Địch Vân nghe xong nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái, chuyện nháo lên ở Ngũ Phách Đồi, Lệnh Hồ Xung còn có thể ngốc được ở phái Hoa Sơn mới là chuyện lạ. Mà bị trục xuất khỏi sư môn có lẽ cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất Lệnh Hồ Xung sẽ cóđược cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, không cần ở thế khó xử giữa cái gọi là chính tà.
Nếu thật muốn nói đến kinh ngạc, thì phải là chuyện của Lâm Bình Chi. Người khác có nói cái gì, hắn cũng không tin loại chuyện Lệnh Hồ Xung vì một quyển Tịch Tà Kiếm Phổ mà mưu hại tính mạng của Lâm Bình Chi. Cho dù Lệnh Hồ Xung đến bây giờ vẫn mơ mơ màng màng thấy không rõ tâm ý của mình, nhưng người ngoài như hắn cũng thấy được một điều, đó là trong mắt Lệnh Hồ Xung chỉ có một mình tiểu sưđệ của mình, sao có khả năng gây bất lợi cho đối phương. Hẳn là trên đường đã gặp phải biến cố gìđó……
Ngày trở về Hắc Mộc Nhai, các vị trưởng lão đều dẫn theo đệ tửđến nghênh đón Đông Phương Bất Bại, phô trương không hề nhỏ. Địch Vân có chút cảm thán, nhìn hàng người đông nghìn nghịt, bỗng nhiên nhớ tới lần đi xem Võ lâm đại hội ở kiếp trước. Cũng toàn đầu người như thế, tiếng hô chấn trời.
Hạ Tuyết Nghi cũng không có tới nghênh đón, hắn tính ra cũng không phải là giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo, hơn nữa còn có tiểu Địch Vân phải chăm sóc, không tiện rời đi.
Khi trở lại chủ viện thìđã là buổi chiều, tịch dương chiếu vào sân, một mảnh ấm áp. Đông Phương Bất Bại thở hắt ra, bước vào tiểu viện tử này, y mới cảm thấy một cỗ yên tĩnh thư thái.
Địch Vân nghiêng đầu đối y cười cười, miết mắt liền thấy một thân ảnh nho nhỏ vọt đến, trong lòng cả kinh, lập tức liền nhìn rõ.
Thân ảnh nho nhỏ kia không phải tiểu Địch Vân thì còn ai vào đây, thân hình nó như một tiểu thịt cầu, “đăng đăng đăng” chạy đến, lung lay, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống, hai tay duỗi ra liền bổ nhào vào đùi Đông Phương Bất Bại. Ngẩng mặt cười ha ha không ngừng.
Đông Phương Bất Bại vui vẻ, xoay người đem tiểu Địch Vân bế lên, khi gặp nhau, hài tử này chỉ mới tám tháng tuổi, mới đó màđã ba tháng trôi qua, tiếp qua vài ngày nữa tiểu oa nhi sẽđược một tuổi, ngày tháng quả thật trôi đi trong chớp mắt.
“Nam thân nam thân nam thân……” Cánh tay nhỏ thịt thịt của tiểu Địch Vân cầm lấy tóc đen của Đông Phương Bất Bại, ai nha nha kêu, cùng Đông Phương Bất Bại rất thân thiết.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, lúc đầu cũng không nghe được tiểu hài tử nói gì, phát âm nhu nhu, mang theo giọng nói mềm mại mơ hồ của tiểu hài tử, nhưng sau đó lập tức vừa cao hứng lại vừa bất đắc dĩ, một tiếng thanh “Nam thân” kia không phải mẫu thân thì là cái gì.
(Do nam thân (南亲) với mẫu thân (娘亲) đều đọc là‘Kean’ nhưng vì Tiểu Địch Vân phát âm không chuẩn mới nghe ra là nam thân~)
Địch Vân không khỏi “Ha ha” cười to, vươn một ngón tay để cho Tiểu Địch Vân bắt lấy, nói:“Đây là phụ thân nga.”
Chỉ là nói nửa ngày, tiểu Địch Vân quả thật không cho hắn chút mặt mũi, không chịu thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọđến cọđi sợi tóc rơi trên bả vai của Đông Phương Bất Bại, trong miệng lúng ta lúng túng gọi “Nam thân nam thân”.
Trên vai của Đông Phương Bất Bại bị nước bọt của tiểu Địch Vân thấm ướt một mảnh, y cũng không quan tâm, yêu thương ôm nó vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hạ Tuyết Nghi ở bên cạnh thấy tiểu Địch Vân gọi Đông Phương Bất Bại là mẫu thân, cười cũng không được không cười cũng không xong. Bỗng nhiên nghĩđến sau này có phải sửa lại gọi Đông Phương Bất Bại là sư mẫu hay không…… Suy nghĩ như thế, khóe miệng run rẩy một chút.
Hắn nhận được tín hàm của Địch Vân, nói hắn cùng Đông Phương Bất Bại sẽ trở lại, nhớ hắn chuẩn bị vật phẩm dùng cho đại hôn.
Hạ Tuyết Nghi lúc ấy cũng không quá kinh ngạc, nhưng vì viết không rõ nên hắn có chút tò mò, đại hôn này là chuẩn bị cho sư phụ hay là cho Đông Phương giáo chủ. Cho dù là Tổng quản hay Giáo chủ, thứ chuẩn bị cũng sẽ không giống nhau, chỉ cần nói đến lễđường cùng tân phòng thìđã là bất đồng.
Lập tức tinh tế xem lại tín hàm một lần nữa, cũng kinh ngạc đến nhảy dựng. Địch Vân viết rằng cần chuẩn bị lễ phục, nhưng đều là hai kiện nam phục.
Minh bạch.
Hạ Tuyết Nghi cũng là người thông minh, không nói đến lời đồn trên giang hồ, chỉở Hắc Mộc Nhai mấy ngày nay cũng phát giác hình thức ở chung của hai người kia có chút khác biệt. Hắn vốn là người không coi trọng lễ giáp, ngược lại đối với giáo điều gìđó còn có chút khinh thường, hai nam nhân thì như thế nào? Nếu là thật tâm thích, hai người cứ vui vẻở bên nhau, không phải so với bất cứ thứ gì cũng tốt hơn sao.
Hạ Tuyết Nghi nghĩ nghĩ lại nhớđến Điền Bá Quang. Ngày ấy sư phụ cùng Đông Phương giáo chủ hạ Hắc Mộc Nhai, không biết làm sao mà qua mấy ngày người nọđột nhiên lại xuất hiện ở trong sân, mặt dày mày dạn không chịu đi. Hắn cóđuổi cũng đuổi không đi, lại nói hắn thực chất không phải thật tâm muốn đuổi người, chỉ là có chút không được tự nhiên mà làm bộ làm tịch thôi. Dù sao trên đường đi cũng là cùng Điền Bá Quang đồng hành.
Chỉ là không biết hai người có bát tự tương khắc hay không, gặp nhau là tranh cãi. Lúc bản thân nhận được tín hàm của Địch Vân nhờ chuẩn bị lễđường cùng vật phẩm, người nọ giống như uống nhầm thuốc mà bốc hỏa, lập tức xuống núi. Hạ Tuyết Nghi cũng không giữa lại, chỉ là trong lòng cũng rất khó chịu.
“Sư phụ, có muốn đi nhìn tân phòng một chút hay không?” Hạ Tuyết Nghi thấy Đông Phương Bất Bại cùng tiểu Địch Vân đùa đến cao hứng, đối Địch Vân nói.
Địch Vân ngẩn ra, không nghĩ tới nhanh như vậy liền chuẩn bị thỏa đáng, kinh hỉ một phen.
“Chính viện ta không động tới, đem tất cả bố tríđều đểở trong viện sư phụ.” Hạ Tuyết Nghi nói, chính viện là chủ viện của Đông Phương Bất Bại, bình thường dùng để nghị sự, thay đổi nhiều sẽ không tốt.
Địch Vân cũng nghĩ vậy, gật gật đầu. Hạ Tuyết Nghi lại nói:“Ta tự chủ trương bố trí bên ngoài viện. Tiểu viện của sư phụ là tân phòng, để ngoại nhân đến cũng không tốt.”
“Làm phiền.”Địch Vân thấy Hạ Tuyết Nghi nghĩ chu đáo mà có chút ngượng ngùng, giống nhưĐông Phương Bất Bại nói, sư phụ như hắn thực không xứng danh, không dạy võ công gì, ngược lại nhưng lại xem người ta như tùy tùng mà sai sử.
Hạ Tuyết Nghi nói xong liền ra ngoài. Địch Vân truyền mang điểm tâm cho Đông Phương Bất Bại, dù chưa đến giờ cơm chiều, bất quáđối phương giữa trưa cấp tốc khỏi hành cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Ở trong sân liền thấy gã sai vặt cầm một đống hộp gấm đỏ thẩm, nói là các vị trưởng lão cùng Đường chủ, Hương chủđưa tới hạ lễ, vài vị phu nhân ở hậu viện cũng đưa tới lễ vật.
Địch Vân cười lắc lắc đầu, bất quá vẫn tùy tay tiếp nhận. Trở vềđặt lên bàn, lấy ra cùng xem với Đông Phương Bất Bại, bên trong tất nhiên đều là vật quý báu, cái gì mà bảo thạch sai tử, mã não, vòng cổ linh tinh. Chắc mọi người cũng không nghĩ đến. Hạ Tuyết Nghi phân phó chuẩn bịđồ dùng cho đại hôn, chỉ là chưa nói rõ là ai đại hôn. Mỗi người sẽ theo ba trục lưu phân phân tặng lễ, nhưng cũng chỉ hàm hồđưa chút trang sức. Chỉ tiếc trang sức gìđóđẹp thìđẹp, trân quý thì trân quý, nhưng hai người Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại ai cũng không dùng được.
Cơm chiều qua đi, Địch Vân liền trở vềđem sổ sách trong phòng đọc một lần. Trước đem mọi chuyện xử lí tốt, lần này trở về không chật vật như lần trước, thoải mái hơn không ít.
Bận rộn xong thì trời cũng đã khuya, nghĩ nếu trở lại phòng của Đông Phương Bất Bại ngược lại có thể quấy rầy y nghỉ ngơi, lại nhớ tới hôm nay thu được rất nhiều lễ vật mới bỗng nhiên phát giác, đã lâu như vậy nhưng hắn còn chưa tặng lễ vật gì cho Đông Phương Bất Bại.
Địch Vân ở trong phòng loanh quanh vài vòng, cũng không tìm được thứ gì tốt, càng đừng nói ngoạn ý gì mới. Xuất môn đến kho hàng nhỏ vòng vo mấy vòng, nơi đó là nơi thường chứa những tạp vật. Cóđiều tạp vật của Đông Phương giáo chủđều là thứ vô giá, với những kẻ bình thường lấy được một kiện cũng đã quá tốt.
Địch Vân cũng không biết chọn cái gì, trang sức cóđẹp thìĐông Phương cũng không dùng được, gấm vóc vải dệt đưa đến cũng không luân không loại. Cuối cùng nhìn trúng một mẩu gỗ thô. Hắn cũng không nhìn ra là gỗ gì, không biết tên, chỉ thấy mầu sắc đỏ sậm, thực diễm lệ, còn mang theo hương khí thản nhiên, không chứa tục khí.
Địch Vân cầm chủy thủđem mẩu gỗ tước thành trâm, màu gỗđỏ sậm, liếc mắt một lần liền thấy nó thực phù hợp với Đông Phương. Sau khi chuẩn bị tốt lại trái xem phải xem, suy suy nghĩ liền khắc lên một ít văn sức. Làm suốt cảđêm, đợi khi Địch Vân ngẩng đầu nhìn lại thì sắc trời cũng đã sáng.
Ngắm ngắng cây trâm trong tay, Địch Vân đi đến chủ viện chờĐông Phương Bất Bại thức dậy.
“Ngươi đãđến rồi?”
Địch Vân vừa mới đến liền nghe thấy thanh âm của Đông Phương Bất Bại, mang theo một ít mệt mỏi cùng mông lung.
“Ngươi tỉnh thật sớm.”Địch Vân ngẩn người, bên ngoài chỉ vừa mới hừng đông, đi qua vén sa trướng lên, liền thấy Đông Phương Bất Bại bán dựa vào bán nằm ởđầu giường, một bộ biếng nhác.
“Ân, trở về lại có chút ngủ không quen.”
“Muốn đứng lên sao?”Địch Vân hỏi.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, mặc y phục, rửa mặt, liền ngồi ở trước gương buộc tóc.
Địch Vân đem sa trướng kéo lên, trở lại liền thấy hồng y kia đang cầm lược buộc tóc. Tiến lên nhận lấy cây lược, rất nhanh liền đem tóc dài buộc chặt, cuối cùng đem cây trâm vừa làm xong trong tay áo gài lên.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, không khỏi nghiêng đầu ở trong gương cẩn thận quan sát. Y chưa bao giờ mang vật phẩm trang sức gì, chỉ một dùng đoạn mang (dây nhỏ) buộc tóc mà thôi. Lúc này thấy cây trâm Địch Vân gài cho mình có khắc hai hồđiệp, tựa như hồđiệp mà người nọ vẫn cắt, vốn dĩ là gỗ có màu đỏ sậm nhưng lại không có vẻ chói mắt, tuy rằng không có bao nhiêu quý báu, nhưng trong lòng Đông Phương Bất Bại không khỏi dâng lên một trận ấm áp.
“Ngươi làm cho ta?” Không khỏi nhẹ giọng hỏi, sau đóđưa tay lần tìm chiếc trâm, ngón tay chạm đến hoa văn hai hồđiệp, xem như bảo bối mà nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như sợ sẽ làm hỏng.
“Thích không?” Địch Vân thấy y cài thật đẹp, trong lòng cũng rất cao hứng.
“Tất nhiên là thích.”
Địch Vân cười cười, đặt tay lên hai vai y, nói:“Ngày hôm qua ta thấy có nhiều người đưa hạ lễ cho ngươi như vậy, lại nhớđến bản thân còn chưa tặng cho ngươi cái gì nên mới khắc cây trâm này, ta cảm thấy màu sắc của nó rất hợp với ngươi.”
Đông Phương Bất Bại nghe xong xoay người lại, nói:“Ngươi không phải đãđem trái tim tặng cho ta sao, sao lại cái gì cũng chưa tặng? Đừng nói là đã quên a.”
“Không quên, cảđời cũng sẽ không quên.”Địch Vân nói.
Đông Phương Bất Bại thở dài, nghiêng đầu tựa vào ngực hắn, nói:“Không quên còn chưa đủ……” Nói xong dừng một chút, thì thào nhỏ giọng:“Ngươi còn có nhớ câu chuyện đã kể khi cắt giấy điệp cho ta không? Ngươi còn nhớ ngươi từng nói không thể buông một nữ tử không? Ngươi nói ngươi quan tâm nàng, không buông được nàng, không quên được nàng. Cho nên…… không quên còn chưa đủ……”
Địch Vân nghe xong ngẩn ra, lập tức đưa tay kéo y vào trong lòng. Nữ tử màĐông Phương Bất Bại nói tất nhiên là sư muội mà hắn đã từng thích. Chỉ là ngay cả bản thân Địch Vân cũng có chút chần chờ, đây là lời hắn đã từng nói cách đây bao lâu. Nhiều chấp nhất như vậy, trước kia luôn cảm thấy không bỏ xuống được, không quên được, mà nay lại cảm thấy thật xa xôi, nếu người nọ không đề cập tới, có lẽ hắn cũng sẽ không nhớđến.
“Khắc cốt minh tâm. Chờđến khi ta chết, trái tim này cũng là của ngươi, giữ lấy ngươi, ở bên cạnh ngươi, không buông được ngươi, không quên được ngươi. Đến lúc đó ngươi hãy đem trái tim của ta lấy ra, cho dù kiếp sau có luân hồi chuyển thế cũng không đế nó nhìn thấy người khác.”