Cuộc sống của quan lại đúng thật rất đơn giản.
Ngày nào cũng tảo triều, đi về xử lí công vụ, hết giờ thì về nhà nghỉ ngơi, rảnh rỗi thì đi tạo dựng mấy mối quan hệ.
Hắn cũng vậy.
Hiện tại đang là thời điểm đã được tan làm.
Hắn đang nằm dài ở nhà, gối đầu lên tay, nằm suy nghĩ về cuộc đời và mấy chuyện xung quanh mình gần đây.
Sáng nay trên triều, hắn chứng kiến một trận cãi nhau to đến từ vị trí của con người hắn cho là rất biết giữ bình tĩnh - Đằng Trác Phù.
Vấn đề tranh luận ở đây là về chuyện tăng thuế với các mặt hàng từ biển, đặc biệt là muối.
Đứng phía bên kia, đối đầu với Đằng Trác Phù là Đốc Sát Viện Tả Đốc Ngự Sử - Đoan Mộc Túc Phong và Hàn Lâm Chưởng Viện Học Sĩ - Chúc Ngữ Thanh.
Một mình cân hai, tuy nhiên Đằng Trác Phù không hề chùn bước, vẫn giữ nguyên lập trường từ đầu tới cuối.
Ban đầu chỉ có ba người tranh luận, khúc sau có thêm mấy người khác vào bênh nữa.
Chúc Ngữ Thanh lấy lí do quốc khố tụt dốc không phanh theo lời báo cáo, đề xuất tăng thuế lên để bù vào.
Đằng Trác Phù không đồng ý, bảo rằng Trục Tô vừa có bão đột xuất, nông dân không kịp xoay sở, dẫn đến công sức cào muối mấy tháng thành công cốc, chưa kể Nhạc Dương, Khang Dụ vừa trải qua đợt hạn hán mất mùa, triều đình phải chi ra để cứu trợ.
Bây giờ tăng thuế thì dân đã khổ càng khổ.
Đồng thời, đề xuất thêm việc quan lại góp tiền vào quốc khố, dù ít dù nhiều gì cũng được, miễn là có góp.
Phía Chúc Ngữ Thanh đương nhiên là không chịu.
Thái độ của chúng khiến Mẫn Hi muốn chửi thẳng ngay trên triều.
Bố tổ mấy cái thằng keo như cún.
Đã bảo là bỏ bao nhiêu cũng được mà, giàu cách mấy đi vệ sinh cũng phải rửa mông bằng nước thôi, ém tiền làm con mẹ gì? Hắn thề, hắn mà là Hoàng đế đem chém bỏ mẹ lũ này đi cho rồi, ăn bao nhiêu năm lương, giờ kêu góp chút tiền là mặt này mặt nọ.
Ở Đại Hưng, ngoại trừ mấy tay đua ngựa ra thì vẫn còn một nhóm người có khả năng tổ lái khủng khiếp, đó là mấy ông quan đang đứng trong Hoàng Cực điện lúc sáng.
Các ngài lái cực đỉnh, lái rất hay, lái từ vụ thuế má qua tới tham nhũng, rồi tư thù cá nhân của người này người nọ.
Khiếp!
Ủa mà cực vậy chi? Đằng nào sau đó bệ hạ cũng chốt kèo thi hành cả hai mà?
Biện Chương đế nghe cãi mệt quá, đứng dậy và chốt một câu: Thôi im hết đi! Cứ tăng thuế, nhưng tăng nhẹ thôi.
Vẫn mong chư khanh quyên góp chút sức, tối thiểu Quán.
Trẫm không ép, nhưng mong các khanh tự giác.
Bệ hạ nói không ép kìa, tin đi! Sủi đi, kèo này thơm lắm! Sủi xong còn được khuyến mãi thêm một chuyến du hành đi thăm tổ tiên không khứ hồi nữa, quá đã luôn.
Hơi hỗn nhưng mà bệ hạ đúng kiểu mấy bà vợ được chiều, mồm trẫm bảo không ép buộc nhưng các ái khanh cứ không đóng thử trẫm xem!
Nghĩ đến sắp tới lại phải rút tiền túi vì nước...!à quên, hắn làm gì có tiền!
Vậy nên là...
VŨ CA CA!!!!!!!!!!
Nhắc người có người, Hoàng Ngự Vũ bước từ ngoài cửa đi vào, sau bao nhiêu ngày biến khỏi Trúc An.
Sắc mặt của y hồng hào hơn trước khi đi, cũng bớt u ám hơn.
Y cởi áo khoác ra, ném lên cái bàn gần đó, tiến lại chỗ hắn.
Đang đi được nửa đường rồi thì hắn chủ động bay ra ôm y, dụi dụi vào hõm vai người kia.
- Buông ta ra tí nào!
Hắn vẫn cứ ôm chặt lấy, phồng má: "Không buông!"
- Ngươi lại có chuyện gì nữa đấy?
Y thở dài, mỉm cười xoa đầu hắn.
Không biết hắn lại bày trò gì nữa đây nhỉ.
Mới đi có mấy ngày mà làm như xa nhau vài năm ấy.
Hắn kéo y vào sâu hơn, đè y xuống giường, nằm sấp lên y.
Hai gương mặt đối diện nhau, hắn từ từ hạ thấp xuống, đặt môi mình lên môi y.
Cặp mắt đỏ rực nhắm nghiền lại, tận hưởng giây phút gần gũi này.
Hoàng Ngự Vũ hơi bất ngờ trước hành động của hắn, nhưng rồi cũng thuận theo.
Y ngồi dậy, dùng lực khiến hắn ngồi lên đùi mình.
Một tay đỡ đầu hắn, môi hôn điêu luyện kéo hắn chìm vào đê mê không lối thoát, làm hắn không để ý tới mọi thứ xung quanh nữa, đến mức Nghi Thái bước vào giao sổ sách cũng không biết.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Nghi Thái chỉ thở dài.
Nó giả vờ như không thấy, đặt chồng giấy tờ lên trên bàn rồi nhắm mắt lui ra, tiện tay giúp chủ đóng luôn cửa.
Ở ngoài kia Vạn Phương đang chờ nó, vừa thấy người ra đã lập tức hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
- Không có gì, đi thôi.
Ở bên trong, hắn bị y giữ, hôn cho đã rồi mới nhả ra.
Mẫn Hi ôm chầm lấy nam nhân trước mắt, điệu bộ hờn dỗi: "Đi đâu mà mấy ngày nay không về?"
- Ta có công việc gấp, không phải đã dặn chúng nói với ngươi rồi sao?
Đúng thật hôm trước Nghi Thái có nói về chuyện này.
Nhưng mà y đi không nói rõ là đi đâu thì làm sao hắn biết? Hắn cũng có quyền hỏi mà! Ngộ nhỡ y đi làm chuyện gì đó không đúng đắn với ai khác thì sao?
Tính Mẫn Hi đa nghi với cả chửi dai, thành ra hắn ở trong lòng y trách móc một lúc mới thôi.
Hết trách móc, hắn lại quay sang kể về mấy vấn đề trong thành dạo gần đây.
Từ chuyện mâu thuẫn trên triều của người này người kia cho tới mấy chuyện tầm phào trong xóm, kể tất cả chỉ sau khi y hỏi đã có chuyện gì xảy ra gần đây.
- Vậy thôi à?
Hắn gật đầu.
Mấy nay gần như chỉ có thế thôi, nhìn chung cũng không có chuyện gì quá to tát.
À đâu, ngoại trừ một việc nữa...!
- Đúng rồi, mấy ngày nay trong thành đang có mất cắp liên tục.
Ta đố ngươi, họ mất cái gì?
Hoàng Ngự Vũ vẫn giữ hắn trong tay, đảo mắt, nhún vai đoán bừa: "Tiền bạc?"
Hắn lắc đầu.
- Học sinh mất căn bản?
Hắn lắc đầu.
- Đừng nói là mất sắc?
Hắn lại tiếp tục lắc đầu.
- Chứ mất cái gì?
"Mất trâu, bò, gà, vịt."
Y lại một lần nữa trợn mắt, kèm theo bĩu môi khinh bỉ.
Này cũng đáng để lưu tâm à? Quá bình thường rồi.
Y tưởng phải mất cái gì đó to tát lắm, thí dụ như mất cái sổ đất, sổ nhà, tập ngân phiếu hay quyển doanh thu tháng chứ mất động vật thì nói làm gì?
- Ngươi không thấy lạ sao? Đất Trúc An rộng lớn, người giàu cũng giàu vô kể.
Có chôm thì chôm tiền chứ chôm động vật làm gì?
Chỉ tổ làm người ta cụt hứng là giỏi, hắn nghĩ thầm.
Đại khái sau đó có lời qua tiếng lại, tranh luận về vấn đề này.
Hắn trong lúc nhất thời nóng giận mà bỏ ra ngoài, để lại y một mình trong phòng.
Tại thời điểm đó Hoàng Ngự Vũ nhận ra hắn vẫn còn trẻ con lắm.
Thôi thì y nhịn một chút, một sự nhịn chín sự lành.
Hắn đã đang như vậy rồi mà còn chạy theo thì có mà làm cho mối quan hệ giữa hai người đi vào lòng đất.
Y ngồi xuống, suy nghĩ một chút.
Hai mắt đảo qua đảo lại, tay vuốt vuốt cằm, tựa hồ như sắp làm chuyện gì đó mờ ám.
Bỗng chợt y đứng phắt dậy, cũng bỏ đi mất.
Trên đường đi còn đụng phải Vạn Phương Nghi Thái.
- Nãy thì là chủ nhân, bây giờ là chủ mẫu, nhà này nay sao vậy trời?
- Kệ đi, hai ổng lúc nào chả khó ở..