Đông Phương Bất Bại ra khỏi thư phòng, theo quán tính đi đến Cẩm Tú cư, mới vừa đi được hai bước đột nhiên nhớ ra, chính mình không phải mới vừa từ nơi đó đi ra sao?
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình không khỏi có điểm phức tạp, thị vệ theo phía sau đột nhiên thấy Đông Phương Bất Bại dừng lại, nghĩ tới vừa rồi giáo chủ tâm tình rất tốt, tự cho mình thông minh tiến lên vài bước nói “giáo chủ định đi Cẩm Tú cư? Hay để thuộc hạ đi trước thông báo để Tề công tử chuẩn bị nghênh đón giáo chủ?”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng liếc qua, lại nghĩ tới vừa rồi Đồng trưởng lão cũng là Tề công tử dài Tề công tử ngắn, trong lòng tức giận, chẳng lẽ tâm tư mình dễ đoán như vậy? Không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng nói “người tới, đem hắn ta ra ngoài làm thịt.” Mắt lạnh nhìn tên thị vệ bị tha đi, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quét mắt tứ phía “về sau còn ai dám tự phỏng đoán ý tứ bổn tọa, liền giống hắn.”
Nói xong vung tay áo đi đến phòng luyện công.
Đối với người luyện võ mà nói, phòng luyện công là một nơi vô cùng trọng yếu. Phòng luyện công của Đông Phương Bất Bại là sau khi y lên làm giáo chủ được cải biến từ nơi bế quan. Cơ quan, mật đạo đều một lần nữa tu sửa, trong vách tường có lõi thép, nói là tường đồng vách sắt cũng không ngoa. Cũng chỉ có khi ở phòng luyện công, Đông Phương Bất Bại mới có thể thật sự thả lỏng.
Đông Phương Bất Bại ngồi xếp bằng trong phòng luyện công, nghĩ đến vẫn là Tề Bạch.
Y tuyệt đối không phải người không quả quyết, vậy mà giờ phút này lại mâu thuẫn.
Kì thật theo lí trí mà nói, Tề Bạch này giải quyết tốt lắm. Lai lịch không rõ? Kia lại làm sao, Nhật Nguyệt Thần Giáo bị võ lâm chính phái coi là nhất đại ma giáo, y thân là ma giáo giáo chủ, cũng là giết giáo chủ tiền nhiệm soán vị, căn bản chính là cừu gia của toàn thiên hạ. Chính là trên Hắc Mộc nhai này, người muốn giết Đông Phương Bất Bại y cũng không phải không có. Huống chi Tề Bạch một tên nhược tử tay trói gà không chặt, cho dù hắn có ý muốn giết y, cũng không có cái năng lực đó.
Hơn nữa Tề Bạch chính là không muốn cùng mình một chỗ, vậy càng đơn giản, nếu là liều chết không theo, vậy giết là được. Nếu là luyến tiếc hắn chết…… Nói thật, Đông Phương Bất Bại vẫn cảm thấy, chỉ cần là người, đều có nhược điểm. Thật sự bắt một người đi vào khuôn khổ cũng là một việc hao tổn tâm tư và thời gian.
Đông Phương Bất Bại rối rắm là buổi tối ngày đó mình luống cuống, cùng với hai ngày nay cảm xúc không thể khống chế lúc nào cũng nghĩ đến Tề Bạch. Trong tiềm thức tựa hồ cảm thấy, cứ như vậy, sẽ rất nguy hiểm.
Trong phòng luyện công yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không có, giáo chủ đại nhân dỡ xuống mặt nạ trước nay luôn thong dong bình tĩnh, nhè nhẹ thở dài, sau đó loại bỏ tạp niệm, bắt đầu luyện công.
Thời điểm Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng luyện công đã là chạng vạng. Tà dương như lửa đem bầu trời nhuốm thành màu đỏ au, vô cùng xinh đẹp. Đông Phương Bất Bại giật mình, xoay người đi châm chức phòng(?). Không để ý đến tú bà (tú: thêu) bộ dáng nơm nớp lo sợ, Đông Phương Bất Bại đi vào liền bắt lấy một khoản váy màu đỏ thẫm.
Đông Phương Bất Bại mấy năm gần đây thích mặc đồ màu đỏ, y cũng không để ý những người khác trong giáo cũng mặc màu đỏ hay không. Chính là Dương Liên Đình mới lên chức không thiếu người khi dễ, vì thị uy, cũng chỉ có thể lấy Đông Phương Bất Bại làm lá chắn, từ đó mới có quy củ, người trong giáo không được mặc màu đỏ, chính là lúc đó Dương Liên Đình còn không dám quản đến tiểu thiếp bên người giáo chủ. Sau này khi đứng vững rồi, cũng không dám mạo hiểm chọc giận Đông Phương Bất Bại.
Kiện váy màu đỏ kia là do một tiểu thiếp của Đông Phương Bất Bại làm, làm đã xong rồi, chính là còn chưa kịp tới tay.
Lại bị Đông Phương Bất Bại một cái nhìn trúng, cảm thấy nếu là mặc trên người Tề Bạch, thật sự thực thích hợp. Y hiện tại cũng nghĩ thông, lề mề cái gì, không phải tác phong của y. Nếu hiện tại thuận mắt Tề Bạch, vậy cứ theo như tâm ý của mình đi. Muốn tiền muốn quyền đều tùy ý, một lời đòi mạng, chỉ cần có bản sự, cũng tùy ý.
Có lần giác ngộ này, Đông Phương Bất Bại lại nhìn Tề Bạch, nếu hắn là miếng thịt thơm ngon trong nồi, nhất định phải vào trong bụng mình, thích nấu thế nào thì nấu. Giơ tay sờ vào nếp vải, Đông Phương giáo chủ ánh mắt có chút thâm thúy, xoay người liền sai người đem cho Tề Bạch đi.
Trong Cẩm Tú cư, lúc này là cảnh tượng bận rộn hiếm thấy, Y Lục sợ Tề Bạch ngày mai không dậy được, chỉ huy tiểu tư đem Tề Bạch chuyển đến chuyển đi, lại sắc thuốc, lại mát xa, lại thoa dược, ngay cả ăn cơm uống thuốc cũng đều có người đút cho.
Tề Bạch thật bi đát, vội vàng chữa bệnh như vậy ngược lại làm cho người ta cảm thấy thực không thể bình tĩnh.
Bất quá bữa tối qua đi chuyện làm cho hắn càng thêm không bình tĩnh đã đến, Y Lục đang cầm một bộ nữ trang đỏ thẫm hoa lệ đi đến, thần sắc quái dị nói “Tề…… Tề cô nương, giáo chủ bảo ngày mai ngươi đến bên người giáo chủ hầu hạ bưng trà.”
Bỏ qua Tề Bạch đang bi đát không đề cập tới, Đông Phương Bất Bại bên này cũng là tâm thần nhộn nhạo, tưởng tượng bộ dáng Tề Bạch mặc nữ trang, trong lòng liền ngứa ngáy, cước bộ vừa chuyển, người liền hướng Cẩm Tú cư đi đến. Chuyển qua một con đường mòn, đã thấy Dương Liên Đình đứng bên cạnh một hòn giả sơn không xa.
Đông Phương Bất Bại mặt nhăn mày nhíu, có cảm giác mất hứng. Dương Liên Đình dù sao cũng cùng y hai năm, bây giờ mình có mục tiêu mới, tuy rằng không đến mức áy náy gì, nhưng dù sao trong lòng cũng có vài phần không được tự nhiên. Chính là điểm không tự nhiên ấy khi nghĩ đến Dương Liên Đình đứng ở chỗ này là cố ý chờ mình liền tan thành mây khói. Thậm chí còn dâng lên một loại cảm giác, Dương Liên Đình ngươi khi nào thì có thể đối bản giáo chủ khoa tay múa chân tức giận.
Đông Phương Bất Bại thi thi nhiên nhiên đi qua, lạnh lùng liếc Dương Liên Đình một cái, lại lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy Dương Liên Đình quần áo đơn bạc, tóc tai hỗn độn, toàn thân toát ra hai chữ nghèo túng.
Đông Phương Bất Bại chính mình là một người khiết phích, liền ngay cả nội y người khác không nhìn thấy cũng tinh tinh xảo xảo, vô luận thời tiết có lạnh thế nào cũng phải mỗi ngày đều tắm rửa một lần, đương nhiên với võ công của y nóng lạnh cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Tuy rằng Dương Liên Đình lúc đầu chính là không bằng tạp dịch, nhưng sau khi cùng y, vì đón ý nói hùa gã yêu thích thân phận cùng địa vị hiện tại, tự nhiên cũng trở nên chú ý đến.
Không phải vừa rồi vẫn là một thân tử bào sao? Đông Phương Bất Bại khóe mắt rút trừu, hỏi “đây là làm sao vậy?” Tuy ràng y hiện tại đối Dương Liên Đình không còn cảm giác, nhưng cũng là không chấp nhận người khác khi dễ gã. Huống chi Dương Liên Đình biết không ít bí mật của y, người như vậy nếu không thể dùng, chỉ có thể giết. Đông Phương Bất Bại giờ phút này không có ý định giết Dương Liên Đình, chỉ cần Dương Liên Đình thành thành thật thật, y vẫn là nguyện ý để gã ở phía sau, bảo trụ vị trí tổng quản của gã. Hơn nữa y hiện tại vô tâm với giáo vụ, đem giết Dương Liên Đình lại phải tìm người khác thay thế, rất phiền toái! Đương nhiên, nếu có một ngày Tề Bạch muốn làm ở vị trí của Dương Liên Đình, vậy thì miễn bàn.
Dương Liên Đình chậm rãi quay đầu, mắt rưng rưng, ai oán nói “ta thấy giáo chủ trong mắt chỉ có người mới, rốt cuộc nhìn không thấy Dương Liên Đình này!”
Đông Phương Bất Bại không rõ, đứng thẳng bất động một lúc, sau đó yên lặng quay đầu, bỏ qua Dương Liên Đình tiếp tục đi về phía trước.
“Giáo chủ ngươi thật nhẫn tâm như thế sao?” Dương Liên Đình nhắm mắt chạy theo Đông Phương Bất Bại, trong lòng thực sự có chút chua xót. Gã một năm này quả thật có chút không giống bộ dáng, phao nha hoàn, lâu tiền, bài trừ dị kỷ, gã đều trải qua. Nhưng gã là cứ như vậy cùng Đông Phương Bất Bại giác ngộ, chính là nhất thời nan ý bình mà thôi.
Gã đường đường thất thước nam nhi, dựa vào lên giường với giáo chủ mới lên đến chức tổng quản, mặc dù ở trên giường gã ở mặt trên, nhưng trừ bỏ Đông Phương Bất Bại làm gì có ai biết, đã thế mình lại còn phải giả vờ như vậy. Chính mình không có võ công, xuất thân thấp hèn, cho dù có Đông Phương Bất Bại làm chỗ dựa, vẫn là chịu không ít ủy khuất. Giáo chúng nói gã là nam sủng của giáo chủ, từ trên xuống dưới không ai để mắt gã.
Đông Phương Bất Bại đối gã cũng lạnh lùng thản nhiên, giồng như chỉ coi mình là một cái công cụ, xuống giường rồi liếc mắt một cái cũng thấy mệt. Một năm nay càng ngày càng làm càn, cũng là bị thái độ của y kích thích, thật giống như ngươi đã không để ý, ta đây còn có cái gì không thể làm.
Chính là gã không nghĩ tới, Đông Phương Bất Bại nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ. Chính mình nay đã đội cái mũ nam sủng của giáo chủ, hai năm này đắc tội không ít người trong giáo, một khi Đông Phương Bất Bại không cần gã, gã căn bản ngay cả đường lui cũng đều không có. Huống chi gã đối Đông Phương Bất Bại hiểu rõ, nếu thật sự có một ngày như vậy, chỉ sợ gã không còn có thể sống trên Hắc Mộc nhai đi.
Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày, một cái mắt lạnh đảo qua. Dương Liên Đình sợ tới mức lui về sau từng bước, thấy Đông Phương Bất Bại nhấc chân định đi, cắn chặt răng nói “giáo chủ còn nhớ rõ, đáp ứng Liên Đình buổi tối ngắm trăng. Nay Liên Đình đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, không biết giáo chủ có thể cho ta chút mặt mũi?”
Đông Phương Bất Bại không kiên nhẫn quay đầu, thấy Dương Liên Đình trên mặt có vài phần bi thương, giật mình, dừng bước. Nay bị Dương Liên Đình nháo như vậy, y cũng không còn hưng trí gì.
Hôm nay ở thư phòng, giọng điệu của Đồng trưởng lão, hiểu rõ ý tứ của lão, muốn nhân cơ hội này đem Dương Liên Đình đạp xuống ngựa. Y nếu còn cho Dương Liên Đình làm tổng quản, cũng không thể thỏa mãn giáo chúng. Huống chi người của y, muốn giết muốn lưu còn phải xem ý kiến của mình, như thế nào để cho người khác khoa tay múa chân.
Nghĩ như vậy, liền quay đầu thản nhiên nói ‘nếu chuẩn bị tốt, kia bổn tọa liền theo ngươi đi uống một chén đi.”
Dương Liên Đình bị câu nói kia dọa sợ, căn bản không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại có thể đi cùng mình. Nay cảm thấy như có một cái búa nện xuống, cả người đều có điểm mơ mơ hồ hồ.
Đông Phương Bất Bại thấy thế, trong lòng thở dài, lại nói tiếp, nếu không phải đột nhiên xuất hiện một cái Tề Bạch, y cùng Dương Liên Đình chắc vẫn còn như trước. Ngoại hình Dương Liên Đình là loại y thích, tuy rằng tham lam vụng về chút, nhưng thức thời, đối với mình cũng coi như trung tâm.
Nay có Tề Bạch, y tuy rằng không định một cước đem Dương Liên Đình đá văng, nhưng nhìn y hiện tại bộ dáng thiếu kiên nhẫn, lại bị các trưởng lão tính kế, chỉ sợ đã mất mạng. Suy nghĩ một chút, y thản nhiên mở miệng nói “bổn tọa nếu cho ngươi làm tổng quản, ngươi liền thành thành thật thật làm tổng quản của ngươi, đừng để ý người khác nói như thế nào, cũng đừng làm chuyện dư thừa, chỉ cần ngươi không làm sai, có bổn tọa ở đây, ai cũng không thể động đến ngươi.”
Dương Liên Đình vừa mới đem kinh hỉ hoãn lại, nghe được những lời này, liền giống như nằm trong hũ mật. Phải nói rằng, từ khi cùng một chỗ với Đông Phương Bất Bại, y cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua lời nào êm tai như vậy…… Dương tổng quản đã muốn đem Đông Phương giáo chủ này phiên đề điểm ngôn, kiên định quy kết vì lời tâm tình.
Vừa mới lau chút nước mắt hơn phân nửa là do diễn trò mà ra, nay lại cảm giác trong lòng ê ẩm chua xót, trong mắt nảy lên một cỗ thấp ý, tiến lên từng bước cầm tay Đông Phương Bất Bại, thâm tình nói “Đông Phương, ta…… ta về sau sẽ đối với ngươi thật tốt. Ta về sau sẽ không bao giờ chọc giận ngươi.”
———–
Hết chương ……