Dương Liên và Đông Phương Bất Bại đi theo Điền Bá Quang đến một gian nhà nhỏ, vừa mở cửa bước vào liền thấy được Nhậm Doanh Doanh đang nằm trên giường, sắc mặt tái mét.
“Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại. Hai người các ngươi…” Nhậm Doanh Doanh mở to mắt nhìn về phía Nghi Lâm và Điền Bá Quang lộ ra vẻ phẫn hận.
“Nhậm tiểu thư…” Nghi Lâm nhìn thấy vẻ mặt của Nhậm Doanh Doanh thì lộ ra nét hổ thẹn, từ phía sau bước đến chắn trước mặt nàng. “Ta sẽ không để cho các ngươi thương tổn Nhậm tiểu thư .”
“Nhậm Doanh Doanh, ngươi cũng có hôm nay, thực sự là báo ứng mà. Vốn Đông Phương đã tha cho ngươi một mạng, chỉ cần từ đó về sau ngươi rời xa Hắc Mộc Nhai liền có thể một đời bình an, coi như đi theo Lệnh Hồ Xung cũng có thể vui sướng suốt đời. Ai ngờ được ngươi lại không biết an phận, còn muốn đối nghịch với bọn ta.” Nhìn Nhậm Doanh Doanh, Dương Liên trút giận nói.
Nhậm Doanh Doanh giận đến mức trước mắt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Liên Đình. “Tha cho ta? Đông Phương Bất Bại nhốt cha ta mười hai năm, lại còn đích thân giết ông ấy. Cừu hận như vậy sao ta có thể sống vui sướng cả đời.”
Cảm thấy cánh tay của Đông Phương Bất Bại đang ôm mình đột nhiên cứng đờ, Dương Liên rõ ràng nhận ra thần sắc của người bên cạnh biến đổi trong nháy mắt.
“Doanh Doanh, ta chiếu cố ngươi suốt hơn mười năm, trong suốt những năm tháng đó ta đều đặt ngươi vào vị trí Thánh Cô, cho ngươi dưới một người trên vạn người, ta còn chỗ nào không tốt với ngươi?” Lúc nói đến đây, trong mắt Đông Phương Bất Bại cũng hiện lên vẻ thất vọng nồng đậm.
Nhậm Doanh Doanh cảm thấy chấn động trong lòng, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thế nhưng chỉ trong chốc lát liền cúi đầu. “Ta thừa nhận ngươi rất tốt với ta, ở Thần giáo cho dù là Dương Liên Đình được ngươi sủng ái nhất cũng không dám đụng đến ta. Thế nhưng, người đó là cha ruột của ta, ta gọi ngươi thúc thúc cũng hơn mười năm, nếu ngươi thật sự thương yêu ta thì cũng không dằn vặt phụ thân tàn nhẫn như vậy.” Trong thanh âm của Nhậm Doanh Doanh còn mang theo một chút nức nở.
Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện ra một tia thương cảm, thở dài. “Ngươi không hiểu, đây là việc giữa ta và cha ngươi, ta đối xử với hắn như vậy đương nhiên là có nguyên nhân, ngươi chỉ thấy ta dằn vặt Nhậm Ngã Hành lại không biết hắn đối đãi với ta như thế nào. Ta vẫn không muốn chuyện của đám trưởng bối chúng ta liên lụy đến ngươi, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy mạng của ngươi, đáng tiếc, ngươi sai là sai ở việc làm Liên đệ bị thương, ngoại trừ Liên đệ, vô luận ngươi làm cái gì ta cũng có thể tha thứ.”
Nghe được một câu cuối cùng Nhậm Doanh Doanh liền thấy run sợ, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Bất Bại thì hoảng đến bật thốt lên: “Đông Phương thúc thúc…”
Một tiếng này lại khiến cho bàn tay đã giơ lên của Đông Phương Bất Bại suốt nửa ngày cũng không hạ xuống được, Nhậm Doanh Doanh có thể nói là do đích thân y nuôi lớn, trước khi Dương Liên Đình xuất hiện, ở trên Hắc Mộc Nhai cũng chỉ có một mình Nhậm Doanh Doanh có thể khiến lòng y ấm áp. Năm đó, sau khi Nhậm Doanh Doanh trưởng thành thì tâm tính của y cũng phát sinh thay đổi, đối với Nhậm Doanh Doanh y cũng không chỉ đơn thuần là yêu mến mà còn có một chút hâm mộ mơ hồ. Hôm nay đối mặt với đứa nhỏ chính mình nuôi lớn, muốn y tự tay giết chết nàng thật sự là hơi không đành lòng.
Thấy ánh mắt thống khổ của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên liền hiểu rõ trong lòng, vì vậy y khẽ nắm lấy bàn tay đang giơ cao của đối phương kéo xuống.
“Liên đệ… ta.” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, trên mặt lộ ra thần sắc áy náy, y đã từng bảo đảm với người này nhất định không buông tha Nhậm Doanh Doanh.
“Quên đi, không phải ta cũng không có bị gì sao? Ta biết Nhậm Doanh Doanh là do ngươi trông coi từ nhỏ đến lớn, ta cũng không muốn ngươi khổ sở.” Dương Liên mỉm cười vuốt ve sợi tóc của Đông Phương Bất Bại.
“Liên đệ…” Trong lòng cảm động, nhất thời Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên mà không biết phải nói gì.
“Nhậm Doanh Doanh, lần này nể tình cảm mười mấy năm của chúng ta, ta buông tha cho ngươi, thế nhưng đây cũng là một lần cuối cùng. Nếu như còn có lần sau, ta nhất định đích thân giết ngươi.” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh, dùng thanh âm lạnh như băng nói.
Đợi Đông Phương Bất Bại nói xong, Dương Liên liền nắm tay y kéo ra ngoài.
“Đông Phương… thúc thúc.” Nhậm Doanh Doanh nhìn bóng lưng của Đông Phương Bất Bại gọi ra một tiếng cuối cùng.
Cước bộ của Đông Phương Bất Bại hơi khựng lại một chút, thế nhưng sau đó liền giống như không có chuyện gì mà tiếp tục bước đi.
Sau khi rời khỏi nơi đó Đông Phương Bất Bại không hề nói một lời nào, Dương Liên nhìn thấy như vậy trong nội tâm có chút lo lắng, khẽ ôm bờ vai Đông Phương Bất Bại, “Nếu như ngươi cảm thấy khổ sở trong lòng liền nói cho ta biết, không nên để ở trong lòng.”
Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng nhếch môi thấp giọng nói: “Cũng không có gì khổ sở không thể vượt qua, chỉ là trong lòng hơi trống rỗng mà thôi… Lúc ta đến Hắc Mộc Nhai, Doanh Doanh còn chưa ra đời, là ta nhìn nàng trưởng thành từng ngày, lúc ta ngồi lên ngôi vị giáo chủ, những người không phục hoặc có liên quan với Nhậm Ngã Hành đều bị ta thanh trừng, chỉ có Doanh Doanh là ngoại lệ, trong lòng ta lại sợ nàng bị đối xử lạnh lẽo mới đưa nàng lên làm Thánh Cô. Thật sự không ngờ được, công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm cuối cùng lại bị xóa bỏ như vậy, thậm chí còn tăng thêm cừu hận.”
Đông Phương Bất Bại vừa nói xong Dương Liên cũng cảm thấy khổ sở trong lòng, đang muốn mở miệng trấn an đối phương lại nghe thấy thanh âm của Nhậm Doanh Doanh truyền đến từ phía sau.
“Đông Phương thúc thúc…” Nhậm Doanh Doanh được Nghi Lâm đỡ, đuổi theo phía sau, sắc mặt tái nhợt, gương mặt thống khổ.
Đông Phương Bất Bại trầm mặc dừng lại yên lặng nhìn Nhậm Doanh Doanh, không nói một lời nào.
“Ngươi còn tới làm gì, Đông Phương đã buông tha cho ngươi, ngươi mau đi tìm Lệnh Hồ Xung rồi rời khỏi nơi thị phi này đi!” Dương Liên nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh nói.
Nhậm Doanh Doanh chán ghét trừng mắt nhìn Dương Liên, sau đó lại quỳ rạp xuống cầu xin Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh sai rồi, Doanh Doanh biết chuyện của người và phụ thân đều là ân oán đời trước, trước kia ta chỉ là… nuốt không trôi cơn giận này. Đông Phương thúc thúc… chất nữ van cầu người, xin người đi cứu Xung ca, hiện tại chất nữ thật sự không biết phải trông cậy vào ai nữa.” Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Nhậm Doanh Doanh cũng ứa nước mắt.
“Lệnh Hồ Xung…” Đông Phương Bất Bại nhìn Nhậm Doanh Doanh, sắc mặt không chút thay đổi lặp lại.
“Dạ phải, Xung ca bị người của Hoa sơn mang đi, bọn họ cho rằng huynh ấy cố ý muốn hại Nhạc Bất Quần vì thế mới ngang ngược mang người đi. Chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho huynh ấy.” Nhậm Doanh Doanh làm ra bộ dạng đáng thương, trong thanh âm còn mang theo nức nở cầu xin Đông Phương Bất Bại.
“Đông Phương thúc thúc, suốt mười mấy năm qua Doanh Doanh chẳng cầu xin người chuyện gì, lần này coi như là Doanh Doanh cầu người một lần cuối cùng, cầu người đi cứu Xung ca. Chỉ cần Xung ca bình an, nhất định Doanh Doanh sẽ cùng huynh ấy rời đi… không bao giờ xuất hiện trước mặt của người nữa.” Nói dứt lời Nhậm Doanh Doanh bắt đầu không ngừng khấu đầu trước mặt Đông Phương Bất Bại.
Nghi Lâm đang đứng bên cạnh thấy vậy viền mắt cũng ửng đỏ, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại và Dương Liên. “Đông Phương giáo chủ, Dương tổng quản, xin các người giúp đỡ Nhậm tiểu thư đi! Lệnh Hồ sư huynh không phải người xấu.”
Nhìn tình cảnh như vậy, tâm tư của Dương Liên trăm xoay ngàn chuyển, nhưng đến khi nhìn thấy thần sắc không rõ của Đông Phương Bất Bại vẫn là ngậm miệng không nói một câu. Việc này y muốn để Đông Phương Bất Bại tự quyết định.
Đông Phương Bất Bại cúi đầu kéo tay Dương Liên rời đi.
Nhậm Doanh Doanh hô to một tiếng “Đông Phương thúc thúc!” trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
“Cho dù muốn cứu người cũng phải đợi thân thể Liên đệ hồi phục đã.” Dừng bước lại quăng cho người phía sau một câu, Đông Phương Bất Bại lại tiếp tục bước thẳng về trước.
Nước mắt vui sướng chảy ra, Nhậm Doanh Doanh nhìn bóng lưng Đông Phương Bất Bại khóc không thành tiếng, mà Nghi Lâm đang đứng bên cạnh cũng lộ ra nụ cười vui vẻ đỡ lấy Nhậm Doanh Doanh bước theo hai người. Điền Bá Quang ở phía sau sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, trong mắt hiện ra một tia vô cùng kinh ngạc nhưng cũng chầm chậm theo sau.
Quay về tiểu viện, Dương Liên và Đông Phương Bất Bại trực tiếp vào phòng, ba người phía sau rất tự giác tự tìm phòng để ở.
“Liên đệ… ta.” Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên, thanh âm có chút do dự, mặt cũng cúi gằm xuống.
“Ta biết, ngươi không cần nói, mặc kệ ngươi quyết định như thế nào ta cũng sẽ không phản đối.” Dương Liên vỗ vỗ lưng Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ an ủi, lại mỉm cười khẽ nói.
“Liên đệ…” Cánh tay Đông Phương Bất Bại choàng qua người Dương Liên, trong mắt hiện lên vẻ cảm động, nụ cười trên khóe môi cũng tươi tắn hơn vài phần.
“Ta tốt như vậy, ngươi phải khen thưởng ta thế nào đây…” Dương Liên dùng tay vuốt ve bờ vai của Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng mang theo một chút ái muội hỏi.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe liền hiểu được ý tứ của đối phương, mặt cũng đỏ lên, ngẩng đầu hôn lên môi Dương Liên.
Lại qua vài ngày, năm người cùng nhau đồng hành đến một trấn nhỏ dưới chân Hoa sơn, lần này là do một tay Điền Bá Quang lo liệu tìm nơi ăn ở.
Có một buổi sáng, sau khi Dương Liên thức dậy lại không thấy Đông Phương Bất Bại bên cạnh, quay đầu nhìn thì thấy điểm tâm và thuốc được đặt trên bàn, khóe miệng Dương Liên hơi xụ xuống tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy tự mặc quần áo và rửa mặt, sau đó mới ngồi xuống bàn bắt đầu ăn điểm tâm, uống thuốc. Đông Phương Bất Bại vẫn luôn đợi hắn dậy, giúp hắn sửa soạn xong, ăn sáng, rồi mới đi làm chuyện của mình, không hiểu tại sao hôm nay lại không nói tiếng nào đã đi, bất quá điểm tâm trên bàn rõ ràng vẫn còn nóng, cho thấy Đông Phương Bất Bại cũng mới ra ngoài không lâu.
Cơm nước xong xuôi, Dương Liên rời khỏi phòng tản bộ trong sân, qua một lát liền nhìn thấy Nghi Lâm đang ở một mình trong sân, ngồi nhặt rau bên bàn đá.
“Ngươi còn biết nhặt rau?” Dương Liên bước đến kinh ngạc hỏi, ở trong mắt hắn những nữ nhi giang hồ này căn bản không biết nấu nướng gì hết, đồng thời vẻ ngoài của Nghi Lâm cũng là loại hình không nhiễm khói lửa nhân gian, bỗng nhiên nhìn thấy nàng ngồi đây nhặt rau, trong lòng Dương Liên không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Đương nhiên là biết, lúc ở trên Hằng sơn ta vẫn thường giúp sư tỷ nấu cơm.” Nghi Lâm một bên nhặt rau, một bên quay sang nở nụ cười trả lời Dương Liên.
Dương Liên cũng mỉm cười, hắn luôn cảm thấy tiểu ni cô Nghi Lâm này rất trong sáng thuần khiết, nụ cười cũng đặc biệt thân thiết, trước đây lúc đọc nguyên tác Tiếu Ngạo Giang Hồ, trong đám nhân vật nữ đủ loại tạo hình hắn cũng đặc biệt thích nhân vật Nghi Lâm này.
“Ta còn tưởng rằng, những… hiệp nữ như các ngươi không biết nấu cơm.” Dương Liên ngượng ngùng cười một tiếng, nói.
“Ta cũng không phải hiệp nữ gì, võ công của ta rất thấp, lần nào cũng khiến sư phụ gặp rắc rối, lão nhân gia cũng từng nhắc nhở ta rất nhiều lần.” Nghi Lâm đỏ mặt ngượng ngùng nói, thế nhưng nói xong lại bất giác nhớ đến sư phụ đã qua đời của mình, cụp mắt xuống, viền mắt bắt đầu đong đầy nước.
“Ai… ngươi đừng khóc mà!” Thấy đôi mắt Nghi Lâm ướt sũng, Dương Liên nhất thời hốt hoảng vội vàng nói.
“Dương Liên Đình, ngươi đang làm gì! Đông Phương thúc thúc vừa ra ngoài ngươi liền không đứng đắn rồi.” Nhậm Doanh Doanh quát lớn một tiếng, tung người từ đằng xa đến chắn trước mặt Nghi Lâm, hai mắt lộ ra vẻ phẫn nộ nhìn Dương Liên.
“Nhậm tiểu thư, ngươi hiểu lầm rồi!” Nghe được Nhậm Doanh Doanh nói, Nghi Lâm ở phía sau vội vàng đính chính.