Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

chương 41: cái gọi là gia quyến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gia quyến…… người đầu tiên đơ mặt là Trung Thúc…… thân là thủ hạ đắc lực thân cận của giáo chủ đại nhân, chấp chưởng sinh ý Đông phủ nhiều năm, Trung Thúc đã sớm luyện thành một phen thái sơn băng khuôn mặt luôn lộ vẻ bình tĩnh thong dong…… chính là phân thong dong này, vừa nghe thấy hai chữ gia quyến, liền bùm bùm vỡ vụn…… lão có phải hay không nghe lầm rồi…… thật muốn đi qua túm lấy Tề công tử, hỏi một chút rốt cuộc vừa rồi hắn nói cái gì……

Người thứ hai là Đông Dũng, nửa đời người đều làm thị vệ chấp hành mệnh lệnh giáo chủ, hắn đối lời nói của chủ tử cùng người của chủ tử đều thực chú ý, cho nên hắn xác định mình không có nghe nhầm…… ý niệm đầu tiên trong lòng hắn chính là…… Tề công tử đây là không muốn sống nữa sao? Không thể không nói, hai chữ gia quyến kia khinh khinh phiêu phiêu nện xuống, Đông Dũng người có thể ngồi trung bình tấn hai canh giờ thân thể rắn rỏi như thiết gõ boong boong không chút sứt mẻ giờ phút này…… rung rung……

Người thứ ba phản ứng là các vị võ lâm nhân sĩ bốn phía, ánh mắt nóng như lửa đốt theo tiếng gia quyến kia không hẹn mà cùng dừng trên người giáo chủ đại nhân…… chính là đối khí thế không giận mà uy trên người giáo chủ, ai cũng không dám đem hai chữ gia quyến gắn lên người y…… vì thế ánh mắt lại xoát xoát trở về trên người Tề Bạch, đem hai người này so so, đây mới là gia quyến đi?

…… Thiên Môn đạo chưởng cùng ánh mắt lạnh nhạt của giáo chủ đại nhân ngắn ngủi tiếp xúc một chút…… không thể không nói, giáo chủ đại nhân khí thế thực sự là cả vú lấp miệng em, làm cho người thấy không tự giác cúi thấp đầu……

Thiên Môn đạo chưởng phản ứng lại, một lần nữa ngẩng đầu, nhu nhu cái trán…… lão chính là không có đầu óc cũng không dám đối giáo chủ đại nhân nói “u~ nguyên lai là gia quyến của Tề công tử a~” vì thế lão đành cười ha ha hai tiếng, hướng Tề Bạch nói “ha ha, Tề công tử nói đùa…… nói đùa……”

Tối buồn bực là Tề Bạch, hắn trong lòng điên cuồng gào thét “lão tử nói đùa cái rắm! lão tử nói…… là thật!” nhưng mặt ngoài cũng chỉ có thể ngốc hề hề pha trò hùa theo Thiên Môn đạo chưởng, hơn nữa còn chột dạ không dám nhìn biểu tình giáo chủ đại nhân.

Không khí nhất thời trở nên xấu hổ……

Trung Thúc không hổ là thân tín đắc lực của giáo chủ đại nhân, nay cũng phản ứng lại, bước lên phía trước tiếp lời “để chưởng môn chê cười rồi, công tử nhà chúng ta cùng Tề công tử quan hệ thậm giai, thường xuyên có chút vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục……” sau đó chuyển đề tài nói “công tử nhà chúng ta là Hàng Châu Đông gia đại công tử, mấy hôm trước vừa vặn gặp được chưởng môn, biết đễn võ lâm đại hội. Đông gia ta mặc dù không tính là người trong võ lâm, nhưng đối các vị hào kiệt vẫn là có chút ngưỡng mộ, nên mới cùng Tề công tử đến đây, chiêm ngưỡng phong thái các vị anh hùng.”

Hàng Châu Đông gia…… Hàng Châu mặc dù có nghìn nghìn vạn vạn người họ Đông, nhưng dám nói rằng mình là Hàng Châu Đông gia, cũng chỉ có thể là Đông gia kia……

Mọi người tâm tư đều từ phong ba gia quyến kia nhảy ra…… nguyên lai là cái Đông gia kia a, trách không được dưỡng ra người có phong thái như vậy……

Chỉ có Tề Bạch bĩu bĩu môi, vẫn là có chút không cam lòng nhỏ giọng than thở vài câu, vốn chính là gia quyến mà……

Tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng vài người đứng gần nhĩ lực tốt vẫn là nghe được, Trung Thúc cùng Đông Dũng mí mắt rút trừu, Thiên Môn đạo chưởng dùng một ánh mắt không thể lí giải liếc Tề Bạch một cái…… tâm nói cho dù các ngươi thật sự có quan hệ, liếc mắt đưa tình linh tinh có thể hay không để lúc khác a……

Mà đúng lúc này, giáo chủ đại nhân trước phát ngôn làm xôn xao dư luận bỗng nâng lên một bàn tay…… nhất thời, vạn lại đều tịch……

Đông Dũng thùy hạ ánh mắt bắt đầu bi ai…… Tề công tử, lần này ngươi đáng đời a…… thế mà có thể làm cho giáo chủ tự mình động thủ, cũng là phúc khí của ngươi đi……

Trung Thúc đã muốn suy nghĩ thật nhanh cách đối đáp sau khi giáo chủ nổi bão……

Mọi người xung quanh nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm bàn tay tao nhã xinh đẹp kia, chậm rãi nâng lên, dừng ở bả vai Tề Bạch…… kéo người vào trong lòng……

Giáo chủ đại nhân vẫn lười nói chuyện rốt cục mở tôn khẩu, liếc mắt quét một vòng xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn Tề con thỏ ánh mắt dao động không dừng, một bộ dáng vô cùng chột dạ…… thản nhiên nói “gia quyến…… cũng không phải nói sai, bất quá……” bất quá cái gì, giáo chủ đại nhân không nói, cũng không cần thiết phải nói, mọi người đều nhất tề gật gật đầu, quả nhiên…… gia quyến là một cái khác mới đúng đi……

Tề Bạch nhìn đám người xung quanh một bộ bừng tỉnh đại ngộ gật gật gù gù, đau khổ cắn môi, tâm nói các ngươi gật đầu cái rắm a, bất quá là một đám quần chúng không rõ chân tướng thôi…… hơn nữa các ngươi dùng sức gật đầu như vậy, làm cho ta cái loại oan hơn cả Đậu Nga này kham không nổi a…… chính là không dám nói lung tung nữa, chỉ giấu tay dưới áo cấu giáo chủ một chút.

Giáo chủ đại nhân trong mắt có ý cười thản nhiên, tay giấu trong áo lặng lẽ sờ mông Tề tiểu thỏ, vô cùng phiến tình nhéo một cái……

Đối với câu gia quyến kia, y phản ứng không có nhanh bằng đám người Trung Thúc. Đầu tiên là lăng lăng sửng sốt, sau đó dường như thưởng thức hai từ gia quyến ở đầu lưỡi lăn vài cái…… chỉ cảm thấy hai từ này trước nay chưa từng dễ nghe như vậy……

Gia…… người nhà…… gia quyến…… Đông Phương Bất Bại có chút tang thương hồi tưởng, người nhà của y từ lúc y còn nhỏ đã chết hết…… sau này cũng không có người có thể tính là thân nhân…… bảy nữ nhân trên Hắc Mộc Nhai thì không tính, Dương Liên Đình cũng không tính…… có lẽ cũng biết sau này không còn ai cho y dựa vào, y mới một bước đi lên địa vị hiện tại……

Mà Tề Bạch…… y trước đây chưa từng nghĩ tới quan hệ của hai bọn họ, chính là bởi vì hấp dẫn, cho nên mới đem Tề Bạch lại bên người…… Tựa như lúc trước đem Dương Liên Đình giữ bên người…… chính là sau này y càng ngày càng coi trọng Tề Bạch, càng ngày càng cảm thấy y cùng Tề Bạch trong lúc đó so với y cùng Dương Liên Đình là khác nhau…… như thế nào cũng không giống nhưng vẫn không rõ tại sao, nay nghe xong hai chữ gia quyến, mới giật mình phát hiện, Tề Bạch là muốn đối đãi với y như người nhà…… cho nên thích y mới lộ ra cử chỉ vô cùng thân thiết…… cho nên thích đối y làm càn…… cho nên trong đầu mới có ý niệm cả đời cũng không buông ra…… cho nên lúc nghe Tề Bạch dùng gia quyến để nói về y, y cũng không có vì địa vị quan hệ trong từ mà tức giận, ngược lại vì trong hai chữ có ẩn chứa quan hệ thân tình mà cảm động…… có phải hay không Tề Bạch trong lòng cũng coi y như người nhà, cho nên mới không cần nghĩ ngợi nói ra?

Giáo chủ đại nhân trong lòng bách chuyển ngàn hồi Tề Bạch dĩ nhiên là không biết, hắn cứng ngắc đứng, khổ sợ chịu đựng giáo chủ đại nhân nhéo mông hắn, còn phải lo lắng trước mặt bao nhiêu người có hay không bị phát hiện……

⊙o⊙ trường hợp huyết tinh trong tưởng tượng không xảy ra, Trung Thúc cùng Đông Dũng đều kinh ngạc, hôm nay giáo chủ là làm sao vậy? Làm sao vây? Cuối cùng lúc đi theo Thiên Môn đạo nhân vào đại môn sơn trang vẫn còn hốt hoảng……

Bỏ qua đoạn phong ba gia quyến kia không nhắc tới nữa…… Thiên Môn đạo nhân giờ phút này tâm tình là phi thường kích động…… vốn nghĩ mình kiếm được cái kim nguyên bảo, không nghĩ tới hóa ra lại là một cái đại kim chuyên! Hàng Châu Đông gia! Kia nhưng là cái thực kim thành thực kim phật a……

Nói tới đây, cũng không thể không đề cập đến nguyên nhân tại sao Thiên Môn đạo nhân mời Tề Bạch đến tham dự võ lâm đại hội…… nguyên nhân chính là bởi vì Tề Bạch rất hào phóng cho bọn sơn tặc hai trăm lượng bạc…… này nói lên điều gì? Chứng minh Tề Bạch nhân hảo tể! hơn nữa lúc Tề Bạch lấy ngân phiếu ra, lão còn mắt sắc thấy được ngân phiếu một ngàn lượng…… dê béo a…… sau đó quyết định đưa ra tấm thiệp mời nạm vàng chuyên dùng cho khách quý, loại thiệp mời này chủ yếu là dành cho kẻ có tiền, vô luận là người võ lâm có tiền hay là công tử nhà giàu muốn kiền thức đại hội võ lâm…… phàm là người có thể tể thượng nhất bút đều có!

Cũng không phải Thiên Môn đạo nhân tham tài, chính là hôm nay mở võ lâm đại hội, ngày mai mở một cái võ lâm đại hội, này đó đều là tiền a…… phải biết võ lâm đều là người thiếu tiền, không có người nhiều tiền, chỉ cần mở võ lâm đại hội sẽ không thể thiếu một đám đến đây tống tiền, mở miệng là đòi cơm…… người ta là từ xa đến đây, có thể không tiếp sao, nhưng là dừng cơm lại đến bảy tám cái màn thầu, đấy còn xem như nhã nhặn hàm súc, ăn mười hai cái màn thầu, đó mới chỉ là khách khí, tối không chống đỡ được là vừa ăn vừa gói đem về, cũng không thể vì vài cái màn thầu mà soát người đi…… nhưng nếu là màn thấu cũng không đủ thì có thể chống chọi được đến bây giờ sao? Người võ lâm cũng không phải dạng dễ đối phó, đến lúc đó nháo bất tử, còn chụp cho ngươi cái mũ keo kiệt…… cứ như thế, môn phái có thực lực mở võ lâm đại hội cũng đạt thành một cái nhận thức chung, phàm là họp tổng hội sẽ làm một ít thiệp mời khách quý, tìm vài con dê béo đến bổ khuyết một chút……

Thiên Môn đạo nhân nhớ tới ba ngày sau khi tin tức mở võ lâm đại hội được truyền đi, đã có người mò đến cửa đòi cơm, khi đó cách ngày mời dự đại hội ước chừng còn nửa tháng nữa a…… không khỏi yên lặng lau một phen lệ chua xót.

“Lão phu có thể được Đông công tử hãnh diện đến tham gia đại hội, thật sự là vô cùng vinh hạnh a!” Thiên Môn đạo nhân dùng ngữ điệu nhiệt tình dào dạt nói.

Giáo chủ đại nhân vẻ mặt lạnh nhạt, mí mắt cũng không động một cái, vị đại gia này vừa mới ở trước mắt mọi người nhéo mông Tề Bạch, lúc y phát hiện Tề Bạch tuy rằng thở hổn hển, cũng không dám để người khác phát hiện cứng ngắc đứng một chỗ mặc y muốn làm gì thì làm…… đột nhiên cảm thấy phi thường thú vị…… kết quả mọi người đều biết…… giáo chủ đại nhân tay bề bộn nhiều việc…… ánh mắt cũng bề bộn nhiều việc…… tâm tư cũng bề bộn nhiều việc……

Tề Bạch lại là vạn phần khổ sở không nói nên lời……

Trung Thúc chỉ có thể tiếp tục…… tiếp lời “không dám không dám, hẳn là chúng ta cảm thấy vinh hạnh mới đúng, thấy nhiều nhân vật anh hùng như vậy, cảm giác bội phục sâu sắc a!”

Cảm giác bội phục sâu sắc?…… Thiên Môn đạo nhân dư quang liếc đến giáo chủ đại nhân liếc cũng không thèm liếc đến bên này một cái, cũng chỉ đành mở miệng “không dám không dám……”

Hai người khác sáo một phen mới đi vào vấn đề, Thiên Môn đạo nhân ho khan hai tiếng nói “Đông công tử đường xa đến đây, lão phu cũng làm hảo khoản đãi, chính là…… nay người đến nhiều lắm, chỗ ở có khả năng hơi thiếu một ít……”

Trung Thúc chọn chọn mi, Tề Bạch cái gì cũng không hiểu, Trung Thúc nói “chưởng môn khó xử chúng ta tất nhiên là lí giải, chính là công tử chúng ta từ nhỏ chưa chịu qua khổ, dừng chân tại đây mong chưởng môn nghĩ thêm biện pháp.”

Thiên Môn đạo nhân vội nói “này lão phu lý giải, Đông công tử tự nhiên không thể so với chúng ta một đám thô nhân, chính là……” lão khó xử nhíu nhíu mày nói “thôn trang này là lão phu vì mở võ lâm đại hội mà thuê được…… nói ra thật xấu hổ, Thái Sơn phái ta tuy rằng là một cái đại phái nhưng mà thật sự không giàu có, chỉ thuê tiền viện. Hậu viện thật ra thì cũng có phòng tốt, nhưng phải trả tiền mới được……”

————–

Hết chương ……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio