Đông Phương Bất Bại chỉ một lòng muốn tìm nơi nào đó không có người, thế nhưng nơi này chính là Lạc Dương, cho dù hiện tại đã là ban đêm nhưng những người đi lại trên đường cũng không ít, vì muốn bỏ lại Hoa Mãn Lâu mà tốc độ dưới chân y căn bản là dùng toàn lực, không ít người đều chỉ cảm thấy bên cạnh giống như có một trận gió thổi qua. Một đường chạy vội, cuối cùng đợi đến khi Đông Phương Bất Bại cũng không nhìn thấy Hoa Mãn Lâu nữa thì y đã đi đến một con đường hoàn toàn xa lạ.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy mờ mịt, tấm khăn che mặt ở trong lúc vội vàng lẩn trốn đã rơi xuống lúc nào y cũng không nhận ra, một người dung mạo tuyệt mỹ lại mặc áo đỏ chói lọi như vậy đi trên đường thật sự rất thu hút sự chú ý.
Đông Phương Bất Bại không chút để ý phương hướng mà thẫn thờ bước đi trên đường, trong lòng chua xót từng trận cảm thấy bộ dạng của bản thân nhất định sẽ bị người khác xem thường. Ngoại trừ một thân võ công thì y chẳng còn gì nữa, ngay cả nam nữ cũng không phân rõ, vốn là một nam nhân, nhưng lại…
Đối với kẻ đã một lòng muốn trở thành nữ nhân như y hiện giờ mà nói, cái cơ thể này ngay cả bản thân cũng cảm thấy chán ghét, thế nhưng lại không có cách nào.
Đông Phương Bất Bại lại nghĩ tới Hoa Mãn Lâu, nam nhân ôn nhu kia… hắn là thật sự tiếp thu tình huống của y hay chỉ là đang đồng tình mà thôi? Cũng có thể là do hắn không nhìn thấy… cho nên mới đối xử tốt đến vậy với một kẻ bất nam bất nữ như y… Trong miệng Đông Phương Bất Bại tràn ra một cỗ cảm xúc đắng chát, nếu như là Hoa Mãn Lâu, rất có thể hắn sẽ thực sự tiếp thu cũng không chừng, hắn vốn rất lương thiện, rất lương thiện! Cho dù là một tên khất cái hoặc là bất cứ ai khác hắn cũng sẽ bao dung như vậy đi? Hắn vẫn sẽ dùng nụ cười ôn nhu đối đãi! Chính là như vậy… không phải sao?
Hoa Mãn Lâu đối với bất kỳ ai cũng sẽ như vậy… không chỉ riêng đối với một mình Đông Phương Bất Bại! Thế nhưng vì sao y lại cảm thấy đau lòng như vậy? Hoa Mãn Lâu... Hoa Mãn Lâu... rốt cuộc Đông Phương Bất Bại ta tính là gì đối với ngươi? Chỉ là một kẻ bất nam bất nữ khiến người cảm thấy thương hại sao? Vì vậy ngươi mới có thể nói với ta những lời cổ vũ như thế, vì vậy ngươi mới quan tâm ta nhiều đến dường này…
Bàn tay khuất sau xiêm y của Đông Phương Bất Bại nắm chặt lại, thậm chí trong lòng bàn tay còn mơ hồ hiện ra vết máu. So với ánh mắt không thể tiếp nhận của Nhậm Doanh Doanh mà nói, thứ càng khiến Đông Phương Bất Bại đau lòng hơn chính là không có cách nào đối mặt với Hoa Mãn Lâu, nếu hắn tìm không thấy mình, có phải Hoa Mãn Lâu cũng sẽ buông tha không? Sau khi từ biệt lần này, có phải y sẽ không bao giờ gặp lại nam nhân ôn nhu kia nữa?
Vì sao y lại lưu ý nam nhân này đến vậy? bất luận như thế nào y vẫn là Đông Phương Bất Bại… làm sao có thể để tâm đến những người khác… Thế nhưng là hắn, hết lần này đến lần khác luôn là hắn! Dường như từ lần đầu tiên gặp mặt y đã nhớ mãi không quên người này, bằng không làm sao y lại cho phép người này lên Hắc Mộc Nhai, làm sao lại hạ sơn gặp gỡ hắn, càng làm sao lại suy nghĩ miên man như lúc này chứ? Chẳng lẽ thực sự là… thực sự động lòng rồi?!
Đông Phương Bất Bại lộ ra một nụ cười khổ, y thật sự chưa từng nghĩ qua sẽ đối với một người nam nhân… hơn nữa còn là trong tình huống như vậy… Y thậm chí còn không biết nên đối mặt với người kia như thế nào… sao có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy?
Đông Phương Bất Bại cứ hoảng hốt đi về phía trước, tâm tư đã không đặt vào việc nhìn đường từ lâu, thế nhưng lúc này lại có vài kẻ bộ dạng lưu manh đang đi thẳng về phía y. Trên đường có không ít người thấy những người này tiến đến đều ra chiều né tránh, có thể thấy được bọn họ chính là đám địa đầu xà bình thường vẫn hay làm xằng làm bậy ở nơi này, mà hiện tại bọn chúng lại mang theo nụ cười tà nhìn thẳng về phía Đông Phương Bất Bại.
Chỉ thấy một người có vẻ như là đầu lĩnh tiến đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, mỉm cười đãng nói: “Mỹ nhân, chỉ có một mình sao? Nếu không thì theo gia đi chơi đùa một chút?”
Đông Phương Bất Bại căn bản cũng không nghe người nọ nói gì, chỉ theo bản năng cảm thấy trước mặt có người liền hơi né tránh một chút, nào biết người nọ lại tiếp tục chặn trước mặt y nói: “Mỹ nhân, chớ đi! Này, vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn này lại xinh đẹp như vậy!” Nói xong gã còn vươn tay muốn chạm vào mặt của Đông Phương Bất Bại, đám đồng bọn ở phía sau đều cười to hô hố.
Chỉ là người nọ mới đưa tay ra được phân nửa liền giống như đụng phải tường sắt, đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi bay thẳng ra ngoài.
Lúc này Đông Phương Bất Bại đã dừng bước, thần sắc ngẩn ngơ đứng tại chỗ, mà thân ảnh của y lại giống như chưa từng cử động. Mấy tên lưu manh kia vô cùng kinh hoảng mở to mắt nhìn một màn này, mà mấy người bên cạnh thì đã tiến lên kiểm tra cái tên bị đánh văng ra kia, chỉ trong chớp mắt liền nghe tiếng người kinh hãi thét lớn: “Chết người rồi! A Bưu đã chết rồi!”
“Cái gì?” Cả đám lưu manh đều không dám tin, nhất thời đều chạy sang kiểm tra, quả nhiên gã kia đã hoàn toàn tắt thở, mắt mũi đều đang chảy máu, toàn thân xụi lơ dường như không xương vậy. Theo tình hình này thì có lẽ toàn bộ xương cốt và nội tạng đều đã bị đánh nát rồi.
Đám lưu manh đều hoảng sợ quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại một thân áo đỏ bên cạnh, thấy y vẫn đứng ngẩn ngơ, cũng không tỏ ra bất cứ hành động công kích nào thì hoàn toàn không hiểu được. Sao có thể như vậy? Thậm chí ngay cả bàn tay của nữ nhân này cũng chưa từng nâng lên nữa!
Có một tên lưu manh thu hết can đảm nói với Đông Phương Bất Bại: “Ngươi... Ngươi đã làm gì?”
Đông Phương Bất Bại giống như hoàn toàn không nghe được, vẫn giữ nguyên trầm mặc, tình hình này khiến cho không ít người đang vây xem cảm thấy ngạc nhiên mà nghị luận khe khẽ. Trong đám lưu manh rốt cuộc có một người không tin tà, lớn gan muốn đến gần Đông Phương Bất Bại, chỉ là không đợi gã chạm được vào vạt áo đỏ kia đã kêu thảm mấy tiếng ngã vật xuống đất, sau đó không ngừng rên rỉ.
Mọi người cảm thấy khủng hoảng lần thứ hai, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lúc này Đông Phương Bất Bại mới đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng xếch lên bắn ra mấy tia lạnh lùng về phía đám lưu manh, lại dùng thanh âm trầm thấp độc hữu của mình lên tiếng: “Các ngươi gọi ta là mỹ nhân?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo lạnh lẽo không thể nghi ngờ, toàn thân cao thấp đều tràn đầy khí thế.
Đám lưu manh sợ đến nỗi cả người run rẩy, thế nhưng làm sao cũng không thể nói được một câu đầy đủ, lúc này thân ảnh của Đông Phương Bất Bại lại nhoáng lên, sau đó lập tức xuất hiện trước mặt đám lưu manh kia. Chỉ nghe y lặp lại: “Các ngươi gọi ta là mỹ nhân? Phải? Hay không?”
Vẫn không có ai trả lời, chỉ một khắc sau liền nghe thấy tiếng người bi thảm hét lên, sau đó một cỗ thân thể bay thẳng ra ngoài rơi trên mặt đất co giật hai cái rồi liền bất động
Đám người đang vây xem xung quanh cũng cảm thấy sự việc có chút không đúng, chẳng lẽ thật sự là do nữ nhân này ra tay? Thế nhưng rõ ràng bàn tay cũng không nâng lên… nàng lại xinh đẹp như vậy… chẳng lẽ là yêu quái?
Cũng không biết là ai mở đầu, trong đám người vây xem đột nhiên có kẻ thét lên một tiếng: “Yêu nữ... Yêu nữ giết người rồi!”, sau đó liền bỏ chạy, trong nháy mắt mọi người trên đường đều trốn đi không còn một bóng, chỉ còn lại mấy thên lưu manh bị ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Bất Bại ghim thẳng vào, căn bản không dám nhúc nhích.
“Ta là mỹ nhân sao?” Đông Phương Bất Bại vẫn hỏi một câu.
Dám du côn nọ sợ đến mức thiếu chút nữa đã quỳ xuống, cả đám gật đầu như bửa củi, chém đinh chặt sắt nói: “Phải... là... mỹ... mỹ nhân…”
“Các ngươi gạt ta!” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói một câu sau đó vung tay lên, kim thêu bắn ra, lại thêm một kẻ bi thảm ngã xuống.
Nếu y thật sự là mỹ nhân, vì sao Nhậm Doanh Doanh còn muốn dùng loại ánh mắt kia để nhìn y? Nếu y thật sự là mỹ nhân, vì sao Hoa Mãn Lâu lại không nhìn thấy? (Mèo: Vâng, chồng anh bị mù, anh muốn người ta nhìn bằng cái giề?) (Yami: mỹ nhân là không thể nói lý XD)
“Ta là mỹ nhân sao?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại lúc này đối với đám lưu manh kia chẳng khác gì chuông đòi mạng.
Thế nhưng, vừa lúc đó, chỉ nghe từ xa đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoa Mãn Lâu: “Đông Phương! Ngươi ở đâu?”
Thân thể Đông Phương Bất Bại run lên một cái, y còn định sẽ không gặp lại người này nữa! Thế nhưng lúc này y vẫn không nhịn được mà nhìn lại theo tiếng gọi, Hoa Mãn Lâu liền thình lình xuất hiện trước mắt. Người nọ không một bộ thản nhiên giống như bình thường mà là quần áo bẩn loạn, trên tay thậm chí còn có vết trầy da chảy máu, thái dương cũng có vết tích va chạm… Đông Phương Bất Bại căng thẳng trong lòng, Hoa Mãn Lâu bị làm sao vậy? Chỉ mới một chốc không gặp đã… vì sao lại như vậy?
Vẻ mặt lo lắng của Hoa Mãn Lâu cũng rơi vào trong mắt Đông Phương Bất Bại, hắn đang lo lắng cho mình sao? Hoa Mãn Lâu, ngươi thực sự đang lo lắng cho ta sao? Đông Phương Bất Bại cứ ngẩn người đứng ở đó, lại không phát ra được âm thanh nào.
Một khắc sau, Hoa Mãn Lâu giống như đã nghe được gì đó, hắn từ từ bước về phía ngõ nhỏ Đông Phương Bất Bại đang đứng, ngưng thần lắng nghe. Vừa rồi bởi vì hắn chỉ chú tâm đuổi theo Đông Phương Bất Bại, thế nhưng càng lúc càng cảm thấy không đuổi kịp nên vô cùng sốt ruột, dưới chân thoáng không tập trung mà ngã từ trên nóc nhà xuống, lại bị chạc cây làm bị thương, trên chân cũng có vài chỗ va chạm.
Giờ khắc này, trời biết Hoa Mãn lâu hận mình không thể nhìn thấy bao nhiêu.
“Đông Phương... Ngươi đâu rồi? Đông Phương?” Hoa Mãn Lâu lo lắng gọi tên Đông Phương Bất Bại, hắn từ cách đó không xa nghe được tựa hồ có người đang kêu la cái gì “Yêu nữ giết người”, theo bản năng liền cảm thấy đó là người muốn tìm. Mặc dù hắn không muốn thấy người nọ giết người, thế nhưng giờ khắc này hắn lại lo lắng cho Đông Phương Bất Bại hơn.
Bước chân của Hoa Mãn Lâu có chút tập tễnh, vẻ mặt lại tràn đầy lo lắng, hình ảnh này thật sự khiến trong lòng Đông Phương Bất Bại nhói đau, đã bao giờ y nhìn thấy bộ dạng chật vật như thế của người này đâu? Nếu không phải vì y, người này cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy? Đông Phương Bất Bại cũng không nhịn được nữa, cuối cùng y cũng đã hiểu rõ tâm tư của mình với nam nhân này, làm sao chỉ dứng lại ở mức động lòng chứ?
Mà thôi mà thôi! Coi như là bị hắn khinh thường, coi như là bị hắn phỉ nhổ, thì tính sao? Dù sao y cũng không thể nhìn người nọ chật vật như vậy…
“Hoa... Hoa Mãn Lâu…” Đông Phương Bất Bại cực kỳ nhỏ giọng gọi lên một tiếng, chỉ một khắc sau bàn chân đi về hướng Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu nghe được tiếng gọi thì dừng một chút rồi hỏi lại, “Đông Phương?” Hắn thật không ngờ Đông Phương Bất Bại sẽ gọi tên hắn, mà ngay sau đó hắn lại cảm nhận bàn tay của đối phương vươn ra đỡ lấy mình.
“Đông Phương! Đông Phương!” Hoa Mãn Lâu thật không biết phải làm thế nào mới có thể hình dung tâm tình của mình trong giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng kích động, là sự kích động của mất đi rồi lại tìm về! Hắn không kềm được mà hung hăng ôm lấy Đông Phương Bất Bại, ghỉ chặt người vào lòng, “Ngươi muốn đi đâu? Rốt cuộc ngươi muốn ta lo lắng tới khi nào!”
Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu ôm chặt như vậy, kích động trong lòng cũng không thua kém đối phương, toàn thân đều trở nên run rẩy, trong miệng nỉ non gọi “Hoa Mãn Lâu... Hoa Mãn Lâu...”.
Hai người cũng không biết đã ôm nhau bao lâu, rốt cuộc Hoa Mãn Lâu cũng ý thức được là bọn họ đang ở trên phố, hơn nữa động tác này của hắn nhìn thế nào cũng không quá đúng lúc. Dù sao bất luận tình huống hiện tại của Đông Phương Bất Bại là như thế nào thì y cũng đang mặc nữ trang, huống hồ từ những gì hắn nghe được thì sợ rằng y còn ra tay đả thương người nữa. Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng rồi thả Đông Phương Bất Bại ra, chỉ là bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay người kia thì vẫn ở nguyên đó, không chút sứt mẻ.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi Hoa Mãn Lâu khôi phục tỉnh táo liền quay về thái độ ôn hòa cố hữu, hắn dùng giọng nói ôn nhu hỏi Đông Phương Bất Bại.
Chỉ là Đông Phương Bất Bại nghe thấy lời này thì cứng lại một chút, lúc nãy trong lúc tâm thần hoảng hốt, tựa hồ… tựa hồ y đã giết người đi? Y hơi do dự, thật sự không biết phải nói với Hoa Mãn Lâu thế nào, y biết rõ Hoa Mãn Lâu không thích hại người.
“Ta... Ta…” Đông Phương Bất Bại nói không nên lời, càng cảm thấy mình thật sự đã yêu thảm Hoa Mãn Lâu rồi, nếu không với thân phận giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo của y, giết một hai người thì tính là gì? Nhưng bây giờ, hết lần này đến lần khác lại…
Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, kéo táy Đông Phương Bất Bại nói: “Đi, đi xem một chút!”
“Đừng... đừng đi...” Đông Phương Bất Bại có chút nóng nảy.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng vỗ về bàn tay Đông Phương Bất Bại, ôn nhu nói: “Hôm nay ta không trách ngươi, nhưng sau này cũng đừng như vậy nữa.” Nói xong cũng không quản Đông Phương Bất Bại phản ứng thế nào liền kéo tay y về phía đám lưu manh vẫn còn cứng người tại đó.
Đám lưu manh này đã hai chết hai bị thương, có mấy kẻ còn sợ đến mức quỳ phệch trên mặt đất, có thế nào cũng không đứng lên nổi, vừa thấy có người lôi kéo yêu nữ đến gần thì càng sợ đến phủ phục trên mặt đất, trực tiếp cầu xin: “Tha mạng! Xin tha mạng! Là chúng ta sai! Chúng ta sai rồi! Tha mạng a!”
Hoa Mãn Lâu nghe xong lời này không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hắn lên tiếng hỏi lại: “Các ngươi đã làm gì?”
Thanh âm của Hoa Mãn Lâu dường như luôn có năng lực trấn an nhân tâm, mấy tên lưu manh kia vừa hung hăng tát cho mình vài bạt tai vừa nói: “Chúng ta không nên đùa giỡn yêu... không... mỹ nhân... Chúng ta không nên... Chúng ta sai rồi! Xin tha mạng!”
Đến giờ Hoa Mãn Lâu mới hiểu được, nguyên lai là những người này trêu chọc Đông Phương Bất Bại trước, hơn nữa còn là đùa giỡn nhan sắc. Đến nước này thì Hoa Mãn Lâu cũng có chút á khẩu không biết phải làm thế nào, dám liều mạng đi đùa giỡn nhan sắc giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo… Đây là loại người can đảm đến thế nào chứ? Bọn họ vẫn còn sống thế này quả thật chính là kỳ tích.
Lúc Hoa Mãn Lâu biết những người này đã làm gì thì trong lòng không hiểu sao cũng dâng lên một cỗ tức giận, hoàn toàn không muốn nghe tiếng khóc lóc của bọn họ nữa, vì vậy tức giận lên tiếng: “Được rồi. Đi đi, sau này chớ tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lý này nữa.”
Đám lưu manh giống như vừa được đại xá dắt díu nhau rời đi, Hoa Mãn Lâu lại bồi thêm một câu “Hậu táng cho đồng bọn của các ngươi!” Xong rồi còn để lại một thỏi bạc mới kéo Đông Phương Bất Bại rời đi. Hắn phải về tiểu lâu, sắp xếp nói chuyện một chút với người này… cái loại việc đột nhiên mất tích như hôm nay sau này nhất định tuyệt đối không thể phát sinh nữa, nếu không Hoa Mãn Lâu hắn cho dù có mấy cái mạng cũng không đủ kinh sợ.
Về phần Đông Phương Bất Bại, y vẫn theo sát phía sau Hoa Mãn Lâu, thận trọng nhìn thần sắc mất hứng của đối phương, thì thào nói: “Ngươi... ngươi buông tay được rồi. Ta... tự ta đi...”
Hoa Mãn Lâu hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, Đông Phương Bất Bại lại thầm chột dạ. Người này… người này thật sự giận rồi… Không ngờ rằng bộ dáng lúc tức giận của hắn lại là như vậy… Đông Phương Bất Bại cảm thấy lực đạo của người kia từ cổ tay mình truyền tới, trong lúc bất chợt không hiểu vì sao trái tim lại an tĩnh hơn nhiều