[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

chương 44: hiểu lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng năm là lúc hoa đào trổ đẹp nhất, hoa đào có màu phấn hồng, phấn nhạt, được điểm tô bằng sắc xanh của lá cây, càng có vẻ tiên diễm xinh đẹp.

Lúc này tất cả hoa đều cùng nở, nhụy hoa mang sắc vàng nhạt, trông có vẻ nghịch ngợm. Một trận gió nhẹ thổi đến, đóa đóa hoa đào tựa như rất nhiều con bướm xinh đẹp đang đập cánh, bắt đầu bay múa, khiến người chợt nhìn thấy, tâm thần say mê.

Xuyên qua phiến rừng đào tựa như tiên cảnh này, Đỗ Nguyệt Nương đang giá xe cũng có chút ngây người.

Bất quá thực hiển nhiên, nơi này cũng không người ở lại.

“Trách không được Bao đại hiệp kia muốn cùng ái nhân ở Đào hoa lâm làm bạn cả đời. Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ, hựu trích đào hoa hoán tửu tiễn. Ở nơi này sống mơ mơ màng màng cũng không tệ a.”

Tần ngọc phun tào nói:“Không nghĩ tới ngươi còn có thể làm thơ.”

Đỗ Nguyệt Nương vốn có đầy thi từ ca phú về phong hoa tuyết nguyệt lại bị một câu này làm nói không ra lời.

“Hoa này thật đẹp.” Tô Dật Dương xuống xe, nhìn rừng đào bốn phía mà tán thưởng.

“Ân, rất đẹp.” Cơ Linh nghiêng đầu nhìn tán đào làm nổi bật Tô Dật Dương phía dưới mà cười đáp.

“Không biết nơi Bao đại hiệp ở có đẹp như vậy không.”

Nghe đến đó, sắc mặt Cơ Linh nháy mắt trầm xuống.

Nhắc tới Tô Dật Dương đúng là kẻ không biết xem hoàn cảnh, luôn ở thời điểm mấu chốt nhắc tới Bao đại hiệp.

Bất quá nếu Tô Dật Dương không nhắc tới, hắn đã nhanh chóng quên mất người yêu ‘tiền nhiệm’ này rồi.

“Ngươi còn thích Bao đại hiệp sao?” Cơ Linh làm bộ thờ ơ hỏi.

Tô Dật Dương vốn nghĩa rằng Cơ Linh đang ghen, nhưng quay đầu lại phát hiện người ta căn bản không nhìn hắn.

“Bao đại hiệp vốn chính là người đầu tiên đối đãi tối với ta, sao có thể quên.” Tô Dật Dương đây là ăn ngay nói thật, huống hồ Bao đại hiệp người ta còn từng cứu hắn một mạng, Cơ Linh không phải không biết.

Nhưng là nam nhân, tại loại thời điểm này sao có thể nghĩ nhiều như vậy, sau đó lại hỏi:“Vậy ngươi thích Bao đại hiệp nhiều hơn hay ta nhiều hơn?”

Tô Dật Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cơ Linh, chậm rãi nói:“Hai người các ngươi không giống nhau.”

Cơ Linh ở trong lòng Tô Dật Dương là người có thể làm bạn cả đời, mà Bao đại hiệp lại giống như một đoạn ký ức xưa, chỉ ngẫu nhiên hồi tưởng một chút là tốt rồi.

Đương nhiên yêu thích trong não bộ Cơ Linh không phải là như thế này.

Không giống nhau, đương nhiên chính là ngươi sao có thể cùng Bao đại hiệp so sánh.

Cơ Linh ở ngoài mặt nhìn như vân đạm phong khinh, trong lòng đã sớm rối thành một đoàn.

“Chúng ta ở bên kia phát hiện một ôn tuyền, các ngươi muốn thử hay không.” Đỗ Nguyệt Nương chạy tới, hưng phấn nói.

Cơ Linh mặt không chút thay đổi lôi kéo ống tay áo của Tô Dật Dương, nổi giận đùng đùng mà đi.

“Ta cũng đi!” Dương Liễn nâng chân muốn đuổi theo, đã bị Đỗ Nguyệt Nương một phen kéo lại.

“Ngươi xem náo nhiệt cái gì, loại địa phương như ôn tuyền này…….là nơi rất tốt để phát sinh cơ tình.”

Tần Ngọc nhìn vẻ mặt tà ác của Đỗ Nguyệt Nương, trên người có chút phát lạnh. Đỗ Nguyệt Nương sao cứ thích thấy loạn là vào giúp vui?

Tô Dật Dương ở trên đường tránh thế nào cũng không tránh được, thật vất vả đi đến ôn tuyền, còn bị Cơ Linh một phen đẩy ra.

Vốn ban ngày làm chuyện gì cũng không vui vẻ, hiện nay lại bị Cơ Linh giống như linh tiểu kê kéo đi lại càng không vui.

“Ta phát hiện ngươi thực lấy bản thân vì……” Tô Dật Dương còn chưa nói xong, bội kiếm trên người đã bị đối phương cướp đi, còn chưa kịp phản ứng, Cơ Linh đã một kiếm đem y phục Tô Dật Dương cởi sạch.

Đại gia ngươi a, ngươi chưa nói qua ngươi sẽ sử dụng kiếm!

Tô Dật Dương cảm thấy Cơ Linh thực là kẻ bất trị, cũng không thể để thân thể bại lộ dưới ánh mặt trời, rống lớn nói:“Ngươi sao lại cởi y phục của ta.”

“Còn không phải là ta mặc vào đi.” Cơ Linh nhìn chằm chằm hôn ngân nơi bả vai đối phương, mặt không đổi sắc trả lời.

Những lời này khiến Tô Dật Dương lập tức đỏ bừng mặt, không đợi hắn tiếp tục nói chuyện, lập tức đã bị Cơ Linh mang vào ôn tuyền.

Sự tình cứ như vậy tiếp tục phát sinh, khi Tô Dật Dương bị biến thành suyễn thanh liên tục, đều cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

“Ngươi cảm thấy ôn tuyền nóng, hay là ta nóng.” Cơ Linh luôn dùng ngữ điệu lơ lỏng nói ra những lời khiến người mặt đỏ tim đập.

Tô Dật Dương cắn môi dưới, không muốn trả lời loại vấn đề nhàm chán này.

Lại bị Cơ Linh giống như trả thù mà đỉnh mạnh một cái, từng chút lại từng chút, biến thành Tô Dật Dương khóe miệng tràn ra thanh âm ngọt ngào.

“Ngươi……” Tô Dật Dương thật sự chịu không nổi, nếu không chấm dứt, hắn sẽ không xong a.

Nhưng những lời này lại trở thành kích thích cho Cơ Linh, động càng thêm nhanh.

“Thân thể của ngươi thực sự là mỹ vị.”

Cuối cùng Tô Dật Dương không không không chịu thua mà hôn mê bất tỉnh.

Khi Tô Dật Dương tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong khách sạn.

Bên người không có thần y biến thái kia, Tô Dật Dương ngược lại thấy rất vui vẻ tự tại.

Tô Dật Dương khẽ động thân thể, cảm thấy cả người đau nhức như bị ai đó đập cho vài cái. Có phải thần y luôn dễ dàng tim bất mãn, bằng không vì sao mỗi lần đều có tinh lực như thế.

Tô Dật Dương cường khởi động thân, giả vờ bộ dáng như bình thường mà đi lại.

Đi vào trong đình, liền thấy được Dương Liễn cùng Tần Ngọc đang hồ hởi cãi nhau. Tô Dật Dương đang muốn tiến lên hỏi Cơ Linh đi nơi nào, lại nghe thấy đối thoại của bọn họ mà dừng bước.

“Ngươi đừng ném nó xuống, đó là thứ của Cơ Linh.”

“Ngươi yên tâm, tính cách sư phụ ta chỉ có ba phần nhiệt độ, ngoạn ngoạn là tốt rồi, ném nó xuống, ném nó xuống.”

“Nhưng Cơ Linh thực thích nó, lúc nãy yêu thích không buông tay.”

“Thích, ngươi thấy sư phụ ta chính miệng nói thích sao? Là ngươi không hiểu sư phụ ta, nhưng ta biết.”

Hai người tựa hồ đang tranh luận tiểu ngoạn ý Cơ Linh vừa mang về.

Lúc nãy Cơ Linh hưng trí bừng bừng đem cho hắn xem, bây giờ nhìn cũng không nhìn một cái.

Không biết vì cái gì Tô Dật Dương nghe được những lời này lại có một hàm ý khác.

Cơ Linh thích, hắn biết tình cảm của Cơ Linh chỉ có ba phần nhiệt độ, Cơ Linh tính cách tinh quái, đối với những thứ mới mẻ đều rất thích, nhưng khi tới tay ngoạn ngoạn hai ngày đã ném sang một bên.

Như vậy hắn cũng sẽ bị Cơ Linh ném sang một bên sao?

Còn nhớ rõ lúc trước khi hai người một thân hồng sắc hỉ phục mà thổ lộ tâm ý, Tô Dật Dương không ngừng nói thích Cơ Linh, nhưng Cơ Linh đã nói gì.

“Ân.”

“Ta biết.”

Những lời đó đến tột cùng là có ý gì?

Kỳ thật việc này hắn từng nghĩ tới, Cơ Linh mỗi một ngày đều làm chuyện đó với hắn, nói không chừng chỉ đối với thân thể hắn sinh ra ‘tình thú’ mà thôi.

Tô Dật Dương lúc trước từng thất bại, cho nên hắn rất sợ lại thất bại lần nữa.

Không biết vì sao, hắn có chút lui bước.

Nếu một ngày nào đó bị y ném xuống giống như những món đồ vật kia, hắn vẫn sẽ thản nhiên mà rời đi sao.

Tô Dật Dương từng bước một lui trở về……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio