Edit: Robin
Gia tộc cùa Dương Liên Đình vốn là một trong những gia tộc giàu có và có thế lực kinh khủng nhất trong vũ trụ. Không kể, hầu hết tiền tài dốc vào đầu tư cho thí nghiệm lần này đều là một trong những hạng mục ủng hộ nghiên cứu của gia tộc nhà hắn.
Trong xã hội nhân loại ngàn năm sau, gần như mỗi cá nhân đều có cuộc sống xa hoa, hai chữ bần cùng đã hoàn toàn biến mất trong xã hội đồng tiền sung mãn này. Nhưng tài phú vẫn giúp nâng tầm quyền lực, khiến người khác phải ngưỡng vọng, là giat ộc nắm giữ được càng nhiều tinh hoa.
Mà Yam, vốn đến từ một gia đình làm chính trị, rất có quyền lực ở phương Bắc. Sở dĩ hắn tham gia thí nghiệm này, ngoài việc vì hắn là cấp A+ tinh anh ra, cũng vì gia tộc hắn trong suốt cả trăm ngàn năm dài đằng đẵng qua, chỉ có một mình hắn là con dối nõi được sinh ra. Là một gia tộc có thế lực chính trị thâm hậu, gần như nắm giữ cả nửa số gia tộc ở phương bắc, mà không có người nối dõi thì quả là chuyện đáng sợ.
Còn Ander đến từ một gia đình quân sự. Sau cuộc chiến với thực dân ngoài hành tinh, gia tộc hắn cũng có quyền lực và lực lượng mạnh hơn. Điều ấy khiến Ander so với Dương Liên Đình và Yam có phần nội liễm hơn, nghiêm túc lạnh lùng, trên người luôn toát ra vẻ kỉ luật nghiêm trang, tư duy cũng càng cẩn thận, thâm trầm.
Thế giới tương lai các thế lực quân sự, tài phú, chính trị điều hành theo phương thức kiềm chế lẫn nhau, khiến ba người không chỉ từ nhỏ thân quen, còn có mối quan hệ ràng buộc mật thiết lợi ích khó phân tách.
Lần thí nghiệm này, ngoài việc cống hiến cho nhân loại, thực ra mục đích quan trọng nhất là giúp bọn hắn tìm được nửa kia của mình, cũng có thể sinh ra con nối dõi khỏe mạnh. Bọn hắn dù sao cũng là người thừa kế của gia đình mình. Cho nên đối với ba người, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, thì dù có vi phạm quy định của thí nghiệm đi nữa cũng chả sao. Giáo sư cũng không thể làm gì được họ.
Cho nên đối với đề nghị của Ander, bọn hắn rất có hứng thú, cũng nghiêm chỉnh suy nghĩ.
Dương Liên Đình nhìn bọn hắn thật sâu, ba người cùng cười, rất ăn ý.
Thanh âm của Len từ xa truyền tới: “Ngưng tụ tinh thần thể. Chuẩn bị tiến hành dịch chuyển. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, tinh thần thể thoát ra, vận chuyển không gian, phóng!”
Tinh thần thể của Dương Liên Đình có cảm giác nhục thể trở lại, lập tức cảm ứng được một cỗ tinh thần dao động hỗn loạn, lực lượng mặc dù không lớn, nhưng rất mạnh, khiến người khác dễ dàng cảm thấy lực phá hoại của nó.
Dương Liên Đình kinh nhạc, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, chạy vội tới phòng khách, bị một màn trước mắt làm choáng váng kinh hãi.
Đông Phương Bất Bại quần áo chật vật nằm dưới sàn nhà, hai bắp đùi trắng tuyết mở rộng, dưới thân một mảng ướt đẫm, còn lẫn tơ máu. Trang phục bị y xé loạn, lộ ra cái bụng cao cao.
Lúc này Đông Phương Bất Bại, khắp mình mẩy đều là mồ hôi, tóc đen tán loạn trên vai trên đất. Trong tay y cầm một mảnh sứ, đang run rẩy muốn vạch xuống bụng mình, đột nhiên thấy Dương Liên Đình xuất hiện trước mặt, ngây người.
Ngay lúc này, trong bụng lại dâng lên một trận đau đớn kinh khủng, thai nhi giống như mặc kệ mà liều mạng, muốn chui ngay ra khỏi bụng mẹ.
“A —— ”
Đông Phương Bất Bại bị đau kêu lên, mảnh sứ trong tay bị bóp nát, cạnh sắc cứa sâu vào tay y.
“A a —— Liên đệ…”
Y ôm bụng thở ra, nước mắt cũng không nhịn được, hòa cùng mồ hôi chảy xuống, hai mắt đẫm nước.
Dương Liên Đình nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên đã ở đây một lúc lâu, không nhúc nhích được, cũng không sinh thai nhi ra được. Y nóng lòng, kéo khăn trải bàn xuống, làm rơi tất cả đồ ăn được chuẩn bị từ trưa.
Bát đĩa rơi xuống vỡ ra, y chọn lấy một mảnh sứ sắc bén nhất, xé tan y phục của mình, rõ ràng là đang muốn mổ phanh bụng mình tự lấy hài tử ra.
Dương Liên Đình ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn không dám tưởng tượng nếu mình chỉ về trễ mấy phút thôi, thì tại ngôi nhà nho nhỏ nơi hắn cùng Đông Phương – người hắn yêu nhất trên đời ẩn cư, sẽ phát sinh chuyện bi thảm không cách nào cứu vãn.
“Đông Phương —— ”
Dương Liên Đình tiến đến, vững vàng ôm lấy Đông Phương Bất Bại.
“Ngươi sẽ không sao, không được làm chuyện điên rồ!”
Đông Phương Bất Bại gần như ngay lập tức quay lại ôm hắn, hai mắt phiếm hồng, cổ họng khàn khàn, hư nhược nghẹn ngào nói: “Liên đệ, ta hết cách, ta không sinh được… Mau, mau giúp ta… Ư, a —— ”
Dương Liên Đình cảm nhận được thai nhi đang bạo động. Vừa rồi khi hắn tỉnh lại đã cảm nhận được sóng tinh thần điên cuồng, đúng là đến từ nhục thể thành thục của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại này. Rất có thể nó cảm thụ được dao động tinh thần từ cơ thể mẹ, biết Đông Phương Bất Bại định mổ phanh chính mình để đưa nó ra, nhất thời nôn nóng, muốn giải trừ đau đớn cho cơ thể mẹ thật nhanh, nên mặc kệ bộc phát ra bao nhiêu năng lượng cũng hết sức vùng vẫy muốn đi ra.
Dương Liên Đình ôm chặt Đông Phương Bất Bại, bế về phòng ngủ, đặt y lên trên giường, sau đó tách hai đùi y ra, huyệt khẩu kia cũng mở ra như nữ tử, rộng chừng mười ngón tay nhét vừa, để thai nhi có thể đi ra.
Hắn đưa tay vào thăm dò, gần như có thể chạm vào đỉnh đầu thai nhi.
“Đông Phương, ta sờ thấy đầu hài tử rồi! Ta sờ thấy đầu nó! Ngươi mau dùng sức, dùng sức rặn nó ra!”
“Ta, không được…” Đông Phương Bất Bại vô lự nằm trên giường, từ chiều đến giờ đã ba bốn tiếng, thẳng đến khi trời tối đen, trong bụng vẫn không ngừng đau đớn, đau đớn vô cùng, đau đến nỗi y không tự chủ được rạng chân ra, không tự chủ dùng sức, không tự chủ mấy lần cố gắng đứng dậy, lại mất tự chủ mà liên tục ngã xuống mặt đất lạnh như băng.
Nhưng mà hài tử vẫn không chịu ra.
Y có thể cảm nhận được thai nhi đã đến rất gần. Nhưng lúc ấy y cũng hết cách, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là tìm cách để để hài tử ra được!
Nhưng mà qua bao nhiêu thời gian hành hạ, hài tử lại dừng tại chỗ, ra không được, Đông Phương Bất Bại dần dần tuyệt vọng, hơn nữa thống khổ đau đớn khiến y không thể nhẫn nại, cuối cùng vẫn quyết định tự mổ phanh bụng mình ra. Chỉ là trong tay y không có vũ khí nào, trong lúc cấp bách kéo lấy khăn trải bàn, muốn dùng mảnh sứ vỡ để thay thế.
Dương Liên Đình cũng lo lắng, não bộ lập tức lục tìm trong đống tư liệu Len truyền cho. Hắn mặc dù chưa từng làm qua, nhnưg năng lực bắt chước rất tốt, liền dựa theo phương pháp được cung cấp, trước tiên rờ lên bụng Đông Phương Bất Bại, xác định vị trí thai nhi hoàn toàn bình thường.
Đông Phương Bất Bại bị hắn ấn phát đau, nhưng cắn răng nhịn xuống.
Dương Liên Đình lại dò xét cửa mình của y, phát hiện chỗ đó nhờ sinh ra sinh mệnh tinh thần thể mà có cải biến, nhưng vẫn còn rất nhỏ hẹp.
Cái này không hết cách. Cho dù có là nữ nhân sinh con cũng có tình huống khó sinh. Trong tương lai nếu có chuyện như vậy nhất định sẽ mổ đẻ, hoặc có người giúp sinh. Nhưng trong điều kiện xã hội này thì không có khả năng ấy.
Dương Liên Đình bó tay, đành dùng phương pháp giáo sư kiến nghị, lợi dụng tinh thần thể mở đường, mở rông cửa mình cho Đông Phương Bất Bại để thai nhi có thể nhanh chóng đi qua.
Chuyện như thế rất nguy hiểm đối với tinh thần thể yếu ớt, không thể kéo dài, nếu không sẽ có kết quả tồi tệ khó vãn hồi. Nhục thể nhân loại quá yếu ớt, nếu dùng không cẩn thận sẽ làm ra chuyện hối hận cả đời.
Dương Liên Đình thở sâu, nhớ tới đề nghị của Ander và Yam. Vì một nửa kia của Ander từng sảy thai, cho nên rất có kinh nghiệm. Hơn nữa hắn cũng từng dùng năng lực tinh thần của mình giúp nửa kia. Đây là kinh nghiệm quý giá cho Dương Liên Đình.
“Đông Phương, nhẫn nại một chút, ta đến giúp ngươi.”
Dương Liên Đình nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, truyền năng lượng cho y.
Đông Phương Bất Bại một mình chống đỡ, cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, không chỉ là cơ thể đau đến rã rời, còn thêm bị hành hạ vì Dương Liên Đình mê man bất tỉnh khó hiểu, khiến y càng sốt ruột đau lòng. Hiện tại thấy Dương Liên Đình tỉnh lại, còn đứng bên cạnh mình, còn nắm tay mình thật chặt, dần dần bình ổn lại, yên tâm phần nào.
Y nhìn Dương Liên Đình, giống như đau đớn trong người đã giảm đi rất nhiều.
“Liên đệ, ta không sợ. Chỉ cần… Chỉ cần ngươi cùng hài tử bình an… ta… Ta cái gì cũng không sợ…” Y cắn răng, nói ngắt quãng, ánh mắt trở nên kiên định vô cùng, trái tim cũng dũng cảm lên.
Một khắc này, y giống như lại trở về làm Đông Phương Bất Bại đệ nhất thiên hạ, không sợ bất cứ thứ gì.
Dương Liên Đình nhìn y thật sâu, một bên nhẹ nhàng an ủi, một bên từ từ triển khai tinh thần thể của mình, bao bọc lấy tinh thần thể sơ đẳng của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại dần dần cảm thấy thoải mái hơn. Không phải là nhục thể, mà là trong tinh thần có một loại dễ chịu, nhẹ nhàng, mịt mờ mông lung.
Y chậm rãi thả lỏng, cơn đau đớn hành hạ y cả ngày dường như cũng trở nên xa xôi.
Đột nhiên, một khắc kỳ diệu, y giống như… hoảng hốt cảm nhận được một cỗ… một cỗ thông tin nào đó đến từ trong bụng mình, hoặc phải nói là một loại năng lượng.
Luồng năng lượng này như một tín hiệu, cũng như một tiếng gọi, khiến lòng y xao động, sinh ra một loại huyết nhục tương liên kỳ lạ, trong cả tâm trsi và trái tim, thật khó mà miêu tả ra nổi.
Đó là hài tử của y!
Y không hiểu sao lại có cảm giác như vậy. Y giống như một cao tăng đắc đạo nghe thấy tiếng Phật. Y nghe thấy tiếng của hài tử.
Đây là một dạng cảm ứng.
Đông Phương Bất Bại xúc động, còn chưa kịp nắm bắt phần kỳ diệu này liền cảm thấy một trận đau đơn kịch liệt trong bụng, hạ thể cảm giác như trong nháy mắt bùng nổ mở bung ra.
“A —— ”
Y không kiềm chế nổi thét to một tiếng, toàn thân cương cứng, tiếp theo ý thức liền rơi vào bóng tối.
Hết chương .