.

Đứa bé kia đang bị kinh hách cực lớn, ôm lấy cổ của Lam Vong Cơ mà khóc lớn, nước mắt nước mũi cọ dính khắp nơi, Ngụy Vô Tiện không nhìn nổi bạch y của Lam Vong Cơ bị dính bất kỳ thứ gì không sạch sẽ, nên mới tiếp nhận đứa bé từ trong tay Lam Vong Cơ, vô cùng thành thạo mà ôm bé ở khuỷa tay vừa vỗ nhẹ sau lưng của đứa bé, vừa ở bên tai đứa bé không ngừng dụ dỗ: “Được rồi được rồi, đừng khóc đừng khóc, không sao không sao.”

Tà túy quỳ rạp trên mặt đất, lặng lẽ động hai cái muốn chạy đi, Lam Vong Cơ hơi nghiêng tay, cho nó một dư quang vô cùng lạnh lẽo, Tị Trần cũng mơ hồ ra khỏi vỏ, tản ra kiếm quang u lam.

Tà túy sợ run cả người, quỳ rạp trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám.

A nương của đứa nhỏ theo tiếng khóc mà tìm tới, biết được hài tử của mình thiếu chút nữa từ trên lầu té xuống, cả kinh một trận lập tức cả người mồ hôi lạnh, quay sang Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện thiên dạ vạn tạ, vô cùng cảm kích.

Ngụy Vô Tiện nói: “Tạ ơn thì không cần, tiểu hài tử rất thích chạy loạn khắp nơi, sau này cố gắng giám sát bé chặt chẽ một chút.”

Đứa bé đã được hắn dỗ dành giờ đã an tĩnh lại, đang khóc thút thít trở lại trong lòng a nương mình, nói. “Cám ơn ca ca.”

Ngụy Vô Tiện cười nhéo nhéo cái mặt tròn của bé, nói. “Ngoan, sau này đừng có bò loạn khắp nơi như vậy nữa, rất nguy hiểm a, nếu không có vị công tử xinh đẹp này cứu ngươi, mạng của ngươi khó mà bảo toàn đó.”

Nói xong cong ngón tay lên nhẹ nhàng khẩy nhẹ lên cái mũi của bé. Tiểu hài tử hai mắt đẫm lệ lưng tròng gật đầu, bộ dáng đã biết sai, nhìn về phía Lam Vong Cơ nói. “Cảm ơn bạch y.” Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ là sờ sờ đầu của bé.

Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ qua một bên, hai người họ ra ngoài chưa từng tức giận tới muốn độ hóa ai, thấy tà túy còn có lòng hại người, thả ra không chỉ mang lại tai họa cho người sống mà có khi còn biến thành oán niệm sâu hơn, sẽ thành mối họa cho hậu thế, thương lượng một chút, Ngụy Vô Tiện quyết định diệt sạch.

Sau đó đi nói chuyện với lão bản, đưa cho lão một vài tấm bùa rồi kêu lão đi tìm người Lam gia để triệt để thanh trừ tà khí.

Ra khỏi quán trà, Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lam Trạm, tiểu bằng hữu còn gọi ngươi là ca ca đó.” Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, Ngụy Vô Tiện lại nói. “Tuổi của ngươi bây giờ, làm gia gia của bé còn được đó, gương mặt này của ngươi quả thật rất dễ gạt người.”

Bên đường đèn đuốc sáng choang, sóng người không ngừng lay động, các quầy hàng ẩm thực, các sân khấu diễn xiếc hí kịch không ngừng lấp đầy con đường vốn dĩ rất rộng.

Ngụy Vô Tiện kéo tay của Lam Vong Cơ, nói: “Lam Trạm, ngươi phải dắt ta đó, nhiều người như vậy sẽ lạc nhau đó.”

Đèn lồng đầy đường, một đường đều là đèn hồng đèn xanh, người đến người đi rất náo nhiệt. Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới Lam Dữ Mộ lúc nhỏ, có một năm hai người họ mang bé đi hội rước đèn, cũng là cảnh tượng ồn ào như thế này. Tuy nói cậu từ nhỏ đã được Lam Vong Cơ dạy dỗ nghiêm khắc, cũng không có chạy loạn nhảy loạn, rất quy củ, nhưng dù sao cũng là tiểu hài tử, thích chơi đùa, nên đi ngang qua các quầy hàng hồng hồng xanh biếc đầy đường, chơi cũng quên trời quên đất.

Hài tử còn nhỏ, cao chưa tới đùi người lớn, bị một đám người qua đường đụng mạnh té ngã xuống đất, khiến đá ven đường cứa rách lòng bàn tay, chảy không ít máu, Ngụy Vô Tiện đau lòng vô cùng.

Tuy nói Lam Dữ Mộ không có khóc, lúc chăm sóc cũng cẩn thận nên không có để lại sẹo, nhưng chuyện này vẫn khiến Ngụy Vô Tiện nhớ không quên.

Hắn lôi kéo Lam Vong Cơ chậm rãi đi, nói. “Lam Trạm, ngươi còn nhớ chúng ta đã từng dẫn A Húc đi hội rước đèn, kết quả nó bị người ta đụng trúng té bị thương không?”

Lam Vong Cơ nói: “Nhớ kỹ.”

Ngụy Vô Tiện nói. “Sau đó ta hỏi nó, trên tay con chảy nhiều máu như vậy, khẳng định là rất đau, thế nhưng sao con lại không khóc? Có biết nó trả lời ta thế nào không? Nó nói, con sợ nếu con khóc cha cũng sẽ khóc, nên con không dám khóc.”

Ngụy Vô Tiện cười yếu ớt, thở dài nói: “Lúc đó nó còn nhỏ như vậy, còn chưa cao bằng Tị Trần, sao mới chớp mắt lại lớn như vậy rồi?”

Ngày chậm rãi trôi qua, bình tĩnh như mặt nước, quang âm dưới mặt nước thì bất động thanh sắc mà chảy. Chỉ có ngẫu nhiên trong một lúc tức thời chợt đổi hướng, Ngụy Vô Tiện hoảng hốt giật mình phát giác quang âm thấm thoát, đứa nhỏ mới khi nào còn ở trong lòng hắn bập bõm tập nói, giờ đã lớn như vậy.

Lam Dữ Mộ hiện tại cùng hắn đứng chung một chỗ, đã cao bằng hắn rồi.

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ là nắm thật chặc tay hắn.

Kỳ thực Ngụy Vô Tiện lúc đó còn hỏi tiếp.

“Sao con lại nghĩ ta sẽ khóc?”

Lam Dữ Mộ nói. “Con thấy.”

Ngụy Vô Tiện sửng sốt nói. “Thấy cái gì?”

Lam Dữ Mộ nói. “Mỗi lần cha sờ vết sẹo trên lưng phụ thân, mắt đều hồng hồng …”

Những lời này, hắn không nói cho Lam Vong Cơ biết.

Thấy bên cạnh có một quầy hàng đang bán mặt nạ, dữ tợn âm trầm vui vẻ, muôn màu muôn vẻ.

Ngụy Vô Tiện cầm lấy một cái mặt nạ quỷ màu trắng sơn đỏ ngay mắt, nói. “Hahaha, cái này được nè, Lam Trạm, ngươi xem, có phải giống cái mặt lúc ta vừa trở lại không?”

Lam Vong Cơ với hắn trước giờ chính là hữu vấn tất đáp, nói.”Giống.”

Ngụy Vô Tiện liền cầm lấy một cái mặt nạ ác quỷ màu xanh sơn vàng. “Ôi chao, ngươi xem cái này.”

Hắn mang mặt nạ lên mặt, hai tay giơ các ngón tay ra làm ra móng thú vật, một bộ dáng hung thần ác sát, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ: “Gào gào!”

Cách một lớp mặt nạ, hắn thấy trên mặt Lam Vong Cơ hiện một nụ cười nhẹ, kiểu nguyệt thanh hủy, thiêu quang ánh tuyết.

Dù cho đã bao nhiêu lần, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác bản thân chỉ vì một nụ cười nhẹ này như bị quang mang đổ xuống cả người, tim đập mạnh, còn không chờ hắn hoàn hồn, hắn liền thấy Lam Vong Cơ tiến lại gần, trước mặt chính là hầu kết trắng như tuyết của người nọ. Lam Vong Cơ cách một lớp mặt nạ, ở ngay ngạch tâm của Ngụy Vô Tiện, rất nhẹ rất nhanh, hôn một cái, tựa như kinh hồng chiếu ảnh.

Ngụy Vô Tiện tháo mặt nạ xuống, ắp úng một chút mà nói: “Ngươi đó, không được trêu ta như vậy.”

Lam Vong Cơ vẫn là một bộ dáng tự nhiên như cũ, tựa như chẳng biết nãy giờ mình làm cái gì.

Ngụy Vô Tiện còn muốn nói chuyện, vừa định mở miệng thì chỉ nghe thấy một tiếng sấm rền xa vời, sau đó chính là một tia sáng phá không mà bay lên. “Phanh” một tiếng ở trong màn đêm mà nổ tung, nước hồ phản chiếu bầu trời đêm trong phút chốt sặc sỡ loá mắt.

Bọn họ vừa nghe tiếng liền quay đầu nhìn, Ngụy Vô Tiện nói. “Gì, pháo hoa trên nước à?” Tách ra khỏi đoàn người, Lam Vong Cơ ôm lấy eo của hắn, bay lên một nóc nhà, ôm người ngồi xuống.

Ngụy Vô Tiện nhìn khói lửa chân trời, gương mặt của hắn không ngừng lóe sáng, vừa sáng vừa tối, Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhìn gò má của hắn, nói. “Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện quay đầu nói: “Ân?”

Lam Vong Cơ tiến tới hôn lên môi của hắn, đem đôi môi mềm mại ngậm lại, nhẹ nhàng duyện hút. Ngụy Vô Tiện cười cười, đáp lại nụ hôn của y.

Sau khi hai đôi môi tách ra, Ngụy Vô Tiện kéo tay của Lam Vong Cơ, đem lòng bàn tay của y mở ra, dưa ngón trỏ ở trên lòng bàn tay dày rộng ấm áp của y mà viết xuống hai chữ. Viết xong liền đem năm ngón tay của mình nhập vào khe hở các ngón của Lam Vong Cơ, mười ngón tương khấu.

Vong Tiện.

Lông mi dài của Lam Vong Cơ run rẩy. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng buông lỏng hai tay giang rộng hai tay ra ôm lấy y, cảm giác được tay đang ôm ở hai bên hông mình yên lặng thu lực, cánh tay ở trên vai hắn cũng siết lại.

Thiên ngôn vạn ngữ bất tận, đều hóa tại đây một cái ôm, cùng với ánh bình minh đang dần tản sáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio