editer: Voicoi08
“Không được đâu ạ. Cái này quá quý, cháu không thể nhận được.” Du Thanh Quỳ vội vàng muốn tháo vòng tay xuống.
Mẹ Thời nhanh chóng giữ chặt tay cô, nói: “Chỉ là quà gặp mặt thôi mà, cũng không đắt mà.”
Du Thanh Quỳ không tiếp xúc nhiều với các loại ngọc bích thế này, nhưng cô nhìn thấy chiếc vòng mà mẹ Thời đưa cô hoàn toàn trong suốt, không hề có lần chút tạp chất nào, nhìn cũng biết là giá trị xa xỉ.
“Dì ơi, chiếc vòng này quá quý giá, cháu không thể nhận được…” Du Thanh Quỳ tiếp tục từ chối.
Thời Diệu cười như không cười, nhíu mày nhìn Du Thanh Quỳ. Đột nhiên cậu làm đổ ly rượu đỏ trong tay, rượu đỏ rơi hết xuống người Du Thanh Quỳ, Lâm Tiểu Ngộ khẽ hô lên một tiếng, Du Thanh Quỳ quay lại nhìn thấy một vết bẩn lớn do rượu loang ra trên áo cô.
“Ngại quá, run tay.”
Du Thanh Quỳ nhìn về phía Thời Diệu, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao đâu.”
Lâm Tiểu Ngộ vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
Mẹ Thời nhìn Thời Diệu một cái, sau đó nói với Lâm Tiểu Ngộ: “Lau cũng không sạch được đâu, cháu đưa Thanh Quỳ đi rửa đi.”
Du Thanh Quỳ mơ mơ màng màng bị Lâm Tiểu Ngộ kéo vào phòng tắm. Cô dùng nước hất lên tay áo, sau đó vén lên.
“Thanh Quỳ, hay tớ lấy quần áo của tớ cho cậu thay nha?” Lâm Tiểu Ngộ hỏi.
“Không cần đâu.” Du Thanh Quỳ lắc lắc đầu. “Chỉ bị ướt ống tay áo mà thôi, vén lên là được rồi.”
Đến khi cô và Lâm Tiểu Ngộ trở về bàn ăn, cô nhìn chiếc vòng trên cổ tay, vừa muốn tiếp tục từ chối, đột nhiên mẹ Thời lại hỏi cô: “Thanh Quỳ, dì nghe Tiểu Ngộ nói cháu biết làm rất nhiều món tráng miệng, xem ra tài nấu nướng của cháu cũng rất tốt đúng không?”
“Không phải đâu ạ, trước kia cháu cảm thấy có chút hứng thú với làm món tráng miệng nên học thôi ạ, còn nấu ăn thì cháu không biết…” Du Thanh Quỳ ngại ngùng giải thích.
“A, không sao mà.” Mẹ thời gặp một miếng cá nấu chua ngọt, “Phụ nữ trong nhà mình cũng không biết nấu ăn.”
Bà cắn một miếng cá chua ngọt, nhíu chặt lông mày, nói: “Ngọt quá.”
Bà lại nếm thêm vài miếng thức ăn, sau đó không hài lòng để đũa xuống, nhíu mày nói: “Khó ăn quá, A Diệu, con nấu cái gì vậy?”
Thời Diệu nhấp một ngụm rượu đỏ không lên tiếng.
Mẹ Thời nhìn về phía Du Thanh Quỳ nói: “Thanh Quỳ, cháu nói thật xem có phải là quá khó ăn đúng không? Cháu ăn những món ăn khó ăn này chưa?”
Du Thanh Quỳ liếm một giọt tương ngọt còn đọng trên khóe môi, nhỏ giọng nói: “Ngon, quá ngon….”
Mẹ Thời nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Du Thanh Quỳ gắp một miếng sườn xào chua ngọt, mở to miệng ăn, nói: “Dì ơi, Thời Diệu nấu ăn rất ngon. Thật đó ạ. Còn ngon hơn bên ngoài bán nữa, ngon hơn gấp trăm lần ấy ạ.”
Mẹ Thời kéo dài giọng: “A….”, sau đó im lặng ăn cơm.
Thời Diệu đặt ly rượu xuống, đẩy đĩa sườn xào chua ngọt về phía Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ nhìn cậu một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống ăn.
Lâm Tiểu Ngộ nhìn bà ngoại, nhìn cậu nhỏ, lại nhìn Du Thanh Quỳ, sao cô cảm thấy có chút kì lạ? Nhưng kì lạ chỗ nào thì cô lại không thể nói lên lời…
Cơm nước xong, Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ đến vườn sau giúp Thời Diệu cho mèo ăn, mới chỉ có hơn mười con mèo hoang tìm được gia đình mới, lqd, nhưng mà những con mèo còn lại cũng không phải là ít.
Du Thanh Quỳ lén nhìn về phía Thời Diệu, cậu ngồi trên chiếc ghế mây, trên đùi còn ôm một con mèo, nhàn nhã phơi nắng.
Đột nhiên Thời Diệu mở mắt ra, cậu nhìn thẳng vào mắt Du Thanh Quỳ, nở nụ cười.
Du Thanh Quỳ vội vàng cúi đầu xuống, không biết vì sao cô cảm thấy mặt cô sắp bốc cháy.
…..
Chiều tối, lúc Du Thanh Quỳ về nhà, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay, có chút do dự trong lòng. Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn lại, nhìn về phía mẹ Thời đến cửa tiễn cô, cô vẫn muốn từ chối lễ ra mắt này.
“Nhận đi, mẹ tôi mua mất mười nguyên trong cửa hàng thôi.” Thời Diệu ôm cánh tay, lười biếng nói.
Nụ cười dịu dàng trên mặt mẹ Thời cứng đờ, bà lườm con trai mình một cái,bỏ lại một câu: “Mẹ con đến mức ấy à.” Sau đó bà giẫm giày cao gót về phòng, sàn nhà bị bà giẫm vang lên tiếng lộc cộc.
Gương mặt mẹ Thời hiện lên sự mất hứng, Du Thanh Quỳ cũng không thể đuổi theo để trả vòng tay cho bà được….
Trên đường về nhà, Du Thanh Quỳ vẫn suy nghĩ về chuyện chiếc vòng tay. Cuối cùng, cô cầm điện thoại giơ về phía cổ tay chụp một tấm hình, sau đó gửi đến nick của ba.
“Ba ơi, hôm nay con đi ăn sinh nhật của một người bạn, người lớn nhà bạn đó đưa lễ ra mắt cho con. Con cảm thấy hình như rất đắt, nhưng con nhìn không ra….”
Một lát sau, ba cũng không nhắn tin lại cho cô mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Ba ơi.”
“Là mẹ của bạn trai sao?”
Du Thanh Quỳ sững sờ một cái, cô do dự rất lâu trong hai đáp án ‘Đúng vậy’ và ‘không phải đâu’, cô không biết phải trả lời như thế nào. Cô nhỏ giọng hỏi: “bạn trai và bạn gái có gì khác nhau sao ạ?” Lê-quý-đôn-diễn-đàn
Ba cô trầm mặc, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Du Thanh Quỳ vội vàng hỏi: “Ba ơi, có phải rất quý không ạ? Con có nên trả lại không? Con muốn trả lại, nhưng hôm nay….. Con cũng không biết vì sao đến cuối cùng lại mơ hồ nhận lấy…”
“Không sao đâu, nhận cứ nhận đi, lần sau con mời bạn trai kia đến gặp ba, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“A?” Du Thanh Quỳ ngơ ngác.
“Ba muốn giúp con đáp lễ.” Du Trạch Ngôn hơi dừng một chút, nói: “Con cất chiếc vòng tay này cẩn thận, đừng làm hỏng.”
“Ba ơi, cuối cùng thì nó đáng giá bao nhiêu tiền vậy ạ….” Du Thanh Quỳ càng thêm tò mò.
Du Trạch Ngôn không trả lời, chỉ nói: “Thanh Quỳ, bảo vệ tốt chính mình.”
“A?” Du Thanh Quỳ lại càng thêm mơ hồ, “Ba, ba đang nói gì vậy?”
Du Thanh Quỳ đi dọc đường về nhà, cô quay đầu nhìn tóc đến vai, nói: “Ba ơi, tóc con dài quá.”
“Được rồi, lần sau ba sẽ cắt tóc cho con.” Du Trạch Ngôn dựa người vào ghế, vì nhớ đến con gái nên gương mặt ông hiện lên nụ cười cưng chiều.
Mấy người cấp dưới ngẩng đầu nhìn lên, thấy dáng vẻ này của ông, quả thực là sợ đến ngây người.
“Vâng.” Du Thanh Quỳ vừa muốn đi vào chỗ rẽ, đột nhiên cô khẽ nhắm mắt. Cô quay đầu thấy có người đứng ở ven đường chụp hình cô.
“Tiểu Quỳ?”
“Ba ơi, lại có người lén chụp hình con.” Du Thanh Quỳ kéo những sợi tóc quăn lên che mặt.
Từ lần trước Du Trạch Ngôn đi họp phụ huynh cho Du Thanh Quỳ, cô cũng hay bị người khác chụp hình hơn. Thật ra trước đây cô cũng thường xuyên bị chụp ảnh. Nhưng mà, những tấm hình kia có đăng lên mạng thì mặt cô cũng được xóa mờ. Thỉnh thoảng cũng có những bức ảnh chụp rõ ràng, nhưng không bao lâu sau sẽ bị xóa, có muốn tìm lại cũng không được.
“Ba biết rồi, để ba xử lí.”
Du Trạch Ngôn nhìn ảnh chụp ba người trên mặt bàn, hỏi: “Tiểu Quỳ, con có muốn ra ánh sáng một cách triệt để không? Thật ra cũng không có gì, có thể sẽ có nhiều ống kính chiếu về phía con hơn một chút, nhưng cũng không ảnh hướng quá lớn đối với cuộc sống của con. Hơn nữa sau này con sẽ có nhiều thời gian chung đụng với ba hơn.”
Du Thanh Quỳ hơi dừng lại, hỏi: “Vậy mẹ thì sao ạ?”
Du Trạch Ngôn nhíu mày.
Những năm này thường xuyên có những tấm hình về Du Thanh Quỳ bị tung lên, thậm chí cả hình Du Thanh Quỳ lúc nhỏ, Du Trạch Ngôn cũng từng đăng lên tấm hình lúc nhỏ của cô, mặc dù có che mặt. Nhưng ảnh chụp về Mễ Doanh Tĩnh thì chưa từng có, thỉnh thoảng có người chụp lén được, cũng không đợi đến khi phát ra đã bị Du Trạch Ngôn ép xuống.
Mễ Doanh Tĩnh không muốn ra ánh sáng.
Trước kia bà không muốn ra ánh sáng, bây giờ họ lại đã li hôn.
Du Trạch Ngôn trầm mặc một lúc, mới nói: “Lần sau ba đến thành phố Nam Thanh rồi nói.”
…..
Thời tiết đang dần chuyển lạnh, lqd, một tháng nữa sẽ đến kì kiểm tra cuối kì, lần kiểm tra cuối kì này quan trọng hơn những lần trước rất nhiều. Bởi vì sẽ chia lớp. Trường Lục Trung dựa vào thành tích lần này để chia lớp, bốn mươi người có số điểm đứng đầu sẽ được vào lớp trọng điểm.
Đây là lần đầu tiên thành phố Nam Thanh thực hiện thi tốt nghiệp trung học bằng cách tổng hợp các lớp, quả thực lần này áp lực của học sinh không nhỏ.
Chủ nhiệm lớp đứng nhìn học sinh chăm chỉ học tập trong lớp, hài lòng gật đầu. Sau lần kiểm tra lần trước, thứ tự của lớp bọn họ lại được nâng lên một bậc nữa. Mặc dù kì sau mọi người sẽ chia lớp , nhưng ngay cả khi ông không dạy bọn họ thì ông cũng mong bọn họ được vào lớp trọng điểm.
Đối với lần chia lớp này, Du Thanh Quỳ không hề bị áp lực. Nhưng gần đây cô cũng bận rất nhiều việc, ngày nào cũng kèm Tiểu Ngộ học thêm. Cô hi vọng Tiểu Ngộ có thể vào lớp trọng điểm, có thể tiếp tục học cùng một lớp với cô.
Tan học, trừ vài bạn ở lại trực nhật,lqd, đa số mọi người đều đã đi về. Du Thanh Quỳ vẫn ở lại giúp Lâm Tiểu Ngộ học thêm. Cô đã chọn giúp cô ấy một ít sách ôn tập, nhưng những quyển sách kia không hoàn toàn thích hợp với Lâm Tiểu Ngộ, sau đó cô lại vắt óc suy nghĩ làm một bộ đề chuyên nhằm vào nhược điểm của cô ấy.
Thời Diệu từ phòng vẽ tranh đi xuống, đứng ở cửa phòng học, cậu gõ gõ lên cánh cửa: “Nếu còn không về thì trường học sẽ khóa cửa đấy.”
Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ cùng nhìn về phía cửa sổ, bây giờ hai người mới phát hiện bên ngoài đã có cả bầu trời sao.
Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn Thời Diệu đang dựa người vào cửa sổ, chợt cô nhớ đến bầu trời sao và đom đóm đêm hôm đó.
….
Ngày cuộc thi cuối kì kết thúc, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ. Bởi vì đã đến thời gian nghỉ đông.
Du Thanh Quỳ cất dọn túi sách, Thời Diệu nhìn cô thu dọn đồ đạc, nói: “Nghỉ đông rồi.”
“Đúng vậy, được nghỉ đông rồi.” Du Thanh Quỳ vừa thu đồ đạc vừa vui vẻ nói. Được nghỉ đông, cô có thể làm được rất nhiều việc.
Thời Diệu lặp lại một lần nữa: “Được nghỉ đông.”
Du Thanh Quỳ quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt không hiểu.
Thời Diệu đột nhiên xông về phía cô: “Nghỉ đông thì không thể gặp nhau mỗi ngày.”
Thời Diệu cách Du Thanh Quỳ gần như vậy, chọp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt ngơ ngác, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Thời Diệu, trong mắt cậu đang hiện lên hình ảnh của cô.
Sau khi ngẩn ngơ, Du Thanh Quỳ dè dặt lui về phía sau, sau lưng dựa vào tường. Cô vừa lùi lại, Thời Diệu cũng tiến lên, khoảng cách giữa hai người họ chỉ đủ để duy trì hô hấp.
Gò má Du Thanh Quỳ vì không khống chế được mà biến thành màu hồng.
Khóe miệng Thời Diệu chậm rãi nâng lên, cậu đứng lên, nói: “Bé 19 đã sửa xong rồi, ngày mai đến nhà tôi lấy đi.”
“Được, cám ơn cậu….” Du Thanh Quỳ vội vàng cúi đầu xuống.
…..
Ngày hôm sau Du Thanh Quỳ đến nhà Thời Diệu lấy bé 19 của cô, cô đứng ngoài cửa phòng vẽ tranh một lúc, sau đó mới gõ cửa.
“Vào đi.” Thời Diệu ngồi cạnh cửa sổ, bé 19 ở bên cạnh cậu.
“Thời Diệu, tôi đến lấy bé 19…” Du Thanh Quỳ liếc mắt nhìn bé búp bê hình mĩ nhân ngư kia…
Thời Diệu gõ đầu bé 19, hỏi: “Du Thanh Quỳ, cậu làm người mẫu cho tôi được không?”
“Người mẫu gì cơ? Cái gì người mẫu?” Du Thanh Quỳ đi vào trong, nghi ngờ hỏi.
“Thiếu nữ bạc hà trong tập tranh.”
Hai mắt Du Thanh Quỳ sáng bừng lên.
Vốn cô cũng thích Hắc Diệu vì thiếu nữ bạc hà, trước kia cô cảm thấy Hắc Diệu trên mạng là một nhân tài, khi gặp Thời Diệu cô cũng không hoàn toàn coi cậu thành Hắc Diệu. Nhưng giây phút này, trước mắt cô không phải Thời Diệu mà là Hắc Diệu.
“Cậu nói gì cơ? Cậu thật sự muốn tiếp tục vẽ thiếu nữ bạc hà sao? Cậu tiếp tục ra tập tranh sao? Lúc nào ra? Thật sao? Đây là thật sao? Đây là sự thật sao?” Du Thanh Quỳ cầm lấy tay Thời Diệu, trợn to hai mắt nhìn cậu, trong mắt là sự vui mừng như điên của em gái Tiểu mê quỳ.
Thời Diệu cúi đầu, nhìn cái tay của cậu mà cô đang nắm. Cậu hơi lật cổ tay, thuận tiện nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự vui vẻ và mong chờ của cô, hỏi: “Vậy cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Du Thanh Quỳ gật đầu không chút do dự.
Nụ cười trên khóe môi Thời Diệu càng sâu thêm, cả người cậu hơi hướng về phía trước, dần dần như đang muốn dựa vào người Du Thanh Quỳ, thấp giọng hỏi: “Vậy nếu là người mẫu khỏa thân thì sao?”