[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

chương 6: sóng ngầm dâng lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi đây là…… Quảng Lăng chưởng?”

Bao đại hiệp nghe Đông Phương giáo chủ nói ra tên chưởng rất kinh ngạc.

Chưởng này sở dĩ gọi Quảng Lăng chưởng là vì sư phụ hắn tối thưởng thức khí khái Ngụy Tấn thời kì văn nhân Kiến An, nhất là tính cách của Kê Khang trong Trúc Lâm thất hiền “Hận đời, kiệt ngạo bất tuân”, mà thiên cổ tuyệt khúc ‘Quảng Lăng tán’ nói lên tính cách của Kê Khang cũng là nghiên cứu cả đời của sư phụ hắn, bất đắc dĩ lúc ấy không có văn hiến ghi lại, chỉ có thể dựa vào tân khúc biên soạn của hậu nhân, cảm nhận được thương giác trừng vũ trong tấu khúc, lại nghe được sự tráng lệ của cao sơn lưu thủy khi tấu lên.

Chưởng pháp này cũng là từ đó mà ra, kình lực của mỗi chiêu thức nhìn như giông nhau, kì thực bất đồng. Mỗi một lần xuất chưởng đều chỉ là động tác giả mà thôi, chưởng phong chân chính là thông qua sự khống chế nội lực phát ra của người sử dụng, đương nhiên điều này cực kỳ khó khăn. Đạo lý rất đơn giản, nhưng lại hư hư thực thực, đem địch nhân dọa sợ đến mức xoay vòng vòng, đủ để thấy được sư phụ Bao đại hiệp là một người cực kỳ hảo ngoạn.

“Sư phụ của ngươi có phải là họ Phong?” Bao đại hiệp còn chưa tỉnh lại từ trong hồi tưởng của mình, lại nghe thấy vấn đề thứ hai của Đông Phương giáo chủ. Bao đại hiệp đã từng phát thệ, tuyệt đối không thể nói cho người khác nhập sư ở đâu, nhưng lại không chịu được ánh mắt chờ mong của Đông Phương giáo chủ, chỉ có thể cố tả hữu mà nói.

“Người vừa rồi là ai, sao lại giao đấu cùng ngươi?”

Đông Phương giáo chủ nhếch môi, làm như khó có thể mở miệng,“Hắn ý đồ phi lễ ta.”

“Ngươi xem đi, ta đã nói công tử ngươi xinh đẹp như hoa, thực dễ dàng đã bị ác lang trành thượng, ta nói phải bảo vệ ngươi, ngươi lại không chịu.” Đông Phương giáo chủ lại một lần nữa nghe được từ ‘Xinh đẹp như hoa’ này, trên trán đã tức giận đến mức gân xanh bạo khởi.

“Vậy người hầu của ngươi đâu?” Bao đại hiệp tả hữu nhìn không thấy cái đuôi quá phận hoạt bát kia cảm thấy rất kỳ quái. (=]])

Đông Phương giáo chủ làm như hồi tưởng cái gì, thản nhiên nói,“Ngủ quên!”

“Ngủ quên! Người hầu kia không cần tiền lương a?”

Trong Ma giáo, Hà hữu sử đánh cái hắt xì, nhìn giáo chúng bên cạnh cũng bị trói thành một đoàn, hô lớn:“Giáo chủ gạt chúng ta, y lấy chí quyết tử mà đi, về sau chúng ta nhất định phải vì Giáo chủ báo thù, nhất định phải…… Ai? Mở!” Dây thừng trói trên tay Hà hữu sử bị chặt đứt, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt của Thanh tả sử cùng chủy thủy trên tay đối phương.

Hà hữu sử trong lòng khó chịu nói: Thiết, khoe khoang cái gì, không phải là đem đao cụ quản chế thường xuyên mang ở trên người sao, trái với chuyện trong giáo ta mới mặc kệ.

Thanh tả sử nhìn vẻ mặt bất mãn của Hà hữu sử, bất đắc dĩ nói:“Không phải nói Giáo chủ lấy chí quyết tử mà đi sao, còn không chạy nhanh đi!”

Còn nói thêm, hiện tại đầu Bao đại hiệp chỉ nghĩ đến mỹ nhân, không hề muốn tới Thái Sơn. Nhưng không nghĩ tới mục đích của Đông Phương tiểu công tử chính là Tru Ma đại hội trên đỉnh Thái Sơn. Bao đại hiệp tất nhiên không nề hà mà bồi quân tử, Đỗ Thu Nguyệt ở một bên lầu bà lầu bầu cái gì mà đại bóng đèn, bất quá cũng không có người để ý tới nàng.

“Đông Phương công tử không biết vì sao lại đến Thái Sơn a?” Bao đại hiệp tò mò hỏi.

“Đến Thái Sơn, tất nhiên là vì tru ma.”

“Công tử cũng cho rằng là Ma giáo làm?” Bao đại hiệp rất sợ những người từng nói qua mình ngu dốt có cả Đông Phương tiểu công tử.

“Đương nhiên không phải, việc giang hồ, không phải là vào giúp vui sao?” Đông Phương giáo chủ vân đạm phong khinh nói.

“Ta đã nói ta không nhìn lầm công tử a!” Bao đại hiệp vốn nghĩ muốn chụp bả vai của Đông Phương tiểu công tử một chút, kết quả vừa mới khoát tay đã bị đau đến nhe răng nhếch miệng. (Kế hoạch ăn đậu hũ bất thành=]])

“Là vừa rời bị thương sao?” Đông Phương giáo chủ có chút thân thiết nói, dù sao thương này là vì mình mà có.

Đỗ Thu Nguyệt ở bên cạnh xem đến nổi da gà, trong lòng nói: Hai người này thực xem lão nương không tồn tại sao? Diễn kịch ngôn tình này cho ai xem?

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, công tử không cần áy náy.” Bao đại hiệp khoát tay.

Đỗ Thu Nguyệt hiện tại chỉ khẩn cầu lão thiên cho một tia sét đánh nàng cho rồi, bằng không cứ tiếp tục nghe mấy lời kịch này sẽ thương đến không dây nổi a.

Ba người đến đỉnh núi Thái Sơn so với Bao đại hiệp tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều, thời gian đến Tru Ma đại hội còn một ngày. Bao đại hiệp nhìn đỉnh núi không có một bóng người, trong lòng toát mồ hôi nói: Võ lâm cao thủ động tác thật chậm a.

Lúc này có một người từ tranh ốc trên đỉnh núi đi ra, một thân thanh y, thêu hoa văn hoa mỹ, phụ trợ khí chất nho nhã trước người,“Bao đại ca, biệt lai vô dạng.”

“Dật Dương!” Tới đón tiếp đúng là Võ Lâm minh chủ Tô Dật Dương, Bao đại hiệp nhìn Tô Dật Dương so mấy ngày trước tinh thần tốt hơn nhiều, cảm thấy rất vui mừng.

“Bao đại ca, trên núi gió lớn, chúng ta đi vào ngồi xuống tán gẫu đi.” Tô Dật Dương nắm tay Bao đại hiệp chuẩn bị lĩnh Bao đại hiệp đi vào.

Tô Dật Dương cảm giác rất kỳ quái, nếu lần trước nhìn thấy thụy nhan Bao đại hiệp mà rung động là vì chúc quang thác loạn, nhất thời quỷ mê tâm hồn. Như vậy hiện tại loại cảm giác dị thường hưng phấn khi nhìn thấy Bao đại hiệp này là cái gì.

Bao đại hiệp lơ đãng phất rớt tay Tô Dật dương, quay đầu nhìn Đông Phương tiểu công tử ở phía sau nói,“Công tử, ngươi vào trước đi.” Bao đại hiệp tặc tặc cười, trong lòng nghĩ: Nói đùa sao, đây chính là lễ nghi cơ bản đối với người mình thích, đương nhiên phải để mình lưu lại cho tiểu mỹ nhân ấn tượng tốt đẹp.

Nhưng Bao đại hiệp lại phát hiện người mà Đông Phương công tử phía sau nhìn cũng không phải chính mình, mà là……

Tô Dật dương vốn bị Bao đại hiệp gạt tay, liền đầy ngập lửa giận, lại nhìn thấy Bao đại hiệp đối người phía sau hắn cuồng hiến ân cần, trong lòng lại càng không rõ tư vị gì. Khi Tô Dật dương theo ánh mắt Bao đại hiệp nhìn về phía người nọ, Tô Dật Dương sửng sốt một chút, sau đó đem mặt né tránh, hung tợn nhìn về phía Đông Phương giáo chủ.

Cho dù Tô Dật Dương trốn tránh, Đông Phương giáo chủ vẫn xem rất rõ ràng, vết sẹo bên mắt phải Tô Dật Dương cùng vết thương ngày đó mình bắn vào mắt phải hắc y nhân kia rất tương tự a. Đông Phương giáo chủ nheo mắt lại, sau đó không chút để ý nói:“Không biết vết sẹo trên mặt Minh chủ vì sao mà có.”

“Không nghĩ tới vị công tử này đối ta rất ý tứ a.” Tô Dật Dương cố ý nói đến ái muội không rõ, khi Tô Dật Dương nghiêng mắt nhìn thấy gương mặt có chút ghen tuộng của Bao đại hiệp, trong lòng cũng nổi lên vị chua. Sau đó ra vẻ trấn định nói:“Vết sẹo này do mấy đêm trước bị nhánh cây quẹt phải.”

Nhìn biểu tình Đông Phương giáo chủ như muốn hỏi cái gì, Tô Dật Dương nhanh chóng đoạt tiên cơ,“Bất quá không biết vị công tử này đến tột cùng là vì sao đến Thái Sơn chúng ta, chẳng lẽ không biết chúng ta là mở Tru-Ma-đại-hội.” Tô Dật Dương vẻ mặt giảo hoạt, còn cố ý ngân nga hai chử ‘tru ma’.

Đông Phương giáo chủ trong lòng không khỏi suýt đổ mồ hôi lạnh, xem ra Tô Dật Dương đã biết thân phận của mình, bất quá hiện tại hắn sẽ không nói toạc ra, nhất định trong Tru Ma đại hội ngày mai ở trước mặt các võ lâm cao thủ nói ra. Bất quá……trên mặt Đông Phương giáo chủ hiện lên vẻ khinh miệt, y muốn cược xem kẻ bại khi đó là ai.

Đỗ Thu Nguyệt ở một bên thở dài nói: Hảo nam nhân đều muốn chết hết sao? (chém >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio