Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

chương 10: ngoài ý muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địch Vân có thói quen dậy sớm, nay lại ở trong khách , ngủ không an ổn. Thời điểm mở mắt ra trong phòng vẫn tối đen như mực. Mặc y phục, mở cửa sổ mới biết tuyết lại rơi lớn hơn, ngay cả dóng dáng của mặt trời cũng không nhìn thấy.

Địch Vân muốn ra ngoài xem thời tiết thế nào, lúc mở cửa vừa vặn gặp tiểu nhịđi lên từ cầu thang, liền dặn hắn mang ít nước ám và vài món vật phẩm lên, sau đó thìđi xuống lâu.

Đi một vòng, còn chưa đến dưới lầu, Địch Vân không khỏi cả kinh, sắc trời còn chưa sáng, vậy mà trong đại đường dưới lầu đã có không ít người. Cửa lớn khách sạn cũng có rất nhiều người bu quanh, đông nghìn nghịt không biết đang nhìn cái gì.

Đi qua, Địch Vân vốn không muốn xem náo nhiệt gì, lại chợt nghe những người đó nghị luận, nói chết người gì đó. Thật vậy, đi tới cửa liền thấy phía trước cách khách sạn vài bước có một khối thi thể, vừa lúc chắn ngang đường.

Địch Vân nhíu nhíu mày, không lên tiếng, hắn chỉ thoáng nhìn, cảm thấy thi thể kia nhìn có chút quen mắt, chợt nhớ ra đây đúng là hán tử say rượu tối hôm qua. Hắn bị người ta một kiếm cắt đứt yết hầu, vẻ mặt không chút hoàng sợ, đủ thấy động tác người xuất thủ hẳn là cực nhanh. Nghe người bên ngoài nói, bên cạnh người nọ còn bị quăng xuống năm túi tiền.

Hiện tại thi thể nằm trước cửa lớn, Địch Vân cũng không ra được, chỉ thấy bên ngoài một mảnh trắng xoá, trên đường tuyết đã rất dày.

Trở lên lầu bưng theo nước ấm, Địch Vân mới đến phòng của Đông Phương Bất Bại. Người nọđã tỉnh, ngồi ở trước gương chải đầu.

Địch Vân bước qua giúp đỡ, nhân đó nói sơ qua chuyện bên ngoài. Đông Phương Bất Bại chỉ nhíu mày, “Xem ra là tên kia không chịu lau mắt đi trộm những thứ không nên trộm.”

“Có lẽ.”Địch Vân gật đầu, năm túi tiền kia có hơi căn phồng, xem ra làđồ trộm, lại ném ở bên cạnh, chắc là sau khi giết người mới nhìn thấy, nhưng không lấy đi, hẳn là không cần.

“Hôm nay chúng ta có cần lên đường không? Bên ngoài tuyết rơi hơi lớn.”Địch Vân cũng không nói đến hán tử say rượu kia nữa, dân chúng bình thường thấy thi thểđúng là sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn đã lăn lộn bao nhiêu năm trên giang hồ, cho nên không hề sợ hãi.

“Không cần sốt ruột, thời gian còn đến hai tháng, đủđể chúng ta tới Hành Sơn.”

Địch Vân không đáp. Đông Phương Bất Bại nhìn gương, nói: “Hoặc là? Ngươi còn có nơi muốn đi?”

Địch Vân nghe y nói nhịn không được mỉm cười, nói: “Sao giáo chủ biết thuộc hạ có nơi muốn đi?”

Đông Phương Bất Bại cười khẽ, liếc nhìn hắn, nói: “Thì ra thật sự có a. Ta nói bằng không sao ngươi cứđòi xuống Hắc Mộc Nhai.”

Địch Vân có chút oan uổng, hắn xuống Hắc Mộc Nhai cũng không có nửa điểm tư tâm a, “Thuộc hạ muốn đi một chuyến đến Tương Tây…… Không biết Giáo chủ?”

“Tương Tây?”Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc, lập tức nói: “Hành Sơn cách Tương Tây không xa, nếu còn đủ thời gian thìđi qua đó cũng không sao.”

“Đa tạ giáo chủ.”Địch Vân nghe y đồng ý, vô cùng vui vẻ, khi hắn xuống Hắc Mộc Nhai vốn nghĩ sẽ quay về Tương Tây xem thử, chỉ là Tô Hàng cách Tương Tây khá xa, nên cũng bỏ qua ý niệm này trong đầu. Nhưng lúc này có thể về quê một chuyến, tất nhiên vui sướng, chỉ là không biết bây giờ nơi đó trông như thế nào.

Đông Phương Bất Bại không hỏi nhiều, chỉ nhíu nhíu khóe miệng. Địch Vân vốn định dũng bữa trong phòng, nhưng sau đó không lâu thìđã có tiểu nhịđến gõ cửa, nói là quan phủđến điều tra người chết.

Bất đắc dĩ, Địch Vân vàĐông Phương Bất Bại cũng không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết, liền đi xuống lầu, miễn cho ở trong phòng cũng sống không yên ổn.

Cũng may sảnh dưới lầu đủ lớn, hai người tìm một chỗ hẻo lánh im lặng ngồi xuống, gọi một ít điểm tâm.

Ở cửa vẫn có một đám người bu quanh xem náo nhiệt, chỉ là có thêm vài quan sai đứng ở bên cạnh thi thể. Người bên cạnh thỉnh thoảng nghị luận vài tiếng.

Địch Vân gắp một cái bánh bao nhỏ cho Đông Phương Bất Bại, ngẩng đầu thì thấy bốn đệ tử phái Hành Sơn từ trên lầu đi xuống. Nghĩ những người đó chắn không thể nhận ra Đông Phương Bất Bại, nên cũng không để tâm.

“Yêu, sao nhiều người ởđây thế a.”

Địch Vân nghe thấy bàn bên cạnh có một thanh âm rất nhỏ, chắc làđang nói người phái Hành Sơn, lơđãng liếc qua, liền thấy bàn bên cạnh có hai người ngồi, một người bộ dáng chỉ mới chừng mười bảy mười tám tuổi, vẫn là một thiếu niên, phượng mâu bạc thần, mũi cao thẳng, nhìn rất đẹp. Gương mặt khá lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không mấy thân thiện. Mặt khác, bên cạnh là một nam tửước chừng không đến ba mươi, y phục kháđẹp đẽ quý giá, bộ dạng nhìn không tầm thường, một đôi mắt đào hoa đầy ý cười, nhìn giống như một tên quý công tử có tiền.

Địch Vân không khỏi nhìn nhiều một chút, nhìn cách giơ tay nhấc chân của hai người nọ, không khó nhận ra võ công tuyệt đối không kém. Nói vậy với tình huống hiện tại của mình, nếu không có tay trái, tám phần đánh không lại tên quý công tử kia.

“Đang nhìn cái gì?”

“Ách……” Địch Vân cau mày, đang đánh giá bội đao của quý công tử kia, chợt nghe thanh âm của Đông Phương Bất Bại bên cạnh, không lớn không nhỏ nói một câu. Thiếu niên cùng quý công tử bên cạnh tất nhiên nghe được, quay qua vừa vặn đối diện với tầm mắt Địch Vân.

Ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Địch Vân có chút ngượng ngùng, thế nên quay đầu lại, chỉ thấy hồng sam nhân bên cạnh đang nâng chén trà chậm rãi uống, chỉ làđộ cong của nét cười nơi khóe miệng đã bán đứng tâm tình của chủ nhân. Địch Vân cũng cười.

“Chúng ta đi thôi, ngươi không muốn người khác tới bắt ngươi đi?” Cánh tay quý công tử huých huých khủy tay của thiếu niên, nhỏ giọng nói.

“Tự ngươi đi đi, ta cũng không bảo ngươi đi theo ta.” Gương mặt thiếu niên vẫn lãnh nghiêm(lãnh đạm nghiêm túc), ngay cả liếc cũng chưa liếc một cái.

“Ngươi tiểu hài tử này……” Quý công tử sờ sờ cái mũi, bị mắng nhưng cũng không la lối, ngược lại cười cười đưa cho đối phương đĩa rau.

“Nếu ngươi muốn mấy rương bạc kia thì tự mình đi lấy, chỗđó ngươi cũng biết. Đi theo ta làm cái gì! Ngươi……” Thiếu niên càng lúc càng giận, thanh âm có chút lớn.

“Suỵt –” Quý công tử làm động tác chớ có lên tiếng, chỉ làđã có rất nhiều người nhìn qua bên này.

Bốn đệ tử Hành Sơn nhìn thoáng qua, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, hét lớn một tiếng: “Hai ác tặc kia!”

“Thảm rồi.” Quý công tử có chút buồn phiền ghé vào trên bàn, tay phải chậm rãi sờ sờ bội đao, không nhanh không chậm nói với thiếu niên bên cạnh: “Giọng của ngươi lớn qua, rước ôn thần tới rồi.”

Mọi người trong khách bị tiếng quát này làm kinh ngạc nhảy dựng, đều nhìn qua mấy người đó. Chợt nghe một đệ tử Hành Sơn lại hô: “Chính là hai tên ác tặc này! Đêm qua ta đã bị mất túi tiền, ra ngoài tìm, thì thấy hai tên ác tặc này giết chết hán tử say rượu kia.”

Tất cả mọi người đều cả kinh. Địch Vân cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, hai người cũng chỉ ngồi yên, không chút nóng vội. Vài khách quan bên cạnh nghe xong đều vội vàng đứng lên trốn xa. Trong lúc nhất thời bên cạnh chỉ còn lại Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại không hề nhúc nhích.

“Đông Phương?”Địch Vân thấp giọng gọi một tiếng, ý hỏi bọn họ có cần tránh đi không.

Đông Phương Bất Bại đột nhiên nghe thấy người nọ gọi tên y, không khỏi nhếch khóe miệng, tâm tình không tệ, chỉ nhìn điểm tâm trên bàn, rồi lại nhìn món điểm tâm người nọ gắp cho mình, còn chưa ăn, “Không liên quan đến chúng ta.”

Địch Vân gật đầu, hắn tất nhiên hiểu được ý của Đông Phương Bất Bại, liền không nhúc nhích.

Quan sai ở cửa thấy có chút giống nhưân oán giang hồ, cũng không dám tùy tiện đi qua, ngược lại mặc kệ, bảo mọi người cùng quay về nha môn.

Địch Vân có chút chán ghét đối với quan phủ, tựa như Lăng Thối Tư, vì một bản đồ bảo tàng mà nhốt Đinh Điển trong lao, còn chôn sống nữ nhi của mình.

Một đệ tử Hành Sơn ‘xuy’ một tiếng rút bội kiếm ra, tiến lên vài bước, quát: “Không nghĩ tới các ngươi còn dám chạy về nhận lấy cái chết! Hôm qua để các ngươi chạy, hôm nay sẽ không may mắn như vậy đâu.”

Thiếu niên nhíu mi, nâng tay cầm lấy trường kiếm trên bàn, định làm khó dễ. Chỉ là bị quý công tử bên cạnh cản lại, người nọ vẫn cười nhạt, “Trên đời này nào có người nào ngu ngốc đến vậy, giết người xong lại chạy về.”

“Chuyện của ta không cần ngươi quản!” Thiếu niên vừa nghe thì nhíu mi càng chặt, từ từđẩy tay đối phương ra, đứng lên, cao giọng nói: “Các ngươi nếu không sợ chết, cứđến đây.”

Địch Vân nghe xong màđối thoại của hai người lại thấy cóđiểm kỳ quái, giết người xong còn trở về làm gì? Lại còn moi ra hết túi tiền của hán tử kia. Chẳng lẽ thiếu niên này bị hán tử say rượu trộm thứ gìđó muốn quay lại tìm. Trong lòng vừa động, Địch Vân nhíu nhíu mày, đừng nói là khối ngọc trong ngực hắn, hay là cái túi tiền kia nha?

Đệ tử Hành Sơn nghe xong không khỏi giận dữ, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khẩu khí thật là lớn a. Quý công tử còn cười cười nói: “Đệ tử danh môn chính phái này, đương nhiên phải dương cao chính nghĩa, ngươi như vậy, bọn họ muốn làm rùa đen rút đầu cũng không được.”

“Khẩu xuất cuồng ngôn!”Đệ tử Hành Sơn tức giận rút kiếm liền vọt lên.

Lại thấy quý công tử kia không hềđứng lên, tay phải ‘xuy’ một tiếng rút bội đao ra, lập tức đao kiếm chạm nhau, đối phương bị khiến động tác chậm lại, đao phong vừa chuyển, đặt trên cổ người nọ.

Đệ tử Hành Sơn sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đào hoa của quý công tử loan loan, không đợi đối phương phản ứng, đã thu đao nhấc chân đạp người nọ ra ngoài.

Địch Vân thấy đao pháp của vị quý công tử kia rất tiêu sái, động tác cũng cực nhanh, chỉ một chiêu màđãđánh bại người của phái Hành Sơn, trong lòng không khỏi bội phục. Chỉ là không đợi hắn nghĩ xong, đã thấy mấy người phái Hành Sơn vừa bị quý công tửđạp ra ngoài kia, không biết có phải vì trùng hợp hay không mà vừa vặn té qua bên này.

Địch Vân sợ sẽ làm bị thương đến Đông Phương Bất Bại, lập tức đứng dậy, đánh ra một chưởng, chuyển phương hướng, đánh mặt của đệ tử Hành Sơn kia nghiêng qua một bên.

Đông Phương Bất Bại vì vậy mới giương mắt nhìn nhìn quý công tử bên cạnh. Người nọ thấy Địch Vân ra tay lại “Ha ha” nở nụ cười, nói: “Vị tiểu huynh đệ này võ công không tệ.”

“Đao pháp của Vạn Dặm Độc Hành cũng không hề tầm thường a.”

Đông Phương Bất Bại đặt chén trà xuống, thản nhiên nói.

Mộtđám chỉ còn lại vài nhân sĩ giang hồ, vốn đều lẩn trốn rất xa đến xem náo nhiệt, bỗng nhiên nghe được bốn chữ“Vạn Hặm Độc Hành”đều ngẩn ra. Trên giang hồ không ai không nghe qua danh hào ‘Vạn Dặm Độc Hành’Điền Bá Quang.

Điền Bá Quang chỉ mỉm cười, Địch Vân âm thầm nhíu mày, mới phát hiện người nọ là cốýđá người qua bên này, muốn thử võ công của hắn. Chỉ làĐiền Bá Quang không biết, Địch Vân trước kia không có tay phải, chỉ có thể dùng tay trái, thời gian dài cũng thành thói quen dùng tay trái tập võ. Mà sau khi trọng sinh, Dương Liên Đình tuy rằng không phải thuận tay trái, nhưng thói quen vẫn không đổi được. Tất nhiên hai tay trái phải cũng có chút khác biệt. Ở Hắc Mộc Nhai hơn hai tháng, Đông Phương Bất Bại dạy võ công kiếm pháp đều là dùng tay phải luyện tập. Một chưởng bằng tay phải kia, cũng không thể nói là mạnh, nhiều nhất chỉ nhìn ra bốn thành công lực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio