Dương Liên Đình nghênh ngang đi đến viện tử của Đan Vô Ngân, lại bị Phân Phân ngăn lại.
Dương Liên Đình luôn rất tự cao, nên không ngờ rằng ngay cả một tiểu nha hoàn cũng dám cản đường mình, tự nhiên là nổi trận lôi đình, cũng không để ý tới cái gì thân phận, cái gì phong độ, liền cùng tiểu nha đầu Phân Phân ầm ĩ.
Thấy Đan Vô Ngân đi ra, Dương Liên Đình mới nhớ mục đích mình tới đây.
Gã cũng không quản Phân Phân đang nổi giận, lập tức đeo lên một bộ sắc mặt đắc ý nói với Đan Vô Ngân: “Họ Đan kia, ngươi đắc ý thật quá sớm rồi? Giáo chủ cất nhắc ngươi là nhìn ở phân lượng phụ thân đã chết của ngươi, ngươi đừng tưởng rằng chính mình rất tài giỏi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đem vị trí tổng quản cướp về!” Sau đó vẻ mặt cao ngạo giống như đang nói, cầu ta đi, cầu ta đi, cầu ta ta để lại cho ngươi một con đường sống.
Đan Vô Ngân trời sanh tính tình tu dưỡng rất tốt, chỉ mỉm cười nghe Dương Liên Đình nói nhảm, rồi trưng ra bộ mặt áy náy nói: “Thật ngại ngùng, vị huynh đệ này, xin hỏi cao danh quý tánh?”
Biểu tình dương dương đắc ý của Dương Liên Đình trong nháy mắt đọng lại, có chuyện gì buồn bực hơn so với chính mình đem một người coi như tử địch, thật vất vả mới thắng một ván rồi đến trước mặt người đó vênh váo, người đó lại trả lời một câu, huynh đệ, ngươi là ai? Thật đúng là làm cho người buồn bực!
“Ngươi! Ngươi khinh người quá đáng!” Dương Liên Đình tuy rằng giả dối âm hiểm, thế nhưng cho tới nay đều chỉ giao tiếp cùng một đám Lão đại Thần giáo, tài nịnh hót của gã cũng coi như vừa đủ, vì thế nói đến khả năng mắng người thì thật sự chưa hề có cơ hội rèn luyện. Hôm nay nghe được mấy câu của Đan Vô Ngân thì, nhất thời nổi trận lôi đình, thế nhưng lại cũng không biết nên mắng thế nào, tức giận đến không thể làm gì khác hơn là phất ống tay áo một cái, bỏ lại một câu uy hiếp, “Ngươi cứ đợi đó cho ta!” rồi bỏ đi.
Lưu lại Đan Vô Ngân mỉm cười, Phân Phân nghi hoặc ở tại đó: “Đan đại ca, người này thế nào lại kỳ lạ khó hiểu như thế nha?”
“Có thể là buổi sáng chưa có uống thuốc đi.” Vân đạm phong khinh...
Huynh đệ thủ vệ ở cửa đã sớm chướng mắt Dương Liên Đình, lần này thấy Dương Liên Đình bị đã kích đương nhiên vui vẻ đến không nói được, đối với Đan Vô Ngân cũng sinh ra một điểm hảo cảm, kẻ mạnh nha!
Vài ngày tiếp theo, giáo chúng huynh đệ phát hiện Đan tổng quản không chỉ mạnh ở một chỗ, quả thực là toàn tài!
Không nói đến nguyên bản hắn một chút võ công cũng không có, ngay cả một tên tạp dịch trồng hoa cũng có thể đánh ngã, hiện tại chẳng biết đã luyện thần công gì, cư nhiên có thể dễ dàng đánh ngang tay với một huynh đệ chuyên trách thủ vệ! Lão thiên gia, thực sự khiến người đố kỵ mà!
Lại nói tướng mạo này, khí chất này, quả không hổ là người đọc sách nha, không phải những kẻ lỗ nãng trong giáo có thế so sánh. Nhiều ít tiểu cô nương thấy khuôn mặt tươi cười của Đan tổng quản đều thẹn thùng đỏ mặt,thẹn thùng trốn tránh không dám gặp người.
Còn có thái độ đối đãi người khác, mặc dù là tổng quản thế nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có,chỉ có mấy ngày đã cùng huynh đệ trong giáo giao hảo thật tốt, mỗi lần hạ sơn cũng đều không quên mang về cho các huynh đệ một vài thứ tốt. So sánh với phụ tử Dương gia vắt cổ chay ra nước thì mạnh hơn nhiều!
Mấu chốt nhất là, bàn tính của Đan tổng quản thật là tốt, nguyên lai các huynh đệ dưới quyền giáo chủ ngoại trừ giống như giáo chúng bên ngoài nhận bổng lộc hàng tháng còn có thể được chia hoa hồng từ sản nghiệp của giáo chủ, thế nhưng trước đây mấy món sản nghiệp kia trong tay phụ tử Dương gia dầu nước đều không vào, gần như chỉ có thể duy trì sinh hoạt của giáo chủ và các phu nhân trong nội viện, nếu nói chia hoa hồng cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng từ khi Đan tổng quản tiếp nhận về sau, tiền được chia cũng càng ngày càng nhiều, phúc lợi đãi ngộ bình thường cũng đã tốt hơn.
Trước đây các giáo chúng đều nghĩ rằng làm việc bên người giáo chủ ngoại trừ địa vị cao hơn một chút còn lại chẳng có chỗ tốt gì, có đôi khi lại vì giáo chủ ngứa mắt mà phải chịu xử phạt, bây giờ nhìn đám người trước đây bản thân chế nhạo lại túi tiền tràn đầy vẻ mặt tươi cười, có muốn đố kỵ cũng chẳng được.
Lòng người chính là nhiều đố kỵ, vốn giáo chúng đang nghĩ phải về khán nghị với trưởng lão nhà mình lại bị phản ứng của đám trưởng lão làm cho cứng họng. Không thể nào nha! phúc lợi của giáo chúng bình thường thế nào so với mình đều sắp cao hơn. Tâm lý cực độ không thăng bằng, đám trưởng lão kéo nhau đến chỗ của giáo chủ kháng nghị, Đông Phương Bất Bại lại nhớ tới kẻ tên Đan Vô Ngân này.
Buổi trưa là Đan Vô Ngân đang ở trong sân luyện quyền, huynh đệ sai vặt bên người của giáo chủ chạy đến báo: “Đan tổng quản, giáo chủ tìm ngươi!”
Đan Vô Ngân xoa một chút mồ hôi trên đầu, có chút nghi hoặc, giáo chủ từ ngày đầu tiên đem mình đuổi ra vẫn chưa từng nhìn qua, ngay cả công việc của mình cũng hồi báo với Đại tổng quản.
Lắc đầu, nói với người truyền lời: “Cảm tạ Vương huynh đệ, Phân Phân, mang hai vò rượu ngon lần trước ta xuống núi mua cấp cho Vương huynh đệ.” Đều là chỗ tương đối quen biết, tặng nhiều hơn liền có vẻ xa lạ.
“Giáo chủ.” Đan Vô Ngân vẫn như lần trước ở bên ngoài viện của Đông Phương Bất Bại lớn tiếng thông báo.
“Vào đi.” Tỉ mỉ để ý, thanh âm của Đông Phương Bất Bại so với lần trước hình như nhu hòa một chút.
Đi vào trong phòng, ngoại trừ Đông Phương Bất Bại ngồi ở chủ vị, còn có chín người đứng ở bên cạnh, vừa nhìn, Ấy! Thật tốt, trong giáo mười vị trưởng lão ngoại trừ Khúc trưởng lão đã không hỏi chính sự, cư nhiên đều đã đến! Lai giả bất thiện nha!
Nhanh chóng cấp chín vị trưởng lão hành lễ: “Đồng trưởng lão, Tang trưởng lão, Phạm trưởng lão, Bảo trưởng lão, Tần trưởng lão, Vương trưởng lão còn có hai vị Trương trưởng lão hảo!”
Ngoại trừ Đồng Bách Hùng vốn không ưa thể loại ôn văn lịch sự chỉ hừ một tiếng ngoài miệng, mấy người trưởng lão khác đều rất nể tình gật đầu đáp lễ.
“Giáo chủ, chẳng hay gọi thuộc hạ đến đây có gì phân phó?” Đan Vô Ngân hiện tại nhập vai rất tốt, ăn nói hoàn toàn phù hợp thân phận một tổng quản.
“Đan tổng quản, ngày hôm nay mấy vị trưởng lão tìm đến bản tọa, là muốn hỏi ý một chút vấn đề chia bổng lộc cho các huynh đệ trong giáo không đồng đều, có huynh đệ hướng mấy vị trưởng lão phản ánh nói ngươi hối lộ huynh đệ nội viện.”
Đan Vô Ngân vừa nghe liền hiểu, mấy vị trưởng lão đây là đỏ mắt tìm đến giáo chủ đâm thọc mà thôi.
“Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ được phân công quản lý cửa hàng dưới danh nghĩa giáo chủ, hai tháng gần đây hơi có lợi nhuận, bởi vậy dựa theo quy củ trong giáo mang lợi nhuận dư ra chia cho các huynh đệ nội viện, có thể là nội viện huynh đệ không có giải thích rõ làm cho người khác hiểu lầm đi.” Đan Vô Ngân binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt với câu hỏi của giáo chủ cũng không hề kinh hoảng, như vậy khiến cho người trực sảng như Đồng Bách Hùng đối Đan Vô Ngân có thêm vài phần thưởng thức.
Đông Phương Bất Bại rốt cục giương mắt nhìn thoáng qua Đan Vô Ngân bị bản thân ghét bỏ, không nghĩ tới người này không chỉ có gan lớn ngược lại cũng là có chút thực lực
Đông Phương Bất Bại vốn cũng không phải cái người nhỏ mọn, cơn giân hai tháng trước đã sớm tiêu mất, cũng sẽ không ghi hận Đan Vô Ngân, thấy mấy vị trưởng lão ánh mắt mong đợi, nhàn nhạt nói.
“Xem ra ngươi ở đây quản lý phương diện này vẫn có chút tài năng, như vậy, Hồ thúc.” Đại tổng quản đứng ở sau lưng Đông Phương Bất Bại lên tiếng trả lời.
“Giáo chủ.”
“Sau này để Đan tổng quản theo giúp đỡ ngươi đi, ta muốn tháng sau nhìn thấy bổng lộc của tất cả các huynh đệ tăng gấp đôi.”
Đồng Bách Hùng và Tang tam nương nhíu mày một cái, cảm giác làm người thật có chút khó khăn, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo có hơn mười vạn, tất cả mọi người bổng lộc tăng gấp đôi thì...
“Dạ, giáo chủ.” Đại tổng quản và Đan Vô Ngân cùng đáp lời.
Lúc xin cáo lui, Đan Vô Ngân không duy trì được mỉm cười, giáo chủ nha, ngươi là đang trả thù sao! Theo tình huống hiện tại trong giáo, tăng gấp đôi.... Trời! Thật coi ta là tài thần hạ phàm sao, tăng gấp đôi, là ít lắm hay sao! Là nhiều hay ít?
Nghĩ lại nghĩ, lại xét đến tình huống trong giáo, chia hoa hồng phỏng chừng cũng chỉ là vài đồng bạc cắc, gấp đôi một chút cũng là không quá khó khăn. Nghĩ vậy mà, Đan Vô Ngân lại nhặt lên khuôn mặt tươi cười.
Hắn vừa lúc cười đến trêu hoa ghẹo nguyệt thì bị Đồng Bách Hùng và Tang tam nương nhìn thấy, bất chợt cảm thán, Đan tổng quản cũng thật là có bản lĩnh, nhiệm vụ gian khổ như thế lại còn có thể tự tin như vậy
Người giang hồ kỳ thực đối người đọc sách không ghét, phản cảm chính là rất nhiều thư sinh cậy tài khinh người, thực sự làm cho nhiều người không nhịn được nghĩ muốn rút đao. Mà Đan Vô Ngân vừa nhìn là biết người có học vấn, bình thường đối nhân xử thế khiêm tốn hiền lành, liền vinh hạnh bị đa số huynh đệ liệt vào danh sách “người đọc sách đáng ghét”. Mà cái dạng như ngày hôm nay vừa khiến Đồng Bách Hùng có chút xíu thưởng thức cũng là phúc ngoài ý muốn nha.
Đợi tất cả mọi người ly khai, Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm cửa rơi vào trầm tư.
Đan Vô Ngân người này làm cho y nhìn không thấu.
Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, lúc hầu hạ mình ăn cơm lại khiến cho mình rất không thoải mái, người này lại còn dùng lời không khéo khiến mình nổi giận không cho hắn xuất hiện ở trước mặt mình. Kết quả người này thật đúng là có cốt khí, hai tháng trôi qua liền bồi tội cũng không có, hôm nay nếu không có đám trưởng lão làm ồn bản thân sợ rằng thật sự đã quên mất hắn.
Ngày hôm nay giao nhiệm vụ đó cho hắn cũng là một loại khảo nghiệm. Hoàn thành, hắn có thể trở thành nhân tài lương đống trong giáo, không hoàn thành, hắn cứ cả đời quản lý tạp vật ở nội viện đi. (Ám Dạ: Cái gì cũng chưa phát sinh mà ngươi đã nghĩ muốn quản hắn cả đời.)
Đan Vô Ngân để hoàn thành nhiệm vụ, vừa trở về liền lấy trướng mục ra so sánh, nghiên cứu danh sách cửa hàng của Nhật Nguyệt thần giáo.
Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình. Trách không được nói Nhật Nguyệt thần giáo đệ nhất thiên hạ, nhìn mớ của cải này, chậc chậc, nếu như quản tốt nói không chừng có thể cho hoàng đế lão tử vay tiền nha. Bất quá nhìn lại, một đám Hương chủ, Đường chủ ở bên ngoài tham ô cũng không ít. Trông coi chuyện làm ăn khắp phân nửa giang sơn vùng Giang nam lại nhúng tay vào thủy vận ở phương Bắc, thế mà trong giáo lại có không ít huynh đệ phải thắt chặt dây lưng quần mà sống. Chẳng trách trong cố sự, sau khi Đông Phương bất bại rơi đài không một ai báo thù cho hắn, muốn nuôi sống một nhà già trẻ còn không dễ, mấy ai dư thừa tinh lực đi quản nhàn sự của người khác.
Một tháng sau, thần giáo tài thần gọi Vô Ngân. Đại danh của Đan Vô Ngân truyền khắp Nhật Nguyệt thần giáo, tất cả giáo chúng đều mang hà bao tràng đầy, trên mặt cười đến nở hoa, nhà nào có cô nương chưa xuất giá đều đánh chủ ý lên người Đan Vô Ngân.
Lớn lên anh tuấn, lại có học vấn, hoàn toàn không giống với những gã to cao thô lỗ trong giáo, tính tình hảo, lại có khí chất, có giáo chủ và đại tổng quản đứng sau lưng, chỗ dựa vững chắc tương đương cứng rắn, mấu chốt nhất là, gả cho hắn, đó chính là gả cho tài thần nha!
Trong giáo huynh đệ hơn mười vạn, hắn lại có thể kiên định cấp cho mỗi người một tháng hai mươi phân bổng lộc, chừng đó cũng đã đủ người bình thường sống nửa năm rồi. Thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng cộng lại thì không phải là con số có thể dễ dàng mơ đến.
Vì vậy, Đan Vô Ngân một mực khiêm tốn không hề hay biết, ngày sau lúc hắn muốn rời đi, không chỉ người nào đó không đồng ý, mà trong giáo mười vạn huynh đệ tất cả đều nhất trí ngăn cản nha.
————–
/ dầu nước không ăn (du thủy toàn đô trá kiền liễu): thường dùng chỉ sự ngoan cố, ngu ngốc nhưng ở hoàn cảnh này mình cho là có nghĩa làm cách nào cũng không đúng.
/ đỏ mắt: ghen tỵ.
/ ba đồng bạc cắc (ba dưa lưỡng tảo): ba trái dưa hai quả táo, mình không chắc lắm nhưng có vẻ đồng nghĩa với không đáng bao nhiêu
/ hoa chi chiêu triển: trang điểm xinh đẹp, thật không tìm được từ tương xứng.