"Nàng không phải bị ngốc rồi chứ?" - Võ Thái hậu cực kỳ chăm chú hỏi.
Uyển Nhi bị nàng ấy dùng hai tay nâng mặt, bốn mắt nhìn nhau, đem tất cả các biến hoá dù là nhỏ nhất trên mặt đều nhìn thấy rõ ràng.
Đây là vẻ mặt gì?
Khoé miệng Uyển Nhi mấp máy một lần, hai lần...
Võ Thái hậu như vầy giống như "Cho dù nàng có thật sự ngây ngốc, ta cũng sẽ nuôi nàng", nghiễm nhiên chính là do đời trước Uyển Nhi thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, không khác nào dáng vẻ của tổng tài bá đạo khi nhìn thấy gương mặt ngây ngốc vô tội vạ của tiểu bạch thỏ.
Nhưng mà chỗ này là chỗ nào chứ!
"Người mới bị ngốc a!" - Uyển Nhi buồn bực nói, nội tâm trở nên buồn bực.
Đời trước, Uyển Nhi thân là học bá, đời này lại là tài nữ, Uyển Nhi ghét nhất người khác nói mình ngốc.
Ngay cả người nàng thương cũng không được!
Mặc dù nội tâm phản bác như thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Uyển Nhi mới ý thức được mình vừa phạm tội kiêng kị ——
Vậy mà nàng dám nói Thiên hậu "Người mới ngốc", đây chẳng phải tội đại bất kính hay sao?
Đẳng cấp xã hội vô cùng tàn nhẫn!
Ngược lại, Uyển Nhi không cảm thấy lời này của mình là đại bất kính, bên trong nàng thực chất là thần hồn của một người hiện đại a.
Nhưng Võ Thái hậu rốt cuộc vẫn là người thuộc thời đại này, nàng ấy lại quen việc vênh váo, hất hàm sai khiến, với phong cách trước nay của Võ Thái hậu, một khi nghe xong lời này, không lạnh mặt cũng sẽ hờn dỗi.
Cảm giác vừa mới trải qua, Uyển Nhi không biết có phải là mộng cảnh hay không, tận đáy lòng giống như thật sự sợ hãi mất đi thứ gì.
"Ta..." - Uyển Nhi muốn mở miệng cứu vãn chút gì đó.
Lúc Võ Thái hậu nghe xong câu "Người mới bị ngốc a" có hơi ngơ ngẩn, sau đó đáy mắt lại lộ ra ý cười.
Đây chính là nụ cười xuất phát từ nội tâm nàng, là một nụ cười cởi mở thật sự.
Uyển Nhi thấy được run lên.
Nàng không rõ Võ Thái hậu đang cười cái gì, lại có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình Võ Thái hậu hiện tại đang rất cao hứng.
Sau khi thoải mái cười vài tiếng, khoé mắt Võ Thái hậu chớp động mang theo vài thứ óng ánh.
Khoé miệng của nàng ấy rõ ràng còn nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Uyển Nhi lại lần nữa ngơ ngẩn: Sao giống như vui đến phát khóc vậy?!
"Quả thực không bị ngốc." - Võ Thái hậu chắc chắn nói.
Hai tay nàng ấy vẫn ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, trong mắt chứa tình cảm đặc biệt, như nước gợn tràn ra tới.
Uyển Nhi nhất thời để ý thấy.
Không khí xung quanh hai người dâng trào bất thường, đem toàn bộ thế giới của người bên ngoài ngăn cách trở lại.
"Quả thực...!quả thực không ngốc...!Vẫn đang sống sờ sờ, thật không thể nào thật hơn..." - Võ Thái hậu lẩm bẩm nói.
Đại não Uyển Nhi vốn choáng váng, lại bị bầu không khí quanh mình vây lấy, càng thấy hết thảy trước mắt, ngoại trừ ẩn tình day dưa trên người mình, mọi thứ còn lại đều hoá thành hư vô, tồn tại không chân thực.
Hô hấp của nàng, không tự chủ trầm xuống, càng lúc càng khẽ, sợ lỡ như thở mạnh một cái sẽ thổi tan mất lương thuần mỹ cảnh này.
Võ Thái hậu không cho phép nàng đợi quá lâu, môi liền rơi xuống, bá đạo chiếm lấy hô hấp của Uyển Nhi.
Chỉ một thoáng, tròng mắt Uyển Nhi đều trợn tròn, rất không rõ ý vị bên trong.
Bị đối xử như thế, cảm giác choáng váng trong đầu càng ngày càng cương liệt...
Dong ——
Không biết đó là thanh âm gì, chợt đánh thức Uyển Nhi.
Cũng may tiếng vang này bất ngờ đánh tới, không phải trì hoãn một hồi, Uyển Nhi liền muốn bất lực kháng cự.
"Thái...!ưm!" - Uyển Nhi muốn nói, Thái hậu đừng vội thân mật, có người ở đây.
Nhưng Võ Thái hậu căn bản bất kể tình huống, hầu như một đời không hôn qua người nào, giống như sợ trong một khắc, Uyển Nhi sẽ từ trong ngực mình biến mất không thấy nữa.
Uyển Nhi đáng thương, dư quang quét mắt thoáng qua, nhìn thấy một góc quan phục.
Là một vị quan viên, bị tình cảnh thân mật Võ Thái hậu hôn mình doạ đến mức quỳ tại chỗ a!
Cái này còn muốn tới đâu nữa!
Tin tức này nổ tung trong đầu Uyển Nhi, nàng liều lĩnh không cần mạng, đẩy ngăn thân thể Võ Thái hậu đang dính chặt trên người mình.
Cuối cùng vẫn vô năng vô lực, đành ra quyết tâm cắn một cái lên bờ môi Võ Thái hậu.
Lần này hữu hiệu nhất.
Võ Thái hậu bất ngờ mất đi phòng bị, rít đau một tiếng, rốt cuộc tạm thời buông tha Uyển Nhi.
Nàng che môi, tức giận trừng mắt nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi thấy được huyết châu hư ảo trên môi nàng, trong lòng vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.
Uyển Nhi chưa từng muốn cắn nàng a!?
Nhưng khuôn mặt người này dày không biên giới, không kiêng dề cái gì, trời sập xuống cũng không sợ, không làm như thế sao nàng ấy có thể đi vào khuôn khổ được?!
Thật xin lỗi...
Uyển Nhi đành dùng ánh mắt áy náy nhìn Võ Thái hậu, ra hiệu nên tranh thủ thời gian xử trí vấn đề nan giải trước mặt.
Võ Thái hậu thở mấy hơi hừ một tiếng, xoay mặt đi, không chịu nhìn Uyển Nhi nữa.
Uyển Nhi vỗ trán: Người này có thể quen một chút được không! Sao lại càng sống càng đi lùi vậy chứ?!
Võ Thái hậu bất mãn bị phá chuyện tốt, thậm chí còn phát cáu thêm.
Võ Thái hậu nàng cái gì cũng không sợ, không có nghĩa là người bên ngoài cũng không sợ.
Tỷ như lúc này đây, Thái y lệnh đang quỳ xa xa đang run run quỳ ở nơi đó, đầu óc xoay chuyển còn dữ dội hơn chong chóng.
Cái này là chuyện gì đây!!!
Vì hết lần này tới lần khác hắn đều phải gặp toàn là chuyện này a!
Trong lòng lão thái y âm thầm kêu khổ.
Hắn chỉ là nghe nói quý nhân đã tỉnh, liền hớn ha hớn hở chạy tới làm một vị đại phu vô tội bắt mạch cho quý nhân a!
"Thái hậu thương cảm...!thương cảm quý nhân.
Y đức...!y đức tựa kim quang...!Thật...!thật đáng ngưỡng mộ, quý nhân bệnh thể chưa lành, thân thể vô lực dùng thuốc, cuối cùng...!Cuối cùng kinh động đến Thái hậu tự mình...!tự mình cái kia...!cái kia thuốc..." - Mấy câu nói gập ghềnh của Thái y lệnh, suýt chút đem mấy chữ "tự mình mớm thuốc" nói ra.
Kiêng kị vì tôn giả, kiêng kị vì tôn giả...
Trong lòng lão thái y mặc niệm vô số lần, cưỡng ép mình đem mấy chữ không được nói ra, nặng nề nuốt trở vào bụng.
Tách! Tách!
Mồ hôi lớn nhỏ trên trán của hắn rơi xuống từng giọt.
Có trời mới biết vì để nghĩ ra một lý do miễn cưỡng có thể ứng phó, nhằm cứu lấy bản thân không tới mức gặp hoạ diệt thân, hắn đã phải phí mất bao nhiêu tâm sức vắt óc suy nghĩ.
Lý do thoái thoác lần này của hắn đủ để cho Võ Thái hậu cùng Uyển Nhi nghe rõ ràng.
Võ Thái hậu không khỏi "A" một tiếng, lông mày chau lại, cảm thấy hứng thú, đánh giá lão thái y này.
Lão thái y cảm giác được ánh mắt dò xét đánh giá của Võ Thái hậu, ba hồn bảy phách sắp bị doạ bay mất một nửa.
Uyển Nhi sau khi nghe xong chỉ muốn ôm trán ——
May mà hắn nhanh trí nghĩ ra một cái lý do!
Thật đúng là...!nhân tài!!!
Võ Thái hậu dò xét thấy đủ, liền hiểu rõ mỉm cười, ngón tay tuỳ ý đặt lên một chỗ trên chăn gấm bên cạnh Uyển Nhi.
"Ngươi suy nghĩ rất chu đáo." - Nàng nhìn Thái y lệnh, nói.
Cổ họng Thái y lệnh bị đè chặt xuống, cuống quít trả lời: "Dạ! Phải! Thần lo sợ bệnh khí trên người quý nhân sẽ truyền qua cho Thái hậu..."
Tròng mắt Võ Thái hậu trừng một cái, rất ghét bỏ lí do thoái thác đem nàng cùng Uyển Nhi đẩy đi xa cách của hắn.
Hoặc là nói lão thái y ranh ma giảo hoạt, Thái y lệnh ở quan trường trong cung lăn lộn nhiều năm cũng không phải tốn công vô ích, nhìn một cái lập tức biết gió đang thổi theo chiều nào, liền sửa lời nói: "...Thần xin bắt mạch cho quý nhân để Thái hậu tiêu sầu!"
Cuối cùng lão thái y kia lại đem lời chuyển về chức trách của mình.
"Vậy thì không nhanh lên một chút!" - Võ Thái hậu cười lạnh nói.
"Rõ!" - Lão thái y lúc này mới thở phào một hơi.
Hắn không dám trì hoãn mảy may, liền quỳ gối hướng về phía trước, xích lại bên cạnh giường, cung kính nói với Uyển Nhi: "Mời quý nhân nhấc cổ tay phải."
"Làm phiền đại nhân." - Uyển Nhi gật đầu cảm tạ.
Thái y lệnh vội vàng đáp "Không dám".
Bây giờ vẫn chưa ngày đông, nội khu biệt viện không thể so sánh với nội khu trong cung thuộc trú xứ của địa long, trên mặt đất vẫn an tĩnh lạnh lẽo.
Thái y lệnh liền quỳ ở đó bắt mạch cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhìn màu tóc hoa râm của hắn, có chút không đành lòng, duỗi cổ tay ra trước, nhân tiện nói: "Mặt đất còn lạnh, đại nhân hãy đứng lên bắt mạch đi!"
Thái y lệnh hơi run, không dám nhìn Uyển Nhi, chỉ dám trộm nhìn qua Võ Thái hậu.
Võ Thái hậu đang ngồi một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm xem Thái y lệnh bắt mạch thế nào, nghe xong liền nhìn qua Uyển Nhi, trong mũi khẽ nói: "Trong cung tự có quy củ của nội cung."
"Thế nhưng nơi này không phải nội cung." - Uyển Nhi tiếp lời.
Câu nói này lập tức đâm tại chỗ yếu, cũng đâm trúng chỗ phải kiêng kị.
Võ Thái hậu bị khơi dậy hồi ức không thoải mái, nhu tình ngập trời nhất thời bị tách ra.
Bỗng nhiên nàng đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, chỉ lưu lại cho Uyển Nhi một cái bóng lưng.
Cảm giác xa cách lạnh băng lập tức chiếm cứ nội tâm Uyển Nhi.
Uyển Nhi cũng cảm thấy không dễ chịu: Thật vất vả giữa hai người các nàng mới có được một chút ôn nhu...
Mặc dù Thái y lệnh không hiểu lắm tình huống giữa hai vị này là thế nào, nhưng xem ra quang cảnh trước mặt không phải dạng tốt đẹp gì.
Hắn không đám tuỳ tiện hành sự, sợ lại chọc giận Võ Thái hậu, vội vàng cười cười nói với Uyển Nhi: "Đa ta quý nhân chiếu cố lão thần! Quả thật xem mạch như vầy là tốt nhất."
Vừa nói, ba ngón tay phải của hắn cũng đặt lên cổ tay Uyển Nhi, biểu thị chiều cao này vừa vặn để bản thân bắt mạch chuẩn xác.
Uyển Nhi thấy thế cũng đành thôi.
Trong phòng nhất thời trở nên hoàn toàn an tĩnh.
Thái y lệnh bắt mạch xong, lòng liền chắc chắn.
Vội vàng thu tay lại, hạ thấp người nói: "Quý nhân có bệnh tới, cũng mau chóng qua khỏi.
Hiện tại đã không còn đáng ngại nữa."
Nói xong, hắn tranh thủ bồi thêm một câu: "Cũng nhờ Thái hậu dùng trăm phương ngàn cách mới giúp cho bệnh tình quý nhân không còn đáng ngại như hôm nay."
Thì ra trước đó nàng bị bệnh sao?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Vừa rồi nàng chỉ mới nói qua vài lời với Võ Thái hậu, đại khái cũng hiểu được sơ bộ: Nàng ăn mì sợ đã nguội lạnh, phát sốt, một mực ngủ mê man không tỉnh mười mấy canh giờ...
Uyển Nhi thật sự không thể tưởng tượng nổi, cỗ thân thể này của nàng lại yếu ớt tới mức độ này a?!
Cảm lạnh phát sốt cũng có thể dạo một vòng Quỷ môn quan sao?!
Cái niên đại này, y học không phát triển, khoa học kỹ thuật chữa bệnh lại là thứ không thể nhắc tới, mê man mười mấy canh giờ chẳng phải không khác nào đi dạo quỷ môn quan sao?
May mà, Võ Thái hậu không hề từ bỏ trị liệu cho nàng...
Thái y lệnh dứt lời, liền vô cùng có mắt nhanh chóng lui ra ngoài.
Cửa phòng cũng bị khép lại từ phía ngoài.
Gian phòng lúc này chỉ còn lại hai người các nàng.
Võ Thái hậu vẫn cố chấp đứng ở trước cửa sổ, tay chắp sau lưng, không chịu trở lại.
Uyển Nhi trùm lấy chăn gấm ngồi trên giường, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi bóng lưng cao gầy của nàng.
Nàng nghĩ người này trong lúc mình bất tỉnh nhân sự, đã không từ bỏ tính mạng của nàng.
Người này nhất định đã một mực trông coi nàng, chờ nàng tỉnh lại, đến mức mệt mỏi vô cùng, ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Nàng nghĩ, trong lúc mình mê man không tỉnh, người này nhất định đã rất sốt ruột, nếu không thì đã không kích động mất hết thần thái khi thấy mình vừa tỉnh lại như thế.
Nàng nghĩ...!
Tất cả những chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ để nàng bỏ qua những thứ tâm tư muốn biện bạch kia, chậm rãi đối đãi lẫn nhau hay sao?
Coi như người này ẩn giấu quá nhiều chuyện khiến mình không thể hiểu được, nhưng cũng sẽ không trở ngại mình chủ động ôm nàng một cái chứ hả?!
Huống hồ, cửa sổ kia chính là nơi mà hôm đó người này hờn dỗi nhảy đi...
Uyển Nhi hồi tưởng lại hình tượng nhảy cửa sổ hôm đó của Võ Thái hậu, trong lòng không nói rõ là buồn cười hay khổ sở —— sao nàng có thể trơ mắt nhìn người này từ bên cạnh mình rời đi cho được?!
Uyển Nhi nhẹ nhàng gạt chăn gấm ra, hai chân trần giẫm lên mặt đất.
Bất chấp xúc cảm lạnh buốt truyền vào lòng bàn chân, bất chấp cảm giác phóng đi đau nhức xuyên khắp các thớ thịt, còn có cảm giác đầu óc choáng váng, Uyển Nhi chạy về phía Võ Thái hậu đang đứng bên cửa sổ.
Hai tròng mắt của nàng từ đầu đến cuối không hề rời khỏi bóng lưng Võ Thái hậu, cứ như vậy ngưng tụ thật lâu.
Cho tới lúc đến gần người đó, trong mũi Uyển Nhi có vị chua chua, không chịu được mở rộng hai cánh tay, từ phía sau vòng qua eo Võ Thái hậu.
- -------------------
Thái y lệnh: "Ta chỉ là người đi đường vô tội...".