“Đồng đại ca vừa phái người truyền tin, Dương Liên Đình thừa dịp Bình Nhất Chỉ sơ ý chạy khỏi Hắc Mộc Nhai, đến bây giờ vẫn chưa truy được tung tích.” Đông Phương Bất Bại có chút nghi hoặc, Nhật Nguyệt thần giáo từ trước đến giờ vẫn đem trấn nhỏ dưới Hắc Mộc Nhai trở thành tiền đồn yếu hại mà canh gác nghiêm ngặt, một kẻ không có bản lãnh gì như Dương Liên Đình làm sao có thể một mình chạy khỏi đó chứ.
Đan Vô Ngân lắc đầu, “Chuyện này cứ giao cho Đồng đại ca và Tang tam tỷ đi xử lý đi, việc cấp bách hiện giờ của chúng ta là phải đi Tây hồ giải quyết Nhậm Ngã Hành.”
Cứ coi như Dương Liên Đình có thể nghịch thiên đến mấy cũng bất quá chỉ là một binh tôm tướng tép, vẫn là lực sát thương của Nhậm Ngã Hành lớn hơn nhiều.
“Được rồi, chúng ta đây dùng xong điểm tâm rồi sẽ khởi hành ngay.” Đông Phương Bất Bại cũng không muốn lần nữa làm trái chủ ý của Đan Vô Ngân liền gật đầu đồng ý, cũng không đem Dương Liên Đình phóng tới trong lòng.
Hai người vừa nói vừa xuống lầu định dùng điểm tâm, bỗng dưng…
“Yêu, tiểu mỹ nhân, chưa từng thấy qua nha, mới tới sao! Nào, đến đây cười một cái cho gia xem nào!”
Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại tự động bỏ qua thanh âm chói tai đó. Mỹ nhân gì chứ? Ai thèm quản?
Chủ nhân giọng nói nọ phát hiện mình bị bỏ quên rất là bất mãn, liền sãi bước chắn trước mặt Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân. Gã hung hăng liếc mắt nhìn Đan Vô Ngân một cái rồi làm bộ làm tịch mở quạt lắc lắc hai cái tỏ vẻ phong lưu tiêu sái, chỉ là gã quên mất bây giờ vừa qua tất niên, ngoài trời hình như còn đang đổ tuyết a.
Trên mặt mang dáng cười mà gã tự cho là phong độ đẹp trai, gã đi tới trước mặt Đông Phương Bất Bại, “Mỹ nhân, xin chào, bỉ nhân là công tử của Huyện thái gia nơi này tệ danh Mã Văn Uyên, hôm nay được nhìn thấy mỹ nhân quả thật là vinh hạnh đời này của Văn Uyên, chẳng hay phương danh của mỹ nhân là chi?”
Thấy bộ dạng tên Mã Văn Uyên ấy, Đông Phương Bất Bại đầu tiên là chán ghét, sau đó mới kịp ý thức được “mỹ nhân” trong miệng gã chính là mình.
Mà Đan Vô Ngân đầu tiên bị trừng, sau đó lại bị bỏ lơ ở một bên thì quay đầu lại tỉ mỉ quan sát Đông Phương được gọi là “mỹ nhân”
Ngày hôm nay Đông Phương Bất bại mặc một kiện áo lụa mỏng màu thiên thanh, tất nhiên vẫn là nữ trang. Đông Phương nguyên bản là loại hình nam nhân thanh tú nhưng tuyệt đối không hề nữ khí, y là cao thủ võ lâm tự nhiên đi đứng dáng điệu có thêm vài phần khí chất tiên phong đạo cốt, thế nhưng từ sau khi luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》, trên người y từ trong ra ngoài lại tản mát một loại nữ tính mị hoặc. Bởi vậy, kết hợp hai loại khí chất cùng với khuôn mặt xinh đẹp, Đông Phương Bất Bại nghiễm nhiên có phong cách của một mỹ nhân cao ngạo hào sảng.
Đông Phương Bất Bại từ khi sinh ra đến giờ vẫn là lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn, lại còn bị đùa giỡn trước mặt Đan Vô Ngân khiến y vô cùng quẫn bách. Nhất thời xoắn xuýt khiến y vừa thẹn vừa giận không chỗ phát tiết, nhìn thấy cái kẻ còn đang ngả ngớn nhìn mình kia nhất thời tâm tư chợt động, chỉ thấy đầu ngón tay y chớp lóe một cái một cây ngân châm không biết từ đâu xuất hiện, cổ tay khẽ lắc hướng đến bên huyệt thái dương của gã xui xẻo Mã Văn Uyên kia.
“Đông Phương.” Đan Vô Ngân kịp thời bắt được tbàn tay Đông Phương Bất Bại, “Ngươi vốn chính là một mỹ nhân, không cần xấu hổ.” Đáy mắt Đan Vô Ngân không giấu được tiếu ý.
“Tử Khiêm, ngươi…” Lời này từ trong miệng Mã Văn Uyên nói ra khiến Đông Phương Bất Bại tức giận, từ trong miệng Đan Vô Ngân nói ra lại khiến y vừa thẹn vừa mừng, nhất thời lỗ tai y đều đã đỏ ửng.
“Vị huynh đệ này, đa tạ ngươi tán thưởng mỹ mạo của nương ta, thế nhưng khuê danh của nương ta thì ngươi có lẽ cũng không nên hỏi đâu.” Nhậm Doanh Doanh từ trên lầu đi xuống mau mồm giải vây cho mọi người. Nàng trộm nhìn Đan Vô Ngân, thấy hắn vẫn là một bộ ôn văn nhĩ nhã lại còn đang ngọt ngào liếc mắt với Đông Phương thúc thúc, dường như kẻ vừa rồi ở trên lầu đằng đằng sát khí chỉ là do chính nàng tưởng tượng ra. Bất chợt nàng khẽ rùng mình, một kẻ như thế có thể sẽ thật sự có cách không cần dùng võ công mà vẫn vô thanh vô thức lấy mạng của người khác.
Gã đăng đồ tử kia tựa hồ cũng có vài phần giữ đạo đức nghề nghiệp, vừa nghe mỹ nhân là hoa đã có chủ, tuy rằng trong mắt gã thì tên may mắn kia chẳng khác gì bãi phân trâu, thế nhưng gã vẫn cố giữ phong độ gật đầu, “Như vậy, vị nhân huynh này xin hỏi tôn tính đại danh nha?” Mã Văn Uyên giả vờ như vừa nhìn thấy ở đây còn có người khác, nho nhã lễ độ chào hỏi Đan Vô Ngân.
Đan Vô Ngân cười thầm một tiếng, người này vẫn là có chút ý tứ. Ôm quyền chắp tay, “Tại hạ Đan Vô Ngân, đây là nội tử, họ cũ Đông Phương”.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe Đan Vô Ngân trước mặt nhiều người như vậy nói mình là vợ hắn, cũng không kịp nổi giân với tên Mã Văn Uyên ngu ngốc kia liền ngượng ngùng cúi đầu, đương nhiên còn cái gì là âm thầm nhất chỉ thiền, thập chỉ công đều là không nhìn thấy nha.
Mã văn uyên vừa nghe liền vui vẻ, “Đông phương? Tên này êm tai! Đan huynh đệ, ta xem ra hai chúng ta cũng hợp ý, nào đến đây, chúng ta tới uống hai chung, rượu ủ lâu năm của nhà khách điếm này cũng rất nổi danh nha!” Đắc, thoáng cái mà đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Đan Vô Ngân ngay từ đầu nghe nói tên Mã Văn Uyên này là nhi tử của Huyện thái gia thì trong lòng đã có tính toán, sau lại thấy gã này cũng coi như là người hào sảng liền rất có hảo cảm, vui vẻ đồng ý.
Trên bàn rượu là nơi dễ dàng nhất để bồi dưỡng tình cảm, hơn nữa Đan Vô Ngân lại có tâm dẫn dắt, rất nhanh tên xui xẻo Mã Văn Uyên đã đào tim móc phổi ra để nói chuyện với Đan Vô Ngân.
“Mã huynh, tiểu đệ mấy ngày gần đây cùng nội tử về quê, cho nên đối với chuyện giang hồ bỏ qua nhiều lắm, Mã huynh tin tức linh thông, không biết có cái tin tức gì hay nói ra nhắm rượu?” Đan Vô Ngân hữu ý vô ý tương đem trọng tâm câu chuyện dẫn đến giang hồ sự.
“Ợ!” Mã Văn Uyên ợ rượu vỗ vỗ vai Đan Vô Ngân, “Đan huynh đệ, chuyện này ngươi hỏi ta là đúng người rồi, sợ rằng cả cái huyện này không ai biết rõ được hơn ta đâu! Ha ha ha ha!”
Nhìn bộ dạng Mã Văn Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo, Đan Vô Ngân mỉm cười, “Nga? Nguyện nghe kỳ tường.”
Mã Văn Uyên dương dương đắc ý bỏ vào miệng mấy hạt đậu phộng, “Nhắc tới trên giang hồ mấy ngày nay việc nổi danh nhất chỉ sợ sẽ là chuyện Lưu Chính Phong phái Hành Sơn muốn rửa tay gác kiếm.”
Lưu Chính Phong? Đan Vô Ngân trong lòng khẽ động.
“Mã huynh, theo tiểu đệ biết Lưu Chính Phong bất chỉ là một trưởng lão của phái Hành Sơn, tuy nói có chút danh khí nhưng cũng không tính là đại nhân vật gì, chậu vàng rửa tay mà thôi có cái gì có thể nghị luận?” Chẳng lẽ là cùng Khúc hữu sứ có quan hệ? Đan Vô Ngân thầm nghĩ.
Vừa nghe Đan Vô Ngân nghi ngờ tin tức của bản thân, Mã Văn Uyên thấy không hài lòng liền vỗ bàn, “Đan huynh đệ, lời này của ngươi ta thật không thích nghe. Lời Mã Văn Uyên ta nói chưa bào giờ sai sót! Rõ ràng là chính ngươi cô lậu quả văn!”
Thấy Mã Văn Uyên bộ dạng kích động Đan Vô Ngân liền nhanh chóng lộ ra biểu tình chăm chú lắng nghe, Mã Văn Uyên thấy thế mới hài lòng ngồi xuống.
“Không sai, bản thân Lưu Chính Phong thì thật không nổi danh lắm, thế nhưng hắn và Khúc Dương của Nhật Nguyệt thần giáo cùng một chỗ thì có thể ra đại danh.” Mã Văn Uyên lại tiếp tục ỡm ờ phân nữa.
“Ra cái gì danh?” Đan Vô Ngân rất nể tình nói tiếp.
“Có người nói Lưu Chính Phong và Khúc Dương là tâm đầu ý hợp, có người còn nói hai người họ có thể hợp tấu một khúc có tên là cái gì 《 tiếu ngạo giang hồ 》, có người nói Lưu Chính Phong và Khúc Dương…” Mã văn uyên giả vờ thần bí nhìn bốn phía một chút, “Có đoạn tụ chi phích!”
Đông Phương Bất Bại cả người chấn động, ngân châm lại lần nữa xuất hiện.
“Đông Phương, ngươi mệt mỏi sao?” Đan Vô Ngân lại ngăn trở y, đối với y lắc đầu.
Đông Phương Bất Bại đối với việc Đan Vô Ngân coi trọng một người xa lạ mới quen như vậy rất là bất mãn. Bàn tay dưới bàn đặt ở eo của Đan Vô Ngân hung hăn “xoa” mạnh một cái.
Đan Vô Ngân “bị” âu yêm chỉ có thể hít một hơi lãnh khí cười khổ, Đông Phương hạ thủ cũng quá độc ác mà.
Mã Văn Uyên vẫn chưa hoàn toàn say gục, nghe thanh âm của Đan Vô Ngân thì mơ mơ màng màng hỏi, “Đan huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”
“Nga, không có gì, Mã huynh ngươi nói tiếp, ta nghe đây.” Đan Vô Ngân nhanh chóng ứng phó hắn.
Mã Văn Uyên lắc lắc đầu, “Nói tiếp? Nói cái gì? Nga, ta mới vừa nói đến chỗ nào?” Đầu óc của Mã Văn Uyên gần như đã hoàn toàn bị rượu làm u mê mất.
“Nói tới quan hệ của Lưu Chính Phong và Khúc Dương rất tốt.” Đan Vô Ngân rất sáng suốt né qua chuyện “Đoạn tụ chi phích” không nói đến.
“Nga, được rồi, ngươi nói một người là trưởng lão chính phái, một người là tà giáo sứ giả, hai người bọn họ đo đến cuối cùng thì có chuyện gì tốt! Cũng không biết là Lưu Chính Phong bị Khúc Dương xúi giục, hay là Khúc Dương theo Lưu Chính Phong bỏ tà theo chính đâu.” Mã Văn Uyên đầu óc xoay vòng uống thêm một hớp rượu, rốt cục lừng lẫy hi sinh, đập đầu vào bàn mà lảm nhảm.
Đan Vô Ngân lôi kéo Đông Phương Bất Bại vì nghe Mã Văn Uyên nói năng lỗ mãng mà đang âm ĩ tức giận về tới phòng riêng.
“Tử Khiêm, làm sao vậy?” Đông Phương Bất Bại thấy sắc mặt Đan Vô Ngân không thích hợp lắm thì bắt đầu lo lắng, cũng đã quên luôn chuyện cùng hắn tính sổ.
“Ta nghĩ lúc Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.” Đan Vô Ngân ôm Đông Phương Bất Bại nói.
Đông Phương Bất Bại có chút không giải thích được, “Ngươi quan tâm Lưu Chính Phong làm gì? Cho dù hắn thật sự là bạn tốt của Khúc trưởng lão, cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta.” Đông Phương Bất Bại đối với việc hành trình tuần trăng của mình có thể bị thay đổi cực kỳ bất mãn, ngay cả chuyện của Khúc Dương y cũng không muốn can thiệp.
“Đông Phương!” Đan Vô Ngân đối với tính trẻ con thỉnh thoảng xuất hiện cảu Đông Phương Bất Bại rất bất đắc dĩ.
“Được rồi được rồi, quản, quản, quản, được chưa!” Đông Phương Bất Bại vừa nghe được giọng nói cưng chìu của Đan Vô Ngân lập tức giơ hai tay đầu hàng.
Đan Vô Ngân hài lòng thu hồi bộ dạng dùng trăm lần trăm linh của bản thân, ngồi vào bàn bên cạnh viết gì đó. Viết xong hắn đến bên cửa sổ huýt sáo gọi một con bồ câu, buộc thư vào chân nó rồi thả đi.
“Chúng ta còn đi Tây hồ không?” Đông Phương Bất Bại chờ Đan Vô Ngân làm xong tất cả mới hỏi.
“Đi, nhất định phải đi!” Đan Vô Ngân vẫn như cũ rất kiên định.
” Vậy Lưu Chính Phong…” Đông Phương Bất Bại rất là phiền muộn, cảm giác hành trình trăng mật của mình đều dâng hiến cho giáo vụ rồi, ô a, lúc trước tại sao muốn tranh cái vị trí giáo chủ này chứ, để Nhậm Ngã Hành làm là tốt rồi!
“Việc này ta giao cho Đồng đại ca, nếu lúc chúng ta đến đó còn có thời gian thì ghé qua giúp vui, nếu tới không kịp thì coi như không có vậy.” Đan Vô Ngân rất rõ ràng Đông Phương Bất Bại lòng dạ hẹp hòi, nên lựa lời trấn an y.
“Vậy là tốt rồi.” Đông Phương Bất Bại hài lòng gật đầu.
“Ai, được rồi, Đông Phương, ngươi có chỗ nào muốn đi chơi sao?” Đan Vô Ngân chợt nhớ tới kỳ nghỉ trăng mật sớm đã bắt đầu thế nhưng còn không hỏi Đông Phương muốn đi đâu.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu ngồi vào trong lòng Đan Vô Ngân, “Không biết, ta cũng chưa từng đi nơi nào cả.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại giải thích.
“Khi còn bé được Đồng đại ca đưa vào trong giáo ta một lòng muốn luyện võ công thật tốt, sau đó thật ra có đến các nơi làm công sự, thế nhưng cũng không có đi thời gian du ngoạn nơi nào.” Đông Phương Bất Bại thành thành thật thật nói.
Đan Vô Ngân mặc dù biết Đông Phương Bất Bại trước giờ trải qua không mấy tốt đẹp, thế nhưng thật không y lại cô độc như thế, hắn đau lòng hôn nhẹ lên trán Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, chúng ta đi Tây hồ vừa vặn có thể ở vùng xung quanh Tô Hàn dạo chơi một chút, người ta đều nói trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàn, Tô Hàn mỹ cảnh còn có Tô Châu lâm viên đều là địa phương đáng giá ghé qua.”
“Được.” Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.
“Rời khỏi Tô Hàn, chúng ta còn có thể đến Thiên Sơn, điTây Vực, nơi đó có phong tình dị quốc cùng vùng Trung Nguyên vô cùng khác biệt.” Đan Vô Ngân đem toàn bộ Trung Hoa mỹ cảnh mình biết nói liên tục, vì Đông Phương Bất Bại miêu tả ra tương lai tốt đẹp sau này.
“Được.” Đông Phương Bất Bại chỉ là lẳng lặng nằm ở trong lòng Đan Vô Ngân lên tiếng trả lời.
Thế giới này, rất yên tĩnh, rất đẹp.
============================
Đăng đồ tử: kẻ háo sắc. Đây là một nhân vật có thật cùng thời với đại thi hào Khuất Nguyên và học trò của ông là Tống Ngọc- một trong tứ đại mỹ nam TQ. Đăng Đồ Tử ghen tỵ với Tống Ngọc nên cáo trạng với Sở Vương Tống Ngọc là kẻ háo sắc, sau lại bởi Tống Ngọc lý luận mà Sở Vương kết luận Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, từ đó đăng đồ tử trở thành một danh xưng chỉ những kẻ háo sắc, không đứng đắn, sau lại dùng để chỉ những tên ác bá thích trêu chọc gái nhà lành.
Có thể xem thềm về sự tích Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc ở đây
nội tử: người phía trong –> vợ, từ cổ nay ít dùng.
mẫu tính: họ mẹ. Phụ nữ TQ cổ xuất giá sẽ theo họ chồng, ví dụ họ gốc là Ngô, họ chồng là Trần sẽ được gọi là Trần phu nhân hoặc Trần Ngô thị. Tác giả dùng từ “mẫu tính” là họ mẹ, nhưng mình thấy để lại dễ gây hiểu lầm nên sửa thành “họ cũ”.
nhất chỉ thiền, thập chỉ công: theo mình nghĩ là mỹ nhân đang thẹn quá hóa giận nhéo eo anh Đan Vô Ngân ấy mà.