Đông Phương Bất Bại tuy dừng lại một lúc, nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Bản tọa muốn đi nơi nào không cần người khác nhiều lời!”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy lại ngây ra một lúc, câu nói kia của hắn nguyên bản là vui đùa, không ngờ đến một đáp án như vậy, không khỏi bật cười, thầm nghĩ tính tình người này vẫn cứ là không đổi thay mà!
Lúc này Đông Phương Bất Bại đã lướt qua Hoa Mãn Lâu đi tới phía trước. Hoa Mãn Lâu phải đuổi kịp, tuy rằng vẫn muốn hỏi Đông Phương Bất Bại một chút về chuyện bế quan ra sao rồi, nhưng lại nghĩ, bọn họ mới quen không lâu, với cá tính Đông Phương Bất Bại, hỏi ra sợ rằng là tự làm mất mặt. Cho nên Hoa Mãn Lâu dù một câu cũng không nói.
Bề ngoài Đông Phương Bất Bại nhìn không ra một dao động, nhưng trong lòng lại dậy sóng không yên.
Từ sau khi xuất quan, bản thân y rất hiếm khi xuất hiện. Lần này đi tới Lạc Dương, một đường cũng là có xa mã đi theo. Trên thân thể từ từ xuất hiện biến hóa rất nhỏ, tuy rằng nếu không lưu ý thì sẽ không thấy, nhưng trong lòng Đông Phương Bất Bại lại rất rõ ràng, bởi vậy vì một chút biến hóa không muốn xuất hiện trước mắt bao người. Thuộc hạ cấp dưới gặp mặt hắn thì, Đông Phương Bất Bại thậm chí còn nghĩ thái độ của bọn họ hình như có cải biến, tính tình bản thân không khỏi liền biến đổi, càng không thể nắm bắt được.
Mới vừa vào thành, đã có người báo lại, nói Hoa Mãn Lâu ở Vạn Hoa viên, không ở trong tiểu lâu. Đông Phương Bất Bại cũng không hiểu vì sao mình lại liền trực tiếp xuống xe ngựa, đi đến Vạn Hoa viên. Thẳng đến lúc sau thấy Hoa Mãn Lâu, cảm thấy được thái độ hắn, bộ dáng vẫn là nhất thành bất biến. Có thể là biết rõ người này nhìn không thấy, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng thở ra.
Yên lặng đi sau, Đông Phương Bất Bại nhận ra Hoa Mãn Lâu vẫn chưa nói chuyện, không khỏi nhướng mày, nói: “Vì sao không nói?”
Hoa Mãn Lâu ngây ra một lúc, buột miệng nói: “Ngươi bảo ta nói cái gì?”
Đông Phương Bất Bại nhất thời một chữ cũng không nói được, sau một hồi lâu, mới “Hừ” một tiếng nói: “Gần nhất có ai đi tìm Doanh Doanh không?”
Hoa Mãn Lâu bước nhanh vài bước, đi tới bên cạnh người Đông Phương Bất Bại, khó hiểu hỏi: “Tìm Doanh Doanh? Trong một năm này Doanh Doanh trước đi học đàn ở trường tư, nhưng thật ra có mấy người tiểu bằng hữu. Ý của ngươi là người nào tìm nàng?”
Lúc này đến phiên Đông Phương Bất Bại á khẩu không trả lời được. Hắn thật không nghĩ tới Nhật Nguyệt Thần Giáo Thánh cô cư nhiên bị người này đưa đi học trường tư … Tuy rằng đi học trường tư cũng không phải là chuyện xấu… Mà vẻ mặt của Hoa Mãn Lâu lại cứ tự nhiên như vậy… Bằng lòng… Doanh Doanh dù sao cũng là Thánh cô… Nếu như vạn nhất bị…
Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi: “Vì sao không cho người báo cho bản tọa biết?”
“Làm sao vậy? Trước ngươi…Không phải đang bế quan sao?” Hoa Mãn Lâu có chút nghi hoặc, nghĩ nghĩ một chút, mới truy vấn một câu: “Có phải hay không có cái gì không ổn? Đúng rồi, ngươi lần này đến là có chuyện gì?” Hoa Mãn Lâu đột nhiên ý thức được, Đông Phương Bất Bại lần này đến tiểu lâu, chỉ sợ không phải xem Doanh Doanh đơn giản như vậy.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nghiêm mặt nhìn lướt nhanh Hoa Mãn Lâu, y lần này đến Lạc Dương, quả thật có một số việc quan trọng cần phải xử lý. Nhưng những việc này, cũng không trọng yếu đến mức y phải đích thân đến. Đông Phương Bất Bại không hiểu sao vẫn tự nguyện đến đây. Lúc này, đối mặt với truy vấn của Hoa Mãn Lâu, hắn nhẹ “Hừ” một tiếng nói: “Đây là chuyện của Nhật Nguyệt Thần Giáo.”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy nhịn không được sờ sờ cái mũi của mình, không thèm nói lại. Chỉ có thể ở trong lòng cảm thán, không hổ là Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ! Điều này làm cho người ta nói chính là hắn, làm cho người ta nói không nên lời cũng là hắn! Hoa Mãn Lâu có chút buồn bực, đi hai bước, lúc sau lại đột nhiên nở nụ cười
Đông Phương Bất Bại nhíu nhìn thấy Hoa Mãn Lâu không hờn giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Hoa Mãn Lâu liên tục lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì, thực không có gì.”
Đông Phương Bất Bại tin hắn mới là lạ, tức giận nói: “Ngươi nói hay không nói?”
Kỳ thực Hoa Mãn Lâu sở dĩ cười, là cảm thấy tâm tình của mình hiện tại thực thú vị. Năm đó, ngoại trừ Lục Tiểu Phụng khiến cho hắn liên tiếp gặp phải phiền phức ở ngoài, thì người có thể khiến cho hắn có loại tâm tình không biết phải làm sao này quả thực là không nhiều lắm! Sau tới nơi này lại càng không có người làm tới làm phiền nhiễu sự thanh tĩnh của hắn.
Mới gặp nhau, trước sau bất quá là hai lần nhìn thấy mặt, muốn nói quen thuộc, như thế nào lại có thể có khả năng so sánh với Lục Tiểu Phụng là bằng hữu từ nhỏ đến lớn? Hai lần gặp mặt, người này cũng khiến hắn phiền muộn đến hai lần, mà hắn cũng không tức giận được. Đó cũng là sự hiếm có.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu nghe ra trong lời nói của Đông Phương Bất Bại ẩn chứa sự tức giận, ma xui quỷ khiến nói một câu: ” Thực không có gì, chính là cảm thấy ngươi thú vị mà thôi..” Đây thực sự là lời nói thật của Hoa Mãn Lâu
Đông Phương Bất Bại triệt để cứng đờ, trên đời này, nói hắn tàn nhẫn, nói hắn dã tâm, nói hắn thị sát… Nói hắn và vân vân đều có! Có thể nói hắn “Thú vị”?! Đây rốt cuộc là có ý tứ gì?
Hoa Mãn Lâu khẽ cười một tiếng, đi tới bên cạnh đưa tay vỗ vai Đông Phương Bất Bại, nói rằng: “Ngươi đừng để ý. Ta trước đây có một bằng hữu, cũng rất thú vị. Tuy rằng cá tính của các ngươi tuyệt nhiên là khác nhau, nhưng cũng đều rất thú vị. Được ở cùng các người, đời này không muốn thay đổi gì thêm nữa.” Nói xong, Hoa Mãn Lâu mang theo ý cười thoải mái đi tới phía trước.
Đông Phương Bất Bại nhãn thần phức tạp nhìn bóng lưng Hoa Mãn Lâu, trên liền giống như còn lưu lại lực đạo khi người nọ vỗ vai y.
Một đường không nói gì, tiểu lâu đã ở trước mắt. Một năm Đông Phương không nhìn tiểu lâu, hiện tại thấy thì nó lại đang bị các loại kỳ hoa dị thảo vây quanh, thậm chí có vài loại hoa cỏ liền ngay cả y cũng chưa từng gặp qua. Nhật nguyệt thần giáo giáo chúng đứng ở tiểu lâu cửa cung nghênh giáo chủ. Nhậm Doanh Doanh cũng có mặt.
Xa xa nhìn thấy Đông Phương Bất Bại xuất hiện, Nhậm Doanh Doanh tựa hoa hồ điệp hướng Đông Phương Bất Bại chạy như bay tới như trước, miệng vui vẻ nói: “Đông Phương thúc thúc! Ngươi đã bằng lòng đến thăm Doanh Doanh!” Nói xong đến gần ôm lấy Đông Phương Bất Bại.
Có thể nguyên nhân là nhìn Nhậm Doanh Doanh lớn lên từ nhỏ, Đông Phương Bất Bại đối Nhậm Doanh Doanh thật là yêu thích. Nhậm Doanh Doanh lúc có vẻ bộc lộ chân tình, Đông Phương Bất Bại cũng không giống như thường ngày bên trong đối giáo chúng thì lạnh lùng nghiêm khắc. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Nhâm Doanh Doanh coi như gần gũi muốn ôm y, Đông Phương Bất Bại lại một phen đẩy Nhậm Doanh Doanh ra, miệng quát:“Ngươi làm gì?” Vẻ mặt giận lại quỷ dị.
Nhậm Doanh Doanh bị Đông Phương Bất Bại đẩy ra thật mạnh, một chút cũng đứng không vững lùi lại mấy bước, mắt thấy sẽ ngã tới trên mặt đất thì, Hoa Mãn Lâu tiến thân về phía trước tiếp được Nhậm Doanh Doanh đang gặp nguy hiểm.
Nhậm Doanh Doanh hoảng sợ nhìn Đông Phương Bất Bại, môi trở nên trắng nhợt, hai tay nắm chặt vạt áo của Hoa Mãn Lâu, một câu nói đều không nói được.
Hoa Mãn Lâu khẩn trường cầm cổ tay Nhậm Doanh Doanh, sau một cái chớp mắt lúc, mới thở phào nhẹ nhõm, khi biết Đông Phương Bất Bại không dung nội lực, bằng không nói, Nhậm Doanh Doanh làm sao chịu được lực đẩy của y.
“Đông Phương giáo chủ! Ngươi làm cái gì vậy?” Lúc sau Hoa Mãn Lâu xác nhận Nhậm Doanh Doanh vô sự, cơn tức ở trong lòng nhảy lên cao. Nói như thế nào, Nhậm Doanh Doanh cũng đều là một tiểu cô nương, Đông Phương Bất Bại cũng không tất yếu phải làm như vậy đi? Hoa Mãn Lâu không hiểu được, Đông Phương Bất Bại đây là làm sao vậy. Đối với Nhậm Doanh Doanh thái độ lại đột nhiên thay đổi, lúc trước y không phải là còn muốn đến thăm Doanh Doanh sao?
Thần sắc Đông Phương Bất Bại lúc này cũng thực khó coi. Từ lúc xuất quan, hắn căn bản không cho phép bất luận kẻ nào đụng chạm vào hắn, lúc trước ma xui quỷ khiến làm cho Hoa Mãn Lâu huých hắn một chút, hắn đã cảm thấy rất bất khả tư nghị . Giờ khắc này đẩy Nhậm Doanh Doanh ra, Đông Phương Bất Bại cơ hồ là xuất phát từ bản năng. Hắn cũng không nghĩ làm như vậy, vừa vặn thân thể rõ ràng là phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Đông Phương Bất Bại biết hành động này làm Nhậm Doanh Doanh rất khó chấp nhận, nhưng y đương nhiên sẽ không đi giải thích cái gì. Trên đời này không có gì đáng giá khiến Đông Phương Bất Bại y phải đi giải thích. Thế nhưng phản ứng của Hoa Mãn Lâu lại khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy khó chịu.
Chỉ thấy Hoa Mãn Lâu một tay che chở Nhậm Doanh Doanh nhíu mày đối với bộ dáng của y, này là ý tứ gì? Hoa Mãn Lâu không phải cho rằng là y cố ý? Mặc dù là cố ý, cũng không đến phiên ngươi Hoa Mãn Lâu quản!
“Chuyện của bổn tọa không cần ngươi nhiều lời!” Đông Phương Bất Bại không kiên nhẫn nói, lập tức không để ý tới Hoa Mãn Lâu, đối với Nhậm Doanh Doanh sắc mặt càng ngưng trọng nói:“Thánh cô, đi thu dọn đồ đạc đi! Ngày mai cùng bổn tọa hồi Hắc Mộc Nhai!”
Lời này vừa ra, khiến mọi người có mặt ở đây liền trở lên ngốc lăng.
“Đông… Đông Phương thúc thúc?” Nhậm Doanh Doanh lại hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được buông Hoa Mãn Lâu ra đi tới phía trước hai bước.
Hoa Mãn Lâu lúc này cũng thật sâu nhăn mi lại, lần đầu tiên có điểm thầm hận chính mình nhìn không thấy, bằng không hắn thật đúng là muốn nhìn một chút sắc mặt Đông Phương Bất Bại, y đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì! Lúc trước thì hoàn hảo, đột nhiên sau rồi lại xảy ra loại sự tình này!
Đông Phương Bất Bại mặt diện vô biểu tình, toàn thân cao thấp tản ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, căn bản là không cho ai giải thích cái gì, tự ý bỏ lại một câu: “Sáng sớm ngày mai, bổn tọa phái người tới đón ngươi. Đi!” Nói xong, Đông Phương Bất Bại xoay người bước đi. Bọn giáo chúng căn bản không dám nhiều lời, im lặng theo Đông Phương Bất Bại rời đi.
Đông Phương Bất Bại tới Lạc Dương là vì đến xem Nhậm Doanh Doanh, kết quả là ngay cả tiểu lâu cũng chưa ghé, liền trực tiếp đi rồi. Điều này làm cho Hoa Mãn Lâu thế nào đều muốn không rõ, Đông Phương Bất Bại đến tột cùng là tới làm cái gì.
Nhậm Doanh Doanh nghe thấy mình không được ở lại tiểu lâu thì khóc, Hoa Mãn Lâu cảm thấy chính mình là thật gặp phải phiền toái. Tại đây trong cái thế giới vẫn yên ổn này, Hoa Mãn Lâu lại gặp được nam nhân kêu Đông Phương Bất Bại, mỗi lần gặp mặt đều khiến hắn gặp phiền phức không ngừng.
“Hoa tiên sinh… Ô… Hoa tiên sinh, Đông Phương thúc thúc rốt cuộc là làm sao vậy? Hắn không thương Doanh Doanh sao?” Nhậm Doanh Doanh năm nay bất quá mười ba tuổi, xưa nay cùng Đông Phương Bất Bại tình cảm cũng tốt lắm, trải qua một màn ngày hôm nay, thương tâm là tất nhiên.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, nói: “Sẽ không. Doanh Doanh rất được mọi người thích, Đông Phương thúc thúc như thế nào lại không thương ngươi.”
“Thế nhưng… Thế nhưng…” Nhậm Doanh Doanh thế nào cũng chưa quên vừa rồi Đông Phương Bất Bại đẩy nàng ra vẻ mặt khiến cho người ta sợ hãi.
Hoa Mãn Lâu không có khả năng biết được biểu tình của Đông Phương Bất Bại, còn Nhậm Doanh Doanh thì luyến tiếc rời đi tiểu lâu, liền trấn an nói: “Doanh Doanh, đừng khóc. Đông Phương thúc thúc người nhất định là có nguyên nhân mới yêu cầu ngươi cùng về Hắc Mộc Nhai đích. Trước, ngươi không phải cũng nói muốn về Hắc Mộc Nhai sao?”
Nhậm Doanh Doanh co lại ở trong lòng Hoa Mãn Lâu, cắn môi, nói: “Ta muốn bồi Hoa tiên sinh ở tại tiểu lâu, bằng lòng không quay về Hắc Mộc Nhai”.
Hoa Mãn Lâu nghe vậy mỉm cười nói: “Doanh Doanh nghe lời, sau này còn có cơ hội trở lại. Hơn nữa ta cũng có thể đi Hắc Mộc Nhai thăm ngươi mà.”
Nhậm Doanh Doanh cầm lấy tay Hoa Mãn Lâu, thỉnh cầu nói: “Hoa tiên sinh, ngươi nói chuyện với Đông Phương thúc thúc đi! Xin cho ta ở lại tiểu lâu, ta… Ta không muốn quay về Hắc Mộc Nhai.”
Hoa Mãn Lâu một năm này cẩn thận chiếu cố Nhậm Doanh Doanh, tự nhiên cũng là cảm tình tốt lắm. Trước nghe Đông Phương Bất Bại đột nhiên nói đưa Nhậm Doanh Doanh đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc không nói, mà còn có chút không muốn. Lúc này, nghe được Nhậm Doanh Doanh khẩn cầu, không khỏi suy nghĩ có phải hay không thực sự muốn đi tìm Đông Phương Bất Bại, hỏi rõ ràng nguyên nhân. Chính là, Đông Phương Bất Bại ngày hôm nay ngữ khí khi ly khai làm cho Hoa Mãn Lâu lại có chút bực mình.
Nhậm Doanh Doanh tựa hồ là đã nhận ra Hoa Mãn Lâu do dự, không khỏi nói: “Hoa tiên sinh! Ngươi phải đi nói cùng Đông Phương thúc thúc một chút thôi! Cầu ngươi.”
Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, buông Nhậm Doanh Doanh ra, đứng lên, nói: “Được rồi! Ta phải đi gặp hắn một lần.”
______________________________________
.Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi.
.Thị Sát: Ham thích giết chóc
.Bất khả tư nghị: không hài lòng, không đồng ý