Đồng Phục Cùng Áo Cưới

chương 42-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Voicoi08

Thời Diệu ngồi đối diện Du Thanh Quỳ, ba ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ cúi đầu cắn ống hút uống trà sữa, cô cảm thấy thật xấu hổ. Cô đang rất lo lắng trong lòng, cô chỉ sợ ba lại hỏi Thời Diệu những chuyện linh tinh.

Nhưng mà Du Thanh Quỳ lo lắng chỉ là dư thừa.

Du Trạch Ngôn cũng chỉ thoải mái nói chuyện với Thời Diệu một chút, thỉnh thoảng lại hỏi một chút về chuyện vẽ tranh. Trong lúc đó Thời Diệu cũng nhận một cuộc điện thoại, nhưng cũng chỉ nói mấy câu đã cúp.

“Cháu muốn thi bằng lái máy bay à?” Du Trạch Ngôn hỏi.

“Đúng vậy ạ, cháu có chút hứng thú, qua năm cháu sẽ thi.” Thời Diệu nói.

“Không phải là phải đủ mười tám tuổi mới đủ để thi bằng lái sao?” Cả bữa cơm này Du Thanh Quỳ luôn im lặng, cuối cũng cô cũng nói ra câu đầu tiên.

“Bằng lái của máy bay tư nhân chỉ cần đủ mười bảy tuổi là có thể thi.”

“A. . .” Du Thanh Quỳ gật đầu, “Có phải cậu còn phải đi huấn luyện đúng không?”

“Khoảng chừng tháng ba thì tôi đi, học kì sau đi huấn luyện.”

“Nhưng học kì sau cũng là học kì lớp 11 của cậu mà, cậu không học tập sao? Ảnh hưởng đến việc thi đại học thì làm sao bây giờ?” Du Thanh Quỳ vội vàng hỏi. Cô nghĩ đến điều gì đó lại nhỏ giọng nói: “Tôi quên mất chuyện cậu được cử đi học. . .”

Du Trạch Ngôn quay đầu nhìn con gái.

Cảm nhận được ánh mắt của ba, Du Thanh Quỳ hơi ngạc nhiên một chút, rồi lại chậm rãi cúi đầu, tiếp tục uống trà sữa.

Du Trạch Ngôn nghĩ một chút nói: “Qùy Quỳ, con cũng không cần phải luôn đọc sách. Nếu con muốn đi học cái gì thì có thể đi học cái đó.”

Du Thanh Quỳ cắn bẹt đầu ống hút, buồn bã nói: “Nhưng con muốn cố gắng học tập thật tốt, rồi thi vào một trường đại học tốt.”

Thời Diệu ngồi đối diện Du Thanh Quỳ, trong mắt toàn ý cười, cậu vươn tay đổi cho Du Thanh Quỳ một cái uống hút khác. Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn cậu.

Thời Diệu cười: “Tôi không thích uống cái này, ống hút này còn chưa dùng qua.”

“Cảm ơn. . .” Du Thanh Quỳ tiếp tục cúi đầu uống từng ngụm, từng ngụm trà sữa.

Du Trạch Ngôn nhìn dáng vẻ khó chịu kì quặc của con gái, ông lại đánh giá thần thái trong mắt Thời Diệu khi nhìn Du Thanh Quỳ. Du Trạch Ngôn giật mình, hóa ra vừa mới bắt đầu yêu đương.

“Qùy Quỳ, buổi chiều ba có việc, con và Thời Diệu đi chơi đi.”

Du Thanh Quỳ đưa địa chỉ khách sạn cho Thời Diệu, dặn dò: “Qùy Quỳ không quen thuộc ở đây, buổi tối nhờ cháu đưa con bé về nhà.”

“Vâng, chú yên tâm.” Thời Diệu đồng ý.

Du Trạch Ngôn nhìn con gái bảo bối đi theo Thời Diệu ra ngoài, Du Trạch Ngôn ngồi dựa vào ghế sofa, tinh thần chán nản một hồi lâu. Thật ra lần này ông mời Thời Diệu ăn cơm là vì mẹ Thời Diệu tặng Du Thanh Quỳ một cái vòng tay phỉ thúy giá trị xa xỉ, ông cũng không muốn thất lễ, phải đáp lễ người ta.

Một bữa cơm, Du Trạch Ngôn bống nhiên quyết định thay đổi lễ gặp mặt ông đã chuẩn bị cho Thời Diệu. Ông cầm điện thoại gọi cho thư kí, ông phân phó để thư kí đặt một chiếc máy bay tư nhân.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Du Thanh Quỳ đi theo Thời Diệu ở ven đường, cô đi chậm hơn Thời Diệu hai ba bước.

Thời Diệu thở dài dừng lại, cậu quay người vươn tay nhìn Du Thanh Quỳ.

“Làm gì?” Du Thanh Quỳ dừng lại, cũng không đưa tay cho Thời Diệu.

Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ đang nhíu mày, cậu cười hỏi: “Du Thanh Quỳ, cậu cảm thấy hiện tại chúng ta đang làm sao?” D-Đ-Lê-Quý-Đôn

“Ở đây, đang đi.”

“Rõ ràng đang yêu đương, cũng là cha cậu cho phép yêu đương.” Thời Diệu đi về phía trước một bước, trực tiếp nắm chặt tay Du Thanh Quỳ. Tay Du Thanh Quỳ run lên một cái, cô muốn rút tay về, nhưng Thời Diệu lại nắm chặt, không cho cô né tránh, nắm chặt tay cô đi về phía trước.

Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay Thời Diệu đang nắm tay cô, chính bàn tay này đã vẽ ra rất nhiều bức tranh cô thích. Bây giờ cô lại bị cậu nắm tay, tay cô bị tay cậu bao vây chặt trong lòng bàn tay. Du Thanh Quỳ cảm thấy bàn tay cô có chút nóng lên. Cô hơi chuyển động bàn tay với biên độ nhỏ bé, một chút một chút phản lại bàn tay đang nắm của Thời Diệu.

Thời Diệu nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang cúi đầu, ngay cả hai lỗ tai cũng hồng lên. Cậu chậm rãi tách những ngón tay của cô, để năm ngón tay của cậu xen lẫn với những ngón tay của cô, nắm chặt.

Thời gian lúc nửa buổi chiều nên trong công viên cũng không có nhiều người, Thời Diệu nắm tay Du Thanh Quỳ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài. Thời Diệu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không nói chuyện.

Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn cậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thời Diệu, tôi có thể chơi tay cậu không?”

Thời Diệu ngạc nhiên một chút, có chút ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Du Thanh Quỳ cũng cảm thấy cô hỏi cậu vấn đề này thật là ngốc nghếch, cô bỏ lại một câu “Tôi nói linh tinh thôi.”, Rồi sau đó quay lưng về phía Thời Diệu.

“Đương nhiên có thể chứ, cậu muốn chơi chỗ nào trên người tôi cũng được.” Thời Diệu cười.

Bỗng nhiên Du Thanh Quỳ cảm thấy càng thêm quẫn bách.

Thời Diệu thu hồi lại nụ cười, cậu vỗ lên vai cô, hỏi: “Tay trái hay tay phải?”

Du Thanh Quỳ làm bộ như không nghe thấy, cũng không lên tiếng.

Thời Diệu nghĩ nghĩ một chút, sau đó đưa tay phải cho cô, đặt trên đùi cô.

Du Thanh Quỳ do dự một lúc lâu, sau đó mới giữ chặt tay Thời Diệu, đầu tiên cô đặt tay cô và tay cậu ở một chỗ, tay Thời Diệu to hơn tay cô nhiều, đầu ngón tay sạch sẽ trắng nõn. Sau đó Du Thanh Quỳ mở to bàn tay Thời Diệu ra, cẩn thận nhìn đường vân trong lòng bàn tay cậu, cô lật đi lật lại xem.

“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu bỗng nhiên xít lại gần. “Tôi là ai?”

“Thời Diệu.” Thời Diệu ngơ ngác nhìn cậu.

“Vậy đây là tay ai?” Thời Diệu lại hỏi.

Du Thanh Quỳ có chút ngại ngùng khi bị vạch trần, cô cúi đầu không nói chuyện.

“Nếu Thời Diệu và Hắc Diệu là hai người, cùng theo đuổi cậu, vậy cậu sẽ chọn ở bên ai?” Thời Diệu nhìn chằm chằm vào mắt Du Thanh Quỳ, chờ đáp án của cô.

Du Thanh Quỳ nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng bỗng nhiên đưa tay đẩy Thời Diệu ra một chút, không vui vẻ nói: “Thời Diệu, cậu thật ấu trĩ.”

Thời Diệu “Ha” một tiếng, không ngờ Du Thanh Quỳ cũng có một ngày ngây thơ như vậy.

Du Thanh Quỳ nói: “Tôi muốn xem phim, muốn ăn popcorn, muốn đi dạo bảo tàng, đi khu vui chơi ngồi vòng quay ngựa gỗ, ngồi xe qua núi, còn muốn cả hoa hồng và kem nữa."

Thời Diệu hơi há miệng, có chút kinh ngạc nhìn Du Thanh Quỳ, đây là Du Thanh Quỳ luôn miệng nói ‘Yêu đương sớm là không đúng’ kia sao?

Cậu gõ một cái lên trán Du Thanh Quỳ, cười: “Sao cậu lại biết cái này?”

“Trong phim và trên tiểu thuyết đều viết thế mà, không phải là ngồi trong công viên ngẩn người đâu.”

Thời Diệu bừng tỉnh nhận ra, lại giống như có chút suy nghĩ nói: “Nhưng mà trên phim ảnh và trong tiểu thuyết đều viết khi hẹn hò có thể ôm ấp và hôn môi.”

Cậu ngồi lại gần, làm bộ như muốn hôn Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ đỏ mặt, liên tục ngồi lùi về phía sau, cô nổi lên chút dũng cảm, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng, dù sao thì cũng phải từng bước một. . .”

Bản thân Du Thanh Quỳ cũng không phát hiện ra trong giọng nói của cô có chút phát run.

Thời Diệu dùng trán cậu cụng vào trán Du Thanh Quỳ, cười cười lui lại.

Du Thanh Quỳ chủ động đã hoàn toàn vượt qua tính toán của cậu, Thời Diệu vuốt ve đôi tai biến hồng của cô, đứng lên, nói: “Đi thôi, đi hẹn hò.”

Du Thanh Quỳ đứng lên theo, chủ động nắm tay Thời Diệu.

Cô cho rằng bản thân cô sẽ cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, không nói đến chuyện yêu đương sớm, nhưng mà cô đã gặp Thời Diệu. Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì cũng phải nghiêm túc chăm chỉ yêu đương.

-.-.-.-.-

Buổi chiều, hai người đến khu vui chơi ở gần đó, Du Thanh Quỳ giống như một đứa trẻ, lqd, ngồi trên vòng quay ngựa gỗ chơi cả buổi chiều.

Thời Diệu lười biếng ngồi nghỉ ở ghế dài, nhìn Du Thanh Quỳ cười đến mức giống như một đứa bé. Khu vui chơi ngây thơ đáng ghét vì có gương mặt tươi cười của cô mà trở nên không còn đáng ghét như vậy nữa.

Trời mùa đông thật sự rất nhanh tối, lại là do ba của Du Thanh Quỳ bảo đi chơi, hai người ra khỏi khu vui chơi, Thời Diệu lập tức đưa cô về khách sạn.

Mỗi lần Du Trạch Ngôn đến thăm Du Thanh Quỳ đều đã làm xong công việc từ trước, thậm trí ngay cả di động ông cũng rất ít khi nhìn đến. Ông để Du Thanh Quỳ đi theo Thời Diệu ra ngoài chơi, ông lại về khách sạn ngủ thêm một giấc.

“Ba ơi, con về rồi.”

“Đến đây nào.” Du Trạch Ngôn vẫy vẫy tay với con gái: “Hôm nay đi chơi có vui không con?”

Du Thanh Quỳ gật gật đầu.

Du Thanh Quỳ nhìn gương mặt hồng hào và ánh mắt sáng lấp lánh của con gái, ông biết là mình biết rõ còn cố hỏi. Ông vỗ vỗ tay con gái, nói: “Chỉ cần là người trong lòng con, ba cũng không can thiệp vào chuyện con yêu đương. Nhưng mà chúng ta cần phải nói trước ba điều.”

Du Thanh Quỳ gật đầu, nhỏ giọng, vâng một tiếng.

“Thứ nhất, con phải bảo vệ tốt bản thân. Cái khác cha mặc kệ, ít nhất tuyệt đối không được phép mang thai trong lúc đi học.”

“Ba, ba nói bậy bạ cái gì vậy.” Du Thanh Quỳ đỏ mặt, có chút nóng nảy.

“Thứ hai, từ tháng này, ba sẽ cho con gấp đôi tiền tiêu vặt, số nhiều ra chính là kinh phí cho tình yêu. Bình thường hẹn hò tiêu dùng không liên quan, nhưng là không thể để cậu con trai chi nhiều tiền. Ăn một bữa cơm, xem một bộ phim thì không tính, nhưng những mức tiền khá lớn thì cần phải rõ ràng.”

Du Thanh Quỳ bỗng nhiên nhớ đến bé 19, cô gật đầu nói: “Con biết rồi. ..”

Du Trạch Ngôn chống cằm, nhìn con gái, trầm mặc xuống.

“Vậy còn điều thứ ba thì sao ạ?” Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn ba cô.

Du Trạch Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thứ ba, con phải nhớ kĩ, trên đời này người đàn ông yêu con nhất chính là cha. Tương lai, nếu con bị bắt nạt, chịu khổ sở, con phải đến chỗ ba, ba sẽ làm chủ cho con.”

“Ba ơi. . .”

“Ừ.” Du Trạch Ngôn có chút xót xa, công chúa bé bỏng của ông đã trưởng thành, cũng đã bị thằng nhóc nhà khác dụ chạy. Từ lúc cô sinh ra, ông đã lo lắng đến chuyện này, nhưng mà ngày này vẫn sẽ đến.

Du Thanh Quỳ vươn tay ôm chặt ba, hai mắt đỏ hồng, nói: “Người đàn ông con yêu nhất cũng chính là ba.”

“Ha ha.” Lúc này Du Trạch Ngôn mới lộ ra gương mặt tươi cười, có chút vui mừng vỗ vỗ lưng con gái.

Di động Du Trạch Ngôn bỗng nhiên vang lên, ông nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Tiểu Tĩnh” hai người ngạc nhiên một lúc lâu. Không phải ông đã cùng Mễ Doanh Tĩnh nói ra là trong vòng hai năm không liên hệ không gặp mặt sao? Sao đột nhiên bà lại gọi điện cho ông rồi?

Bà nhớ đến ông rồi sao?

Du Trạch Ngôn vui vẻ nhận điện thoại: “Tiểu…”

Nhưng đối phương đã hét lớn một tiếng: “Du Thanh Quỳ, tên khốn khiếp nhà ông, ông lập tức trả Qùy Quỳ về cho tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio