“Tử Khiêm, nơi này chính là ‘nhà’ của chúng ta sau này sao?” Đông Phương Bất Bại mở to hai mắt tham lam nhìn ngắm từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, thậm chí còn cầm ngược lại tay của Đan Vô Ngân, bước nhanh đến những chổ rõ ràng đã được bố trí tỉ mỉ mà xem xét.
Đan Vô Ngân mỉm cười đi theo bước chân của Đông Phương Bất Bại, không nhanh không chậm vì y mà giới thiệu từng chút, từng chút ở nơi này.
Cái thụ động hai người vừa đi qua kia chính là thông đạo dự bị do Đan Vô Ngân an bày, mà thông đạo bình thường bố trí ngay trong phòng ngủ của hai người, hằng ngày có muốn ra vào cũng rất thuận tiện
Còn hoa viên là do những công tượng tinh nhuệ nhất của Nhật Nguyệt thần giáo dùng thời gian nửa năm kiến tạo, có không ít khu vực là do Đan Vô Ngân dùng quan niệm của thế kỷ dung hợp với đặc sắc của thời đại này để thiết kế, khiến cho khắp cả hoa viên đều mang theo một loại hơi thở phong vận mới.
Dẫn Đông Phương Bất Bại đi tới phòng ngủ của bọn họ, vừa đẩy cửa ra đã thấy một bộ bình phong đồ sộ, chỉ tiếc trên bình phong vẫn còn chỉ căng vải thưa, chưa có bất kỳ trang trí nào thêm. Thế nhưng, bên cạnh bình phong bày trí một bộ dụng cụ đầy đủ để ngày thường Đông Phương Bất Bại thêu hoa.
Thấy biểu tình kinh ngạc của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân phía sau tiến đến ôm hông của y, “Đông Phương, ta nghĩ ngươi hẳn là nguyện ý tự mình thêu một ít vật bày trí trong gian phòng của chúng ta, như vậy, chúng ta hãy bắt đầu từ tấm bình phong này đi..” Đông Phương sẽ rất cao hứng vì cả hai có thể cùng nhau xây dựng gia viên này, mà hắn cũng rất nguyện ý dù ở nơi nào trong nhà cũng có thể nhìn thấy tâm ý của Đông Phương đối với mình, đối với căn nhà này.
Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại rất hưng phấn gật đầu, nghiêng người quay lại đặt lên gò má của Đan Vô Ngân một nụ hôn, “Tử Khiêm, ta hiện tại sẽ thêu cho ngươi xem, có được hay không.” Mắt y lóe lên tia sáng hy vọng khiến người ta không đành lòng cự tuyệt, huống chi Đan Vô Ngân căn bản sẽ không tìm cách cự tuyệt.
Đôi tay thả lỏng trả tự do cho cái eo của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân ngồi xuống cái ghế bên cạnh lẳng lặng thưởng thức động tác của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại cũng không có sử dụng những cây ngân châm trưng bày trên bàn thêu, mà là lấy từ trong tay áo ra mười cây ngân châm mà y vẫn dùng làm vũ khí hằng này, sau đó nhanh chóng sỏ vào những sợi chỉ thêu bất đồng màu sắc và hoa văn. Sau khi hoàn thành xong cả chuỗi động tác, Đông Phương Bất Bại ngoái đầu lại mỉm cười với Đan Vô Ngân, cũng trong sát na đó, mười ngón ta hoa mỹ vung lên.
Đan Vô Ngân dùng ánh mắt mê muội ngắm nhìn ngân châm lóng lánh bay lượn, tốc độ thêu hoa của Đông Phương Bất Bại cũng gần bằng tốc độ người ta vẽ một bức tranh, rất nhanh, một khóm mẫu đơn diễm lệ đã nở rộ trên bình phong, mỗi một cánh hoa, mỗi một phiến lá đều sinh động như thật, đều hương sắc mê người.
Chỉ tốn công phu trong chốc lát nữa, Đông Phương Bất Bại đã thu hồi ngân châm, đi bên cạnh Đan Vô Ngân vẫn còn đang sửng sốt gần đó, “Tử Khiêm, đẹp mắt không?”
Hôm nay Đông Phương Bất Bại hôm nay mặc một kiện quần áo màu đỏ thẫm, trên tóc cài xiên một cây ngọc trâm, kết hợp với bức bình phong sau lưng thêu mẫu đơn nở rộ, trong lúc nhất thời, Đan Vô Ngân phảng phất thấy như mình đã gặp được tiên nhân.
“Đẹp.” Đan Vô Ngân nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, giống như sợ y thoắt cái sẽ bay đi mất.
Nhận ra ánh mắt si mê đắm đuối của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại cảm thấy có chút ngượng ngùng cũng có chút tự hào, “Tử Khiêm, ta đang nói về bình phong.” Đông Phương Bất Bại lặng lẽ xoa xoa vành tay nóng hổi, thật là, đều đã là vợ chồng mất rồi, mình làm sao còn dễ bị Tử Kiêm chọc cho đỏ mặt thế này.
Đan Vô Ngân bầy giờ làm gì còn nhớ đến cái bình phong kia, một hơi ôm lấy Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương của ta, hôm nay cũng coi như là ngày tốt thành gia lập thất của chúng ta, như vậy, chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút đi!”
Sự thực chứng minh, lần này vị công tượng làm giường cho Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân hoàn toàn không hề ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tối thiểu đã giằng co một ngày một đêm, ván giường vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau nữa, Đan Vô Ngân đã chuẩn bị xong cháo điểm tâm đang ân cần chờ y tỉnh lại.
Thấy Đông Phương Bất Bại mở mắt, Đan Vô Ngân liền nhanh tay đưa qua một chén nước trà, đợi y uống xong mới than thở, “Đông Phương, đều tại ngươi quá mê người rồi, nếu không ta cũng không dễ mất khống chế như thế.”
Đông Phương Bất Bại trợn to đôi mắt nhìn Đan Vô Ngân ác nhân cáo trạng trước, bỗng nhiên có chút không còn gì để nói, Đan Vô Ngân ban đầu phong độ có thừa, tài hoa tao nhã, dáng vẻ đường đường đã đi đâu mất rồi, mau đem hắn quay lại a!
Suy nghĩ trong lòng không ngừng vặn vẹo, thần sắc trên mặt Đông Phương Bất Bại cũng tự nhiên biểu lộ không ít manh mối, khiến Đan Vô Ngân “Xì” một tiếng bật cười, “Đông Phương của ta, ta càng ngày càng thích ngươi.” Làm sao có thể có người đáng yêu như vậy chứ!
Tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên nghe Đan Vô Ngân thổ lộ, thế nhưng mỗi một lần đều khiến trong lòng Đông Phương Bất Bại như được ăn mật, vô cùng ngọt ngào. Cũng chính lời thổ lộ đó khiến Đông Phương Bất Bại hoàn toàn quên mất hành vi ác liệt của Đan Vô Ngân, y tiến đến tựa vào lồng ngực có chút đơn bạc nhưng tuyệt đối tin cậy của ái nhân, “Ta cũng yêu ngươi, Tử Khiêm.”
Đợi đến khi hai người kia tình chàng ý thiếp xong, dọc theo thông đạo trở về tiểu viện của họ, đám người Nhậm Ngã Hành, Khúc Dương, Đồng Bách Hùng, Tang tam nương đã đứng đợi ở đó không biết từ lúc nào.
Thấy hai người đang tiến đến mười ngón tương giao, Nhậm Ngã Hành hừ lạnh một tiếng, “Hừ, chạy ra ngoài hơn một tháng nhàn nhã đả quen rồi, mới quay trở về làm việc một ngày đã lười biếng trốn đi, không hổ là Đông Phương Bất Bại.” Gã vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước hai người họ không nhớ nghĩa khí giang hồ mà ném gã ở Hắc Mộc Nhai một mình.
Đông Phương Bất Bại lại là loại người như thế nào chứ, chỉ nhàn nhạt trả về một câu, “Quá khen.” rồi thản nhiên kéo Đan Vô Ngân ngồi xuống, khiến Nhậm Ngã Hành uất ức suốt nửa ngày, suýt nửa còn thổ huyết.
“Giáo chủ, phu nhân, Lâm Bình Chi gởi bồ câu đến hỏi bước kế tiếp nên làm như thế nào.” Khi nói đến công việc, Tang tam nương phi thường nghiêm túc, cũng không tiếp tục dùng ánh mắt cực nóng chằm chằm hai bàn tay đan chặt vào nhau của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, cẩn thận đưa một mảnh giấy cho Đông Phương Bất Bại.
Dựa người vào trong lòng Đan Vô Ngân đọc hết nội dung trên giấy, Đông Phương Bất Bại nói, “Trả lời cho Lâm Bình Chi biết, Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta đưa hắn lên làm chưởng môn phái Hoa Sơn cũng không phải đang âm mưu chuyện gì, chỉ cần hắn không để đám người của Ngũ nhạc kiếm minh đến đây chọc giận bọn ta, thì sắp tới chúng ta cũng chẳng có hành động lớn gì.” Ban đầu khi để Lâm Bình Chi trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn kỳ thực cũng chỉ vì muốn sau này có thể sống an ổn, không muốn những kẻ danh môn chính phái kia mượn cớ đến quấy rầy bọn họ.
Trong nội bộ Ngũ Nhạc kiếm phái bây giờ, Lâm Bình Chi phái Hoa Sơn cùng với phái Hằng Sơn hẳn đã xác định đứng về phía Nhật Nguyệt thần giáo, Lưu Chính Phong phái Hành Sơn tuy đã rửa tay chậu vàng thế nhưng uy vọng vẫn còn nguyên đó, vì thế hiện tại hoàn toàn không cần lo đám chính phái giương cao chiêu bào trừ ma vệ đạo gì đó đến quấy rầy cuộc sống của bọn họ.
Tang tam nương cũng biết tính cách của Đông Phương Bất Bại, mặc dù có chút nghi hoặc vì sao Đông Phương Bất Bại lại buông tha quân cờ tốt như vậy, thế nhưng vẫn tỏ ý phục tòng như cũ.
“Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc!” Thanh âm của Nhậm Doanh Doanh từ bên ngoài truyền đến, rất nhanh cũng đã thấy thân ảnh của nàng đang hối hả chạy chậm đến đây.
Thấy bọn người Nhậm Ngã Hành cũng đang ở đây, bước chân của Nhậm Doanh Doanh có hơi khựng lại một chút, sau đó cố gắng bình ổn gương mặt ửng hồng vì chạy cả một quãng đường mới từ từ tiến tới, “Phụ thân, Đồng thúc thúc, Tang tam di, Khúc gia gia.” Nhậm Doanh Doanh lễ phép chào hỏi, sau đó đưa cho Đan Vô Ngân một tờ giấy.
Doanh Doanh: Giữa chúng ta có vài chuyện cần nói rõ, mong rằng muội có thể đến Hoa Sơn gặp huynh một lần —— Lệnh Hồ Xung.
Đông Phương Bất Bại nhíu mi, cái tên Lệnh Hồ Xung này đến tột cùng đang nghĩ cái gì, làm sao sẽ mời Doanh Doanh đến Hoa Sơn, ngại nước vẫn còn chưa đủ sâu sao.
“Không được, con không thể đi, có quỷ mới biết cái tên Lệnh Hồ Xung này đang đùa bỡn loại tâm tư đen tối gì.” Người thứ nhất nhảy ra phản đối chính là Nhậm Ngã Hành, gã luôn cho rằng đám người chính đạo chẳng có ai tốt đẹp, cho dù là truyền nhân của Phong Thanh Dương cũng thế.
Lời này khiến cho Khúc Phi Yên mới vừa theo sát bạn tốt bước vào tỏ vẻ không đồng ý, “Ai nói chính đạo không có người tốt, Nghi Lâm và Định Nhàn sư thái đều là người tốt, hơn nữa cái tên Lệnh Hồ Xung kia cũng không phải không có điểm tốt.” Tuy rằng ban đầu Khúc Phi Yên hay là đối với chuyện Lệnh Hồ Xung làm tổn thương Doanh Doanh cũng cảm thấy rất bất mãn, thế nhưng lần trước thấy cho dù Nhạc Bất Quần lợi dụng Lệnh Hồ Xung nhiều như vậy, gã vẫn rất có trách nhiệm vì Nhạc Bất Quần và phái Hoa Sơn mà đưa thân nhập hiểm, việc này khiến Khúc Phi Yên luôn coi trọng nghĩa khí giang hồ phải nhìn gã với cặp mắt khác xưa.
Nhậm Ngã Hành cũng biết sự việc kia nên chỉ đành hừ mũi một cái cũng không thèm nhắc lại, bất quá xem ra cũng chưa đồng ý với việc Nhậm Doanh Doanh chạy đến Hoa Sơn.
“Doanh Doanh, ngươi thấy thế nào?” Bởi mục đích nào đó, Đan Vô Ngân cho tới nay đều chưa hề xem Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên như tiểu hài tử, rất nhiều chuyện đều muốn trưng cầu ý kiến và cái nhìn của các nàng, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhậm Doanh Doanh hiện tại đã có thể nói về Lệnh Hồ Xung một cách rất rất nhẹ nhàng, “Phụ thân, Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, ta nghĩ ta thật sự muốn gặp hắn một lần.” Nói rõ ràng mọi chuyện, đối với người nào mà nói cũng là một việc tốt.
“Doanh Doanh, con phải suy nghĩ cho kỹ.” Nhậm Ngã Hành mặc dù biết mình không thể thay đổi sự lựa chọn của Doanh Doanh, thế nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở nàng phải cân nhắc thật kỹ.
Doanh Doanh cười thản nhiên, “Phụ thân, người yên tâm, đúng là còn đã từng thích Lệnh Hồ Xung, thế nhưng dù sao con vẫn còn trẻ, hiện tại đã nhìn rõ rồi.” Bọn họ vốn cũng không phải là người cùng một đường, dưa hái xanh sẽ không ngọt, chẳng bằng tương vong vu giang hồ.
Thấy giữa đôi lông này của Doanh Doanh quả thực đã không còn xuất hiện làn u oán như lúc trước, Tang tam nương cũng thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ vai Nhậm Doanh Doanh, “Nếu ngươi đã lựa chọn, vậy thì cứ đi đi.”
Đan Vô Ngân cũng gật đầu, “Thiên hạ nơi nào không cỏ đep, làm chi say đắm một cành hoa, Doanh Doanh, ngươi có thể nghĩ thông là tốt rồi.”
Đông Phương Bất Bại ở dưới bàn đá Đan Vô Ngân một cước, oán giận hắn làm sao có thể dạy hư tiểu hài tử như thế, sau đó cố gắng tỏ ra nhu hòa nói chuyện với Nhậm Doanh Doanh, “Doanh Doanh, ngươi có thể hiểu được là là tốt rồi, chuyện tình cảm là việc cả một đời, nhất định phải tìm người thích hợp nhất ở cùng mình, biết không” Đông Phương Bất Bại là thật tâm thương yêu Nhậm Doanh Doanh, không hy vọng nàng là miễn cưỡng vui cười.
Nhậm Doanh Doanh nghĩ có chút đau đầu, vì sao phụ thân và bọn thúc thúc đều không tin là mình đã buông tay được chứ.
Đúng là nàng đã từng rất thích Lệnh Hồ Xung, thích đến đã mức đã từng muốn gã cho hắn, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bản thân sẽ treo cổ trên cái cây đó có được hay không, giữa bọn họ cũng chưa từng có cái gì … thề non hẹn biển, chẳng qua chỉ là một chút rung động tâm tình của nữ nhi thôi mà.
Cho dù trong lòng oán giận, thế nhưng khóe môi của Nhậm Doanh Doanh lại không nhịn được cong lên, cảm giác có người quan tâm thật tốt!
“Phụ thân, Vô Ngân thúc thúc, Đông Phương thúc thúc, Khúc Dương gia gia, Đồng thúc thúc, Tang tam di, Phi Yên.” Nhậm Doanh Doanh gọi tên của từng người đang quan tâm nàng ở đây.
“Hử?” Những người bị điểm danh đều nghi ngờ nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh.
————————-
/ Công tượng: Thợ thủ công.
/ Nước sâu: chỉ sự việc có nhiều phức tạp.
/ Lấy thân nhập hiểm: Nguyên văn “dĩ thân thập hiểm”, có nghĩa đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm.
/ Tương vong vu giang hồ: Một điển cố nổi tiếng, nghĩa là quên đi chuyện trước đây. Xem thêm tại đây.
/ Thiên hạ nơi nào không cỏ đep, làm chi say đắm một cành hoa: Nguyên văn “Thiên nhai hà xử vô phương thảo, hà tất đan luyến nhất chi hoa”, nghĩa là cả thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, chẳng có lý do gì khiến phải lưu luyến một đóa hoa. Ý chỉ, thiên hạ còn không ít người tốt, chẳng việc gì phải quyền luyến một người khiến mình đau lòng.
/ Treo cổ trên cây: Ý chỉ chung tình đến chết với một người không đáng.