Phòng Dương Liễm ở quét dọn thật sự sạch sẽ, Đông Phương Bất Bại đi vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng mỗi thứ đền sắp xếp ngay ngắn có trật tự, không thấy chút dơ bẩn.
Y đi đến bên bàn học, nhìn thấy trên bàn còn đặt mấy quyển sách, tùy tay lấy một quyển ở trên, chỉ thấy trang sách gấp lại, hiển nhiên là chủ nhân chưa xem hết, chuẩn bị lần sau tiếp tục xem. Nhìn tên sách, đúng là 《 Việc Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ không muốn người khác biết》.
“Trong phòng có người động qua không?” Đông Phương Bất Bại buông sách, ngữ khí dịu đi một ít.
“Bởi vì Dương tổng quản không ở đây, bọn ta cũng không để người ta quét tước phòng ở.” Thêm vào, Tang Tam Nương cũng không dám giấu diếm tâm tư của Dương Liễm, thành thành thật thật đáp, “Đúng rồi, Dương tổng quản còn nói, đừng để ai động thứ gì trong phòng hắn, đều còn muốn dùng.”
Đông Phương Bất Bại lậtmấy quyển sách trên bàn, tất cả đều là truyện trên giang hồ, căn bản là không có bao nhiêu sự thật, xếp lại đống sách, Đông Phương Bất Bại lại đi đến bên giường Dương Liễm, bởi vì Tang Tam Nương là nữ nhân, cũng không theo sau, chỉ liếc mắt một quyển sách mặt trên, khóe miệng rút lên, Dương Liễm tiểu tử kia ngày thường đều xem thứ này.
Trên giường cũng dọn dẹp thật quy củ, trên giường có gì liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ, gối đầu lại nâng lên một chút, Đông Phương Bất Bại dời gối đầu, thấy một quyển sách nhỏ nằm dưới gối đầu, đưa tay ra lấy, mở ra liền ngây ngẩn cả người.
Trong đó cẩn thận viết ra rất nhiều chuyện Thần giáo nên chú ý, lại phân tích Ngũ nhạc đại phái sở trường cùng khuyết điểm, mọi điều đều viết lại, phần lớn đều có thể dùng, duy nhất không ổn đó là chữ không coi là đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, khép lại sổ tay, nhìn thấy mặt trên viết sáu chữ《Kế hoạch tương lai Thần giáo》, y thả sổ tay lại chỗ cũ, xoay người đối Tang Tam Nương nói, “Chúng ta lập tức khởi hành đi Hàng Châu.” Cho dù Dương Liễm thật phát hiện Nhậm Ngã Hành, bản thân y cũng muốn biết rõ ràng hắn vì cái gì phải làm như vậy, nếu bởi vì suy đoán không có căn cứ mà oan uổng hắn, kia cũng quá xem nhẹ tình cảm bọn họ giành cho nhau.
“Giáo chủ, hiện tại đã trễ thế này, ngài vẫn là nghỉ ngơi một đêm lại đi đi, “ Tang Tam Nương lo lắng nhìn trên mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra ủ rũ, võ công cao tới đâu, kia cũng chịu không được sức ép như vậy, nàng khuyên nhủ, “Bất quá là một đêm ngắn, sáng sớm mai chúng ta khởi hành được.”
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, nghĩ Dương Liễm dọc theo đường đi có thể gặp phiền toái, “Không cần, việc cấp bách trước hết là phải tìm được hắn.” Vô luận Dương Liễm dụng ý ra sao, y phải tìm được người rồi mới quyết định, thêm vào, y càng lo lắng chính là an toàn của Dương Liễm chứ không phải chuyện gì khác.
Tang Tam Nương biết Đông Phương Bất Bại đa nghi, để y an tâm ngủ cũng không thể, đành phải đáp, “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ra khỏi đại môn, trời đã tối đen, phía chân trời bay xuống bông tuyết tế, Đông Phương Bất Bại xoay người lên ngựa, giương mã tiên lên, hận không thể lập tức đuổi tới bên Dương Liễm.
Trên đường chỉ có Tang Tam Nương cùng Mạc trưởng lão đi theo, ba người đều là giang hồ cao thủ, hành tẩu đêm cũng không lo lắng, chỉ là Tang Tam Nương có chút lo lắng nghĩ, nhiều ngày như vậy rồi, Dương Liễm sớm đã tới Hàng Châu, nếu hắn thật sự muốn làm gì đó, giờ phút này chỉ sợ cũng đã xuống tay.
Mai trang của Giang Nam tứ hữu, Dương Liễm cùng Giang Nam tứ hữu ở chung cũng vô cùng tốt.
Bởi vì bốn người đã gặp qua Dương Liễm, thêm từ trong giáo nghe Dương Liễm được giáo chủ sủng ái, cho nên bốn người đối hắn là thập phần khách khí có lễ, hai ngày này cùng phẩm rượu ngắm hoa đánh đàn không khí cũng coi như tốt đẹp, bốn người mặc dù không biết ý đồ hắn đến đây là gì, nhưng cẩn thận ứng đối cũng không sai, trong quý phủ cũng không gò bó hắn, tùy ý hắn đi chung quanh.
Lăn lộn hai ngày, Dương Liễm cuối cùng tìm được lối vào nơi nhốt Nhậm Ngã Hành, vì thế hắn mặc một thân bạch y, quang minh chính đại ra khỏi cửa phòng, dọc theo đường đi cũng gặp được hai gia đinh thiện võ nghệ, bất quá hai người trừ bỏ đối hắn cung kính hành lễ, căn bản là không có nửa phần nghi hoặc.
Cho nên nói ở thế giới võ hiệp, khi ngươi quang minh chính đại, không ai hoài nghi động cơ của ngươi. Ngươi nếu mặc y phục dạ hành, vô luận ngươi khinh công thắng cả Sở Lưu Hương cũng vậy thôi, hay là so sánh với Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự cũng như không, không bị phát hiện chứng tỏ ngươi không phải diễn viên. Là diễn viên đều phải bị phát hiện, hơn nữa các cao thủ hạ còn có thể có bản lĩnh đào tẩu, diễn viên áp dụng bộ sách võ thuật võ công cao hoặc thấp, nhưng lúc sau lập tức phát hiện kinh hỉ lớn, không phải kinh [sợ] thì là hỉ [vui mừng].
Dương Liễm thực hiểu được bản thân không có thánh quang như diễn viên, chỉ có thể dùng sự cẩn thận của bản thân cùng địa vị trong giáo, quang minh chính đại tới lối vào.
Nhìn tối om như thế, Dương Liễm không thể không than, tù thất này xây ở Tây hồ rất cần kỹ thuật, kiến trúc sư hiện đại cần hảo hảo học tập bọn họ.
Vừa mới tiến vào, chỉ thấy hai người ngăn cản hắn, vừa thấy là Dương Liễm, hai tay ôm quyền nói, “Dương tổng quản.” Sau đó hoài nghi nhìn hắn, “Dương tổng quản, không biết ngươi ở đây làm chi?”
Dương Liễm chỉnh sắc mặt, biểu tình nghiêm túc nói, “Ngày mai ta sẽ hồi giáo, cho nên tối nay làm chuyện giáo chủ phân phó, nhị vị đều là người giáo chủ tín nhiệm, tự nhiên biết người ở bên trong là thân phận gì, hiện giờ trong giáo không yên ổn, có vài người vẫn là xử trí đi thì tốt hơn.”
Hai người trao đổi một ánh mắt, hiển nhiên là hoài nghi lời Dương Liễm nói, bọn họ luôn luôn nghe lệnh tứ hữu, hơn nữa vẫn không nghe tứ hữu đề cập đến chuyện này, người kia nhốt tại Tây hồ đã nhiều năm, như thế nào giáo chủ hiện tại lại muốn xử trí?
“Ta là đại diện cho giáo chủ, “ Dương Liễm không kiên nhẫn đem Hắc Mộc lệnh bài đại biểu cho giáo chủ ném vào ngực một người, “Việc này vạn phần quan trọng, nhị vị vẫn là đừng để ta khó xử.”
Hai người nhìn thấy lệnh bài này, biến sắc, bọn họ không tin Dương Liễm, nhưng lệnh bài này bọn họ quả thật không thể không tin, lệnh bài này bọn họ biết đại diện cho cái gì, đại diện cho quyền lợi người này có thể thay giáo chủ hành sử hết thảy.
Hai người vội đem lệnh bài trả lại cho Dương Liễm, cung kính ôm quyền, “Dương tổng quản, huynh đệ bọn ta chậm trễ, thỉnh thông cảm.”
Dương Liễm đạm cười, “Nhị vị cũng là cẩn thận, có gì sai đâu, là Dương mỗ chưa nói rõ ràng thôi.” Nói xong, hồi một quyền, “Chính sự quan trọng hơn, nhị vị cho ta đi vào trước.” Hắn thật không phải sợ Giang Nam tứ hữu phát hiện đối hắn không ổn, dù sao lệnh bài đại biểu cho Đông Phương làm cho bốn người cũng không làm gì được hắn, nhưng nếu sự tình không thành công, bản thân sau đó lại không giải thích ổn với Đông Phương. Nhậm Ngã Hành chết, sự tình có thể thông suốt.
Bước xuống thềm đá ẩm ướt, lối đi nhỏ tuy rằng đốt đuốc, nhưng là hô hấp lại cảm thấy khó chịu, càng đi xuống không khí càng loãng, hơn nữa đuốc đốt cũng chiếm không khí, thật không biết Nhậm Ngã Hành nhiều năm như thế vì cái gì lại không chết, lão nếu đã chết thì đã không phí nhiều sức như vậy.
Dọc theo đường đi cũng không chạm đến cơ quan gì, có lẽ là hai người ngoài cửa vì hắn đi vào mà đóng hết cơ quan, bản thân nếu là trộm đi vào, có thể đã bị các loại cơ quan xỏ thành tổ ong.
Bảy rẻ tám ngoặc, lại đẩy ra vài cánh cửa, khi Dương Liễm hô hấp dần dần tăng thêm, cuối cùng thấy được một cửa sắt rỉ sét loang lổ, hắn đưa tay nhìn nhìn xích sắt trên cửa, rút kiếm ra, một kiếm đi xuống, xích sắt lập tức đứt ra, Dương Liễm chậc lưỡi, không nghĩ tới kiếm Đông Phương đưa cho mình đúng là bảo vật, đây mới là chém sắt như chém bùn chân chính. [Gin: bảo kiếm trấn giáo đó anh, bộ anh tưởng là kiếm đồ chơi chắc ==]
Trước mắt là một nhà đá rộng khoảng một trượng, một người tóc xám trắng, chòm râu đều che khuất mặt ngồi ở dựa vào tường, trên người còn có thiết liên [xích] thô to, nhưng cùng nguyên tác miêu tả không sai biệt lắm, khác biệt duy nhất là, thiết liên trên người Nhậm Ngã Hành không có dài, khiến không gian lão hoạt động cũng không lớn.
Dương Liễm cũng không tiến vào, mà đứng ở cửa tù thất, lẳng lặng nhìn người quần áo tả tơi không có chút động tĩnh này.
Ước chừng qua một khắc [’], Nhậm Ngã Hành động, lão liếc mắt nhìn thấy Dương Liễm đứng ở cửa, “Ta tuy rằng buồn muốn chết, nhưng lại đối với tiểu bạch kiểm như ngươi không có hứng thú.” Nói xong nhìn kiếm phiếm hàn quang trong tay hắn, “Bất quá một kiếm liền có thể giải quyết hết chuyện, ta lười động thủ với ngươi, bốn người kia thế nào lại để người như ngươi đến luận võ với ta?”
Dương Liễm không giận còn cười, “Chỗ nhỏ như vậy, ta đương nhiên không phải đến so võ với ngươi.”
“Vậy ngươi tới làm gì?” Nhậm Ngã Hành khinh thường nhìn Dương Liễm liếc mắt một cái, không thèm đem hắn vào mắt.
Dương Liễm cười nhẹ, “Hơn mười năm trước, giang hồ nghe đồn Nhậm Ngã Hành giáo chủ là võ lâm đệ nhất cao thủ, hôm nay ta nếu giết ngươi, không biết có thể xếp thứ mấy mà?”
“Ha ha, một tiểu bạch kiểm không có bao nhiêu nội lực lại muốn động lão phu?” Nhậm Ngã Hành thấy hắn nhận ra thân phận lão, khinh thường cười nói, “Như thế nào, là Đông Phương Bất Bại phái ngươi tới, chẳng lẽ nói dưới tay Đông Phương Bất Bại không còn ai, lại phái thứ như ngươi đến?”
Dương Liễm nhìn kỹ chung quanh tù thất, phát hiện tứ phía tù thất còn có một tầng sắt thép, Nhậm Ngã Hành là không thể tránh được thiết liên, “Cỡ bại tướng như ngươi, làm sao đáng cho giáo chủ nhớ, tại hạ bất quá là tự chủ trương, muốn nhìn một chút kẻ từng là đệ nhất cao thủ là thế nào, hiện giờ vừa thấy, cũng có thế thôi, từ trước đến nay Cái Bang bang chủ nhìn so với ngươi còn sạch sẽ hơn.”
Lời này mới vừa ra khỏi miệng, nghe thiết liên vang một tiếng, Dương Liễm còn chưa phản ứng lại đây, chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, hắn đã bị Nhậm Ngã Hành bắt được đỉnh đầu. Sau đó đại não đau như xé rách.
Ngay lúc Dương Liễm sắp chống đỡ không được, chỉ nghe “loảng xoảng đương” một tiếng, Dương Liễm ngã trên mặt đất, này thật không phải vì Nhậm Ngã Hành thiện tâm buông tha hắn, mà là bụng Nhậm Ngã Hành bị một kiếm xuyên qua, trên ngực, cũng cắm mấy chục ngân châm.
Hiện tại, Hấp đại pháp của Nhậm Ngã Hành cũng chưa đại thành, thêm nữa trong lòng lão vẫn khinh thường Dương Liễm, cũng không nghĩ đến Dương Liễm còn có thủ đoạn bỉ ổi như thế. Võ lâm cao thủ từ trước đến nay là khinh thường dùng mấy thủ đoạn không ai nhận ra này, cho dù là năm đó Đông Phương Bất Bại đoạt vị, cũng là dựa vào bản lãnh thật sự. Nhậm Ngã Hành thật không ngờ, hôm nay đúng là gặp được một người như thế.
Dương Liễm nói những lời,kia, vốn là vì kích thích Nhậm Ngã Hành động thủ, kế hoạch này cơ hồ là đánh bạc, hoặc là Nhậm Ngã Hành tử, hoặc là Dương Liễm vong, canh bạc này, Dương Liễm xem như thắng.
Dương Liễm chỉ cảm thấy đầu đau nứt ra, cực lực đứng lên, thối lui đến ngoài cửa, lại đóng cửa sắt mới toàn thân vô lực uể oải dựa vào rào chắn, hắn thập phần cảm tạ bản thân hiện tại như Vi Tiểu Bảo, tuy rằng loại thủ đoạn này bị thiên hạ võ lâm khinh thường, nhưng đối với hắn mà nói, trừ bỏ thủ đoạn này, hắn căn bản không thể tới gần Nhậm Ngã Hành. Này còn phải cảm tạ CCTV đã cung cấp biện pháp thật là tốt, lúc trước Hằng Sơn phái giết chết Nhạc Bất Quần cũng không phải là dựa vào Hấp đại pháp, kết quả thanh kiếm bị hút qua lại giết bản thân? [Gin: cái này ta cũng không hiểu =.=“]
Hấp đại pháp,có thể hút không chỉ có là công lực của người khác, còn có thể là bảo kiếm giết người.
Nhậm Ngã Hành mở to hai mắt nhìn thấy người trẻ tuổi một thân bạch y, khàn khàn cười nói, “Ha ha, ta Nhậm Ngã Hành tung hoành giang hồ nhiều năm, cuối cùng lại không phải chết vào tay cao thủ, mà là thua dưới tay kẻ như ngươi, ha ha ha ha.”
Tiếng cười nói này, không bằng nói là không cam tâm, một thế hệ cao thủ, lão thà rằng chết vào tay đối thủ, cũng không muốn chết đi như vậy, này đối với cao thủ mà nói, là một thiên đại vũ nhục.
Nghĩ đến cả đời, say mê võ học, đúng là chết vào trong tay một người tam lưu võ nghệ [võ nghệ hạng => tệ], Nhậm Ngã Hành mặc dù không cam lòng, nhưng thân thể lại càng ngày càng suy yếu, lão chết trừng mắt nhìn Dương Liễm, tiếng cười càng nhỏ, cho đến cuối cùng, không còn một tiếng vang.
Dương Liễm lại ngồi một hồi, thấy Nhậm Ngã Hành tựa hồ thật sự đã chết, mới mở cửa, đi đến trước mặt Nhậm Ngã Hành, nhìn lão trừng mắt hổ, nhổ kiếm cắm trong bụng lão ra, tra thanh kiếm vào vỏ, chống thân mình từng bước một đi ra khỏi tù thất.
Hết Giết Nhậm Ngã Hành