Liên tục bảy tám ngày Địch Vân vẫn không thể tìm được Đông Phương Bất Bại, cơ hồđãđem Hành Sơn lật tung hết, đáng tiếc không có thu hoạch. Nhưng cóĐiền Bá Quang, hắn cũng không sợ người của Ôn gia bảo đến tìm Hạ Tuyết Nghi gây phiền toái, cũng có thể yên tâm tiểu Địch Vân.
Đến ngày trên thiệp mời, Điền Bá Quang cùng Hạ Tuyết Nghi không đi, Địch Vân sớm một mình đến phủ Lưu Chính Phong mà nhìn.
Nhìn trước mắt hồng tường kim biển, sắc trời còn không chưa sáng, hơi mịt mờ. Địch Vân đứng ngoài tường viện Lưu gia, xoay người đi vào. Trong viện im ắng, không có gì ngời, chắc là quá sớm, mọi người đều đang ngủ say. Chỉ có vài gã sai vặt sáng sớm ngẫu nhiên đi qua, ai cũng không phát hiện Địch Vân.
Lưu phủ rất lớn, Địch Vân nhất thời cũng không biết đi nơi nào tìm mới tốt. Nhìn thấy một chỗ sân hẻo lánh, cạnh cửa viện là một gốc trúc, một mảnh lục sắc. Bỗng nhiên nghĩđến thời điểm ở Hắc Mộc nahi, hắn mỗi lần đều vào lúc trời chưa sáng thìđã tỉnh, sau khi tập võ lại lặng lẽ chờ trong phòng Đông Phương. Nhìn bóng dáng thản nhiên sau sa trướng, đợi đến khi trời sáng mới cùng người nọ dùng bữa, tập võ hoặc đọc sách……
Địch Vân hoảng hốt một chút, khi đó hắn là một tổng quản, tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng khi ở cùng Đông Phương lại cảm thấy thanh tĩnh vui sướng. Cứ nghĩ nếu mãi tiếp tục như vậy thực tốt?
Vô thanh thở dài, Địch Vân thả người nhảy lên, nhẹ nhàng xảo xảo vào tiểu viện tử. Thoáng có chút kinh ngạc, một gian phòng trong viện đã thắp đèn, ẩn ẩn có tiếng nói.
Địch Vân vô tình nghe lén người khác nói chuyện, chỉ là lại đột nhiên nghe thấy đàn cổ khinh ngâm, hòa cùng tiếng tiêu, thanh âm hai người cũng không lớn, ẩn ẩn như không muốn quấy nhiễu bình minh mờảo.
Địch Vân bước một bước, hắn không hiểu âm luật gì, chỉ biết thanh âm cầm tiêu giao hòa này rất êm tai. Nghe nghe liền có chút ngây ngốc, nói không nên lời trong lòng là loại cảm giác cái gì, rõràng không phải là làn điệu bi thương, rõ ràng mang theo vô hạn dũng cảm khó kiềm chế, mang theo khí tức bễ nghể thiên hạ. Lại không biết vì sao khiến lòng người có chút chua xót.
Một khúc kết thúc Địch Vân vẫn lẳng lặng màđứng, ngực nhoi nhói. Chỉ nghe hai người trong phòng kia cũng thở dài.
“Gia gia, sáng sớm sao lại tấu một điệu bi thương đến thế.”
Một thanh âm thanh thúy linh động bỗng nhiên nói, Địch Vân kinh ngạc nhảy dựng, nhanh chóng trốn sau một tòa giả sơn, liền thấy cửa một gian phòng mở ra, bước ra là một tiểu cô nương, bộ dáng chỉ khoảng bảy tám tuổi, rất khảái.
Cửa gian phòng thắp đèn cũng mở, bước ra là hai nam tử, tuổi đều dĩ nhiên không phải thanh niên. Địch Vân lại cả kinh, hắn thấy một người trong sốđó chính là trưởng lão trong giáo – Khúc Dương. Hắn chiếm cứ thân thể Dương Liên Đình mấy ngày nay tuy rằng chưa từng gặp qua bản nhân Khúc Dương, nhưng trí nhớ vẫn phải có, lúc này nhìn một cái đã nhận ra. Thật không ngờ Khúc trưởng lão sẽ xuất hiện ở Lưu phủ.
“Khúc đại ca,” Nam tử trẻ tuổi hơn một chút nói:“Chốc nữa chậu vàng rửa tay, Khúc đại ca mang theo Phi Phi rời đi trước, sao này ta lại đến Hoa đại ca.”
Tiểu cô nương gọi Phi Phi cười nói:“Vì cái gì phải rời đi? Nơi này ta còn chưa ngoạn đủ, sao giống như sinh ly tử biệt a.”
“Phi Phi đừng nói bậy.” Khúc Dương nói.
Nam tử một bên còn nói thêm:“Ta chỉ sợ chuyện này sẽ không thuận lợi…… Nếu như thế, nơi này thật sự không phải nơi an toàn.”
Tiểu cô nương bị huấn chỉ le lưỡi, nói tiếp nói:“Nếu không thuận lợi ta phải giúp đỡ gia gia mới phải. Huống chi,”Nói xong một đôi con ngươi đen vòng vo chuyển, liếc liếc mắt nhìn vào thật sâu trong khách phòng, nói:“Chúng ta nói đi liền đi cũng không có nghĩa khí a, muốn hỏi thúc thúc một chút không.”
“Phi Phi, sao lại không có quy củ như vậy.” Khúc Dương nghe xong đột nhiên có chút sinh khí, hai hàng lông mày chọn lên, quát.
Tiểu cô nương mất hứng, nói:“Là thúc thúc cho ta gọi như vậy. Sao lại không có quy củ.”
Địch Vân nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, muốn ra khỏi sân cũng không thể, sợ bị người phát hiện. Chỉ là vừa chuyển đầu liền thấy trong phòng bên kia đăng đã sáng. Một thanh âm thản nhiên mang theo biếng nhác truyền ra,“Như thế nào? Khúc trưởng lão đối lời nói của bổn tọa không đồng tình?”
Địch Vân chỉ cảm thấy nhất thời toàn thân như bị người điểm huyệt, thanh âm kia hắn quá quen thuộc, không phải Đông Phương mấy ngày nay hắn luôn tìm kiếm thì có thể là ai.
Địch Vân chỉ cảm thấy máu như lên tới não, nghĩ muốn lao ra, vọt vào gian phòng kia. Nhưng vẫn tỉnh táo lại, nâng tay đặt trên giả sơn.
Trong phòng sáng đèn, lập tức chi nha một tiếng mở ra. Một hồng sam nam tửđứng trước cửa, nam tử thân hình cao gầy, một đầu tóc đen không buộc lại, vẫn thùy đến bên hông, bị gió thổi phất phơ bay lên, có vài sợi dùng ngực hồng sam nhân.
Địch Vân ở sau giả sơn nhìn chằm chằm người nọ, chỉ thấy tiểu cô nương gọi Phi Phi kia nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, cười chạy qua. Khúc Dương thấy Đông Phương Bất Bại vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, nhưng không chành đại lễ, chắc là cóđiều băn khoăn về thân phận của Đông Phương Bất Bại, nhưng dáng vẻ vẫn thực cung kính.
Đông Phương Bất Bại sửa sang lại tay áo một chút, nói:“Hừ, bổn tọa muốn nhìn xem danh môn chính phái hào kiệt này có khả năng làm ra cử chỉ chính nghĩa gì.”
“Này……” Nam tử nghe xong rất khó xử.
Khúc Dương bên cạnh nghe xong lời nói của Đông Phương Bất Bại, tất nhiên không dám chống đối, nói:“Chúng ta ở tại chỗ này có thể tránh một chút phiền toái, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không ra ngoài.”
Nam tử thở dài, đến cùng cũng chỉ có thể như thế, công đạo một chút rời khỏi. Khúc Dương thấy Đông Phương Bất Bại xoay người trở về phòng, liền căn dặn tiểu cô nương cũng trở về phòng đi. Tiểu cô nương thành thật đáp ứng, thấy Khúc Dương ra khỏi cửa mới sôi nổi hướng ngoài sân chạy đi.
Địch Vân thấ sân im lặng, không khỏi nhanh chóng lủi thân nhảy ra ngoài, hắn muốn gặp Đông Phương, rất muốn.
“Quả nhiên có người.”
Địch Vân kinh ngạc nhảy dựng, xoay người liền thấy kia tiểu cô nương đang đứng sau lưng mình. Không khỏi thầm kêu bản thân không cẩn thận, nhất thời vôý, nghĩ muốn nhanh nhìn thấy Đông Phương, căn bản không chú ý tiểu cô nương kia kỳ thật không đi xa.
Tiểu cô nương thấy rõĐịch Vân, cũng kinh ngạc một chút, một đôi mắt to tròn mở thật to, nâng tay nhỏ bé chỉ vào Địch Vân, cả buổi mới nhỏ giọng cười rộ lên, nói:“Nguyên lai làđại ca ca ngươi nga!”
Địch Vân lại sờ sờđầu, hắn không nhớ rõ mình có biết nàng, cũng không nhớ rõ Dương Liên Đình biết một tiểu cô nương như vậy,“Ngươi là……”
Tiểu cô nương vô thanh mỉm cười, cao thấp đánh giáĐịch Vân, xem đếnĐịch Vân có chút sợ hãi, mới nói:“Ta đương nhiên biết đại ca ca.“Nói xong trừng mắt nhìn hỏi:”Đại ca ca ngươi đến tìm thúc thúc sao?” Sau lại chỉ vào bên trong phòng,“Thúc thúc ở tại nơi đó nga. Đại ca ca tự mình đi tìm đi, Phi Yên nên ra ngoài chơi.”
Địch Vân thấy tiểu cô nương xoay người bước đi, vẫn không thể hiểu được nàng sao lại biết mình. Chỉ là hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, thấy nàng đi rồi, xoay người vài cái liền đứng ở trước cửa phòng Đông Phương. Hắn cũng không biết có phải sợ bị người nghe thấy hay không, tiếng bước chân rất nhẹ. Hai tay đặt trên ván cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
“Ai!”
Đông Phương Bất Bại bên trong nghe thấy thanh âm mở cửa, lập tức cảnh giác, tay phải sờ lên một thanh ngân châm, vừa muốn phóng đi, liền thấy lam sam nam tửđứng ở cửa. Động tác trên tay lập tức dừng lại, ngay cả toàn thân cũng cứng đờ. Trong con ngươi rõ ràng tràn ngập kinh ngạc cùng giật mình, còn có vui sướng.
“Đông Phương.”
Địch Vân gặp lại hồng sam nhân trong lòng lại là một trận kích động, nhanh chóng đi vào. Người nọ ngồi trước đài trang điểm, tóc còn chưa thúc hảo, chắc làđang chải chuốt.
Địch Vân cười cười, bỗng nhiên không biết mình nên nói thế nào mới tốt,phát hiện bản thân thật ngọng nghịu. Liền cầm lấy lược gỗ trên bàn, nói:“Ta giúp ngươi.” Chỉ không hiểu được vì sao tay càm lược khẽ run lên.
“…… Ân.” Đông Phương Bất Bại nhìn hắn thật lâu mới gật đầu, ngồi thẳng làm để hắn chải đầu cho mình.
Địch Vân nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc đen của Đông Phương Bất Bại, cách biệt lâu như vậy tới nay mới lại tiếp xúc với mái tóc suông dài của Đông Phương. Đen bóng lại suông mềm, nắm trong lòng bàn tay lại có chút cảm giác lạnh lạnh, thực rõ ràng.
Địch Vân tinh tế giúp y chải vuốt sợi tóc, giương mắt liền nhìn thấy người nọ xuyên qua gương cũng thường nhìn mình, tựa như những sáng sớm ở Hắc Mộc nhai.
Trong lòng không khỏi run lên, Địch Vân không biết mình là cao hứng hay chua xót, bỗng nhiên mở ra song chưởng từ phía sau ôm lấy Đông Phương. Đem mặt chôn trong tóc y, nghe hương thơm thuộc về người nọ.
Đông Phương Bất Bại bịđộng tác của hắn làm cho sửng sốt, toàn thân lập tức liền cứng ngắc, mở miệng run vài cái, mới nói:“…… Làm sao vậy?”
“Ngươi còn sinh khí sao?”Địch Vân khom thắt lưng ôm y, chỉ cảm thấy thân thể người nọ thực đơn bạc, ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn chằm chằm người nọ, nói:“Trước đó vài ngày là ta không tốt……. Ta nghĩ không thông, mới trốn tránh ngươi.”
Đông Phương Bất Bại nghe xong cách nửa khắc mới nhìn vào gương, lại hoang mang rối loạn, nói:“Vậy ngươi đã hiểu được?”
“Đinh đại ca nói ta thích ngươi, làm sao bây giờĐông Phương?”Địch Vân nghiêm trang nói, mày kiếm khẽ nhăn, cánh tay bất giác siết chặt. (Ta nói ta mà là mỹ nhân nghe xong câu này chắc bẻ cổ anh Mây quá>