Đồng Phục Cùng Áo Cưới

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Voicoi08

Hắc Diệu: Tôi đây.

Hắc Diệu: Mấy hôm trước tôi bị rơi mất điện thoại.

Hắc Diệu: Tôi không tức giận.

Cứ nửa tiếng đồng hồ Hắc Diệu lại trả lời một câu, nhưng mà vẫn luôn trong trạng thái chưa đọc.

Không thể nha.

“Không phải cũng bị rơi mất điện thoại chứ?” Thời Diệu cười một tiếng, cậu ném điện thoại lên ghế sofa, quay người vào phòng ngủ ngủ. Sáng thứ hai, lúc cậu thức dậy, cậu xem di động thì phát hiện cả ba tin nhắn cậu gửi cho cô lúc tối qua đều trong trạng thái chưa đọc.

Thời Diệu quay đầu nhìn vali hành lí ở bên cạnh.

“Cậu nhỏ.” Lâm Tiểu Ngộ đeo balo đi từ trên lầu xuống. “Bao giờ thì cậu về?”

“Thứ sáu.” Thời Diệu kéo vali hành lí cùng đi ra ngoài với Lâm Tiểu Ngộ. “Cậu gọi điện cho dì Tôn rồi, buổi chiều dì ấy sẽ đến. Mấy ngày này dì ấy sẽ nấu cơm cho cháu, cháu đừng ăn ở bên ngoài.”

“Cháu biết rồi ạ.” Lâm Tiểu Ngộ gật gật đầu.

Lúc sắp chia tay với Lâm Tiểu Ngộ, Thời Diệu do dự một chút nói: “Thời gian còn sớm, cậu đưa cháu lên lớp.”

“A? Cũng không xa....” Lâm Tiểu Ngộ quay lại nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt mơ màng.

Thời Diệu đưa Lâm Tiểu Ngộ đến cổng trường, nhìn Lâm Tiểu Ngộ vẫy tay chào cậu rồi đi vào trường, Thời Diệu đứng tại chỗ một lát rồi cũng đi vào theo.

“Cậu nhỏ, cậu....” Lâm Tiểu Ngộ kinh ngạc dừng lại.

“Cậu vào phòng học cầm chút đồ.” Thời Diệu bước những bước chân dài, lười biếng đi vào phòng học.

...

Đến cửa phòng lớp ba, ánh mắt Thời Diệu nhẹ nhàng đảo qua, trong mắt chợt lóe lên chút thất vọng. Cậu đứng yên tại chỗ không đi vào trong.

“Cậu nhỏ, không phải cậu muốn vào lấy đồ sao?” Lâm Tiểu Ngộ quay người lại nhìn cậu.

“Đột nhiên cậu lại nhớ ra nó không ở trong phòng học.” Thời Diệu quay người đi xuống lầu dưới.

“Cậu nhỏ hôm nay là lạ...” Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói lầm bầm, cô nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Thời Diệu bước chân xuống lầu, anh thấy bóng dáng của người nào đó đang mặc váy màu bạc hà, lúc này anh mới thả chậm bước chân, chậm rì rì đi xuống lầu.

Du Thanh Quỳ mặc một chiếc váy dài màu bạc hà, lqd, chỉ lộ ra cái mắt cá chân trắng như tuyết. Cô đeo một chiếc balo màu trắng, bên cạnh chiếc balo có cái tai thỏ lông xù đang rủ xuống. Con thỏ nhỏ cũng nhảy lên nhảy lên theo những bước chân đang bước lên cầu thang của cô.

“Chào buổi sáng.” Thời Diệu đứng đối diện với cô.

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn Thời Diệu, gương mặt vốn không có biểu tình gì cũng nhanh chóng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Hình như tâm trạng của cậu rất tốt.”

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cười nói: “Mỗi ngày tôi đều muốn mình thật vui vẻ bắt đầu một ngày mới mà.”

Thời Diệu ‘A’ một tiếng, hình như có lời muốn nói, cậu vẫn đứng ngăn cản trước mặt Du Thanh Quỳ.

“Cậu lại không đi học sao?” Du Thanh Quỳ hồn nhiên không hề phát hiện ra, cô hỏi.

“Tôi xin nghỉ, mấy ngày nữa sẽ không đến.”

“Là thế à.” Du Thanh Quỳ cong cong khóe mắt, cô lại bước thêm một bậc cầu thang.

Thời Diệu suy nghĩ một chút, yên lặng nghiêng người tránh ra. Lúc Du Thanh Quỳ đi qua người cậu, cậu lại gọi cô quay lại.

“Du Thanh Quỳ.”

“A?” Du Thanh Quỳ xoay người lại, nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt nghi ngờ, chờ cậu nói tiếp.

“Mấy ngày tôi không ở đây, kẻ ngốc nghếch về học hành Lâm Tiểu Ngộ kia có gì không hiểu thì cậu giúp nó một chút nhé.”

Du Thanh Quỳ lập tức nhíu mày, phản đối: “Tiểu Ngộ không phải người ngốc nghếch, cậu ấy chỉ là bị thiếu nhiều chương trình học mà thôi.”

“Đâu có gì khác nhau.” Thời Diệu nhìn chằm chằm vào hai hàng lông mày nhỏ đang nhíu chặt lại của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ cắn môi, cô cũng không muốn tranh cãi với Thời Diệu về vấn đề này. Cô không vui vẻ trả lời một câu lấy lệ ‘Tôi sẽ’, sau đó quay người chạy chậm lên lầu.

Thời Diệu tựa lưng vào lan can nhìn theo bóng lưng của Du Thanh Quỳ biến mất ở cửa phòng học, sau đó cậu lấy điện thoại ra mở khung tin nhắn cá nhân, vẫn không có trả lời.

Hắc Diệu: Tiểu mê quỳ?

Thời Diệu đứng tại chỗ chờ năm phút, đột nhiên cậu lại nhớ ra Du Thanh Quỳ đi học không mang theo điện thoại. Cậu cười một tiếng, nhét di động vào túi quần, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Nếu còn không đi thì sẽ không kịp máy bay.

......

Thời Diệu ngồi hơn mười tiếng trên máy bay mới đến nơi, cậu ngủ đến mức đần độn u mê đầu óc. Cậu đến đầu đường, mua một bó hoa tươi rồi mới về nhà cha mẹ.

Chuông cửa vang lên lần thứ nhất vẫn không có ai ra mở cửa.

Thời Diệu có chút bất đắc dĩ cười một cái, cậu dựa người vào tường, yên lặng đứng chờ. Cậu chờ hơn mười phút cửa nhà mới mở ra, kèm theo đó là âm thanh của tiếng giầy cao gót.

Mẹ Thời mở cửa ra rồi lại nhanh chóng quay người vào nhà, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn Thời Diệu một cái.

“Mẹ.” Thời Diệu gọi.

Mẹ Thời cũng không quay đầu lại, một đường đi thẳng đến sofa ngồi xuống, đưa lưng về phía Thời Diệu.

“Quả thực là ngay cả nói một câu cũng thấy lãng phí.” Thời Diệu đi vào phòng khách, cậu đứng sau lưng mẹ Thời, rồi cúi người xuống, hai tay ôm vòng lấy mẹ Thời, đưa bó hoa lên trước mặt mẹ Thời.

Mẹ Thời ‘hừ’ một tiếng rồi quay đầu đi.

Thời Diệu đi vòng đến trước ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh mẹ Thời, tựa đầu vào vai mẹ Thời, cậu chỉ chỉ vào mắt mình nói: “Mẹ nhìn này, con nhớ mẹ đến mức thâm quầng hai mắt luôn.”

Lúc này mẹ Thời mới nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đây là con là ai vậy, thật xấu xí.”

Đây là vẫn mang thù chuyện Thời Diệu chê màu sắc bức tranh bà vẽ quá xấu. Thời Diệu sờ sờ mặt mình: “Con cũng không biết rõ, còn cũng không biết ai sinh con, nhất định là làm xấu mặt mẹ...”

Mẹ Thời đập một cái vào đầu cậu, tức giận nói: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng mua hoa cẩm chướng cho mẹ, mẹ thích hoa hồng.”

“Vâng vâng vâng, lần này con nhớ kĩ rồi.”

Thời Diệu hoàn toàn vì muốn dỗ mẹ Thời vui vẻ.

Nếu cậu không đến thì sợ rằng mẹ cậu muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu. Thời Diệu nằm trong lòng mẹ Thời, nhìn mẹ mình, trong lòng hiện lên một trận thổn thức. Phụ nữ á, coi như là người phụ nữ trên năm mươi tuổi thì khi tức giận cũng khó mà dỗ dành được.

...

Thời Diệu điều chỉnh lại cảm giác lệch múi giờ, lúc tỉnh ngủ lại bật di động.

Tiểu mê quỳ này vẫn không có chút tin tức nào.

Thời Diệu nhìn tin nhắn cuối cùng cô gửi cho cậu...

Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại: đại đại, tôi biết rõ.... Tôi sẽ không làm phiền anh nữa. QAQ

Cô nhóc ngốc nghếch này sẽ không cứ như vậy mà thoát khỏi hội fan chứ....

Thời Diệu cũng không biết là trong lòng đang có mùi vị gì.

Anh quay đầu lại nhìn, nhìn về phía con mèo Ba Tư mẹ cậu nuôi. Con mèo Ba Tư ‘meo meo meo’ vài tiếng, chạy quanh cậu mấy vòng. Thời Diệu suy nghĩ một chút, tiện tay chụp một tấm hình đăng lên weibo.

Trước kia mỗi lần cậu đăng weibo, tiểu mê quỳ kia cũng nhanh chóng xuất hiện.

Weibo nhanh chóng có những lời khen đầu tiên: Con thỏ nhỏ vụng trộm thích Bạc Hà.

Xưng hô thân mật nhưng cũng rất xa lạ, Thời Diệu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với cái tên ngốc nghếch này.

Ba ngày không thể gầy mười cân: Diệu của tôi lại nuôi mèo. Meo meo meo meo meo.

Đậu xanh không mí mắt: Không nghĩ rằng đại đại lại là người như vậy.

Đại thần giả: Lầu trên +1

Chị dâu Diệu tương lai: Diệu Diệu, gần đây anh đi đâu vậy. Anh có nhìn thấy vụ việc ầm ĩ gần đây không, QAQ đau lòng...

Thời Diệu đợi lại đợi mà vẫn không đợi được.

Cậu có chút không kiên nhẫn.

Đột nhiên cậu lại nhận thông báo có tin nhắn riêng.

Thời Diệu lập tức mở ra xem, sau đó cậu thấy cũng không phải tiểu mê quỳ, mà là một tổ chức làm băng dán lúc trước cậu có liên lạc. Xem ra đã làm xong.

Thời Diệu phóng to ảnh chụp tổ chức kia gửi đến, cậu vẫn tương đối hài lòng.

Cậu lại đăng thêm một bài trên weibo, lần này cậu còn @Tiểu mê quỳ. (tag đó ạ)

....

Du Thanh Quỳ tắm rửa sạch sẽ, cô đang sấy tóc. Hắc Diệu đại đại mất tích mấy ngày lại đang đăng weibo, cô có chút vui mừng, lại có chút mất mát. Mặc dù, Du Thanh Quỳ đang sấy tóc nhưng mắt cô không hề rời khỏi chiếc điện thoại di động trên bàn.

Di động đột nhiên lại rung một cái.

Du Thanh Quỳ có chút sững sờ, cô vội vàng tắt máy sấy, cầm điện thoại di động mở weibo lên.

Cô ấn theo dõi đặc biệt với weibo của Hắc Diệu. Phải nói rằng cô cài đặt phần theo dõi đặc biệt với Hắc Diệu cho tài khoản trước kia,lqd, bây giờ đổi sang nick mới cũng vẫn cài đặt như vậy.

Du Thanh Quỳ sững sờ nhìn blog mới đăng của Hắc Diệu, cô không dám nháy mắt nhìn chằm chằm vào bài đăng, cô sững sờ một lúc lâu.

Hắc Diệu: Địa chỉ. @Tiểu mê quỳ.

Phía dưới có ba bức hình kèm theo.

Tấm ảnh đầu tiên là một người bình thường cầm bảy tầng để băng dán, trên mặt cũng dán băng dán chằng chịt. Bởi vì nguyên nhân là có quá nhiều băng dán, không thấy rõ hết tất cả băng dán, chỉ cảm thấy số lượng rất kinh người.

Ảnh chụp thứ hai là một bức ảnh có chụp góc độ để chụp, có thể nhìn thế rõ ràng băng dán trên một tầng nào đó. Hình vẽ trên băng dán...

‘Thiếu nữ Bạc Hà’, ‘Mười vấn đề hỏi’, ‘Thức tỉnh sau giữa trưa’, ‘Nón sợi’, ‘rảnh rỗi’, ‘đấu tranh tươi đẹp’, ‘mũi tên thứ bảy’,....

Tất cả những hình vẽ trên các băng dán này đều do Hắc Diệu vẽ.

Du Thanh Quỳ gần như run run ấn mở tấm hình thứ ba.

Tấm thứ ba không phải ảnh chụp, mà là một bức print screen. print screen là một tập hồ sơ. Trong hồ sơ có những hình ảnh rất nhỏ, nhưng có thể thấy là một ít những tác phẩm hội họa.

Đợi chút...

Cặp hồ sơ này đều là những tác phẩm hội họa của Hắc Diệu.

Đây không phải là đang nói..... Cả mấy tầng băng dán đều là, đều là, đều là...

Du Thanh Quỳ hô lên một tiếng, bỗng chốc đứng bật dậy.

Hắc Diệu đại đại gửi địa chỉ cho cô.

Hắc Diệu đại đại đưa những tác phẩm mà anh vẽ chế tác thành băng dán tặng cô.

Du Thanh Quỳ vui vẻ chạy quanh bàn trà bằng thủy tinh trong phòng khách ba vòng, một lát sau cô mới nhớ đến phải gửi tin nhắn cho Hắc Diệu.

....

Con thỏ nhỏ vụng trộm thích Bạc Hà: Đại đại, tôi yêu anh.

Thời Diệu đang cầm di động chờ tin tức, lúc anh thấy tin nhắn này thì khẽ nhíu mày.

Cái quỷ gì vậy?

Hiện tại anh không có tâm trạng để ý đến mấy người fan mới này, cả đầu anh đều đang nghĩ đến tiểu mê quỳ kia rời khỏi hội fan rồi hay sao?

Thời Diệu phiền chán ném điện thoại ra một bên, tùy tiện nằm xuống nhìn trần nhà trắng như tuyết đến ngẩn người.

Đợi chút...

Thời Diệu nhìn ngọn đèn tứ giác trên nóc nhà, bỗng nhiên cậu nhớ đến hình ảnh con thỏ nhỏ trên balo của Du Thanh Quỳ nhảy nhảy lên, hai cái tai dài rũ xuống.

“Con thỏ nhỏ vụng trộm thích Bạc Hà...”

“Ha ha.” Thời Diệu nở nụ cười, anh cầm điện thoại lên gửi lại tin nhắn cho con thỏ nhỏ này.

....

Bỗng nhiên nhận được tin nhắn riêng, Du Thanh Quỳ sững sờ một chút. Cô nghĩ rằng Hắc Diệu đại đại tức giận không bao giờ để ý đến cô, nhưng cô không yên tâm, lại luôn nhớ đến Hắc Diệu đại đại, vậy nên cô mới lập một nick mới vụng trộm theo dõi anh. Đây là một tài khoản mới, cũng chỉ là một người chú ý Hắc Diệu.

Ai gửi tin nhắn riêng cho cô chứ?

Du Thanh Quỳ mở vào phần tin nhắn riêng, lúc nhìn thấy tên Hắc Diệu thì cô ngây người mất một lúc lâu.

Hắc Diệu: Địa chỉ.

Chẳng lẽ Hắc Diệu không chỉ tặng băng dán cho mình cô mà là tặng cho tất cả các fan? Sự vui vẻ của Du Thanh Quỳ nhanh chóng bị đóng băng, đột nhiên cô lại thấy có chút mất mát.

Ngay sau đó cô lại nhận được hai tin nhắn.

Hắc Diệu: Tiểu mê quỳ ngốc.

[heo][heo][heo]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio