Đông Phương Bất Bại cái gì cũng không hỏi, Địch Vân vốn muốn nói cho y một chuyện, lại không biết nói như thế nào, bắt đầu từđâu mới tốt. Suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên phát hiện càng nghĩ lại càng không có dũng khí, càng nghĩ càng không dám mở miệng. Trong lòng hắn thực sự sợ hãi, nếu nói cho biết Đông Phương mình căn bản không phải Dương Liên Đình, người nọ có thể sẽ không đối xử tốt với mình như vậy nữa. Không phải hắn không tin Đông Phương Bất Bại, chỉ là hắn đã thấy qua nhân tình lãnh nhuyễn, lòng người khó lường, hắn không bao giờ muốn mạo hiểm như vậy nữa, dũng khí càng lúc càng mất dần.
Đợi đến khi hắn hồi thần, sắc trời đã khuya. Mọi người mệt mỏi hết cả ngày, đều sớm nghỉ ngơi. Địch Vân tất nhiên vẫn cùng Đông Phương Bất Bại ngủ chung, chẳng qua thêm một tiểu Địch Vân nằm ở giữa. Giường vốn không lớn lại càng thêm chật.
Địch Vân nghiêng thân, sợ sơý sẽđè lên tiểu hài tử bên cạnh. Cứ lo lắng đề phòng như thế, tinh thần không thể thả lỏng, căn bản là không ngủđược. Lại nghĩđến Đinh Điển ở phòng bên cạnh, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc, từng màn từng màn kiếp trước hắn vĩnh viễn cũng không quên được.
Địch Vân còn nhớ rõ hắn cùng đãĐinh Điển tương ngộ như thế nào. Đó làở trong phòng giam, Đinh Điển không trẻ tuổi như hiện tại, rất chật vật. Đương nhiên Đinh Điển cũng từng đối hắn rất ác liệt, đem hắn đánh cho bán sống bán chết, nhưng sau đó biết được thân thế cả hai rất giống nhau nên mới kết giao tình. Đinh Điển còn dùng Thần Chiếu kinh cứu mạng của hắn.
Địch Vân nghĩ, một thân võ công của mình là do Đinh Điển truyền thụ, nói vậy xem như người nọ là một nửa sư phụ của mình. Chỉ là không biết hiện tại Thần Chiếu kinh của Đinh Điển đã luyện như thế nào, chắc là vừa mới bắt đầu tu luyện đi.
Lại nhớđến vận mệnh về sau của Đinh Điển cùng Lăng cô nương trong lòng không khỏi khó chịu. Hai người yêu nhau như vậy, lại trốn không được kết cục phân ly. Khổ luyến kéo dài cho đến chết cũng không kết thúc. Địch Vân nhớ rõ, khi mở ra quan tài của Lăng tiểu thư, thi thể kia cứng ngắc mà giơ tay, cùng trên bản củi có khắc con số. Hắn chẳng thể nghĩ tới phụ thân của Lăng tiểu thư lại tuyệt tình lãnh huyết đến mức đem thân sinh nữ nhi của mình chôn sống trong quan tài đến ngộp thở mà chết. Mà Lăng tiểu thưđến khi chết vẫn nghĩđến Đinh Điển, không quên lời dặn của Đinh Điển, dùng móng tay đem bí mật trong Đường thi khắc vào quan tài.
Địch Vân nghĩ vậy, trong lòng một trận chua xót, chỉ mong kiếp này hai người họ sẽ có một kết cục tốt, có thể diện mạo tư thủ. Nếu phải vất vả và thống khổ như kiếp trước, Địch Vân nghĩ hay là đừng đểĐinh Điển gặp được Lăng cô nương.
Địch Vân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mệt mỏi dâng lên không nhịn được mà nhắm mắt ngủ. Chỉ là người bên cạnh lại phiên thân, phượng mâu chậm rãi mở ra, con ngươi đen láy sáng như lưu ly, lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏđang ngủ yên bên cạnh.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng phiên thân từ trên giường ngồi dậy, đem ngoại sam phủ thêm mới mở cửa ra ngoài, thật khẽ.
Vào tháng giêng thời tiết có chút rét lạnh, gió bên ngoài thổi mạnh, cốc tràng để phơi nắng cái gì cũng không có, rất trống trải. Liền thấy một thân ảnh khoanh tay đứng ở nơi đó, nương theo ánh trăng, thấy rõ nhất thanh nhị sở, chính làĐinh Điển không thế nghi ngờ.
Đông Phương Bất Bại dừng lại không đi qua, cũng không lên tiếng. Nhưng Đinh Điển lại phát hiện y, xoay người lại nhìn, không khỏi nói:“Các hạ võ công thật sự là xuất thần nhập hóa, Đinh mỗ cũng chưa phát hiện có người ở phía sau.”
Đông Phương Bất Bại vẫn như cũ không nói gì, chỉ là hai mắt đánh giá người nọ.
Đinh Điển thấy cười cười nói:“Đông Phương giáo chủ yên tâm, Đinh mỗ không phải người xấu, cũng không dám cóác ý.” Nói xong dừng một chút, lại nói:“Ta cùng với Dương huynh đệđã biết nhau từ rất sớm.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại không mặn không nhạt nói:“Dương tổng quản có cùng bổn tọa nói qua, chỉ là hắn nghĩ ngươi không nhớ hắn.”
Đinh Điển nghe xong không khỏi cười, tựa hồ có chút cảm khái, thật sâu thở hắt ra, nhìn chân trời đen thẳm trống trải, nói:“Đúng vậy, lúc đầu không thể nhận ra hắn. Thời gian qua đã lâu, bộ dạng tất nhiên có biến hóa rất lớn. Chỉ là cách nói năng cùng hành động của hắn vẫn giống như trước. Rất ít có người giống như hắn……. Huống hồ, hắn nói đến Lăng Sương Hoa, ta sao có thể còn không biết?”
Đông Phương Bất Bại vẫn không nói chuyện, Đinh Điển cũng không cảm thấy xấu hổ, tự cố mục đích bản thân một mình chậm rãi nói, thiên nam hải bắc, đều là chuyện vặt.
Đinh Điển nói một trận, lại chuyển thân nhìn y. Người nọ bình tĩnh màđứng, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách lạnh lùng, có một cỗ khí tức vương giả, khiến người ta bất giác kiêng kị.
“Đông Phương giáo chủ, hơn nửa đêm ra ngoài sẽ không phải chỉ vì muốn nghe Đinh mỗ nói chuyện phiếm đi?”Đinh Điển đột nhiên đặt câu hỏi.
“Ngươi đang tìm cái gì.”Đông Phương Bất Bại trầm mặc một khắc, quan sát hắn nói.
Đinh Điển bị hỏi ngẩn ra, lập tức khẽ cười, nói:“Đông Phương giáo chủ võ công quả nhiên rất cao, cái gì cũng không thể gạt được.” Nói xong dừng một chút mới tiếp lời,“Bất quá không nhọc Đông Phương Bất Bại quan tâm.”
Trên mặt Đinh Điển vẫn lộ vẻ tươi cười, chỉ là trong lòng đối Đông Phương Bất Bại lại thêm vài phần kính nể. Hắn đuổi theo Vạn Chấn Sơn cùng Ngôn Đạt Bình đến nơi này, tất nhiên là vì tìm Đường thi thư phổ mà Mai Niệm Sinh lưu lại. Thích Trường Phát giữ thư phổ, người nọ tâm tính nghi kỵ, lường trước lúc đào tẩu tất nhiên sẽ không đem Đường thi mang ở trên người. Như vậy khi bị hai người kia đuổi theo, cũng có thể càn quấy hạt bài một mạch. Đinh Điển tất nhiên không biết được hắn đem thư phổ giấu ởđâu, chỉ là đã tìm hết ngoài một dặm ngõa ốc, không nghĩ tới vẫn không tìm được thứ kia, nhưng động tác nhẹ như vậy vẫn khiến cho Đông Phương Bất Bại nhận ra.
Đông Phương Bất Bại trưởng mi hơi nhíu, lạnh lùng nhìn hắn. Vừa muốn há miệng nói chuyện, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, tay áo phất một cái, xoay người rời đi. Đi thực nhanh, như một trận gió, tiêu thất bên trong bóng đêm.
Đinh Điển thấy không khỏi lắc đầu, hắn bôn ba vài ngày, dàn xếp Mai Niệm Sinh bị trọng thương, lại đuổi theo ba đồđệ của hắn từ Tứ Xuyên đi một vòng lớn đến Tương Tây. Mấy ngày không dám chợp mắt, sợ lơi lỏng cảnh giác sẽ bị bọn họ phát hiện. Hôm nay nửa đêm lại đi tìm Đường thi thư phổ, hiện tại dĩ nhiên mệt đến mức muốn nằm xuống ngay. Nhìn nhìn sắc trời, cũng xoay người trở về phòng. Thư phổ tạm thời buông tha, ngày mai nói sau. Đến mùa cúc hoa nở rộ còn có một đoạn thời gian rất dài, hắn vẫn còn kịp. Chỉ là không biết được, đến lúc đó cò có thể tìm thấy lục cúc hay không.
Đông Phương Bất Bại bước nhanh trở về, còn chưa tới cửa chợt nghe thấy tiếng hài tử khóc “Ôô”, nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Hơn nửa đêm sắc trời rất tối, trong phòng lại không đốt đèn, tối đen đến cái gì cũng không nhìn thấy.
Đông Phương Bất Bại nương theo ánh trăng, chỉ nhìn thấy một người đứng bên cạnh bàn, cái ghế dựa ngã ở một bên. Tiểu Địch Vân nằm ở trên giường như mèo con khóc “Ôô” vài tiếng, bất quá xem ra không có thức, hình như bị sảo (làm ồn) đến nức nở.
“Ngươi làm sao vậy?”
Người đứng ở bên bàn không phải ai khác, đúng làĐịch Vân. Đông Phương Bất Bại sợ lại sảo đến hài tử, thanh âm hỏi han rất nhẹ. Địch Vân tựa hồ không nghe thấy, không hế quay đầu. Qua một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn khắp nơi. Một đôi con ngươi hắc diệu thạch tràn đầy mê mang, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ở cửa hoảng đến ngẩn ra, khí lực lập tức như bị tháo nước, thân thể lắc lư, không đứng vững mà nâng thủ giữ lấy bàn.
Đông Phương Bất Bại thân hình chợt lóe, đi đến đỡ lấy hắn, liền cảm thấy trên cánh tay có chút căng thẳng, bịđối phương bắt được, nắm đến có chút đau. Thế này mới phát hiện trên y phục của hắn có chút ẩm ướt, đúng làđã ra một thân mồ hôi.
Địch Vân thấy một mạt hồng ảnh từ cửa tiến vào, nâng tay trái chế trụ cánh tay người nọ, động tác thật sự rất nhanh. Khi cảm nhận được dưới ngón tay là nhiệt độ cơ thểôn nhuyễn mới thở hắt ra. Chỉ là tim vẫn đập rất nhanh, rất bối rối. Lại nghĩ tới vừa rồi, bỗng nhiên cảm thấy thực sợ hãi. Bỗng dưng trên tay dùng một chút lực, đem Đông Phương Bất Bại kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Đông Phương Bất Bại giật mình, y bị một cỗđại lực kéo lấy, chàng tiến vào lòng người nọ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cái trán đánh vào trên cằm người nọ, sinh đau, lại căn bản không kịp băn khoăn. Chỉ có thể cảm giác được quanh thân bịấm áp vây lấy, cảm nhận được song chưởng của người nọđang báđạo siết chặt. Y chỉ cảm thấy trái tim mình dường nhưđang nhảy liên hồi.
Địch Vân vốn đã ngủ, lại ngủ không yên, mơ thấy một giấc mộng. Có lẽ là ban ngày nghĩ quá nhiều, mơ thấy đều là chuyện kiếp trước.
Hắn mơ thấy tam gian ngõa ốc, mơ thấy vạn gia hào trạch, mơ thấy gian lao ngục hắc ám, mơ thấy Tuyết sơn rét lạnh. Chỉ là vô luận như thế nào, hắn sợ nhất vẫn là nơi ngõa ốc nho nhỏ này. Nơi này là nơi mà hắn từng nghĩ là‘Nhà’, không hề biết đó là là một loại lừa gạt cùng thủ thuật che mắt.
Địch Vân ở trong mộng ra một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên bừng tỉnh, trợn mắt nhìn chỉ thấy một mảnh hắc ám. Đợi đến khi thích ứng với hắc ám kia mới phát giác hắn làđang nằm trong phòng của mình, nằm trên chiếc giường hắn đã ngủ suốt mười tám năm. Địch Vân một trận hoảng hốt, ý thức vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mê mang không biết đang ở nơi nào.
Hắn nhớ rõĐông Phương Bất Bại ngủ bên người hắn, mạnh mẽ xoay người, trong phòng vô cùng im ắng, làm sao còn có mạt hồng ảnh kia. Hô hấp Địch Vân nhưđình chỉ, chẳng lẽ còn đang nằm mơ? Hoặc là đây mới là mộng cảnh……?
Địch Vân nhất thời phân không rõ, vội vàng kích động ở trong phòng sờ loạn một mạch, đụng vào ghế dựa bên cạnh. Hài tử trên giường ôô nức nở, liền thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, khi quay đầu lại, ở cửa là một mạt hồng ảnh.
Hắn gắt gao ôm Đông Phương Bất Bại, cánh tay siết chặt, cơ hồ muốn đem người nọ nhu tiến vào thân thể mình. Một mình hắn đứng giữa gian ngõa phòng hắc ám, cơ hồ nhớ lại kiếp trước, cơ hồ nghĩđến mạt hồng ảnh làm bạn với hắn suốt mấy tháng qua đều chỉ là giấc mơ. Hắn ra một thân mồ hôi lạnh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể trong lòng, cảm nhận mùi hương thản nhiên tàn ra từ mái tóc người nọ, không khỏi lại ôm chặt vài phần, đem mặt chôn trong mái tóc người nọ, hung hăng hô hấp, một chút hương thơm thoang thoảng cũng không bỏ qua.
“Đông Phương, Đông Phương, Đông Phương……”
END