Đông Phương Bất Bại thần sắc không thay đổi, nói: “Nga? Thi Nhi hà tất phải nói ra lời ấy.”
Thi Nhi cười khổ. Nàng minh mẫn thông tuệ, biết thấu hiểu lòng người, từng ở bên Đông Phương Bất Bại đầu gối tay ấp được sủng ái vô cùng, những năm này y biến hóa thay đổi ra sao nàng lẽ nào có thể không biết?
Đông Phương Bất Bại ba năm chưa từng ngủ cùng giường với nàng, những người khác đều nghĩ rằng giáo chủ tu luyện thần công, giới sắc cấm dục, chỉ có Thi Nhi phát giác ra dị dạng.
Nàng tuy lâm bệnh nặng sắp chết, nhưng đối Đông Phương Bất Bại vẫn tràn ngập ái ý, không muốn phản bội lại y.
Nàng xưa nay luôn hiểu rõ con người vị phu quân của mình.
Con người Đông Phương Bất Bại, một đời kiêu hùng, tài trí phi phàm, có mưu đoạn thiên hạ tài, nhưng làm việc xưa nay vẫn không đủ tâm ngoan thủ lạt [R: lòng dạ hiểm độc]. Nhậm Ngã Hành năm ấy luyện công tẩu hỏa nhập ma, Thi Nhi biết là mưu kế của Đông Phương Bất Bại, nhưng cũng ẩn ước hiểu rằng y chưa hề diệt cỏ tận gốc. Tuy không biết Nhậm Ngã Hành có chết thật hay không, nhưng ái nữ duy nhất của lão Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại vẫn chiếu cố nàng nhiều hơn, thậm chí tôn vi thánh nữ.
Bởi vậy có thể thấy, Đông Phương Bất Bại mặc dù hành sự tàn nhẫn cứng rắn, nhưng vẫn mang theo một tia nhu nhuyễn.
Thi Nhi nói: “Thiếp đã hầu hạ giáo chủ nhiều năm, hiểu rằng giáo chủ lấy đại cục làm trọng, sẽ không trầm mê nữ sắc. Hôm nay giáo chủ thần công đại thành, tỷ muội chúng ta … Chỉ mong giáo chủ nể tình mấy vị tỷ muội đã theo ngài nhiều năm, đừng khó xử bọn họ.”
Đông Phương Bất Bại không nói, trầm mặc chốc lát, đột nhiên loan hạ thắt lưng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve theo gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người nọ đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Thi Nhi, luận dung mạo, ngươi so ra kém Tuyết Nhi, luận võ công, ngươi so ra kém Như Tú. Nhưng là trong tất cả thị thiếp của ta, ta chính là ưa thích ngươi nhất. Có biết vì sao không?”
Thi Nhi có chút một rét run, cực lực kéo ra một mạt mỉm cười, hư nhược nói: “Bởi vì Thi Nhi biết nghe lời nhất. Biết cái gì nên nói cái gì không nên”
Đông Phương Bất bại sâu kín thở dài một tiếng: “Ngươi rất giỏi hiểu ý người khác, làm ta sao có thể vất bỏ được ngươi. Cuộc đời này sinh ra làm nữ tử, là vận may lớn nhất của ngươi. Nhưng sinh ra thông minh nhanh nhạy như vậy, thật không biết là may mắn của ngươi, hay là bất hạnh đây.”
Thi Nhi cả người run lên, sắc mặt càng phát trắng bệch. Nàng biết mình đã dòm ngó đến bí mật của giáo chủ, y nhất định sẽ không để cho mình sống sót. Mấy tỷ muội kia cũng không phải người ngu xuẩn, khó bảo toàn không có đoán được một hai điều. Đông Phương Bất Bại nếu không tha cho mình, cũng sẽ không tha cho những người khác.
Nàng vốn nghĩ trước khi chết cố gắng giành lấy một con đường sống cho những người khác, nhưng xem ra, Đông Phương Bất Bại sớm động sát[muốn giết người] từ lâu, đã không thể nào thay đổi nữa rồi.
Nàng dương môi lên, vẫn không nghĩ bỏ qua một cơ hội cuối cùng.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng mà đè lại đôi môi cánh hoa của nàng, giống như trước đây bao nhiêu lần ân ái triền miên, tình cảm chân thành, vẫn ôn nhu như thế mà phun ra lời làm người khác rơi vào tuyệt vọng: “Ngươi an tâm đi đi. Niệm tình hai chúng ta đã từng là phu thê, bổn tọa tiễn ngươi một đoạn đường.”
Đông Phương Bất Bại ra khỏi viện của Thi Nhi, phía sau truyền tới tiếng khóc thương đau xót. Y không dừng bước, tiếp tục bước đi. Về đến trong nội biện, đột nhiên thấy Bạch Như Tú vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn mà dựa bên hành lang, chỉ im lặng mà nhìn y.
Đông Phương Bất Bại con ngươi bắn một thiểm hàn quang, nắm tay đứng lại.
Bạch Như Tú thu thân về phía trước, nhẹ nhàng quỳ gối: “Thiếp thân kiến quá giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: “Ngươi đến đây làm cái gì?”
“Thiếp nghe nói Thi Nhi tỷ tỷ sắp không xong, vội vàng đến xem một chút. Giờ phút này… Sợ là đã đến chậm.”
Tayphải Đông Phương Bất Bại giấu sau lưng khẽ chuyển động, nhưng cuối cùng vẫn không có ra tay, nói: “Ngươi đúng là đã đến chậm. Thi Nhi đã đi rồi, ngươi đi đưa tiễn nàng đi.”
“Vâng.”
Đông Phương Bất Bại thong thả đi qua bên cạnh nàng.
Bạch Như Tú quay đầu, lưu luyến không rời mà nhìn bóng dáng y dần dần biến mất, khóe mắt chảy xuống một mạt lệ trong veo.
Dương Liên Đình đi tới huyền nhai[vách núi] sau núi, nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy dưới chân.
Trên nhai cuồng phong thổi rất mạnh, bất quá đối với tinh thần thể cao cấp đã quen với dữ dội khủng khiếp của những ngôi sao vụt tắt trong vũ trụ mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn nhắm mắt lại, từ từ chuyển động năng lượng bên trong thân thể, im lặng bất động hoàn toàn trên nhai một lát, đột nhiên phi thân dựng lên, nhảy vọt một bước, giống như lý ngư[cá chép] vượt long môn, xoay chuyển cơ thể giữa không trung, hướng xuống vực sâu dưới nhai nhảy vọt xuống.
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ sợ đến thất thanh thét chói tai.
Bất luận võ công có thâm hậu cao minh hơn người, cho dù có là Đông Phương Bất Bại, cũng không dám phi lên giữa không trung nhảy xuống như thế, hoàn toàn không có y trượng. Giả sử y có muốn làm, cũng chỉ có thể nhảy xuống theo mỏm đá trên vách núi, mượn lực rơi đáp xuống từ từ, mới có thể bình yên vô dạng đến được đáy nhai.
Vách núi cao hơn trăm thước, có nói cao vạn trượng cũng không quá.
Dương Liên Đình tung mình nhảy xuống, chỉ cảm thấy tiếng xé gió vù vù bên lỗ tai, cả người tựa như phi điểu bay giữa không trung, cảnh sắc chung quanh hiện ra một loại trạng thái gần như ngưng đọng, vô cùng tuyệt vời, cũng vô cùng gần kề với tử vong.
Lúc này nếu có người dưới nhai nhìn lên xem, chắc chỉ thấy một điểm đen đang chậm rãi đến gần mặt đất. Nhưng là đột nhiên, điểm đen kia đột nhiên trướng đại, bộc phát ra kim quang cực kỳ chói mắt, tựa như một mặt thời thu nhỏ, phát ra năng lượng làm người ta sợ hãi.
Dương Liên Đình diện vô biểu tình, cực kỳ tỉnh táo mà tính toán năng lượng của mình, khống chế tốc độ rơi xuống. Đến gần đáy nhai khoảng năm mươi thước thì, tốc độ rơi của hắn đã cực kỳ chậm. Thế là hắn cười cười, ưu nhã chậm rãi triển khai, trang phục nhẹ nhàng bay, thong thả bày ra một tư thế thích hợp, rồi mới thong thả rơi xuống đất.
Dương Liên Đình đi xuống đáy nhai, cước hạ vốn là một mảnh đầm hồ đất tự nhiên, ẩm mốc mục nát. Hắn ở trên nhai đã dùng năng lực tinh thần thăm dò địa thế quanh nhai, nhưng khi thật sự xuống xem tận mắt, vẫn không nhịn được nhíu mày.
Lấy tinh thần thể của hắn mà nói, nhục thể nhân loại đều cảm thấy các loại xúc cảm, kể cả khứu giác, thính giác, vị giác, thị giác cùng thống giác [cảm giác đau đớn] vân vân đều chỉ cảm thấy một chút, hắn coi đó như một môn học. Năng lực tinh thần của hắn có khả năng đề kháng nhất định, nhục thể nhân loại vĩnh viễn cũng vô pháp tưởng tượng ra. Đổi lại nói, nếu như hiện tại có người bóp nát toàn bộ xương trên người, hắn cũng không cảm thấy đau đớn lắm, tối đa chỉ na ná như bị té ngã một chút thôi. Nhưng đồng dạng, trình độ nhạy cảm của tinh thần thể hắn so với nhục thể nhân loại lại không thể tưởng tượng nổi. Nhân tiện tỷ như cái đầm kinh khủng trước mắt này, mùi thối quá thể kinh khủng bốc lên tận trời, nhưng đối Dương Liên Đình mà nói, có thể phân loại các loại mùi này ra, đủ để làm một phòng thí nghiệm khoa học.
Rất hiển nhiên hắn cũng không có ý định phân tích này cái đầm này làm gì. Có cảm quan quá nhạy cảm cũng không phải chuyện tốt. Thế là Dương Liên Đình rất nhanh chóng mà che đậy % khứu giác.
Hắn nhắm mắt, lần nữa tán khai tinh thần thể, tảm mạn ra khắp bốn phía thăm dò. Chỉ trong chốc lát, đột nhiên mở hai mắt, trong mắt sáng ngời.