Tần Khang sau đó đã rời phòng làm việc, rời khỏi nhà. Với chiếc Bugatti Chiron anh chạy vụt mất vào trong màn đêm cô tịch.
Cùng lúc này tại sân bay, máy bay chở Thừa Xuân và Tiếu Tiếu cũng đã hạ cánh an toàn. Hai người nhanh chống hoàn thành thủ tục, sau đó rời khỏi cửa hải quan đã gặp xe của Lý Tín đại huynh. Ông đang đứng tựa người vào xe đợi cô và Tiếu Tiếu.
Thừa Xuân cùng Tiếu nhanh chống di chuyển lại chổ đậu xe của của Lý Tín đại huynh. Tiếu Tiếu chịu trách nhiệm sắp xếp hành lí lên xe, còn Thừa Xuân vì chuyến bay dài đằng đẵng nhưng cô không chợp mắt được một chút nào, nên bây giờ rất mệt mỏi. Thừa Xuân lên xe nằm nghỉ ngơi một lát và ngủ say đi lúc nào không hay.
Lý Tín đại huynh khởi động xe rời khỏi sân bay sau khi mọi chuyện đã xong xuôi. Xe chạy bon bon trên đường, lướt qua từng khung cảnh quen thuộc, trong xe Thừa Xuân đã ngủ thiếp đi, không gian lúc này chỉ còn có hai người đàn ông trò chuyện với nhau.
- Chuyện lần này có nghiệm trọng không?- Lý Tín đại huynh đang lái xe đã quay sang hỏi Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu nhận được câu hỏi, cậu trầm ngâm một chút. Dường như chính cậu đang đánh giá mức độ của sự việc lần này.
- Dạ cũng khá là nghiêm trọng nhưng vẫn trong tầm giải quyết được ạ- Tiếu Tiếu sau một hồi suy nghỉ cũng trả lời ông.
Lý Tín đại huynh sau nghi nghe Tiếu Tiếu nói cũng có phần an tâm hơn một chút, nhưng ông cũng còn rất lo lắng. Bởi lẽ sau vụ này, không biết sẽ còn tiếo diễn vụ nào nặng hơn thế này nữa hay không.
Thông qua kính chiếu hậu, Ông nhìn Thừa Xuân đang ngủ say, nhìn gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của cô. Trong Thừa Xuân tiều tụy như thế làm cho người cha như ông không khỏi cảm thấy xót xa.
Lý Tín đại huynh chợt thở dài.
- Haizz, còn bao lâu nữa thì con bé kết thúc hợp đồng với công ty.
- Dạ còn chưa đến một năm nữa ạ. Có chuyện gì sau ạ?
- Sau khi kết thúc hợp đồng, có thể tôi sẽ không cho con bé tiếp tục trong giới showbiz này nữa. Ở nơi này quá nguy hiểm với con bé, thông tin chỉ có một nhưng suy diễn phóng đại thành mười...
Lý Tín đại huynh chưa nói xong, Tiếu Tiếu đã cắt ngang lời của ông. Dường như chính cậu lo sợ điều gì đó nên mới vội vả chen lời như vậy.
- Chú Lý, cháu biết là chú rất thương chị Xuân. Nhưng chị Xuân là vì đam mê mới không ngại những nguy hiểm nghề nghiệp mà tham gia vào giới showbiz. Cháu đồng cam cộng khổ với chị ấy mấy năm qua, cùng chỉ vượt qua biết bao nhiêu cực khổ nên cũng nhìn thấy được một ngọn lửa đam mê đang cháy rực bên trong. Bây giờ chú kêu chị ấy dập tắt ngọn lửa ấy không phải là chuyện một sáng một chiều được.
- Tôi biết con bé đam mê, nhưng nó chỉ là một phần. Phần còn lại chắc cậu cũng biết vì ai rồi đấy. Tôi muốn Thừa Xuân rời khỏi giới showbiz này không phải hoàn toàn vì lí do nghề nghiệp, nó chỉ là một cái cớ để tôi muốn con bé buông bỏ thứ không thuộc về mình thôi. Nghề nào mà không có rủi ro, nhưng đằng này Thừa Xuân vì một tình yêu quá mù quán mà khiến rủi ro ấy càng cao thì không thể chấp nhận được. Cậu hiểu ý tôi chứ!
- Cháu hiểu ạ, vậy nếu Chị Xuân từ bỏ Tần Khang thì chú vẫn cho chị ấy tiếp tục đúng không ạ.
- Đúng vậy, nhưng cậu nghĩ nó sẽ buông được sao?- Lý Tín đại huynh vẫn đinh ninh trong lòng mình là Thừa Xuân sẽ không bao giờ buông bỏ được, từ nhỏ con bé vốn cứng đầu cái gì nó muốn thì phải có cho băng được. Vì vậy chuyện Thừa Xuân buông bỏ Tần Khang ông tin sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Nhưng chính câu trả lời của Tiếu Tiếu ngay sau đó đã khiến ông thay đổi đi suy nghĩ ấy của mình.
- Chị Xuân đã từ bỏ Tần Khang rồi ạ.
Lý Tín đại huynh kinh ngạc đến tột cùng. Ông chợt quay sang nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu, dường như chính ông vẫn không tin lời cậu nói là sự thật.bg-ssp-{height:px}
- Có thật thế không?
- Dạ thật ạ, Chính chị ấy đã nói với con như thế. Không tin lát nữa bác có thể trực tiếp gỏi chị ấy.
Nghe lời này của Tiếu Tiếu, Lý Tín đại huynh có vẻ đã tin được một chút.
- Thế thì tốt!
Ông chợt nở nụ cười.
Tiếu Tiếu không biết nói gì tiếp theo, câu xoay sang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Tiếu Tiếu nhìn phong cảnh bên ngoài sắp phát ngán đi, thì đột nhiên Lý Tín đại huynh gọi cậu.
- Tiếu Tiếu, tôi hỏi cậu việc này.
Tiếu Tiếu có một chút tò mò
- Dạ, bác cứ nói.
Lý Tín đại huynh chợt trầm mặt một lúc lâu, sau đó ông hít một hơi thật dài. Sau đó thở phắc ra
- Ngoài quan hệ đồng nghiệp, cậu đã bao giờ có tình cảm đặc biệt với con gái tôi không?
Tiếu Tiếu nghe mà không hiểu mấy từ " Tình cảm đặc biệt " là gì. Cậu thắc mắc hỏi lại.
- Tình cảm đặc biệt là như thế nào ạ?
- Là thích con bé đó!
Tiếu Tiếu nghe xong lập tức trả lời ngay.
- Dạ có chứ ạ!
- Tốt rồi! Tôi vẫn luôn mong muốn bên cạnh Thừa Xuân có người có khả năng bảo vệ con bé như cậu.
Nói xong, Lý Tín đại huynh chợt nở nụ cười rất tươi. Nhưng nụ cười ấy của ông kéo dài không được lâu thì đã bị tắt liệm đi khi Tiếu Tiếu nói câu tiếp theo.
- Cháu luôn xem chị ấy như một người chị ruột trong nhà. Vì thế bác yên tâm cháu sẽ bảo vệ và chăm sóc chị ấy thật tốt ạ- Tiếu Tiếu nở nụ cười với ông.
Lý Tín đại huynh lúc này chỉ biết câm nín ngay lúc này.