Cuối cùng, Đông Phương Bất Bại suy tư một phen, nói : “Nếu không thì để đêm nay ta ra ngoài do thám một chút, tìm hiểu tình hình của bọn họ.”
“Do thám?” Dương Liên lộ vẻ tò mò nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.
“Liên đệ, đêm nay ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ đi một mình.” Thấy Dương Liên lộ vẻ tò mò, Đông Phương Bất Bại kéo bàn tay hắn, ra vẻ do dự nói, y thật sự sợ Dương Liên không đồng ý.
Dương Liên trầm tư một lúc rồi cũng gật đầu, hắn cũng biết, nếu hắn thật sự đi theo Đông Phương Bất Bại sẽ trở thành trói buộc của y, còn không bằng cứ ngoan ngoãn chờ ở khách .
Thấy Dương Liên gật đầu, Đông Phương Bất Bại mới yên lòng, cái gì y cũng không sợ chỉ sợ vạn nhất phải đánh nhau, Dương Liên ở bên cạnh sẽ bị tổn thương.
“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, nếu như lúc quay về để ta thấy trên người có thương tích gì thì sau này dứt khoát không được làm gì đơn độc nữa?” Dương Liên ôm Đông Phương Bất Bại, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói.
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên ý cười liên tục gật đầu. “Được rồi, ta đã biết, nhất định ta sẽ không bị thương, Liên đệ cứ yên tâm đi!”
“Vậy có cần chuẩn bị y phục dạ hành cho ngươi không?” Dương Liên linh cơ khẽ động hỏi.
Đông Phương Bất Bại hơi sửng sốt, sau đó lại nhếch khóe miệng nở nụ cười. “Không cần, nếu như không phải ta tự nguyện, tuyệt đối không có ai có thể phát hiện được ta.” Nói đến võ công của mình, Đông Phương Bất Bại không khỏi ngạo nghễ. Dương Liên đứng bên cạnh mỗi lần nhìn thấy biểu tình này của Đông Phương Bất Bại đều yêu thích không thôi, lập tức lao sang cắn một cái lên môi đối phương.
Đợi đêm đến, sau khi Đông Phương Bất Bại rời đi, Dương Liên ngồi một mình trong phòng chờ đợi hồi lâu, càng lúc càng lo lắng, càng không thể ngăn mình suy nghĩ miên man. Trong lòng của hắn không ngừng hối hận tại sao lúc đó không ngăn cản Đông Phương Bất Bại, cũng hối hận tại sao không dứt khoát muốn theo, nếu như có thể đi theo thì dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng có thể ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, còn hiện giờ cho dù người kia có xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết được.
Lại suy nghĩ thêm một lúc, Dương Liên lại cảm thấy mình đúng là sầu lo vô cớ, võ công của Đông Phương Bất Bại tốt như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì. Cứ không ngừng đi đi lại lại trong phòng như thế, cuối cùng Dương Liên quyết định ra ngoài tản bộ, dù sao cũng tốt hơn ở trong phòng nghĩ loạn nhiều. Cảm thấy như vậy không sai, Dương Liên liền lập tức ra khỏi cửa phòng.
Bởi vì khách của bọn họ là ở vùng ngoại ô, vì vậy Dương Liên vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy bốn phía hoang vu, suy nghĩ một lúc liền quyết định vào thành xem một chút, dù sao hiện tại cũng còn sớm, chờ y đi hết một vòng phỏng chừng Đông Phương Bất Bại cũng đã trở về. Nghĩ vậy, Dương Liên liền đi vào thành.
Đợi khi bước qua cổng thành Dương Liên mới phát hiện nơi này quả thực rất náo nhiệt, dù là đang buổi đêm cũng ồn ào nhốn nháo, những người bán hàng rong trên đường cũng không ít, khi đi ngang qua một hàng mì thì cảm thấy đói bụng liền ghé vào, đợi đến khi ăn hết hai tô mì to mới cảm thấy hài lòng.
Thanh toán ngân lượng xong, Dương Liên còn dùng khăn tay lau miệng qua một chút rồi mới đứng dậy rời đi.
“Dương Liên Đình…” Một thanh âm thanh thúy mang theo cảm xúc phẫn hận vang lên, Dương Liên theo bản năng quay đầu lại nhìn liền lập tức biến sắc, theo bản năng cúi đầu muốn chạy về hướng ngược lại. Thế nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện thì đã thấy trên vai đau xót, thân thể liền không thể cử động được.
“Dương Liên Đình, không nghĩ tới ta ở chỗ này lại có thể đụng phải ngươi.” Trước mắt hơi lóe lên, Dương Liên Đình nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh xuất hiện trước mắt mình, vẻ mặt tràn đầy hận ý nhìn hắn, thế nhưng trong nét phẫn hận cũng không giấu được một chút hả hê. “Đoạn thời gian trước, ta và Xung ca thấy được hai bóng lưng cực kỳ giống ngươi và Đông Phương Bất Bại ở Vĩnh Lạc trấn, vốn ta còn muốn tra xét lại bị Xung ca khuyên ngăn. Không ngờ được, hôm nay lại để cho ta gặp được ngươi ở đây. Dương Liên Đình, chúng ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp.”
“Nhậm Doanh Doanh, ngày đó lúc Đông Phương buông tha cho các ngươi trên Hắc Mộc Nhai đã nói, từ đó về sau ân oán của chúng ta coi như kết thúc, bây giờ ngươi còn muốn tìm ta làm gì!” Mặc dù trong lòng Dương Liên rất sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lại mở lời uy hiếp Nhậm Doanh Doanh. “Ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi, lát nữa Đông Phương sẽ đến đây, ta nghĩ lần này phụ thân của ngươi đã không còn, Đông Phương cũng chẳng có lý do gì để tha cho ngươi một mạng nữa đâu.”
Nghe được Đông Phương Bất Bại sắp đến, Nhậm Doanh Doanh liền theo bản năng nhìn xung quanh một chút, trên mặt cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, đợi đến khi quay đầu lại thì dùng biểu tình hung hãn nhìn Dương Liên, nói: “May là ngươi nhắc nhở ta, nơi này thực sự không thích hợp ở lâu, Dương tổng quản liền theo ta đi thôi!” Nói xong, Nhậm Doanh Doanh ra một dấu hiệu với người đang đứng sau lưng Dương Liên, người nọ nhoáng cái liền nhấc hắn đặt lên lưng rồi đi thẳng.
Sau đó hai người đều dùng khinh công nhanh chóng rời đi, Dương Liên bị cõng trên lưng thì trong lòng âm thầm kêu khổ, vốn định dùng tên của Đông Phương Bất Bại dọa Nhậm Doanh Doanh chạy đi, không nghĩ đến lại khiến ả mang y rời khỏi. Cái này đúng là khéo quá hóa vụng mà.
Nhậm Doanh Doanh và kẻ nọ mang theo Dương Liên đi hết nửa ngày, sau đó đến trước gian nhà của một hộ gia đình bình thường.
“Doanh Doanh… đây là?” Người trong nhà nghe được động tĩnh nên bước ra, Dương Liên vừa nhìn liền nhận ra là Hướng Vấn Thiên, nhất thời trong lòng càng kêu khổ. Lúc này Hướng Vấn Thiên cũng đã nhìn thấy Dương Liên, gương mặt của gã liền lộ ra biểu tình cừu hận. “Dương Liên Đình. . .”
“Nghĩa phụ, ta vô tình đụng phải Dương Liên Đình ở ngoài thị tứ, chỉ có một mình hắn, không biết Đông Phương Bất Bại đã đi đâu nên ta thuận tay mang hắn về.” Hóa ra Nhậm Doanh Doanh đã nhận Hướng Vấn Thiên làm nghĩa phụ.
“Tốt, bất quá ngươi vẫn còn sơ suất, sau này cần phải đặc biệt chú ý…” Nói xong Hướng Vấn Thiên liền tung ra một mũi phi tiêu, chỉ thấy có một bóng người ngã xuống từ trên cao, hóa ra là xa phu bọn họ mang theo từ Thần giáo.
“Nhất định là Đông Phương Bất Bại phái y đi theo bảo hộ Dương Liên Đình, xem ra nơi này không thích hợp ở lâu.” Nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, Nhậm Doanh Doanh nói với Hướng Vấn Thiên.
“Ừ, chúng ta nên rời khỏi đây trước, việc tiếp theo vừa đi vừa bàn.” Hướng Vấn Thiên cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi ba người thu dọn một phen, Dương Liên vẫn bị người kia vác lên lưng như lúc nãy, Hướng Vấn Thiên và Nhậm Doanh Doanh đi trước dẫn đường. Vừa ra đến cửa, Nhậm Doanh Doanh lại dừng bước. “Chờ một chút, kẻ này đã theo được đến đây, như vậy Đông Phương Bất Bại cũng sẽ tìm ra nơi này, nếu như vậy…” Nhậm Doanh Doanh lấy giấy viết từ trong hành trang ra viết vài chữ, rồi nhét vào y phục của xa phu
“Ngươi muốn Đông Phương Bất Bại giết Nhạc Bất Quần?” Hướng Vấn Thiên nhìn thấy nội dung thì nghi ngờ hỏi lại Nhậm Doanh Doanh.
“Không sai, lần này Ngũ Nhạc mở đại hội, đối thủ lớn nhất của Xung ca không phải ai khác mà là Nhạc Bất Quần. Xung ca vẫn còn nhớ tình sư đồ với lão nên nhất định sẽ nhường nhịn rất nhiều trên đấu trường. Nếu chúng ta đã nắm được nhược điểm của Đông Phương Bất Bại thì chi bằng mượn tay y giết Nhạc Bất Quần, như vậy nhất định Xung ca có thể thuận lợi trở thành minh chủ Ngũ Nhạc phái.” Lúc trên đường đi, Nhậm Doanh Doanh giải thích với Hướng Vấn Thiên.
“Ừ, đích xác, ngươi nghĩ rất chu đáo.” Hướng Vấn Thiên gật đầu nhìn Doanh Doanh, biểu tình vô cùng hài lòng.
Tốt thì tốt, cũng không biết sau khi Lệnh Hồ Xung biết được sự thật liệu có cảm tạ ngươi hay không. Dương Liên âm thầm trào phúng, đồng thời cũng không quên nguyền rủa, tốt nhất là để Lệnh Hồ Xung biết được rồi bỏ rơi Nhậm Doanh Doanh, đến lúc đó xem ả phải làm sao bây giờ.
Nơi mà Hướng Vấn Thiên và Nhậm Doanh Doanh đưa Dương Liên đến thoạt nhìn lớn hơn chỗ cũ nhiều. Lúc nhốt Dương Liên vào phòng tối, Hướng Vấn Thiên còn ngoan độc cười gằn một tiếng, sau đó vươn tay điểm điểm vài cái lên huyệt đạo của hắn, đợi đến khi chắc chắn đối phương đã bị khống chế mới hả hê rời đi.
Đợi đến khi Hướng Vấn Thiên rời khỏi, Dương Liên mới phát hiện vừa rồi hóa ra là gã giải huyệt cho mình, nhất thời bĩu môi giật giật tay chân, nào ngờ chưa cử động được mấy cái thì trên người đã bắt đầu cảm thấy đau nhức, cảm giác kia giống như là bị ngàn vạn con kiến bò lên người không ngừng gặm nhấm da thịt. Chỉ chốc lát sau, Dương Liên đã là đầu đầy mổ hôi ngồi bệt trên mặt đất, nhắm nghiền hai mắt cắn răng ức chế dục vọng rên rỉ.
Phía bên này, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng dạo qua một vòng nơi ở của chưởng môn Ngũ Nhạc phái do Tung Sơn bố trí, thậm chí còn nghe lén được kế hoạch mưu hại Thiên Môn đạo nhân của Tả Lãnh Thiền, Mạc Đại quả thực không hế muốn cạnh tranh địa vị minh chủ, Lệnh Hồ Xung vẫn chưa xuất hiện, Nhạc Bất Quần thì nhìn không ra sâu cạn, xem ra cũng là một nhân vật lợi hại.
Sau khi tìm được tin tức này, Đông Phương Bất Bại cảm thấy hay là chờ đại hội cử hành, mình cùng Liên đệ đứng ngoài quan sát mấy tên chưởng môn này đấu đá với nhau khẳng định sẽ thú vị hơn lập tức giết chết bọn họ. Vì thế Đông Phương Bất Bại liền quay về khách , thế nhưng vừa vào phòng lại không nhìn thấy thân ảnh của Dương Liên, ngẫm nghĩ một lúc liền ra ngoài quan sát, đợi đến khi thấy được một ký hiệu được lưu lại bên ngoài khách thì mới yên lòng, biết nhất định là Dương Liên muốn đi dạo phố.
Đông Phương Bất Bại cứ lần theo ấn ký mà tìm, đợi đến khi thấy ký hiệu thay đổi ngay giữa thị tứ thì trong lòng nhất thời kinh hoảng, thần sắc cũng biến hóa vài lần, y không tiếp tục bình thản tìm kiếm mà là tung người dùng khinh công đuổi theo.
Thời gian trôi qua không được một khắc sau, Đông Phương Bất Bại đã chạy đến trước gian nhà nhỏ, vừa bước vào nhìn thấy thi thể xa phu, nhất thời sắc mặt đại biến, lúc phát hiện mẩu giấy trên thi thể ánh mắt lại trầm thêm vài phần, thậm chí còn lộ ra vài tia lạnh như băng.
“Nhậm Doanh Doanh…” Đông Phương Bất Bại bóp nát trang giấy, híp mắt gằn lên từng chữ.
Thời gian cứ thế trôi qua khoảng chừng được ba ngày, suốt ba ngày này Dương Liên vẫn bị giam ở trong phòng tối, chỉ có thể căn cứ số lần đưa thức ăn mà suy đoán thời gian, mà huyệt đạo khiến hắn đau đớn thì thủy chung vẫn không được giải khai. Thế nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên bị đau đến ngất đi, suốt khoảng thời gian này Dương Liên vẫn cắn răng cố gắng giữ vững sự thanh tỉnh.
“Hướng Vấn Thiên chết tiệt, một ngày nào đó ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” Dương Liên nằm trên mặt đất liều mạng cắn chặt rơm rạ nhịn đau, trong lòng bàn tay cũng bị móng tay cắm chặt tạo thành vết thương, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Ăn cơm.” Có người tiến vào phòng ném cái bánh bao lên mặt đất, chỉ nói hai chữ liền xoay người ly khai.
Dương Liên liếc nhìn cái bánh màn thầu dơ bẩn trên đất kia hừ lạnh một tiếng liền nghiêng đầu không nhìn.