Hạ Tuyết Nghi biết võ công hai người trước mắt đều là nhất lưu cao thủ, lại không cách nào đoán được hồng sam nam tử này lại là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ, người trên giang hồđồn làđệ nhất cao thủ kia.
Hạ Tuyết Nghi trưởng mi bất giác nhíu lại, đôi con ngươi khẽ chuyển, lại cái gì cũng không nói, trên mặt bình thản như trước. Hắn im lặng, gương mặt lạnh lùng, bên kia Đông Phương Bất Bại cũng băng lãnh màđứng, trưởng mi bán chọn, không lên một tiếng. Địch Vân không biết nên nói cái gì. Trong lúc nhất thời tiểu viện tửđột nhiên rơi vào im lặng.
Nhưng Điền Bá Quang vẫn ung dung đứng xem kịch vui, Hạ Tuyết Nghi liễm hạ phượng mâu, nếu không nhìn thấy hàn ý trong đôi phượng mâu kia, có thể cảm được một chút nhu thuận ngoài ý muốn. Nghĩđến đây hắn không khỏi buồn cười, liền “Ha ha” cười vui vẻ.
Tiếng cười này của Điền Bá Quang ở trong tiểu viện im lặng phá lệ rõ ràng. Hạ Tuyết Nghi khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy phía trên là một đôi mắt đào hoa chứa mười phần trêu ngươi, nhịn không được trợn mắt liếc hắn.
“Ngươi không chịu nói cũng không sao, Nhật Nguyệt thần giáo ta cũng không đểý mấy lượng bạc kia.”Đông Phương Bất Bại quét mắt nhìn hai người kia, chậm rãi nói.
Địch Vân nghe ra thanh âm của Đông Phương Bất Bại có một chút sát khí, không khỏi lo lắng. Nói thật ra, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Hạ Tuyết Nghi cũng không phải đặc biệt tốt. Chủ yếu bởi vì lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Tuyết Nghi là lúc y đang giết người. Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lại đạm mạc với sinh tử như thế, tâm tính hẳn không phải tốt. Nhưng hắn đối Hạ Tuyết Nghi vẫn có vài phần thương hại, dù nói như thế nào thìđó vẫn là một hài tử choai choai mười lăm mười sáu tuổi, một mình phiêu bạc trên giang hồ, có thể hiểu vì sao lại lạnh lùng như thế.
Nhất thời lại yên tĩnh, đánh vỡ cục diện bế tắc chính là tiếng khóc của tiểu Địch Vân trong phòng. Nghe ra chắc là do tiểu hài tửđãđược ăn uống no đủ, săn sóc cẩn thận, căn bản không giống với tiếng nức nởđáng thương như con mèo nhỏ vừa rồi.
Địch Vân nghe được, liếc nhìn Hạ Tuyết Nghi một chút, lập tức kéo tay Đông Phương Bất Bại, nói:“Ngươi đi chiếu cố hài tử một chút đi, chuyện ởđây giao cho ta xử lí. Được không, Đông Phương?”
Đông Phương Bất Bại chỉ thoáng gật đầu một cái, khóe miệng khẽ nhếch, xoay người trở về trong phòng. Nghe người nọ nói đến ‘hài tử’, nhất thời bất khoái cùng sát ý trong lòng lại mất sạch sẽ.
Điền Bá Quang thấy cửa phòng “chi nha”đóng lại, nhịn không được nữa, cười ha hả không để yên, nói:“Tiểu quỷ, ngươi cũng biết sợ sao?”
Hạ Tuyết Nghi trừng mắt nhìn cái kẻ cười đến vui vẻ kia, Điền Bá Quang vẫn không ngừng trêu ghẹo nói:“Sao bình thường nhìn như tiểu lão hổ tạc mao, vừa thấy lão hổ chân chính lại trở thành tiểu miêu nhi chỉ biết vâng lời a!”
Hạ Tuyết Nghi bị hắn nói đến sắc mặt biến đen, rất khó coi.
“Tiểu huynh đệ, chuyện cướp bạc ở Giang Nam xin nói rõ.”Địch Vân lên tiếng, nói:“Nếu biết mấy xe bạc kia ởđâu, thỉnh báo cho tại hạ biết. Chuyện này liên quan đến thể diện của Nhật Nguyệt thần giáo…… Huống hồ, cũng liên quan đến tính mạng của rất nhiều người trong giáo.”
Hạ Tuyết Nghi vốn chỉ lạnh lùng không nói lời nào, nhưng lúc nghe Địch Vân nói đến hai từ‘tính mạng’ trên mặt không khỏi giật giật. Phượng mâu bán mị, sau đóđôi con ngươi khẽ chuyển.
Điền Bá Quang thấy thế không nhịn được cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Hạ Tuyết Nghi, nói:“Tiểu tử ngươi thực sự làm lão tửđau đầu đến sắp chết a.” Dứt lời tiến sát hai bước, thấp giọng ở bên tai hắn nói hai câu, lập tức cười nhìn hắn.
Hạ Tuyết Nghi trừng mắt nhìn, có chút không rõ hỏi Điền Bá Quang, rồi sau đó thấy hắn không thèm nhắc lại, mới mở miệng đối Địch Vân nói:“…… Ta cóđiều kiện.”
Địch Vân ngẩn ra, rồi sau đó mỉm cười. Có vài phần tò mò, nói:“Ngươi nói.”
Hạ Tuyết Nghi vẻ mặt bình tĩnh, nói:“Hy vọng có thể thu ta làm đệ tử nhập thất.”
Địch Vân lại ngẩn ra, sửng sốt hơn nữa ngày mới phản ứng lại, chỉ nghe thiếu niên đối diện như trước bình tĩnh nói:“Mấy xe bạc kia của Nhật Nguyệt thần giáo là do ta cướp. Sau đó hãm hại người Ôn gia bảo.”
Địch Vân nhất thời không nói chuyện, cách một lúc mới nói:“Ta nghĩđã biết nguyên nhân.”
Hạ Tuyết Nghi cũng trầm tĩnh trong chốc lát, tiếp tục câu chuyện, nói:“Ta cùng với Ôn gia có cừu oán……Ôn gia Ngũ lão giết một nhà của ta.”
Hạ Tuyết Nghi bình tĩnh vô ba mà nói, trên mặt cũng không có dao động gì, chỉ là ngữ khí bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến vô cảm, ngược lại làm cho người ta cảm thấy Không chân thật.
Địch Vân thu hạ cảm xúc, nói:“Đông Phương…… Hắn có thể sẽ không tùy ý thu đệ tử, bất quá……”
Địch Vân vừa định nói có thể giúp hắn đi khuyên bảo một chút, đã bị Hạ Tuyết Nghi quyết định,“Ta chưa nói làm đệ tử cho y. Ta là muốn bái ngươi làm thầy.”
Địch Vân lúc này thật sự không thể phản ứng, hắn hiểu được suy nghĩ muốn bái sư của Hạ Tuyết Nghi, khẳng định là muốn học võ công cho tốt sau đó lại đi tìm người của Ôn gia báo thù, Đông Phương Bất Bại võ công cao, thân làđệ tử y có thểđược chân truyền, như vậy một Ôn gia bảo sẽ không là gì. Chỉ là hắn không nghĩ tới Hạ Tuyết Nghi lại muốn bài mình làm thầy. Võ công hiện tại của hắn còn không bằng Điền Bá Quang.
“Bái ta làm thầy?”Địch Vân hồi thần, ngượng ngùng cười cười, nói:“Võ công của ta còn không bằng Điền huynh……”
Điền Bá Quang nở nụ cười, nói:“Võ công của Dương huynh khẳng định so với tiểu quỷ này cao hơn rất nhiều làđược. Tâm tính tiểu quỷ này kỳ thật rất thiện lương, nhưng chỉ nghĩ tới báo thù, để hắn tìm một người quản giáo cũng tốt. Ngươi xem người như ta còn thiếu người quản giáo, sao có thể làm sư phụ.”
Địch Vân trầm mặc một lúc lâu, thiếu niên kia cũng trầm mặc đứng ở trước mặt, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng không thèm quan tâm, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn một chút, liền phát hiện đôi trường mi xinh đẹp kia đang nhíu lại một chút, trong ánh mắt đầy bất an, sao có thể là bộ dáng bất cần.
“Kia……” Địch Vân sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng, từ kiếp trước cho tới kiếp này hắn chưa từng thu nhận đồđệ, người ngốc như hắn cũng không biết phải dạy đồđệ thế nào. Chỉ là……
“Ngươi nếu không chê ta võ công bình thường thì theo ta luyện võ cũng được.”
Hạ Tuyết Nghi nghe hắn vừa nói, con ngươi lập tức sáng lên, sao đó hai gối khụy xuống, quỳ xuống dập đầu, gọi một tiếng sư phụ. Việc như thế này càng làm Địch Vân thêm quẫn bách, nhanh chóng tiến lên đỡ hắn, thô nhân như hắn ăn không tiêu loại đại lễ quỷ bái này, nói:“Ngươi mau đứng lên đi.”
“Điền Bá Quang, kế sách ngươi nghĩ thật sự rất tốt!”
Đông Phương Bất Bại đẩy cửa đi ra, y ở trong phòng đem lời ba người bọn họ nói nghe rõ ràng, chỉ là vẫn đang đem tiểu Địch Vân hống ngủ rồi mới đi ra. Một câu kia thanh âm dị thường băng lãnh, người khác nghe xong không khỏi rùng mình.
Điền Bá Quang chỉ cười cười, Đông Phương Bất Bại nói tiếp:“Ngươi cho làđể hắn bái Dương tổng quản làm thầy, bổn tọa sẽ buông tha hắn sao?!”
“Đông Phương……”Địch Vân vừa định nói chuyện, chỉ nhìn thấy hồng ảnh nhoáng lên một cái, trong lòng lập tức “Lộp bộp” một tiếng, nhanh chóng nâng tay ngăn đón, lại vẫn chậm một bước.
Điền Bá Quang cũng là cả kinh, tốc độ xuất thủ căn bản so ra kém Đông Phương Bất Bại. Chỉ nghe thấy Hạ Tuyết Nghi bên người thét lớn một tiếng, liền thẳng tắp ngã xuống. Lập tức đưa tay đem hắn ôm vào trong ngực. Cúi đầu nhìn, thiếu niên trưởng mi nhíu chặt, gương mặt vốn thiên bạch lại trở nên trách bệch dọa người,“Uy! ngươi thế nào?”
“Đông Phương!”Địch Vân tiến lên giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại không cho y lại gây khó dễ, chỉ là hắn nhất thời sốt ruột, lấy võ công Đông Phương Bất Bại, nếu muốn tính mạng Hạ Tuyết Nghi, chỉ một chiêu đó là quáđủ.
Đông Phương Bất Bại không bỏ tay hắn ra, cũng không nhúc nhích, chỉ là nói:“Nếu hắn đã muốn bái Dương tổng quản làm thầy, bổn tọa liền lưu hắn một cái mạng.” Nói xong nhìn lướt qua Điền Bá Quang:“Bổn tọa chỉ phếđi võ công của hắn thôi.”
Hạ Tuyết Nghi đau đến một thân mồ hôi lạnh, thần trí bán thanh tỉnh, bỗng nhiên nghe người nọ nói ‘phếđi võ công’. Như nghe thấy sấm chớt giữa trời quang, nhất thời phẫn nộ, bỗng cảm thấy cổ họng có vị ngọt, sau đó trước mắt một mảnh trắng xóa, đúng làđã ngất xỉu.
“Điền huynh, ngươi trước đưa hắn đã vào nhà nghỉ ngơi một chút.”Địch Vân nhanh chóng mở miệng, Điền Bá Quang cũng không trì hoãn thời gian, đem Hạ Tuyết Nghi bế lên, đá văng ván cửa phòng bên cạnh rồi đi vào.
Địch Vân thấy hắn hai người rời đi, mới nhẹ nhàng thở ra, kéo Đông Phương Bất Bại vào chủốc. Sắc mặt Đông Phương Bất Bại vẫn không tốt, chỉ có băng lãnh.
Địch Vân sờ sờ cái mũi, thấy tiểu tử trên giường kia đang ngủ say, trong lòng không khỏi mềm mại, nói:“Đông Phương…… Chuyện này thật là ta làm thiếu thỏa đáng. Chỉ là……”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn một bộ buồn rầu không biết nên mở miệng thế nào, cũng không chịu được vẻ mặt băng lãnh này nữa, cắt ngang nói:“Ngươi không nghĩ tới sao, hắn đang lừa ngươi!”
“A?…… Ân.” Địch Vân ngượng ngùng cười, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Hắn đã không còn là tiểu tử mới mười tám tuổi ở nông thôn kiếp trước. Bị lừa rất nhiều, tuy rằng không muốn gạt người, nhưng cũng luôn biết một ít kỹ xảo. Hắn cũng biết Hạ Tuyết Nghi là muốn mượn trợ thân phận bản thân để tránh né truy sát của Đông Phương Bất Bại. Chỉ là khi thấy trong đôi mắt thiếu niên này bình tĩnh lại làđạm mạc, ánh mắt mang theo quyết tuyệt bi ai, vẫn mềm lòng. Bi thương như vậy hắn cũng đã từng trải qua……
Đông Phương Bất Bại thở dài, đi đến bên giường xem tiểu tử kia, nói:“Ta trước kia sao lại không biết ngươi mềm lòng như vậy. Trong giang hồ này có rất nhiều người đáng thương, ngươi chẳng lẽ thương hại tất cả sao?”
Địch Vân cười cười, nói:“Ta chỉ gặp phải một mình Hạ Tuyết Nghi a.”
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nói:“Xem như vậy đi, ngươi đã muốn nhận hắn làm đồđệ, ta cũng không làm khó hắn. Nếu ngày sau ta phát hiện hắn lừa gạt ngươi thìđừng trách ta thủ hạ bất lưu tình.”
“Ân.” Địch Vân đáp ứng.
“…… Còn có,” Đông Phương Bất Bại cách một lúc mới nói thêm:“Võ công hắn luyện cùng ngươi không chung một đường, ta đem võ công hắn phếđi, ngươi sẽ dạy hắn tốt hơn.”
“Ân.”
END