Không qua mấy ngày, trên giang hồ liền truyền ra tin tức tiêu sư Phúc Uy tiêu cục bị giết, lại có đồn đãi nói, tiêu sư Phúc Uy tiêu cục hành tẩu bên ngoài, đối môn phái nhỏ vô lễ, cũng có rất nhiều người nói Phúc Uy tiêu cục làm việc bừa bãi cực kỳ, hoàn toàn không đem tiểu môn tiểu phái đặt trong mắt.
Lời đồn đãi càng truyền càng ác liệt, có người nói Phúc Uy tiêu cục đắc tội với nhiều người lắm, cho nên bị giết. Cũng có người nói,Phúc Uy tiêu cục cùng việc này hoàn toàn không quan hệ, chỉ là bị người khác lợi dụng. Càng có người đồn đãi, này hết thảy đều là âm mưu của ma giáo, mà ngươi của Phúc Uy tiêu cục cũng là người trong ma giáo động thủ giết.
Đông Phương Bất Bại nhìn báo cáo trong tay, hừ lạnh nói, “Những người này thật dùng hảo mưu kế, đem Thần giáo ta thành kẻ chết thay.” Dưới tay dùng sức một cái, trang giấy toàn bộ hóa thành mảnh nhỏ, rơi xuống đất.
Đệ tử quỳ trên mặt đất run rẩy, hiển nhiên bị Đông Phương Bất Bại tức giận dọa sợ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
“Thôi, ngươi đi xuống đi, “ Đông Phương đứng lên, đi đến ánh nến cháy lách tách, sắc mặt trầm xuống, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này đó, thực xem Thần giáo của y không có ai, yếu đuối dễ bắt nạt sao?
Cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió vi vu, Đông Phương mới gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu mình, tùy ý một mái tóc dài thả tung phía sau.
Nằm ở lòng bàn tay chính là một trâm gài tóc bạch ngọc bình thường, bất quá là thủ công xảo chút, y không khỏi nhớ tới mấy ngày trước biểu tình của người nọ khi trở lại giáo ngày thứ hai đã dùng trâm gài tóc này thay thế ngọc quan y ngày thường dùng. Nghĩ vậy, không khỏi lộ ra một nụ cười, xoay người tới trên giường ngủ, trâm gài tóc này cũng đặt dưới gối mình.
Sáng sớm Dương Liễm rời giường, mặc y phục xuất môn nhìn thấy là thiên địa một mảnh trắng noãn, nhất thời cười loanmắt, bởi vì nơi kiếp trước sống ít khi tuyết rơi, cho nên tới nơi này rồi, nhìn thấy tuyết rơi luôn dẫn theo chút tâm tình vui thích.
Nắm thật chặt áo choàng trên người, rụtcổ bước nhanh về phòng Đông Phương, đi tới cửa liền nhìn thấy mấy thị nữ tiểu tư bưng chậu rửa mặt cùng vật dụng, nhìn thấy hắn đến, đều hành lễ, Dương Liễm nhìn mặt đất tuyết thật dày, “Đã nhiều ngày trời lạnh, các ngươi không cần sáng sớm chờ ở bên ngoài, ngày sau tới canh giờ này lại đến hầu hạ là được.”
Tiểu tư cùng nha hoàn vừa nghe, có thể ít chịu vài phần lạnh, cảm thấy tự nhiên mừng rỡ, cũng biết nếu là Dương tổng quản đã mở miệng, giáo chủ tự nhiên là sẽ không trách cứ bọn họ, vội một phen nói lời cảm tạ.
Dương Liễm đẩy cửa ra, sợ gió lạnh tiến vào, vội đóng cửa lại dùng sức thổi lên tay mình, xác định bàn tay không lạnh nữa mới vào phòng trong, vén sa trướng, “Đông Phương, nên dậy đi.”
Đông Phương Bất Bại mở to mắt, nhìn thấy Dương Liễm đứng ở bên giường, chậm rãi ngồi dậy, “Giờ nào?”
“Ước chừng là giờ Thìn, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?” Dương Liễm xoay người chỉnh tóc trên trán Đông Phương, lấy y phục khoác lên người Đông Phương mới để y xuống giường.
Đông Phương mặc y phục hắn cẩn thận trông coi, “Cũng được, hôm nay tựa hồ so với mấy ngày trước thức dậy trễ chút.” Kỳ thật từ lúc Dương Liễm vào phòng y đã tỉnh, nhưng y lại thích thanh âm người này ôn hòa kêu y rời giường, loại thói quen nhỏ này, không thay đổi hẳn là cũng không có việc gì đi. [Gin: này có tính là Đông Phương mĩ nhơn làm nũng hem?:”>]
Mặc y phục xong, Đông Phương ngồi trên ghế trải nhuyễn , nhìn Dương Liễm thành thạo làm hết thảy cho mình, cảm thấy tràn đầy lo lắng. Dương Liễm tuy rằng thái độ làm người khiêm tốn, nhưng là trong khung cũng có ngạo khí của bản thân, nhưng người này vì y làmviệc của tiểu tư tỳ nữ, hơn nữa không có một câu oán hận, tình nghĩa hắn đối y, ngay cả tình nam tử đối nữ tử thế gian này cũng là không theo kịp.
Vuốt nhuyễn dưới thân, cũng là người này gọi người làm gấp cho. Bản thân nội công hộ thể, ngoại hàn căn bản không thể nhập thể, cơ mà nhìn thấy bộ dáng người nọ thân thiết, y nói thế nào cũng không ra những lời này. Cho dù là quan tâm không có ý nghĩa, kia cũng là thiệt tình. Những người khác làm sao vì hắn tốn nhiều tâm tư như vậy?
Dọn giường, phát hiện trâm gài tóc đặt dưới gối, Dương Liễm cười cười, cầm trâm gài tóc trong tay, đi đến phía sau Đông Phương, buộc tóc cho y, lại dùng trâm gài tóc cố định, mới ôm thắt lưng Đông Phương khẽ cười nói, “Vô luận cái gì, đặt trên người Đông Phương luôn dễ nhìn nhất.”
Đông Phương bật cười, người này sợ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thế gian này tốt đẹp chính là nữ tử đi, sao tới trong miệng người này rồi, y ngược lại thành thiên hạ vô song. Cầm bàn tay cài trước ngực mình, y cười cười, “Lời này là thật sao?”
“Ân, không ai có thể so được với ngươi, “ Dương Liễm nghĩ đến nha hoàn tiểu tư còn ở ngoài cửa, trộm hôn trên mặt Đông Phương một cái, mới buông Đông Phương ra, xoay người đi mở cửa.
Đông Phương Bất Bại nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, người này cảm thấy y là thế gian không người có thể so sánh, nào biết chính hắn cũng là một nam nhân tuấn mỹ phiên phiên, trong giáo không biết có bao nhiêu nữ tử ái mộ vu hắn. Nghĩ vậy, ánh mắt Đông Phương trầm xuống, kỳ thật người này không biết, cũng là tốt.
Bưng nước tiến vào, thử độ ấm của nước, ấm áp vừa vặn, vắt khăn cho Đông Phương rửa mặt, rồi lại lấynước trong, cành liễu cùng muối cho Đông Phương súc miệng.
Đông Phương Bất Bại nhìn ngoài cửa hờ khép, nhớ tới đêm hôm qua vang lên tiếng tuôn rơi, “Bên ngoài là tuyết rơi?”
“Ân, “ nghe được Đông Phương nhắc tới tuyết, Dương Liễm lộ ra tươi cười, “Hiện tại bên ngoài còn tuyết bay, một mảnh trắng xoá, rất là đẹp.”
Thấy hắn dạng này, Đông Phương Bất Bại biết hắn chắc là thích ngắm tuyết, nghĩ nghĩ tính tình hắn ngày thường ôn hòa như ngọc, cũng không kỳ quái, “Tuyết rơi qua đi trời rất lạnh, nhớ mặc nhiều y phục chút, ngươi công phu không tốt, đừng để bị bệnh.”
“Y phục ngươi cho ta thực ấm áp, “ Dương Liễm nói, “Không lạnh đâu.” Y phục Đông Phương tặng hắn tuy rằng không dày, nhưng là ấm áp khác thường, đại khái là bởi vì vải dệt đi. Dương Liễm dù sao cũng không phải người cổ đại chân chính, rất nhiều thứ cũng không hiểu hết.
Nghe hắn nói, Đông Phương khóe miệng mang cười, người này thích y phục đó thì tốt rồi, cũng không uổng công y suốt đêm gấp gáp chế tạo ra, y tự nhiên cũng sẽ không nói cho người này, vải dệt đó đều là thiên tàm ti [tơ tằm từ trời, aka tơ tằm thượng đẳng] vô cùng tốt chế thành, chỉ cần người này thích là được.
“Hiện tại hay dùng cơm sao?” Dương Liễm biết hai ngày nay việc trong giáo nhiều, hắn đối với giang hồ đại sự không hiểu biết, nghĩ muốn hỗ trợ cũng sợ làm trở ngại chứ không giúp được gì. Bất quá, mùa xuân năm sau hắn kỳ thật có thể đến Tây hồ du ngoạn một phen, cho dù là cải biến nội dung câu chuyện, hắn cũng vẫn không muốn có người có thể uy hiếp Đông Phương xuất hiện. Cho dù là đến lúc đó Đông Phương hoài nghi hắn vì cái gì biết Nhậm Ngã Hành ở Tây hồ, kia cũng không quan trọng bằng tánh mạng Đông Phương.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm đột nhiên thần sắc hoảng hốt, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, nói, “Dùng cơm đi.” Người này vừa rồi nghĩ tới cái gì, lại lộ ra thần sắc như vậy?
Sau khi ăn xong xuất môn, Đông Phương nhìn thấy quả nhiên là một thế giới bọc bạc, nghiêng đầu nhìn người đi ở bên cạnh, người này đúng là thích loại thuần khiết không vướng bẩn này sao? Thế nhưng thế gian này làm sao có thứ chân chính thuần khiết không vướng bẩn chứ?
Chân dẫm lên tuyết, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, đã có tiểu tư bắt đầu quét sân, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, đều quỳ xuống hành lễ, không dám có chút do dự. Bên chân họ là một đống tuyết được quét gom lại, lại hòabụi đất, khó coi dị thường.
“Này tuyết nhiễm bụi đất, so với bụi đất càng khó xem, “ Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn về phía Dương Liễm, “Ngươi nói sao?”
Dương Liễm từ nhỏ liền hâm mộ trong sách giáo khoa tiểu học viết cái gì đắp người tuyết ném tuyết này nọ, nhưng cho đến khi hắn mất đi ngây thơ chất phác, cũng không thấy được nơi hắn sống đủ tuyết để đắp một người tuyết. Hiện tại đột nhiên nghe Đông Phương nói một câu như vậy, hắn có chút phản ứng không kịp, ngẩn người sau mới nói, “Tuyết này cho dù không nhiễm bụi đất, kỳ thật cũng rất bẩn rồi.” Trong không khí nhiều bụi như vậy, tuyết này dù có trắng, nó vẫn là bẩn.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, ánh mắt lộ ra mỉm cười, “Kia cũng đúng.”
Không hiểu nhìn Đông Phương đột nhiên tâm tình biến hảo, Dương Liễm có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nói gì đó làm cho Đông Phương tâm tình biến tốt sao?
Tới phòng nghị sự, Dương Liễm rót cho Đông Phương một chén trà nóng, nhìn thấy các đường đường chủ cùng vài vị trưởng lão đều ở đó, tâm tư hơi hơi vừa chuyển, hắn cũng không muốn tham dự nhiều việc này, nói thêm nếu Đông Phương nguyện ý cho hắn biết, sau này tất nhiên sẽ nói cho hắn, nghĩ vậy, hắn đối Đông Phương ôm quyền nói, “Giáo chủ, thuộc hạ còn có chút sự phải làm, cáo lui trước.”
Đông Phương làm sao không rõ tâm tư của hắn, gật gật đầu, mặc hắn ra cửa, mới nhìn mọi người thần sắc khác nhau nói, “Lần này chuyện Phúc Uy tiêu cục trong giáo chúng ta không vội nhúng tay, nhìn xem những người đó nháo thế nào, bất quá bọn họ nếu muốn hãm hại chúng ta, chúng ta tự nhiên không thể để đám ngụy quân tử này ngư ông thủ lợi.”
“Giáo chủ ngụ ý là?” Vương trưởng lão nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.
“Gậy ông đập lưng ông, bọn họ nếu có thể hoài nghi người Phúc Uy tiêu cục là giáo ta động thủ, như vậy tại sao sẽ không thể làm đệ tử phái Tung Sơn chết vào tay phái Hoa Sơn, làm cho phái Hằng Sơn chết vào tay phái Thái Sơn?” [Gin: đập bàn kế hay!!!]
Ở đây mọi người nhất thời hiểu ra, cùng với chính phái cứng đối cứng, không bằng để bọn họ chó cắn chó một miệng đầy lông, “Giáo chủ anh minh.”
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh, “Thủ đoạn như thế cũng dám đến hãm hại giáo ta, quả nhiên là Ngũ nhạc phái vô dụng.”
Sự tình nói xong, Đông Phương Bất Bại liền đứng dậy đi tìm Dương Liễm, thời tiết lạnh như thế, y lo lắng người này thực đi chơi tuyết gì đó, nếu là bị bệnh liền đáng tội.
Dương Liễm thích tuyết, nhưng hắn cũng không thích dưới trời đại tuyết bị một nữ tử tuổi còn trẻ kéo đến đình uống trà, hắn nhìn thấy phấn y nữ tử trước mắt, trên mặt tuy rằng cười, trong lòng cũng có chút mất tự nhiên, Vương Tử là con gái Vương trưởng lão trong giáo, mấy tháng trước Vương trưởng lão mời hắn đến viện của ông uống rượu cũng gặp qua một lần, không nghĩ hôm nay lại gặp trong vườn, còn không nghĩ sẽ nói với hắn đại tuyết vào đình ngồi phẩm trà gì đó. Đại lão gia hắn không có nghiên cứu trà, còn có thể phẩm ra cái gì?
“Dương tổng quản được giáo chủ yêu thích, lại không muốn cùng ta phẩm trà?” Vương Tử ánh mắt ảm đạm nhìn Dương Liễm, “Hay là nói, ta tướng mạo xấu xí, Dương tổng quản ngay cả tâm tư ngồi cùng ta trong chốc lát cũng không có?”
Dương Liễm nghe vậy, cũng biết nữ tử tâm tư thẳng thắn, sợ chính mình làm mất mặt nữ hài tử, vội nói, “Vương cô nương hiểu lầm, tại hạ......”
“Bổn tọa còn nói Dương tổng quản đi đâu, nguyên là cùng Vương cô nương ở đây phẩm trà tán phiếm, quả nhiên là hảo nhàn tình.”
Dương Liễm vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương một thân hồng bào đứng giữa tuyết, trên tóc đen đã có một tầng tuyết mỏng, thần sắc nhìn không ra vui giận.
Hết Tuyết mùa đông