Edit: Robin
Việc này Đông Phương Bất Bại không biết. Y chỉ biết là kể từ sau ngày đó, Dương Liên Đình giống như có thêm động lực, mỗi đêm đều kéo y lên giường điên long đảo phượng, sau đó nhất định tách hai đùi của y ra, dùng tay kiểm tra cơ thể y.
Đông Phương Bất Bại mắc cỡ muốn chết, nhưng cũng cố gắng phối hợp với hắn, tất cả đều là vì hài tử.
Dương Liên Đình còn không biết học ở đâu ra một kiểu vận động () kỳ lạ, nói với y là để giúp việc sinh nở thuận lợi, trải một tấm thảm dày trong phòng ngủ, còn tự mình làm mẫu, bắt Đông Phương Bất Bại học theo.
Đông Phương Bất Bại cố gắng ôm cái bụng bự, vốn đã ngại mình nặng muốn chết, còn phải cùng hắn tập cái kiểu vận động thể dục giống giảm béo kia, nên xấu hổ đỏ mặt a.
Nhưng thấy Dương Liên Đình dáng vẻ nghiêm chỉnh, không đành lòng cự tuyệt, đành phải mỗi tối tập cái gì mà vận động tốt cho thai phụ.
Dương Liên Đình mấy tháng bị Đông Phương Bất Bại bắt luyện võ, bắt đầu có hiệu quả, không chỉ cơ thể càng thêm khỏe mạnh rắn chắc, động tác cũng càng thêm nhanh nhẹn linh mẫn. Thế là một đôi vợ chồng, sáng sáng Đông Phương Bất Bại trông Dương Liên Đình luyện võ, đêm đêm lại đổi thành Dương Liên Đình trông y tập thể dục.
Hơn nữa Dương Liên Đình còn càng lúc càng thích thú nói chuyện với hài tử trong bụng, cứ đến tối về liền không cho Đông Phương làm gì cả, chỉ bắt y nằm trên giường, rồi tự mình ôm lấy bụng y nói chuyện không ngừng.
Đông Phương Bất Bại nhìn dáng vẻ của hắn, vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm áp, trách hắn: “Hài tử còn chưa hiểu chuyện, ngươi nói nhiều như thế để làm gì?”
Ai nói nó không hiểu? Bảo bối của chúng ta thông minh nhất, chuyện gì cũng biết. Không tin ngươi nghe xem.” Dương Liên Đình hắng hắng giọng, hát một bài dân ca.
Hài tử trong bụng hình như không chịu nổi giọng ca kinh khủng của phụ thân, ở trong bụng kháng nghị, đá một cái.
“Ai da ——”
Đông Phương Bất Bại bị đau, phồng má nhìn Dương Liên Đình, giận dỗi nói: “Ngươi đừng hát nữa, nhi tử bị ngươi dọa đá cả cả ta.”
“Không phải chứ.” Dương Liên Đình choáng: “Ta hát hay thế cơ mà, bảo bối không thích nghe à?” Vừa nói vừa áp xuống bụng Đông Phương Bất Bại, nói: “Bảo bối ngoan, phụ thân con hát hay không? Sao lại đá mẹ con a?”
Trả lời hắn lại là một cú đá mạnh, còn thêm một sóng tinh thần phẫn nộ yếu ớt.
Dương Liên Đình cực kỳ hài lòng, xem ra dưới sự nỗ lực của hắn, tinh thần lực của hài từ lại mạnh lên rồi. (bảo bảo đáng thương =_=)
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Đông Phương, ngươi vừa mới gọi nhi tử, ngươi nghĩ nó là nam hài () sao?”
Đông Phương Bất Bại sờ bụng cưới đáp: “Còn chưa có sinh ra, sao có thể biết nó là nam hay nữ? Chỉ là hài tử này thật hoạt bát, nên ta đoán có thể nó là nam hài.”
Dương Liên Đình nhớ đến quần áo trẻ con Đông Phương Bất Bại đang chuẩn bị, hình như đều là kiểu cho bé trai, màu sắc cũng chủ yếu là lam, hoặc lục.
Hắn nghiêm túc nói: “Lão bà, ta cảm thấy có thể hài tử là nữ hài (), ngươi nên chuẩn bị thêm cả y phục cho nữ hài đi.”
Đông Phương Bất Bại chần chừ nói: “Không phải chứ. Sao ngươi biết được?”
“Ta cũng không chắc chắn, chỉ đoán thôi. Ngươi chỉ làm y phục nam hài, nhỡ bảo bối của chúng là lại là một thiên kim (), ngươi không phải tổn thương tâm hồn khuê nữ của nó sao?”
Đông Phương Bất Bại do dự, nhìn Dương Liên Đình cẩn thận nói: “Liên đệ, ngươi… không ngại hài tử là nữ chứ không phải nam sao?”
Dương Liên Đình có chút kỳ lạ, nói: “Nữ thì sao? Cho dù là nam hay nữ, cũng đều là tâm can bảo bối của chúng ta.”
Đông Phương Bất Bại thật ra cũng không bận tâm, có thể mang thai hài tử này, đã khiến y một lòng cảm tạ ân đức của trời cao rồi, cho dù có là nam hay nữ, đều là bảo bối trong lòng y.
Chỉ là bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội nặng nhất (). Dương Liên Đình vốn là con trai độc nhất của nhà họ Dương, Đông Phương Bất Bại dù sao cũng hy vọng có thể vì hắn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh để cho hắn nối dõi tông đường.
Hiện tại nghe Dương Liên Đình nói bất kể hài tử là nam hay nữ đều không sao, gánh nặng trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng vơi bớt, hít sâu, bắt đầu sửa soạn trang phục cho nữ hài.
Bụng Đông Phương Bất Bại càng lúc càng lớn, trời cũng ngày một trở lạnh, chớp mắt đã thất tiết xuân. Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng có không khí đón xuân, theo lệ muốn cử hành lễ đón năm mới cầu may cùng tiệc rượu.
Mà nghi lễ cùng tiệc rượu này tất nhiên là không thể vắng mặt giáo chủ được.
Nhưng Đông Phương Bất Bại đã sắp lâm bồn (), bụng cũng lớn không khác gì so với phụ nữ bình thường hoài thai chín tháng mười ngày, hành động khó khăn, dễ thấy mệt mỏi, mà cơ thể hắn vẫn là nam tính, nên áp lực đè lên thắt lưng và xương cốt còn lớn hơn phụ nữ có mang bình thường, giờ cứ đi mấy bước đã thất xương sống thắt lưng đau buốt, hai chân hai đùi đều phù thũng.
Y không quản việc trong giáo được nữa, đành để thế thân ra mặt lần này, miễn khiến người khác hoài nghi. Còn mình thì ở nơi ẩn cư cùng Dương Liên Đình, ngọt ngào cùng nhau đón tiết xuân.
Một ngày đêm , Đông Phương Bất Bại xiêu vẹo chống đỡ thân thể sớm mệt mỏi, xuống bếp chuẩn bị ăn. Tiện thể muốn mang thêm một bọc thức ăn lên.
Dương Liên Đình không biết bận việc gì, luyện công ở sân xong, chạy vội đi tắm, rồi bám dính lấy Đông Phương Bất Bại, nghĩ muốn giúp y làm việc. Nhưng Đông Phương Bất Bại không cho hắn đến gần bếp, cũng phiền hắn vướng chân vướng tay mình, đá hắn ra ngoài.
Dương Liên Đình hết cách, về thư phòng xử lý giáo vụ, cảm thấy không có hứng thú, đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn.
Hắn ngạc nhiên: “Len, sao vậy? Máy liên lạc sửa được rồi à? Ngươi có thể gọi ta rồi.”
Len nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng sửa xong, may quá. Rox, ta gọi là muốn nói ngươi biết, chuyện lần trước ngươi muốn nhờ, được căn cứ phê duyệt rồi.”
Dương Liên Đình vui mừng, hắn gần như hết hy vọng, cũng qua đến hơn hai tháng rồi mà. Nếu đến tận sau khi Đông Phương Bất Bại sinh mới được phép gặp mặt tham khảo kinh nghiệm giữa ba người thì cũng chả còn mấy ý nghĩa.
“Tuyệt. Khi nào ta có thể liên lạc cùng Ander và Yam?”
“Bây giờ.” Len chỉnh chỉnh mấy cơ quan, nói: “Máy liên lạc vừa sửa xong, Ander và Yam cũng cùng lúc muốn nói chuyện với ngươi, ngươi thấy bây giờ luôn thì thế nào?”
Dương Liên Đình suy nghĩ một chút, dù sao cũng không tốn mấy thời gian, liền nói: “Được. Chỉ cần bọn hắn tiện, ta không ý kiến.”
“Vậy ngươi mau chuẩn bị, ta sẽ thống nhất tinh thần thể của ba người thông qua máy liên lạc đưa về không gian dự bị ở trụ sở. Nhưng mà ngươi phải chú ý, khi các ngươi nói chuyện sẽ bị giám thị và ghi lại.”
“Đã biết. Được bao nhiêu lâu?”
“Hửm? À, ngươi nói tính theo thời gian tại thế giới của ngươi? Căn cứ phê chuẩn phút vũ trụ, bằng khoảng nửa giờ của ngươi.”
Dương Liên Đình nói: “Được. Ngươi chờ một chút, ta đi nói một tiếng với Đông Phương, rồi quay lại ngay.”
“Đi đi. Ta cũng phải sắp xếp cho Ander và Yam.”
Dương Liên Đình đi tới phòng bếp, nói với Đông Phương Bất Bại đang bận rộn: “Đông Phương, ta tới thư phòng xem sách một chút, xong thì ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi, không cần đi gọi ta.”
“Ừm.” Đông Phương Bất Bại thân đáp: “Ngươi mau đi xem đi. Bao giờ làm xong bữa trưa ta gọi.”
Đợi đến bữa trưa còn hơn hai tiếng nữa, quá đủ thời gian. Dương Liên Đình cười nói: “Được.” Vừa nói vừa ôm y, nhẹ nói: “Ngươi thân thể nặng, sắp lâm bồn rồi, đừng tự làm mệt mình.”
“Biết rồi, ngươi đi đi.” Đông Phương Bất Bại cười đẩy hắn khỏi phòng bếp. Nhìn hắn rời đi rồi, lấy tay buông xuống thắt lưng, nâng lấy bụng lẩm bẩm: “Hôm nay cơ thể nặng hơn mọi hôm, chân cũng không có lực nữa.” Vừa nói vừa vuốt ve bụng mình, mềm giọng nói: “Bảo bối ngoan, hôm nay là đêm , phải thật nghe lời. Sang năm mới, nương () sẽ gọi thiên hạ đệ nhất thần y Bình Nhất Chỉ đến, đón con ra đời, có được không?”
Dương Liên Đình vì lo lắng khi sinh y sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên hết lời khuyên bảo, để Đông Phương Bất Bại lấy con làm trọng, cũng bảo đảm mình biết nhiếp hồn đại pháp (), sự tình xong xuôi có thể xóa ký ức người khác. Lúc ấy Đông Phương Bất Bại mới quyết định, sau lễ mừng năm mới sẽ triệu Bình Nhất Chỉ về Hắc Mộc Nhai, để đỡ đẻ cho mình.
Kỳ thật lấy tính cách của Đông Phương Bất Bại, không thích gặp người lạ, cũng không thèm quan tâm cái nhìn của người khác với mình. Tính cách của y vốn duy ngã độc tôn, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Mặc dù hiện tại yêu Dương Liên Đình, ôn nhu dễ bảo, nhưng cũng chỉ trước mặt Liên đệ của y mới thế. Đối mặt người ngoài, bản tính y vẫn là Đông Phương Bất Bại.
Chẳng qua bây giờ có hài tử, nên vì hài tử mà suy xét. Y lo sợ để người ngoài vào hộ sinh cho mình, biết đến sự tồn tại của hài tử, sau này không biết sẽ lưu lại đại họa gì. Cho nên Dương Liên Đình phải nói hắn biết nhiếp hồn đại pháp có thể xóa ký ức của một người, Đông Phương Bất Bại mới chịu cho phép gọi Bình Nhất Chỉ.
Hơn nữa y cũng tính kỹ rồi, nếu Nhiếp hồn đại pháp thất bại, Bình Nhất Chỉ dám có gan để lộ tin tức, thì giết luôn vợ lão!
Nhưng là lúc này y vẫn chưa biết, trên đời này có một số chuyện tính trước không được.
Dương Liên Đình trở lại thư phòng, đóng kỹ cửa, gọi Len: “Ta chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”
“Được. Ngưng tụ tinh thần thể, bắt đầu liên lạc tập thể. Mười, chín, tám, bảy, sau, năm, bốn, ba, hai, một, tinht hần thể thoát ly, vận chuyển không gian, phóng!”
Nhục thể của Dương Liên Đình ngã xuống ghế, giống như đang ngủ, thần thái an tường, không còn biết gì nữa, giống như một khối thi thể.