Edit: Robin
Đông Phương Bất Bại ánh mắt đầy tự hào, thản nhiên cười đáp: “Không sai. Chính là con gái của ta —— Dương Bảo Nhi.
Vì sao họ Dương?
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình mỉm cười không nói. Dương Bảo Nhi tự giác, vỗ ngực, chỉ Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại nói: “Ta gọi là Dương Bảo Nhi. Đây là phụ thân ta, đây là nương ta. Ta không cho các ngươi khi dễ bọn họ!” Vừa nói thân thể nhỏ còn vừa chạy đến phía trước Đông Phương Bất Bại, chống nạnh nói: “Nương không cần sợ! Bảo Nhi bảo hộ ngươi!”
Tiểu hổ đầu cũng vội vã chạy về, ngoan ngoãn ô ô mấy tiếng với Đông Phương Bất Bại, ý là, Lão đại, ta cùng tiểu chủ nhân cùng nhau bảo hộ ngươi, ngươi xem ta thông minh không!
Đám người Nhậm Ngã Hành ngơ ngác nhìn một nhà ba người trước mặt, quá ngạc nhiên. Kể cả Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên hai người lão luyện cơ trí cũng nhất thời không hiểu chuyện ra làm sao.
Nhậm Ngã Hành đột nhiên cười ha ha, nói: “Đông Phương Bất Bại, đứa bé này gọi ngươi “nương”, ngươi cũng không nên nói nó là do ngươi sinh. Ngươi luyện “Quỳ hoa bảo điển” đã bất nam bất nữ, chẳng lẽ thần công còn có thể khiến ngươi sinh nở như nữ nhân được sao?”
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, đáp: “Không sai. Bảo Nhi chính là ta thân sinh. Hôm nay không có chuyện Đông Phương Bất Bại ta làm không được.”
Nhậm Ngã Hành ngây người, nói: “Ta thấy ngươi phát điên rồi. Bụng ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ lại có thai?”
Đông Phương Bất Bại sờ bụng, trên mặt toát ra vô hạn yêu thương. Y mỉm cười không nói, bất quá ánh mắt này so với bất kỳ câu trả lời nào càng khiến người khác tin phục hơn.
Nhậm Doanh Doanh thét lên: “Không thể nào! Trên đời sao có thể có thần công như vậy! Ngươi, ngươi rõ ràng là nam nhân, sao có thể sinh nở!”
Đông Phương Bất Bại nhìn nàng một cái, ánh mắt vừa đắc ý vừa kiêu ngạo: “Ta tuy sinh ra không phải nữ nhân, nhưng có thể so với tất cả nữ nhân trên đời đều may mắn hơn. Ta chẳng những chiếm được tâm của người ta chân ái, còn có thể cùng hắn có được kết tinh tình ái của chúng ta. Nhậm đại tiểu thư, hiện tại ta không cần hâm mộ ngươi, mà là ngươi phải hâm mộ ta rồi.”
Từ “kết tinh tình ái” này, y vẫn là học được từ Dương Liên Đình.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được hỏi: “Dương huynh, đây… đây là sự thật? Trên đời lại có thể có thần công thần kỳ như vậy?”
Dương Liên Đình bên cạnh Đông Phương Bất Bại, đáp: “Là thật. Ta cùng Đông Phương đã kết bái phu thê, Bảo Nhi nhà ta là cốt nhục thân sinh. Hiện tại trong bụng y lại mang thai con của ta, nói vậy ngươi cũng sẽ không động thủ với người đang mang thai chứ?”
Mọi người chấn kinh quá độ.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt tái nhợt, miệng nhỏ khẽ mở, lay động muốn ngã.
Lệnh Hồ Xung hai mắt đờ đẫn, kể cả kiếm trong tay cũng cầm không chắc nữa.
Hướng Vấn Thiên lẩm bẩm nói: “Này… Không thể nào. Sao có thể…” Gã nhìn Đông Phương Bất Bại, ánh mắt đã từ giễu cợt kẻ điên trở thành kinh sợ.
Nhậm Ngã Hành ý nghĩ hỗn loạn. Lúc đó lão đưa “Quỳ Hoa Bảo Điển” cho Đông Phương Bất Bại vốn cũng chả có tâm địa tốt đẹp gì. Bảo điển kia ngay trang đầu tiên đã là chữ “Dục luyện thần công, tất tiên tự cung” (muốn luyện thần công trước phải tự cung). Nhậm Ngã Hành tâm cơ thâm trầm, khi ấy ẩn ẩn đã phát hiện Đông Phương Bất Bại có tâm tư khác lạ, nhưng khi đó lão đã không thể thay đổi cục diện do quyền lực khuếch trương & thế lực ẩn tàng của Đông Phương Bất Bại, chỉ có thể giở trò bàng môn tà đạo.
Khi ấy Nhậm Ngã Hành trầm mê Hấp Tinh Đại Pháp, đối với Quỳ Hoa Bảo Điển không hứng thú. Hơn nữa so với võ công, lão càng thèm khát quyền thế và sức mạnh hơn. Vì thế trong tâm liền sản sinh một ý định âm hiểm, tặng bộ bảo điển kia cho Đông Phương Bất Bại. Một là có thể nhận được lòng cảm kích của y, hai là cũng thầm hy vọng y luyện công này đến tẩu hỏa nhập ma, không thể cùng mình tranh đoạt quyền lực trong giáo nữa.
Không ngờ Đông Phương Bất Bại động thủ quá nhanh, lão không kịp ứng phó, bị nhốt vào nhà lao tại Hàng Châu Cô Sơn Mai Trang. Mười mấy năm qua, cũng nhờ trong địa lao không còn gì vướng bận xung quanh, chuyên tâm luyện tập, lão mới luyện thành Hấp Tinh Đại Pháp. Nếu không cũng chả có được thành tựu ngày hôm nay. Chỉ là không ngờ Đông Phương Bất Bại mấy năm nay, không chỉ luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển, còn thật sự biến thành nữ nhân, còn sinh hài tử. Này, này… chẳng lẽ “Quỳ Hoa Bảo Điển” kia thật sự có thể điên đảo âm dương, là “thần điển” nảy sinh vạn vật?
Dương Liên Đình thất mọi người sắc mặt đổi liên tục, lại cảm nhận được tinh thần bọn họ chấn kinh, không dám tin, hắn cảm thất đắc ý dào dạt sinh nghiện, nhịn bọn họ thần sắc biến ảo mà trong lòng hô to thống khoái.
Đông Phương Bất Bại cũng có chút không nhịn được. Y vừa đánh một lúc lâu, sớm mệt mỏi. Hai đứa nhỏ trong bụng còn muốn góp vui, ở trong bụng cũng đá đánh không ngừng, tựa hồ như rất muốn ra ngoài nhìn một cái xem sao.
Y khó chịu trong người, liền không muốn kéo dài, lạnh lùng nói: “Nhậm Ngã Hành, Liên đệ đã nể mặt ngươi, ngươi bây giờ mang nữ nhi hạ nhai, ta sẽ không truy cứu. Chớ để dây dưa mãi.”
Nhậm Ngã Hành sao lại có thể cam tâm bỏ cuộc? Cười lạnh không lên tiếng.
Nhưng Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh thì đã động tâm. Nhậm Doanh Doanh kêu một tiếng: “Cha…”
Nhậm Ngã Hành đã lấy kiếm chỉ Đông Phương Bất Bại nói: “Đông Phương Bất Bại, ta mặc kệ bây giờ ngươi thành yêu quái gì, mối hận đoạt vị cùng mười năm lao ngục Nhâm mỗ ta không thể không báo. Hôm nay bất luận ngươi có nguyện ý hay không đều phải đánh với ta một trận, sống hay chết đều dựa vào bản lĩnh!”
Nhậm Doanh Doanh khẩn trương. Lần này mọi người lên nhai vì muốn giết Đông Phương Bất Bại, thế nào cuối cùng lại thành phụ thân nàng cùng Đông Phương Bất Bại quyết đấu rồi? Vừa rồi nhìn thân thủ Đông Phương Bất Bại, phụ thân nàng rõ ràng không phải đối thủ. Đông Phương Bất Bại vẫn còn tráng niên, thần công lại đã cáo thành, mà phụ thân nàng đã già, cả đầu tóc bạc, kể cả hai người công lực tương đương cũng không chiếm nổi tiện nghi.
Hướng Vấn Thiên cũng hô lên: “Giáo chủ, không thể! Muốn lên chúng ta cùng lên!”
Nhậm Ngã Hành bãi tay, nói: “Hướng huynh đệ, ngươi đừng nói nữa. Ý ta đã quyết.”
Dương Liên Đình trầm mặt, cả giận nói: “Nhậm Ngã Hành, ngươi đừng không biết thẹn.”
Đông Phương Bất Bại lười biếng đáp: “Được. Nhậm Ngã Hành, chúng ta hôm nay phân thắng thua, sống hay chết ngươi cũng đừng oán ta.”
Dương Liên Đình lo lắng cơ thể Đông Phương Bất Bại. Y đang bụng lớn, công lực lẫn tốc độ đều chịu ảnh hưởng, mặc dù tin tưởng y sẽ không thua, nhưng chẳng may động thai thì phải làm sao?
Dương Bảo Nhi yên lặng mở to mắt, không hiểu lắm, nhìn phụ thân, lại nhìn nương, cùng hổ đầu đứng yên một bên.
Nhậm Doanh Doanh cùng Dương Liên Đình đều không khuyên được hai người, đành đứng cùng đôi bên giữa hoa viên, song phương đối đầu.
Nhậm Ngã Hành thấy Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng đứng ra, đề phòng y đánh trước được lợi, lập tức lão chỉa kiếm về phía trước, tấn công.
Nhậm Ngã Hành luyện Hấp Tinh Đại Pháp công lực tuy sâu, nhưng Đông Phương Bất Bại thân pháp cực nhanh, hồng y phiêu đãng, khó mà đâm trúng. Hơn nữa binh khí y sử dụng chỉ là một cây tú hoa châm, Nhậm Ngã Hành cũng không thể hút được lực từ châm.
Hai người đấu một lát, Nhậm Ngã Hành “A” một tiếng, ngực và yết hầu đều bị châm đâm, may vì Đông Phương Bất Bại thân đang mang nặng, phải đỡ bụng, tú hoa châm lại ngắn nhỏ, không đánh gần hơn được.
Nhậm Doanh Doanh và Hướng vấn Thiên thấy hai bên đánh vài chiêu, Nhậm Ngã Hành đã bị đâm mấy châm, nếu không phải nội lực thâm hậu kinh nghiệm phong phú, chỉ sợ bây giờ lão đã nằm xuống.
Nàng càng lúc càng lo lắng, đột nhiên liếc thấy Dương Bảo Nhi đứng một bên, yên lặng ngước đôi mắt ngây thơ vui vẻ hưng phấn nhìn Đông Phương Bất Bại, mà Dương Liên Đình cách đó một bước chân, hai mắt phòng bị chăm chú nhìn Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung.
Nàng chợt nảy ra ý định, tới gần Dương Bảo Nhi. Nhưng vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy tiếng hổ gầm gừ, thấy bạch hổ kia đang đứng một bên, trừng trừng hai mắt hổ hung mãnh nhìn mình. Nàng giật mình, không tự chủ dừng bước.
Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại một đoàn hồng y phiêu đến phiêu đi, thân pháp linh động, tốc độ cực nhanh, rõ ràng chiếm lấy thế thượng phong. Trong lòng có chút cảm giác đắc ý, chỉ mong y mau chóng bắt Nhậm Ngã Hành, không nên kéo dài tránh tổn hại thân thể.
Hắn ẩn ẩn cảm giác được sóng tinh thần của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại hoạt động nhiều hơn, có vẻ rất hưng phấn, như vậy bụng Đông Phương Bất Bại đang không ổn định lắm. Tình huống này, vậy mà vẫn còn muốn đánh cùng Nhậm Ngã Hành, Dương Liên Đình thật không biết nên mừng là Đông Phương Bất Bại cường hãn hay là nên buồn vì cái tính ngang ngạnh của y đây.
Bên này hai người đấu đến kịch liệt, mọi người dùng tập trung chăm chú nhìn diễn biến chiến trường, không ngờ tình hình xoay chuyển.
“A—— ”
Dương Bảo Nhi thét một tiếng chói tai, thân thể bị nhấc bổng lên không, tiếp theo một bóng áo tím phi đến, giữ bé trong lòng.
“Thả ta ra! Thả ta ra!”
Dương Bảo Nhi thét to.
Dương Liên Đình bất ngờ, chỉ thấy một nữ tử áo tím đang đứng ở giả sơn trong hoa viên, lấy một roi dài quấn lấy Dương Bảo Nhi, chặt chẽ ôm trong lòng, bên người còn có thêm mấy nữ tử.
Dương Liên Đình không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã sợ hãi. Những nữ nhân này, lại là sau tiểu thiếp khi xưa của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nghe thấy tiếng con gái hét, trong lòng hoảng hốt. Mặc dù đang đánh với Nhậm Ngã Hành, cũng chạy về phía Nhậm Doanh Doanh và tiểu hổ, mặc kệ chiêu kết thúc của Nhậm Ngã Hành phía sau, một châm đánh về phía nữ tử áo tím kia.
Cùng lúc đó Dương Liên Đình cũng đánh tới, song chưởng từ phía sau giả sơn đánh về phía nữ nhân kia.
Nhậm Ngã Hành một kiếm đâm trúng sau lưng Đông Phương Bất Bại. Cũng may tốc độ y cực nhanh, tách ra, chỉ đâm bị thương cầu vai, nhưng cũng đủ khiến tốc độ y gặp trở ngại, cho nên một châm kia đâm lệch, bắn vào phía trên cách trái tim nữ nhân khác một đoạn.
Đồng thời Dương Liên Đình phía sau cũng bị Hướng Vấn Thiên vung một roi, nhưng song chưởng cũng đánh ngã một nữ tử.
Tiểu hộ đầu thấy chủ nhân gặp nạn thì rống to một tiếng, lao tới cắn chết một người.
Trong nháy mắt, sau tiểu thiếp lén lút chạy ra từ sau hòn giả sơn đã chết mất ba người.
Một người trong đó đột nhiên lớn tiếng: “Dừng tay! Các ngươi bước thêm một bước ta liền giết nó!”
Trường kiếm trong tay ả dí chặt vào cổ nhỏ của Dương Bảo Nhi, đứa bé nho nhỏ làm sao tránh được người lớn kiềm kẹp, dù nội lực bé có, khinh công cũng cốt, nhưng dù sao còn nhỏ sức yếu, tay ngắn chân ngắn, chiêu thức cũng chả học được là bao, đành chịu bị bắt lấy.
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình dừng chân, hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt.
Mấy nữ nhân này đúng là tiểu thiếp trước đây của Đông Phương Bất Bại: Bạch Như Tú, Tuyết Tử, Ôn Ti Ti, Thôi U Lan, Thượng Quan Noãn Noãn và Thượng Quan Dương Dương.
Vừa rồi kẻ bị Đông Phương Bất Bại một châm đâm chết là Thượng Quan Noãn Noãn, Dương Liên Đình song chưởng đánh chết là Tuyết Tử, hổ đầu một ngụm cắn chết là Thượng Quan Dương Dương.
Ba khối thi thể nằm trên đất. Ôn Ti Ti tóm chặt Dương Bảo Nhi, Bạch Như Tú lấy kiểm chĩa vào bé, Thôi U Lan cầm song kiếm đứng một bên.
Một phen biến động này quá nhanh, Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung cũng vừa mới kịp phản ứng lại. Chỉ có Hướng Vấn Thiên thừa dịp đánh Dương Liên Đình một roi.
Dương Liên Đình cả giận nói: “Các ngươi tiến vào thế nào? Mau buông Bảo Nhi!”
Đông Phương Bất Bại tức giận cùng cực, thanh âm trở nên bén nhọn, kêu lên: “Ôn Ti Ti, buông con gái ta ra!”
Ôn Ti Ti chính là nữ tử áo tím, ánh mắt có chút ngơ ngác. Ả tập dùng roi dài thật tốt, lại trốn sau giả sơn, kéo thân thể nho nhỏ của Dương Bảo Nhi lại đây, quá dễ dàng. Lúc này ả cúi đầu nhìn bé gái trong lòng, bây giờ mới thấy rõ, lẩm bẩm nói: “Thật là một bé gái khả ái… Thật giống con ta lúc nhỏ a.”
Đông Phương Bất Bại tim hẫng một nhịp.
Năm ấy y có nhiều tiểu thiếp như vậy, chỉ có Ôn Ti Ti từng hoài thai, nhưng hơn bốn tháng thì thai nhi bị sẩy, khi ấy đã thành hình. Về sau tinh thần của Ôn Ti Ti không còn được bình thường nữa. Lúc thường thì không sao, nhưng cứ hễ nghe được tiếng trẻ con khóc, hoặc thấy được trẻ nhỏ, sẽ liền kêu đó là con của ả.
Đông Phương Bất Bại vì thấy ả sảy thai, bị kích thích, thân hư thể nhược, từng gọi đại phu đến điều trị cho ả, sau này nghe nói ả đã hồi phục tương đối rồi, nhưng ngày ấy y bề bộn tranh ngôi giáo chủ, lại tự cung luyện công, dần dần không còn lui tới cửa các tiểu thiếp nữa.
Hiện tại thấy hình dạng Ôn Ti Ti, nhớ tới chứng bệnh của ả, trong lòng bất an.
Hết chương .