Thân thể nàng ngày càng lạnh, lạnh đến đáng sợ. Từ lúc nào nước mắt rơi ta cũng không hay. Lệ rơi ngày một nhiều, nhiều ướt đẫm mặt áo.
Từng đoạn ký ức dần xuất hiện. Nàng xuất hiện, đến lúc tái gặp, thành thân. Không phải mới đây vẫn còn nằm trong lòng ta sao? Tại sao giờ lại thành ra như vậy? Tại sao?
Bất chợt sườn mặt ta như có tay chạm vào, cảm giác lạnh lẽo như khiến ta tỉnh táo.
- Nhan... nhi.... ng...ngươi...ngươi... không được đi...
- T...Tiểu... D...Dương...k..khụ... khụ...đừng...khóc...khụ...k..kiếp...n..ày...đành...k..hụ...ph..phụ... ngươi...
Tay nàng lạnh lẽo gạt đi màn nước mắt trên mặt ta. Ta nắm lấy tay nàng lắc đầu liên tục, không ngừng lẩm bẩm:
- K...không... không... Khuynh Nhan... ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của ngươi. Ngươi nói đợi ta... cho ng...ngươi đáp án...ngươi... phải nghe...
Cánh tay nàng vô lực, buông thõng.
Ta ngửa mắt lên trời cười lớn, nhẹ chỉnh lại sợi tóc cho nàng. Giọng khàn khàn:
- Đông Phương, Khuê Vũ, ngươi bảo hộ nàng thay ta.
Trao nàng cho họ. Hướng bọn chúng cười quỷ dị.
Sợ? Các ngươi biết sợ? Muộn!
Aaaa!!!!!!!!
Từng mảng thi thể rơi lộp bộp xuống đất. Máu nhuộm một vùng, bạch y nhuộm đỏ bởi huyết.
Ta dần mất kiểm soát, mọi thứ hiện lên trước mắt chỉ có màu đỏ, đỏ của máu. Còn sót còn lại tia lý trí, ta nhìn họ quát lớn:
- MAU ĐEM NÀNG ĐI!!
Dứt lời, ta lao nhanh rời khỏi đó, tuyệt không thể làm tổn hại họ.
Ta chợt cảm giác hụt hẫng, toàn thân vô lực rơi xuống.
Rơi vô định, không rõ. Sương mờ ảo che lấp mọi thứ. Khóe môi ta cong lên. Vậy cũng tốt. Như vậy các nàng sẽ không bị ta đả thương. Ta dần khép mi lại, toàn thân thả lỏng, rơi tự do.
.
.
.
.
.
Toàn thân ta truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, nước lạnh lẽo xông thẳng vào mũi ta.
Ta bật dậy, bàng hoàng nhìn xung quanh. Ta đang nằm ven hồ, bên dưới gốc cây nhỏ.
Cộp!
Có vật cứng đập vào đầu ta. Tìm quanh, không có gì.
Cộp!
Ta ôm đầu đứng dậy sinh khí:
- Tên nào đánh lén! Bước ra đây!
Cộp!!!Cộp!!! Cộp!!!
Một loạt đá bay thẳng vào người ta. Ta vừa né vừa hét:
- Ai? Ra đây!
Tiếp đó là tràng cười đinh tai nhức óc của ai đó. Ta ôm chặt lấy hai tai, dùng nội lực chống lại. Tràng cười kéo dài không dứt, ta nghiến răng rống lên.
Sư Tử Hống, cũng may trước đây ta một mực muốn học. Nếu không giờ không biết đối phó.
Tràng cười cuối cùng cũng dứt, bóng tráng lướt qua ta. Cảm giác có ai đó động vạt áo ta như chọc tức, ta nghiến răng.
Uỳnh!
Một chưởng đánh về trước, chưởng lực va chạm phải chưởng khác.
Mọi thứ dần rõ ràng. Trước mặt ta là lão bà bạch y không rõ dung mạo.
Ta ngẩn người. Lão nhân đó đem đến ta cảm giác quen thuộc.
- Tiểu tử, ngươi thất thần cái gì?
Ta giật mình, tiếp thu câu hỏi. Tại sao không hỏi ta là ai? Tại sao ta ở đây?
Cộp!
Ta ôm trán trừng mắt lão nhân:
- Ngươi sao đánh ta?
Lão bà đó ngang ngược:
- Hừ! Ngươi rơi xuống u cốc này còn to mồm. Ta không cần biết ngươi là ai. Chỉ cần xuống đây thì phải nghe ta.
Ta trợn mắt chống đối:
- Ta không nghe.
Tai ta truyền đến cảm giác đau đớn. Ta vùng tay cố tách ngón tay của lão bà đó khỏi tai ta.
Lực đạo cành mạnh hơn, lão nhân đó còn xoáy tai ta một vòng mới buông ra. Ta đau đớn ôm tai:
- Lão bà bà, tai ta không phải bánh kẹo ngươi có thể nhẹ tay hay không?
Lão nhân hừ lạnh:
- Tiểu tử, ta chưa cắt tai ngươi là may, ở đó còn lớn lối.
Ta thật không hiểu tại sao lại có lão nhân ngang ngược như vậy.
Ta lại bị cốc đầu, nhưng không dám phản kháng. Ta vẫn còn nhớ cảm giác đáng sợ ban nãy.
Lão nhân đó cười khoái chí, tay xoa đầu ta:
- Tiểu tử ngoan. Ngoan.
Lão còn vỗ đầu ta mấy cái như nựng chó vậy.
Ta rụt đầu ra:
- Lão bà bà, ta muốn ra khỏi đây. Có cách không?
Lão tỏ vẻ không vui:
- Ngươi muốn đi?
Ta gật đầu thừa nhận. Lão hỏi:
- Tại sao?
Lòng ta chùn xuống. Ký ức đáng sợ đó lại hiện lên.
Đau buốt ở ngực truyền đến. Ta vô lực ngã xuống đất. Tay bấu chặt xuống đất, răng nghiến chặt vào nhau như muốn nghiền nát mọi thứ.
Cảm giác thoải mái truyền đến, cơn đau dần tan biến. Cảm giác thực sự rất quen thuộc.
Ta bàng hoàng nhìn lão nhân. Lão đem đến cảm giác rất quen thuộc. Khí tức có phần giống nàng.
Ta đánh liều muốn biết:
- Lão bà bà, ngươi là ai?
Lão nhân phẩy tay lắc đầu:
- Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi không cần can dự.
Ngay cả câu nói rất giống nhau. Có phải ta quá u mê hay không? Ta tiếp tục liều hỏi:
- Lão bà bà, ngươi biết Lệ Khuynh Nhan?
Lão nhân thoáng căng thẳng, nheo mắt nhìn ta, dò hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Sao ở đây?
Không hiểu tại sao nhìn biểu tình lão nhân khiến ta nhen nhúm gì đó hy vọng dù không rõ tại sao, không rõ bản thân hy vọng thứ gì. Ta bỏ ngang câu hỏi lão nhân. Ta nói:
- Lão bà bà, ta thực sự muốn biết.
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Muốn biết để làm gì?
Ta sững người. Phải. Ta biết thì có ích gì. Nàng cũng không còn trên thế giới này.
Chất lỏng lạnh buốt chảy ra. Ta cười lớn, ngữ điệu khàn khàn nghẹn ngào:
- Phải. Biết cũng vô ích. Hahahah. Ta vô dụng. Vô dụng. Hahahahaa!!!!
Phụt!
Toàn thân vô lực đổ ầm ra sau, mắt ta dần tối sầm.
.
.
.
.
.
Khung cảnh huyền ảo. Bóng dáng bạch y nữ nhân ẩn hiện trước mắt ta, phiêu dật không thể nắm lấy.
Vùng dậy thoát khỏi giấc mộng. Ta cười tự giễu. Nực cười, Nhan nhi ngươi ở đâu? Tại sao trước đây ta lại ngu ngốc như vậy?
- Ngươi vừa tỉnh liền khóc?
Ta giật mình xoay người lại. Toàn thân người đó phát ra hào quang chói mắt, ta nhíu mày:
- Lão bà bà, ngươi đóng cửa lại được không? Chói quá đó.
Lão nhân hừ lạnh đóng cửa lại, đặt mạnh chén thuốc đen ngòm lên bàn:
- Uống hết.
Ta khịt mũi ghét bỏ:
- Thứ này ta không uống. Ta ngủ bao lâu rồi?
Lão nhân chế giễu ta:
- Ngươi ngủ cái gì! Có kẻ nào ngủ thâu hơn tháng hay không! Ngươi bệnh tình như vậy nhất định phải tránh kích động.
Ta ngả người ra sau, chán nản:
- Ngươi yên tâm. Ta ở đây cũng chẳng có gì khiến ta kích động.
Giấc mộng kia khiến ta thông suốt không ít. Có những thứ đã qua đi không thể níu kéo, mãi mãi chìm trong quá khứ. Đông Phương, Khuê Vũ, hai người họ chắc chắn không sai. Dù ta muốn bảo hộ cũng không thể, u cốc này có đường ra sao? Nếu có thì lão bà bà không phải đã sớm rời đi!
Bốp
Ta ôm đầu:
- Lão bà bà, ngươi có phải thích đánh người?
Lão bà bà lườm ta:
- Tiểu tử, ngươi đây là thất thần chuyện gì. Ta sống từng ấy năm không khó nhận ra tiểu tử ngươi đang bất cần.
Ta cười nhẹ:
- Bất cần hay không cũng giải quyết được gì. Ta cũng không thể rời khỏi đây.
BỐP. Bốp
Ta ôm đầu, hét:
- Aizzzz! Ngươi ra tay mạnh như vậy nhất định muốn gϊếŧ ta.
Lão nhân đánh càng mạnh, vừa đánh vừa nói:
- Tiểu tử ngốc! Ta đánh chết ngươi! Ai nói ngươi không có lối ra. Ta đánh chết ngươi.
Ta né người, thấy lỗ hổng, ta tụt xuống giường chạy ra xa:
- Lão nhân, ngươi có cần đánh ta như vậy. Rõ ràng lúc gặp mặt ngươi nói ta không được ra sao?
Lão bà bà hất mặt:
- Ta nói ngươi không được ra chứ ta có nói không có đường ra sao?
Ta tức giận đến mức nói không lên lời:
- Ngươi.... ngươi....
Lão nhân bẻ khớp tay, cười đáng sợ đến gần ta:
- Tiểu tử, ta đánh chưa đã.
Ta thụt lùi lại sau, chạy ra cửa. Chợt kình phong ập đến. Ta vội né tránh. Thế nào góc áo ta liền mất?
Ta nghiến răng:
- Lão bà bà, ngươi còn đánh đừng trách ta không nương tay.
- Hảo. Càng tốt. Ở dưới này cũng lâu, ta đang ngứa tay đây. Lên!
Ta dốc toàn lực đối chưởng lão. Ai nói người già chậm chạp? Ai nói người già yếu ớt? Ta nhất định kéo hắn đến gặp lão nhân gia này. Võ công cao cường như vậy, nếu là địch nhân thì thật khó giải quyết.
Khó chứ không phải không thể. Dù gì ta cũng vừa tỉnh dậy, công lực dĩ nhiên chưa thể phục hồi hoàn toàn. Cùng lắm đây mới là phần công lực của ta.
Giao đấu hơn canh giờ, cả hai hơi thở có phần hỗn loạn. Ta mở miệng:
- Lão bà bà, tạm ngừng nghỉ chút. Nghỉ chút. Ta mệt a.
Lão nhân liền dừng tay, tay chống đầu gối, tay giơ ngón cái:
- Tiểu tử, không tệ. Lâu rồi không có đánh đã như vậy.
Ta hiện đang nằm vật dưới đất, thở hổn hển nói không ra hơi.
Cảm giác eo bị đá nhẹ, ta liếc mắt qua. Lão nhân vừa đá eo ta vừa nói:
- Tiểu tử, mau dậy nấu cơm.
Ta bật dậy như lò xo, gãi đầu cười.
Lão nhân giật giật khóe miệng:
- Ngươi đừng nói không biết nấu?
Ta miễn cưỡng gật đầu.
Lão nhân ngồi phịch xuống đất, tay đỡ trán:
- Sao số ta khổ như vậy? Lão thiên a!
Ta khó hiểu:
- Ta không nấu vậy ngươi nấu đi.
Lão nhân lườm ta bằng ánh mắt sắc lẹm. Chợt dòng ý nghĩ xẹt qua đầu ta.
- Ngươi đừng nói ngươi cũng không biết nấu!??
Lão nhân cao giọng:
- Biết thì việc gì kêu ngươi nấu.
Ta há hốc mồm không tin:
- Vậy ngươi ăn gì mà sống.
Nhìn theo hướng ngón tay lão nhân, ba cây táo ẩn hiện sau màn sương mù.
Ta không tin:
- Ngươi đừng nói ngươi ăn áo qua ngày mà sống!!
- Thì sao! Không biết nhóm bếp thì lấy đâu thứ mà nấu!
Ta câm nín. Ta tưởng duy chỉ mình ta không biết nhóm bếp.
Số ta khổ quá vậy.
Chợt lão nhân ngồi đối diện ta, vẻ mặt nghiêm túc khiến ta căng thẳng:
- Tiểu tử, ngươi mau nói quan hệ ngươi với nữ nhân tên Lệ Khuynh Nhan.
Ta thành thật trả lời:
- Nàng là thê tử ta.
- CÁI GÌ!
Lão nhân kích động đứng bật dậy:
- Ngươi nói lại!
Ta thản nhiên nói:
- Ta và nàng là phu thê.
Lão nhân nhìn ta trân trân không chớp mắt. Ta căng thẳng không dám thở mạnh. Có thứ gì đó mách bảo ta lão bà bà có quan hệ không nhỏ với nàng.
Hồi lâu lão bà bà lên tiếng:
- Nha đầu đó hiện ra sao?
Ta sững người, cười lớn, cười mà lệ rơi:
- Ha..haahahaha... ta là tên khốn nạn. Khốn nạn... hahaha.... nàng.... nàng sao? Nàng đi rồi.... đi xa a... hahahaaa
Cổ áo ta bị kéo lên. Lão nhân trừng mắt, gằn giọng:
- Ngươi nói lại!
Ta liền kể lại cho lão cái ngày đen tối đó. Cái ngày mắt thấy nàng toàn thân huyết y rời bỏ ta.
.
.
.
.
.
- Ngươi uống thuốc.
Từ lần đó đến nay cũng ba ngày. Lão nhân gia không nói gì với ta trừ câu ngươi uống thuốc.
Ta đôi lúc thắc mắc lão nhân gia không biết nhóm lửa vậy lấy đâu ra thuốc. Dò thám mới biết, cái thứ ta hằng ngày uống là mật rắn bị lão nghiền nhuyễn rồi trộn nước hồ vào.
Rất đáng sợ a.
Lúc mới biết ta còn cảm giác ghê sợ. Mà giờ cảm thấy cũng không sao. Không phải có câu "Ăn bẩn sống lâu" sao?
Ngoài việc uống thuốc ra, ta còn luôn lẽo đẽo theo lão hỏi cách rời khỏi đây. Nếu biết có đường ra tội gì không rời khỏi.
Kế sách mặt dày cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Sau nhiều lần ta bị lão đánh bầm dập, lão nhân cũng nói cho ta biết lối ra.
Lão nhân đang ngồi đối diện ta, đợi ta uống xong thuốc. Ta vừa đặt chén thuốc xuống, lão liền nói:
- Ta nghĩ đã thông. Ngươi nên đi. Cứ đi qua cái hồ, đi thẳng, thấy cái hang, trong cái hang có hai lối, một lối chữ tử, một lối chữ sinh. Đi theo chữ tử sẽ ra khỏi u cốc.
Ta khó hiểu:
- Tại sao không đi chữ sinh?
Lão nhân thản nhiên nói:
- Sinh là tử, tử là sinh. Sinh rồi tử, tử rồi sinh. Sinh sinh tử....
Ta cắt ngang lời lão nhân:
- Dừng. Ngươi không cần giải thích nữa. Ta liền nghe.
Ta còn thắc mắc:
- Nhưng tại sao ngươi biết lối thoát mà không ra?
Lão nhân đen mặt:
- Cái lối ra chết bằm đó giăng đầy tơ nhện, có biết bao mấy cái thứ kinh tởm đó. Ta thà ở đây còn hơn động mấy thứ kinh tởm đó.
Nghe lão bà nà nói ta đen mặt. Nhện? Lại là mấy con lông lá đó. Chỉ cần nghĩ đến chúng ta đã rùng mình.
Lão nhân lay vai ta:
- Tiểu tử, đừng nói ngươi cũng sợ mấy cái thứ đó?
Ta cười gật đầu. Hai bọn ta nhìn nhau không nói lên lời. Tại sao trên thế giới lại có người giống nhau tính khí như vậy?
Lão nhân vỗ trán:
- Phải rồi. Còn cách khác.
Mắt ta vừa sáng rực như đèn pha ô tô liền dập tắt ngóm khi nghe lão nhân nói:
- À mà quên. Đấy là lối ra u cốc khác.
Ta muốn ngã ngửa. Ngươi rốt cuộc biết bao u cốc đây.
Ta cắn răng:
- Lão bà bà, xem như lần này ta đánh liều đi.
Nói rồi ta đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống đất lạy lão:
- Lão bà bà, đa tạ ngươi đã cứu ta. Đa tạ ngươi đã khai thông cho ta nhiều thứ. Đa tạ ngươi cho ta biết lối ra. Đa tạ nhiều điều ngươi đã làm cho ta. Đa tạ ngươi.
Một câu đa tạ là một cái lạy.
Lạy xong ta phủi bụi đứng dậy, mắt lão nhân đỏ hoe. Ta cười châm chọc:
- Ngươi lớn như vậy lại khóc trước mặt hậu bối.
Lão nhân hừ lạnh, gạt nước mắt:
- Ngươi mau đi đi. Xuy! xuy! Xuy!
Lão ra hiệu phẩy tay đuổi ta như đuổi chó.
Ta cười chắp tay cung kính:
- Lão nhân gia, hẹn tái ngộ.
Ý ta không phải sẽ rơi xuống đây lần nữa. Mà ý là muốn lão nhân sẽ rời khỏi đây, sẽ vượt qua nỗi sợ kia. Thế nào lão lại nghĩ ta có ý định rơi xuống đây lần nữa. Lão cốc đầu ta:
- Tiểu tử ngốc! Ra rồi đừng có vào.
Ta uất ức xoa đầu:
- Ta là muốn ngươi ra.
Mi mắt lão nhâm rủ xuống:
- Ta sống từng này tuổi. Không nhất thiết phải ra. Ở đây mấy chục năm vốn đã quen nơi đây.
Nói lời từ biệt, phất áo ra đi đầu không ngoảnh lại.
.
.
.
.
.
Đứng trước hang động giăng đầy tơ nhện, ta nuốt nước ực một cái. Toàn thân ta đã mặc "áo giáp", được bọc kín bởi lá cây, lớp vải, không chỗ nào hở, trừ đôi mắt. Ta lấy khăn bịt kín mắt lại. Lao như điên về phía trước.
Đúng vậy. Chỉ cần không thấy, không cảm nhận là được.
Rầm! Chân ta chạm phải thứ gì đó, mất đà loạng choạng lao lên, đổ rầm xuống đất. Ta vẫn không muốn nhìn, ta đứng dậy, cắm đầu chạy tiếp. Nhưng cảm giác gấu quần bị mắc kẹt, ta mò mẫn kiếm gấu quần. Cuối cùng cũng giật được ra.
Kéo được gấu quần, khăn bịt mắt ta cũng rơi xuống. Ta vội giữ lại nhưng không kịp. Khăm vừa rơi ra, ta mơ hồ cảm nhận được ánh sáng.
Cố mở mắt ra, chớp vài cái mới phát hiện bản thân đã ra khỏi hang động kia. Nhìn lại chỗ ban nãy, hóa ra vấp phải tảng đá, bị vướng quần vào cành cây.
Nhưng đây không phải Huyền Mê cung. Vì Huyền Mê cung tuyệt đối không bao giờ có ánh mặt trời rực sáng như vậy, lúc nào cũng bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, bầu trời âm u như sắp mưa.
Ta chính là đã rời khỏi Huyền Mê cung.